Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 130 : Ngươi có bản lĩnh thì ăn cô ấy đi

Nương theo tiếng ‘bốp’ kia, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên khối Tam Sinh Thạch, Ngu mỹ nhân cắn chặt môi anh đào, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Hết thảy mọi việc đều phải xem Tam Sinh Thạch này biến hóa. Nếu lúc này nó dung hợp cùng Trần Mặc, vậy điều nàng chờ đợi rốt cục thực hiện, mà nếu như không… Tựa như phá hủy niềm tin của Ngu mỹ nhân, Tam Sinh Thạch bỗng nhiên nứt ra, rồi vỡ vụn rơi xuống đất. Giờ phút này, Ngu mỹ nhân đột nhiên giống như đánh mất toàn bộ khí lực, lung la lung lay ngồi trở lại trên ghế, đôi vai gầy khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt như người ốm nặng. Mãi một lúc lâu sau, nàng vẫn không hề nói gì, chỉ ngồi im như đã hoàn toàn bị biến thành một pho tượng. - Hóa ra… hóa ra anh thật sự không phải là… Chua xót run rẩy khóe miệng, Ngu mỹ nhân thậm chí không biết phải nói cái gì thêm, trong mắt đã toàn là hơi nước. Qua nhiều năm như vậy, nàng không có lúc nào là không khát vọng gặp lại chủ nhân, cho dù là bị giam cầm trong bình hoa kia thì nàng cũng không hề có một câu oán hận, chỉ muốn sớm được trở lại bên cạnh chủ nhân. Thế nhưng, vào giờ khắc mà nàng cho rằng mình đã gần hạnh phúc nhất, thì biến hóa bất thình lình này lại nói cho nàng biết rằng tất cả chuyện này chẳng qua chỉ là bong bóng xà phòng, dễ dàng vỡ tan như thế… - Thật xin lỗi, tôi khiến cô thất vọng rồi! Thấy một màn như vậy, cho dù Trần Mặc còn băng bó cái trán rỉ máu tươi, cũng nhịn không được tiến lên vài bước, dịu giọng an ủi. Ngu mỹ nhân cười khổ lắc đầu, chậm rãi buông thõng tay, nhìn vụn đá đầy đất. Trần Mặc khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: - Đừng bỏ cuộc! Chỉ cần cô có niềm tin thì một ngày nào đó nhất định sẽ tìm được chủ nhân của mình, chắc chắn thế! Cho dù biết đây chỉ là an ủi, Ngu mỹ nhân vẫn cảm kích gật đầu một cái, rồi lại chìm vào an tĩnh. Nhưng sau hồi lâu trầm mặc, nàng rốt cục động tay, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm: - A Mặc, bất kể thế nào, anh coi như là tuân thủ lời hứa! Cho nên mảnh ngọc vỡ này tặng cho anh đó! Theo hộp gấm chậm rãi mở ra, một mảnh ngọc vỡ xuất hiện trong ánh sáng dịu nhẹ, tỏa ra hào quang màu hồng tím. Trần Mặc không tự chủ được thở phào một cái, đây là mảnh ngọc thứ tư hắn thấy từ sau mảnh ở viện bảo tàng, cũng là mảnh gần trong gang tấc nhất. Ngu mỹ nhân khe khẽ thở dài, chậm rãi đem mảnh ngọc vỡ đưa tới trước mắt hắn: - Theo em đoán, miếng ngọc này có sáu mảnh, sau khi ghép lại sẽ tạo thành Nguyên Linh Ngọc Phách. Hiện anh đang giữ hai mảnh, trong viện bảo tàng có một, lại thêm một mảnh này là em ngẫu nhiên có được, nói cách khác còn hai mảnh nữa… - Tôi cũng không hi vọng thu thập đủ, có được ba mảnh là tốt lắm rồi! Trần Mặc khe khẽ thở dài, nhưng cũng vui mừng đưa tay đón lấy chiếc hộp. Nhưng mà trong chớp mắt này, chấn động kịch liệt đột nhiên truyền đến, cả gian nhà gỗ như gặp phải động đất, rung lắc dữ dội. Không đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, một luồng xoáy cát từ dưới nền đất chợt chui ra, rít gào uốn lượn bay lên mấy mét, thuận thế đánh tung hộp gấm lên trời! - Không thể nào, trận pháp nơi này chỉ có em cùng chủ nhân mới biết được! Ngu mỹ nhân nhất thờiiến sắc, nhưng cũng tức thì lui về phía sau. Chính là ngay trong tíc tắc này, một tiếng thét lớn đột ngột vang lên, xoáy cát mấy mét kia vọt thẳng lên trời, rồi lấy thế mãnh liệt phô thiên cái địa mà đến. Xoáy cát dần hóa thành hình dáng như một con rắn thật lớn, dự tợn ngửa mặt lên trời rít gào, sau đó phóng ra mấy luồng sáng chói mắt! "Ầm!" Dòng xoáy cát khủng khiếp như thủy triều nện xuống, bao phủ trọn cả gian nhà gỗ. Thời khắc nguy cấp, Trần Mặc đột nhiên nhảy về phía sau, rồi ngay lại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã kịp nhảy tọt lên Xa Xa, phóng nhanh như bay khỏi biển cát ngập trời này. Trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, con rắn khổng lồ kia đang co lại cái thân thể kềnh càng của mình, phun ra nuốt vào đầu lưỡi nói: - Nhân loại, chúng ta lại gặp mặt, cảm tạ lễ vật ngươi tặng cho ta! Cái gọi là lễ vật, đại khái chính là mảnh ngọc vỡ kia, mà nghĩ đến thì hẳn chính là mục đích mà gã người rắn này lẻn vào di tích. Giờ phút này, do ngọc vỡ đã tới tay, hắn không hề bảo tồn thực lực nữa mà trực tiếp hiện ra yêu thân khủng bố. Thân rắn to lớn cao tới sáu mét, giống như một cây đại thụ mà hai người ôm không hết, thế nhưng hàm răng nanh dày đặc trắng ởn trên miệng lại không phải là đặc thù mà rắn độc bình thường sở hữu… Mà chứng kiến ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, cự xà cảm giác mình đã chiếm thượng phong, bèn ngẩng cao cái đầu rắn phì phì kêu lên, bày tư thế dương dương tự đắc. Chẳng qua, hắn hiển nhiên đánh giá thấp thần kinh của đối phương… Thực tế thì chỉ sau vài giây ngạc nhiên, Oa Oa đã cười đến lăn lộn trên đất nói: - Thú vị, gã này lại có thể biến thành rắn, chẳng lẽ hắn có mẹ người cha rắn sao? Nghe được câu này, cự xà vừa mới còn tạo hình oách xà lách tức thì mặt đầy xấu hổ, nhất thời không biết nói cái gì. Không đợi Oa Oa nói xong, Nặc Nặc cũng rất mê hoặc lắc đầu nói: - Này, sao không phải mẹ hắn là rắn, cha là người? Nhưng mà người với rắn làm cái chuyện ấy ấy chắc là khó lắm nhỉ! - Cái này sao… Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được bắt đầu nghiêm túc thảo luận vấn đề này. Cự xạ mặt càng ngày càng xanh thì Bản bản đột nhiên chốt một câu thật ‘cường hãn’: - Ca biết rồi, chuyện này chắc là tìm hiểu từ Hứa Tiên! (Hứa Tiên: nam chính trong Bạch Xà truyện) "Rầm!" Cự xà đang muốn nhào lên, bởi vì câu nói này nhất thời ngã đập mặt xuống đất, hồi lâu vẫn không giãy dụa. Chính là ngay sau đó, hắn liền nổi giận rít gào nhảy lên, giống như Thái Sơn từ trên không nện xuống. Cái đuôi khổng lồ quét ngang hết thảy chuuwogns ngại, cái miệng đầy răng nhọn mở lớn hướng về mấy đồ điện: - Bọn khốn, ta muốn các ngươi trả một cái giá suốt đời cũng không quên! - Sợ chú sao? Đóng cửa, thả Xa Xa! Nặc Nặc rất khinh thường hừ lạnh một tiếng, nhưng lại biết điều lui về phía sau hai bước. Ngay sau đó, Xa Xa – kẻ từ trước đến nay đảm nhận nhiệm vụ xông pha chiến đấu, đã gào thét phát động động cơ, lao ầm ầm tới cường địch. Chỉ nghe trong tiếng ầm ầm nổ vang, toàn bộ bình nguyên cũng kịch liệt chấn động, cự xà cùng Xa Xa mạnh mẽ đụng một chỗ, tạo thành cảnh gió bay cát bụi mù mịt. Cơ hồ đồng thời, Trần Mặc cũng đã liên tục phóng ra lôi điện, ánh chớp chói lòa khiến người không thể mở to mắt. Trong khói bụi đầy trời, cự xà cùng Xa Xa đồng thời lảo đảo lui về phía sau hơn mười mét. Không đợi vững hẳn, Xa Xa đã rồ ga tăng tốc, lần thứ hai quát: - Con bà con rắn kia, có bản lĩnh thì tới đụng lần nữa! - Tới thì tới! Cự xà lúc này cũng đã hoàn toàn bị kích phát huyết tính, loạng choạng thân mình rồi ngửa mặt lên trời rống dài, sau đó cũng tăng tốc lao tới. Chẳng qua ngay một sát na khi hai bên va chạm lần hai, nó lại đột nhiên ngẩn ra, trơ mắt nhìn ảo ảnh mà mình vừa đụng trúng, sau đó là vồ hụt, mất đà mà chúi mặt về phía trước. Lúc này, cự xà đột nhiên hiểu được, thế nhưng quá muộn rồi: - Con mẹ nó, là ảo giác! Mang theo phẫn hận, cự xà lại không thể khống chế thân thể của mình, theo quán tính tiếp tục ngã chúi đầu về trước. Không đợi nó giãy dụa bật lên, Oa Oa cùng Bản Bản đã cùng nhảy lên cao, đồng thời biến hóa bản thể to ra tới vài mét, từ không trung ầm ầm nện xuống. Đến cả không khí cũng bị ép thành từng đợt sóng xung kích, mặc cho cự dà da thô thịt béo như thế nào, giờ phút này cũng không thể không kêu lên thảm thiết, từng vòi máu màu xanh như suối phun điên cuồng trào ra. "Ầm! Ầm! Ầm!" Trần Mặc quá rành bỏ đá xuống giếng, vài tia sét lập tức từ trên trời giáng xuống, chuẩn xác vô cùng liên tiếp đánh trúng miệng vết thương. Từng tia lửa điện lẹt xẹt nhấp nháy không dứt, cự xà trong hố sâu quay cuồng kêu rên, nhưng làm sao có thể chống được loại công kích cường thế này. Chỉ chốc lát, thân thể của nó đã cháy đen hơn phân nửa, máu tươi trào nhiều đến nỗi đem đất cát xung quanh nhuộm luôn thành màu xanh. - Sức trâu thì có ích gì, giờ là thời đại dùng cái đầu để kiếm cơm rồi! Hung hăng thốt vài câu khí phách, Xa Xa lần nữa rồ ga nổ máy, lao như hỏa tiễn mà tới. Bánh trước xoay nhanh đến muốn ma sát ra lửa trong không khí, Xa Xa hét lớn lên một tiếng, chuẩn bị cứ thế nện thẳng xuống cái đầu con cự xà! - Khoannn! Trần Mặc bỗng hô lớn, khiến Xa Xa ngẩn ra. Liền trong nháy mắt này, cự xà độ nhiên lăn một vòng trốn về phía sau, sau đó nâng lên hai bóng người bị nó cuốn trong cái đuôi dài… Gia Địch, Ngu mỹ nhân… Hai người giống như đã lâm vào hôn mê, bị cái đuôi rắn giưo thẳng lên không trung, biến thành thuẫn thịt thay hắn ngăn công kích. - Khặc khăccccc…., không sợ tổn thương bọn chúng thì cứ động thủ đi! Suy yếu ho khan, nhưng cự xà giờ đã sớm thẳng thân rắn lên, giống như là kẻ chiếm thế thượng phong: - May là ta đã chuẩn bị ở phía sau, nếu không muốn bọn chúng toi mạng thì ngoan ngoãn… - Ngu ngốc! Một giọng nói đột ngột vang lên cắt ngang tràng tự sướng của xà yêu. Trong ánh mắt ngạc nhiên của nó, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đồng thời lắc đầu, dường như thương hại thở dài: - Giờ đã là thời đại nào rồi còn chơi cái trò bắt cóc con tin cũ mèm. Ngươi cho là đầu óc bọn ta bị nước vào sao? Ngẩn ra đứng im tại chõ, xà yêu lại nhìn nhìn hai con tin mà mình đang giữ, quả thực không thể tin vào tai của mình… Tại sao? Tại sao lại khắc hẳn mình tưởng tượng, chẳng lẽ nhân loại đã tiến hóa đến độ ích kỷ cực đoan? Thậm chí trong một tíc tắc này, hắn còn hoài nghi liệu đám người kia có phải đang có âm mưu gì không, ví dụ như mấy con tin đều là bom hẹn giờ? - Ê ku, ca dạy cho chú một điều là bớt xem phim đời cổ đi nhé! Nặc Nặc nghênh ngang nhảy ra, dương dương tự đắc nói phá tan bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị. - Chẳng lẽ giờ bọn ca đầu hàng thì chú cũng sẽ không xử lý bọn ca xong rồi thuận tay xử lý hai người Gia Địch sao? Cho nên dù sao cũng đều là bị giết, còn không bằng trước xem chú xử lý Gia Địch, sau đó bọn ca xử lý chú thay Gia Địch báo thù… Amen! Rất là chỉnh tề thở dài, bốn đồ điện cư nhiên còn nặn ra mấy giọt nước mắt, tựa như đã sẵn sàng đợi ‘xem’ Gia Địch cùng Ngu mỹ nhân bị giết chết. Nghe lùng bùng một hồi đến loạn đi, cự xà cứ thế đờ người ra ngây ngốc. Mãi một lúc sau, hắn mới quát lên một tiếng lớn: - Khốn khiếp! Các ngươi đã như thế thì đừng trách ta… Dử tợn mở hàm răng nanh, cự xà đang phẫn nộ trực tiếp hướng về phía Gia Địch, thế nhưng trong nháy mắt này, khi hắn chợt nhìn thấy vẻ giảo hoạt lóe ra từ mắt Trần Mặc thì lại kìm lòng không đậu ngẩn ra. Giờ khắc này, răng nanh chỉ cách Gia Địch có mấy chục xăng-ti-mét, hơi thở tanh hôi thậm chí làm lay động cả mái tóc dài. Nhưng Trần Mặc như trước lẳng lặng đứng tại chỗ, dường như không có việc gì khoanh tay trước ngực: - Tự nhiên, có giỏi thì ngươi cứ ăn cô ấy!