Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 84 : ủy viên hội
Nghe ra Nhan cảnh Sinh rất giận dữ: “Thầy Nhan, tôi cũng ủng hộ thầy, lão có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng qua thầy cũng để ý, nghe nói lão biết một môn ngoại ngữ đã thất truyền.”
Nhan Cảnh Sinh: “Tôi tức không phải vì anh ta mắng tôi, nhưng là thái độ của anh ta kìa, thái độ như thế có thể làm thầy được sao?”
Tôi nói: “Đúng, về sau chỉ phát lương cho lão mà không cho lão đi dạy nữa, thi nhân sợ nhất dạng này, trước kia hoàng đế cũng từng làm thế, bao nhiêu thi nhân đã phải chán nản bỏ đi.”
“Anh ta còn là nhà thơ à?”
“Ừ, còn viết nhiều là khác, đúng rồi. “Khứ con mẹ nó mà khứ là Lý Bạch viết hả?”
“Đâu có, nguyên văn là ‘Ngã túy dục miên khanh thả khứ, minh nhật hữu ý bão cầm lai’, đây mới thơ do là Lý Bạch viết.”
Tôi cười he he: “Thầy không cần nói, lão sửa thế nghe lọt tai hơn nhiều.”
“Chủ nhiệm Tiêu, tôi cảm thấy trường ta có vấn đề, ngay cả phòng chiêu sinh cũng chẳng có, nếu có học sinh tới thì ai tiếp đón?”
Tôi nói: “Vậy thầy kiêm nhiệm đi, thầy về sau là phụ trách tuyển sinh, tùy tiện tìm cái phòng nào đó làm phòng làm việc thôi.”
Nhan Cảnh Sinh thấy vai nặng trĩu trách nhiệm: ‘Anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ nhanh chóng làm cho trường chúng ta lớn mạnh.”
Tôi mách cho cậu ta: “Trường ta tạm thời không chiêu sinh, nhiệm vụ của thầy là khuyên các học sinh tới đăng ký nhập học thôi học.”
“Hả? vì sao?’
“Chúng ta là trường học miễn phí, vì vậy không có năng lực tiếp đãi nhiều học sinh thế kia, chẳng phải hôm nay còn có người tới cứu trợ trường sao? Còn lưu số điện thoại cho trường ta, tôi thấy tên đó có mục đích gì đó, chẳng may lại lập văn phòng cứu trợ ở trường ta, luật giờ cấm cưỡng chế mấy văn phòng thế này, nếu còn lôi mấy tên lưu manh du côn tới trường, thì trường của chúng ta sẽ loạn tùng phèo.”
Nhan Cảnh Sinh nghĩmột lúc: “Cũng phải, vậy trước đừng thành lập phòng tuyển sinh.”
“Vẫn phải lập, chẳng qua đổi tên là, ‘Khuyên thôi hợp lý’ gì gì đó. Chỉ cần để ngươi ta nhìn vào cái biết không nên vào trường là ok.”
“Vậy gọi ‘Ủy ban tang lễ’ nhé.”
Tôi cười khan, không ngờ tên nhóc này tâm tư chẳng kém gì tôi. Tôi nói: “Khuyên một thằng thôi không vào học tôi cho thầy 50 ndt khuyến khích.”
Nhan Cảnh Sinh: “…Không cần đâu, cứ thế nhé.”
Tôi vừa dập điện thoại vài phút thì hiệu trưởng Trương gọi tới, câu đầu tiên: “Chú Cường, dậy võ thế nào rồi?”
Tôi mắng thầm, lại nhớ Nhan Cảnh Sinh tố cáo, tôi đành cười ha ha: “Đều khá được, không tin thầy có thể tự đi kiểm nghiệm một chút.”
Ông Trương: “Không cần tôi thích tự kiểm nghiệm. Cơ hội tới rồi, tháng sau sẽ có một giải thi đấu võ thuật toàn quốc, chủ yếu là biễu diễn cùng thực chiến, nghe nói lần này 90% tham gia là các trường dạy văn võ trong cả nước. Tôi đã báo danh cho trường ta tham gia, chú chuẩn bị nhé, tranh thủ vào top 5 là được, như thế sẽ có tác động tích cực tới trường ta.”
Tôi hoảng hốt: “Học sinh mới vào trường chưa lâu, võ công cũng chưa tới đâu. Liệu chúng ta có nên lùi lại đợt sau không, thế tốt hơn?”
“Ai nói kêu học sinh đi? Tới tham gia đều là thầy giáo, nghe nói còn có cao thủ tục gia của thiếu lâm cùng Võ Đang, tôi thấy chú thuê nhiều thầy giáo dạy võ thế, chắc không phải toàn thùng cơm chứ?”
“Xxx, Võ Đang cùng Thiếu Lâm? Là lục đại môn phái vây công Quang Minh đỉnh hả đoạt Cửu Long bôi? Tôi hiện tại nào có thời gian chơi với bọn họ.
Tôi đang nghĩ một cái cớ thoái thác, hiệu trưởng Trương lại nói: “Chú Cường, tôi bảo chú này, đây là cơ hội xuất danh, tôi đã khẳng định với thị trưởng sẽ vào top 5. Đừng cho rằng tôi không biết cậu cắm không ít hồ bằng cẩu đảng của cậu vào trường, bọn họ không đến nỗi là thùng cơm cả đám chứ? Chỉ cần chú đạt được yêu cầu của tôi, chú về sau làm gì tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Thị trưởng nói rồi, chú nếu có thể làm thành phố nổi danh, trường ta sẽ chuyển từ cao đẳng thành đại học. mỗi năm sẽ chi cho trường 10 triệu NDT kinh phí đào tạo.”
Tôi: “…”
Tôi thực không biết nên nói gì nữa, cài cắm hồ bằng cẩu đẳng, bỏ một phần tiền? Thanh danh làm cái gì, để học sinh toàn quôc chạy tới ‘Ủy ban tang lễ’ à? Khuyên một đứa không học là 50, Nhan Cảnh Sinh làm nửa tháng đủ bao thường niên phòng tại khách sạn Dubai 7 sao. Chẳng qua điều kiện cũng thật mê người, còn việc chuyển thành đại học cũng chẳng hiếm lạ, nhưng con số mỗi năm 10 triệu cũng chẳng phải nhỏ, hiện tại tôi chi tiêu khổng lồ, mỗi ngày đều phải mua heo béo 16NDT/kg. Các hảo hán uống rượu tuy là nhà mình nấu nhưng tiền nước cũng đã mấy chục NDT, hơn nữa rượu tiêu phí lương thực.
Hơn nữa tôi còn phải cho tiền tiêu vặt, còn phải trang tu biệt thự, còn phải chi cho Hạng Vũ tán gái, nếu chỉ dựa vào quán bar, tôi thật sự là giật gấu vá vai.
Tôi cần tiền.
Tôi nói với ông Trương: “Top 10 em không dám đảm bảo, khó mà nói trước được gì, thế nào tính là nổi tiếng? Em vào top 10 cho em mỗi năm 2 triệu được không?”
Ông Trương nói: “Chú đừng có chơi anh thế, biểu diễn võ thuật thứ mấy cũng chẳng sao, trọng yếu là thi đấu tán thủ, nhà nước đang tìm kiếm nhân tài phương diện này, nếu mà tuyển được người xuất quần bạt tụy thì là quan viên địa phương có thành tích.”
Giờ tôi mới hiểu, tán thủ là một dạng biến hóa từ võ thuật truyền thống của Trung Quốc, hiện tại nhà nước đang muốn mở rộng phạm vị ảnh hưởng ra toàn thế giới. Vì thế thường xuyên tổ chức thi đấu. Trước mắt đang thiếu quần thể tốt làm cơ sở phát triển lên.
Tôi nói với ông Trương: “Vậy thầy nói đi, trừ thứ nhất, từ thứ hai tới thứ mười, xếp thứ mấy mới có tiền thưởng?”
“Chú nói dễ nghe nhỉ? Giống như chú muốn thế nào được thế đó ấy, vì sao không lấy thứ nhất, thứ nhất chắc chắn có tiền thưởng.”
Tôi nói: “Không dám lấy, không trả nổi tiền khuyên lui học.”
Ông Trương: “Bớt nói dóc đi, chú chuẩn bị tốt nhé.” Sau đó cúp máy.
Vì sao tôi nói không ai tin?
Nếu là tháng sau thì không bận, cùng lắm trước khi thi đấu một ngày xếp danh sách được rồi. Chuyện quan trọng trước mắt là xử lý Hạng Vũ.
Hạng Vũ đang ngây ngốc, tôi la lên: “Ây, anh Vũ, anh không thể thế được, anh có thể lấy thủ cấp tướng địch giữa vạn quân thù như lấy đồ trong túi, chẳng lẽ còn sợ một con bé mới 20 tuổi à?’
Tần Thủy Hoàng đột nhiên hỏi toi: “Phó khu trượng nà quan chi rứa?”
Tôi nói: “Khu trưởng tương đương huyện lệnh, nhưng có thể kém hơn chút.”
Chính béo bĩu môi: “Con tiểu lại.”
Tôi nói: “So với anh thì là con tiểu lại, so với em là con cán bộ cao cấp .”
Chính béo: “Sao cọ thệ, chụ là Tề vương, chú quên hị?”
Tôi không quên, nếu tôi nói vậy tới quốc gia, nói Sơn Đông là đất do Tần Thủy Hoàng phong cho tôi, liệu có để tôi làm thư ký tỉnh ủy gì gì đó không? Nếu không thị trưởng cũng ok? Chắc nhà nước không cho tôi lên đâu…
Tôi thấy hai người có nhiều ý nghĩ tinh quái trong tổ năm người là Lý Sư Sư cùng Lưu Bang không ở, dứt khoát thu tờ báo lại: ‘Hôm nay nghỉ đã, ngày mai chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.”
Tôi uống chén trà, hút điếu thuốc rồi tới chỗ Bánh Bao. Tựa như một con lười nằm chềnh ềnh trên sô pha, hai cô gái đều cách xa nửa mét. Tôi vặn eo: “Lưu Hoàn còn chưa tự sát hả?”
Lý Sư Sư kỳ quái; “Lưu Hoàn vì sao muốn tự sát?”
Tôi nói: “Nó giết Chúc Tứ Bình, sau đó nó vì tạ tội nên tự tử trước cửa nhà Chúc Tứ Bình.”
Lý Sư Sư nhíu mày: “Không nên nói cho em diễn biến.”
“Cứ nói, kết thúc là người mẫu bỏ đi, Ấn Tiểu Thiến kéo dài hơi tàn…đây là phim chiếu mấy năm trước rồi.” Tôi vừa nói, theo tập quán ôm eo bánh bao, Bánh Bao cũng như mèo nhỏ nhích lại gần.
Lý Sư Sư đột nhiên nói: “Vậy là chị dâu sớm xem hết rồi hả?”
Bánh Bao: “Đúng rồi.”
“Thế sao chị còn xem lại?”
“Chẳng phải em thích xem à, chị theo em.”
Tôi nói với Lý Sư Sư: “Ân Tiểu Thiên không phải loại chị dâu em thích, cô ấy thích Đại Vi.”
Lý Sư Sư mắt sáng lên, quay đầu lại muốn nói gì đó, nhưng thấy chúng tôi ôm nhau thân mật, mặt đỏ lên. Tìm cớ chuồn ra.
Bánh Bao thấy Sư Sư đi: “Em ấy chẳng giống người mẫu tí nào.”
Tôi tôi bắt đầu chui lung tung: “Thế người mẫu phải làm sao? Ai cũng phải giống hồ ly à?”
Bánh Bao trừng tôi: “Anh có thể thay đổi cách nói chuyện không? Sắp ba sọi rồi mà còn như mấy thằng choai choai.”
Tôi nói: “Thì lúc trướ cchẳng phải em thích tính này của anh còn gì? Chẳng lẽ em thích anh vì anh giúp người già qua đường à?”
Bánh Bao dựa vào lòng tôi nhớ lại: ‘Lần đầu gặp anh, chẳng biết anh đâu, anh như một tên lưu manh ngồi trước mặt em, muốn cùng em chơi à.”
Tôi nói: ‘Chúng mình có thể chuyển ‘Giống lưu manh’ thành thật không?”
“Anh kẹp ngoại tệ mạnh trong tay hỏi em, trước khi em trả lời đều lấy tiền ra, anh hỏi em hai câu vô thưởng vô phạt trước, câu thứ ba ‘lần đầu xx với bạn trai thì nói gì…’. Anh chơi em, tiền kẹp chặt thế, em trúng kế, nói ‘Sao không rút ra được?’ nói xong em biết mình mắc lừa rồi, em thầm nghĩ nếu đã đụng phải lưu manh, có tránh cũng không được, nên cũng không nói với anh mấy câu tình cảm.”
Tôi chen vào: “Nào chỉ không tình cảm, em nói ‘Con mẹ mày…’.”
Bánh Bao cười ha ha, nhìn cửa: “Chết bầm, vẫn nhớ thù, lúc đó là em tức quá mà.”
Tôi ôm Bánh Bao, cảm khái: “Nói ra hai ta biết nhau cũng thật lãng mạn, không kém Bá Vương biệt Cơ.”
Bánh Bao: ‘À, đúng rồi, mai bố kêu anh đi qua ăn bữa cơm, chiếu mai 5 giờ em về cùng đi.”
Tôi khẩn trương: “Đi làm gì?”
Báo Banh bất mãn; “Anh bị gì vậy, chỉ là ăn cơm thôi mà.”
Tôi nói: “Trừ ăn cơm, có nói chuyện kết hôn không?”
Bánh Báo véo tôi: “Vậy anh có ý gì, muốn kết hôn không?”
“Không muốn.”
“Anh nói lại lần nữa coi.”
“…Muốn.”
Bánh Bao mới chuyển giận làm vui.
Tôi nói: “Ba em chuẩn bị đòi anh nhiêu tiền sính lễ?”
“Bố em ra bao nhiêu anh cũng trả sao?”
Tôi choáng váng: “Chẳng lẽ là nữ hướng ngoại trong truyền thuyết hả, anh hỏi rốt cục em theo ai?”
Bánh Bao đấm tôi một cái: “Đừng có được còn khoe mẽ, chủ yếu là em cũng lớn tuổi rồi, kỳ thực ba em có làm khó anh cũng để lộ mặt trước mọi người, tiền thì ba em cần làm gì, chẳng phải đều cho em sao?”
Bánh Bao đột nhiên nghỉ tới cái gì: “Ba em tuy biết đức hạnh của anh thối cỡ nào rồi. Nhưng anh mai phải hết mực nhịn nhé, đừng như du côn.”
Tôi nói: “Anh dù sao cũng là quản lý, là em phải cẩn thận, đừng đến lúc đó sảy miệng, cha em nghĩ rằng anh chiều chuộng hỏng em đó.”
Bánh Bao liếc mắt đưa tình: “Ngủ với anh hai năm rồi, anh chẳng lẽ còn chưa hiểu cách làm người của em?”
Tôi: “///”
Bố Bánh Bao nếu có lương tri thì không nên đòi tiên sính lễ. Trước khi tôi biết bánh bao thì còn kín tiếng, nói chuyện chú ý, từ lúc ngủ cùng cô nàng. Miệng không thể giữ nổi, có gì đều phun tuốt tuồn tuột.
Ngày mai, vô luận thế nào đều cho Trương Băng gặp Hạng Vũ, sau đó cùng lão kế toán chém giết, tóm lại ngày mai tôi cùng Hạng Vũ đều phải làm mọi việc chu toàn tới kết.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
36 chương
12 chương
297 chương
462 chương
108 chương