Sử Thượng Đệ Nhất Yêu

Chương 101 : Tỉnh rượu

Thành công dọa lùi Cao Vương hai người, Trần Mặc trên đường liền phân phó Xa Xa biến trở về nguyên hình, một đường phóng nhanh trở lại tiệm cơm Cát Tường. Thương Trụ cùng Diệp Dung, Ngu Băng Băng hiển nhiên đều đã bê xê lết, ba người thi thoảng lại đưa mắt nhìn nhau, ngây ngô cười cười. Nhìn cảnh này, Trần Mặc chỉ có thể nhờ lái xe đưa Thương Trụ quay về khách sạn nghỉ ngơi, còn mình thì đảm nhiệm vai trò culi, khiêng hai vị mỹ nữ phân biệt đặt vào giường riêng của các nàng. - Này, cô có tính giảm béo không đó? Nói thực ra, nếu không phải đã khiêng Ngu mỹ nhân cả một lúc lâu, Trần Mặc cũng sẽ không thể nào cảm thấy nặng. Ngu mỹ nhân dựa sát vào sau lưng hắn, cánh tay ngọc như rắn nước gắt gao ôm chặt lấy hắn, hơi thở thơm ngát cười khì nói: - Đồ mắt kém, em còn được bầu làm nữ minh tinh có dáng người tốt nhất đó… Phải rồi, làm sao anh có thể uống nhiều rượu đến như vậy chứ? Có thể hỏi ra vấn đề này, liền chứng minh Ngu mỹ nhân còn chưa có say hoàn toàn. Trần Mặc nhún nhún vai, thuận miệng nói: - Cũng không có gì, tôi trời sinh miễn dịch với cồn, uống rượu cùng uống nước không có gì khác nhau. Nghe câu tự sướng vô sỉ như vậy, Oa Oa đang nằm im trong góc phòng nhịn không được muốn giơ ngón giữa, đương nhiên nếu như nó có tay… Phải biết rằng, vì cái trò tiên tửu kia, nó đã đem thân thu nhỏ chỉ còn mấy centimet, sau đó trốn trong kẽ răng của Trần Mặc. Sau đó, rượu đi vào đều nháy mắt bị nó hút hết. Cũng may bản thân Oa Oa chính là một không gian trữ vật, nếu không chẳng biết phải xả sông rượu kia vào đâu. Nhưng dù nói thế nào, người ngoài nhìn vào vẫn chỉ thấy Trần Mặc ngửa cổ nốc sạch từng xô rượu đế. Ngu mỹ nhân tự nhiên cũng tính là người nhìn bên ngoài, nghe vậy không khỏi cười tươi: - Lợi hại như vậy sao, vậy sau này anh đỡ rượu cho em được không? - Được… Không được! Suýt nữa bị nàng dụ dỗ, may mà Trần Mặc còn sớm tỉnh, vội vàng từ chối. Hắn nhìn chiếc nhẫn số mệnh trên tay, bởi vì mấy ngày liên tiếp sử dụng thanh mang, cho nên kim đồng hồ đã hoàn toàn lệch về phía vận rủi. Thay lời khác mà nói, chỉ sợ vận xui của mình đã gần đến gang tấc, chính là không biết sẽ là cái gì thôi! Buồn rầu xoa huyệt Thái Dương, hắn rốt cục gian nan tới cạnh giường, đặt Ngu mỹ nhân nằm xuống. Nhưng không đợi hắn xoay người, một đôi cánh tay ngọc đã từ phía sau ôm chặt lấy hắn, rồi giọng nói đầy mị hoặc từ từ truyền đến: - A Mặc, em cảm thấy hơi buồn, cùng em nói chuyện được không? - Ặc… Nói chuyện thì nói chuyện, cần gì phải chiếm tiện nghi của tôi? Trần Mặc nhịn không được rùng mình, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Giờ phút này, Ngu mỹ nhân sớm đã mặt ửng hồng, đôi mắt biếc long lang muốn ép ra nước, cho dù dùng câu hại nước hại dân để hình dung cũng không quá đáng. Chỉ tiếc, gái đẹp khoe dáng trước mắt gã mù, mà Trần Mặc lại cố tình làm một gã mù: - Thôi… Chúc ngủ ngon!  Lời còn chưa dứt, hắn đã biến mất sau cửa, tựa hồ sau lưng hắn không phải là mỹ nữ, mà là một đầu mãnh thú vậy. Ngu mỹ nhân hơi ngẩn ra, nhịn không được sẳng giọng: - A Mặc, em có đáng sợ như vậy không hả? - Không phải đáng sợ, là có vấn đề! Cười hì hì nhún nhún vai, Trần Mặc nhẹ nhàng đóng cửa, rồi như không có việc gì xảy ra mà tới phòng bên cạnh. Đồng dạng là say rượu, Diệp Dung lại có vẻ thực im lặng, chẳng qua tư thế ngủ tứ chi dang rộng nhìn qua không thế nào gọi là đẹp nổi. Đại khái là đang gặp mộng, nàng thi thoảng còn quơ nắm tay, mơ hồ không rõ than thở lên:  - Tiểu Mặc Mặc, anh nhất định phải chết… Ăn ngon! - Ặc… Chả lẽ cô nàng đang mơ ăn thịt mình sao? Sờ sờ cái trán hơi hâm hấp nóng của Diệp Dung, Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, xoay người đi xuống lầu tìm thuốc giải rượu. Đám Oa Oa lúc này đang xì xào thảo luận cạnh quầy, nhìn hắn đến lập tức cảnh giác tản đi, hơn nữa còn hét lên: - Lão đại, bọn em không có làm chuyện gì đâu! Nghe một câu giấu đầu hở đuôi như thế, Trần Mặc nhíu mày, cẩn thận quan sát chung quanh. Nhưng nhìn qua, nơi này quả thật vẫn nguyên như cũ, thẳng đến khi quan sát hồi lâu vẫn không phát hiện cái gì bất thường, hắn rốt cục hồ nghi ho nhẹ đánh tiếng, rồi xoay người lấy từ trong quầy ra mấy viên thuốc giải rượu. Oa Oa cùng Nặc Nặc đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nhịn không được mở miệng nói: - Lão đại… - Giề? Trần Mặc nghi hoặc nhìn chúng nó, đột nhiên có loại thực dự cảm bất an. Oa Oa ngập ngừng, đột nhiên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ: - Lão đại, Nặc Nặc nói nghe thấy bên ngoài có những âm thanh rất kỳ lạ, anh có muốn ra xem không? - Thật sự? Không phải chúng mày muốn gạt tao ra ngoài đó chứ? Trần Mặc thực hồ nghi nhìn chúng nó, nhưng vẫn ngó qua cửa sổ. Đêm khuya, đường xá bên ngoài vô cùng tĩnh lặng, sương mù lơ lửng bao phủ, đem cảnh vật che lấp mờ mờ ảo ảo. Tất cả chuyện này đều có vẻ rất bình thường, thậm chí người đi đường còn không có, lấy đâu ra âm thanh kỳ lạ. - Không có gì, bọn mày cứ canh ở chỗ này đi! Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Mặc chỉ có thể đóng cửa sổ, xoay người đi lên lầu. Chẳng qua mới đi được năm sáu bước, hắn lại đột nhiên xoay đầu lại, nhìn nhìn đám đồ điện đang tụ tập cùng nhau: - Ê, chúng mày không làm cái gì đấy chứ? - Không có! Bốn đồ điện mặt rất ngây thơ đồng loạt lắc đầu. Trần Mặc hồ nghi nhìn hồi lâu, rốt cục gạt sang một bên, đẩy cửa phòng Diệp Dung mà bước vào. Nhưng ngay khi cánh cửa vừa đóng, Nặc Nặc đã lập tức nhảy dựng lên, thấp giọng kêu: - Oa Oa, nhanh chia chiến lợi phẩm, mày đừng hòng độc chiếm! Chỉ trong giây lát, một cái chợ đã được lập, chuyện âm thanh kỳ quái bên ngoài cũng chẳng còn ai nhớ đến… Cách tiệm cơm không xa, mấy con dơi đang treo ngược trên một cành cây tươi tốt, bất động như tượng, chỉ có những cặp mắt thi thoảng chớp động ra ánh sáng nói lên chúng nó còn sống. Vài giây sau, một con dơi màu vàng chợt vỗ cánh, thấp giọng nói: - Là chỗ này! Chờ một lát, chúng ta toàn lực công kích người đàn bà kia, nhưng nhớ đừng dây dưa với gã kia… Không hề biết đến tình huống bên ngoài, lúc này Trần Mặc đã đút cho Diệp Dung uống mấy viên giải rượu. Đợi Diệp Dung dần dần ngủ say lại, hắn hơi do dự mà đẩy cửa phòng bên cạnh ra. Còn may là Ngu mỹ nhân cũng đã ngủ, Trần Mặc thở phào một cái, đồng dạng giúp nàng uống mấy viên giải rượu, lúc này mới trở về phòng của mình nghỉ ngơi. Mệt mỏi suốt một ngày, hắn vừa đặt lưng xuống giường đã ngáy khò khò, tự nhiên cũng xem nhẹ tiếng vang kỳ quái tại đại sảnh. Ngủ một giấc đã qua năm sáu giờ, đến khi vô tình xoay người, chạm phải một vật gì đó mềm mại thì hắn mới giật mình bật dậy. Chính là ngay sau đó, khi hắn chứng kiến vật thể mềm mại kia mà một người thì lập tức tiến vào trạng thái hóa đá… Chẳng biết từ lúc nào, Ngu mỹ nhân đã chui vào chăn của hắn, thân mật ôm thật chặt hắn. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, chỉ thấy tiểu mỹ nhân này mặt ửng đỏ, làn trắng nõn nóng bỏng như sốt cao, đôi môi anh đào thở ra hương thơm như hoa lan, thi thoảng còn phát tiếng ‘ưm’ khẽ lay động lòng người. Không xong chính là, bởi vì nàng chỉ mặc bên đồ lót, cho nên gần như lõa thể, nhất là bộ ngực cao ngất kia theo nhịp hô hấp lúc lên lúc xuống, khiến người khác khó mà dời mắt… - Ai… ai có thể nói cho ta biết đây là có chuyện gì? Phong cảnh kiều diễm đương nhiên không tồi, nhưng Trần Mặc lại cảm thấy đầu đầy mờ mịt, nhịn không được lay tỉnh Ngu mỹ nhân. Mắt nhắm mắt mở, Ngu mỹ nhân còn vươn tay ôm hắn chặt hơn, cọ cọ đầu lên ngực hắn: - Chủ nhân, người thật đáng ghét! Nô tỳ còn muốn ngủ mà! - Chủ nhân? Nô tỳ? Nghe câu xưng hô không hiểu ra sao, Trần Mặc ngạc nhiên không biết nói gì. Nhưng mà không đợi hắn phục hồi tinh thần, Ngu mỹ nhân đã như rắn nước trườn lên, đôi môi anh đào nóng bỏng lập tức dán lên bờ môi của hắn, sau đó cái lưỡi thơm tho liền uốn lượn luồn vào, mỗi một tấc đều mang theo hơi thở nóng rực khiến người khác muốn ngạt thở. Bất thình lình gặp hương diễm tập kích, Trần Mặc chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, hai tay không tự chủ được ôm lấy Ngu mỹ nhân, thế nhưng chính trong nháy mắt này… - Đây là cái gì? Bàn tay đang vòng qua eo nhỏ chợt chạm phải một vật gì đó lại có cảm giác mềm mượt như sờ vào lông thú. Trần Mặc không khỏi ngẩn ra, theo bản năng nghiêng đầu nhìn qua… Vài giây sau, hắn đột nhiên trợn tròn mắt khẽ hô một tiếng, hoảng sợ giật người về phía sau. Đó là một cái cái đuôi! Một cái đuôi cáo đỏ như lửa! Hơn nữa cái đuôi còn khe khẽ vẫy! - Hồ ly tinh? Giờ khắc này, Trần Mặc đột nhiên nhớ lại biệt hiệu của Ngu mỹ nhân, hắn đột nhiên cảm thấy được, hóa ra biệt hiệu này lại chuẩn xác đến thế. Nhưng không đợi hắn nhảy ra khỏi giường, Ngu mỹ nhân vẫn đang trong trạng thái ngà ngà say lại kéo hắn lại, hơn nữa càng ôm chặt thêm, còn khẽ vuốt ve trên ngực hắn. Nhưng mà nói thật, cho dù là nam nhân sắc đảm bao thiên, cũng không có nổi bất cứ phản ứng nào trong tình cảnh này… Trần Mặc đương nhiên không e ngại yêu quái, chỉ là hắn thật sự không rõ, vì cái gì rõ ràng Ngu mỹ nhân không hề có một chút yêu lực này, lại bỗng chốc biến thành hồ ly tinh? - Khoan nào, chúng ta có lẽ cần làm rõ chuyện này đã! Thấy Ngu mỹ nhân không ngừng khiêu khích, Trần Mặc chỉ có thể miễn cưỡng đem nàng đẩy ra, cố gắng chuyển hóa cuộc hẹn hò ướt át này trở thành đàm phán hai bên. Ngay lúc này, một thân ảnh lảo đảo đột nhiên xuất hiện trước cửa, hơn nữa mệt mỏi hô nhỏ: - Mặc Mặc, em đau đầu quá, em muốn uống… Ặc, các người làm gì đây? - Chúng ta… Nhìn thấy Diệp Dung nửa tỉnh nửa mê đứng trước cửa phòng, Trần Mặc đột nhiên không biết trả lời như thế nào. Nhưng hắn không cần trả lời nữa rồi, vừa nhìn thấy hai người đang ôm ấp trên giường, Diệp Dung đột nhiên kinh ngạc đứng ngơ ngác tại chỗ, sau đó người run rẩy, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Trần Mặc không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội vàng xông lên trước đỡ nàng, nhưng như vậy… "Choang!"  Một tiếng chát chúa vang lên, phá vỡ hiện trường yên tĩnh. Thủy tinh trên cửa sổ vỡ tan, mấy con dơi theo sau chợt bay vào, rít lên từng tiếng chói bay rồi tấn công về phía Ngu mỹ nhân đang một mình trên giường. Trong chớp mắt, một con dơi màu vàng lớn cỡ chiếc bánh xe tải đã dùng móc vuốt bắt được vai Ngu mỹ nhân, âm trầm cười nhẹ nói: - Nhân loại, chúng ta lại gặp mặt!