Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 17 : 300
Cùng một câu” Ăn cơm”, mọi người tự vác ghế ra bàn ngồi quây quần, Bánh Bao đã nấu được 5 món, Sư Sư không ngừng mang thức ăn nóng ra, Bánh Bao bảo:
- Chờ em rửa tay cái rồi vào.
Đến lúc nàng vào bàn, tôi còn đang ngồi ngẩn ra, bữa ăn này thật hoành tráng, tỏi do Tần Thủy Hoàng bóc, trứng do Hán Cao Tổ đánh, gạo do Kinh Kha vo, ga do Tây Sở Bá Vương đi đổi, thức ăn do danh kỹ Lý Sư Sư bưng. Nếu coi đây là một bộ phim thì có thể tưởng tượng Hittkoch là thư ký trường quay, Steven Spielberg là tạp vụ, đến cả giao cơm hộp cũng là Marlon Brando, có điều đạo diễn và nhà sản xuất kém một chút, là tay lưu manh, giám đốc tiệm cầm đồ Cát Hào Tiêu Cường và nhân viên đón khách của một tiệm bánh bao, cô Hạng Bào Tử đảm nhiệm.
Mấy năm trước báo chí có nói vụ một người ăn ở nhà hàng 5 sao, một bữa hết 360 nghìn NDT là xôn xao dư luận, bữa ăn này có giá gốc là 180 đồng nhưng về mặt ý nghĩa thì đến cả cọng giá Bánh Bao đánh rơi dưới bàn cũng không chỉ có giá bằng bữa ăn kia.
Bánh Bao gõ bàn nói:
- An Cường còn ngẩn ra cái gì?
Lúc này tôi mới nhận ra cả bàn đang nhìn mình, tôi ngạc nhiên nhìn Chính Béo hỏi:
- Sao anh còn chưa ăn vậy?
Tần Thủy Hoàng so so đũa nói:
- Nọi gị thị chụ cụng lã chũ nhã, lục chĩnh thực ạnh phãi nễ mặt chụ chự.
Xem ra cả một phòng vua chúa anh hung đang chờ tôi bắt đầu, tôi tát cho mình một cái để tỉnh ra, luôn giọng:’ Ăn thôi, ăn thôi!”
Lưu Bang ngạc nhiên nói:
- Ở đây phong tục phải làm thế trước khi ăn à?
Đoạn cũng tự tát một phát, gắp miếng thịt bò nhồm nhoàm nhai.
Tần Thủy Hoàng:
- Thễ mã ạnh lục trược khộng biệt đậy.
Tự tát một cái, ăn cơm.
Hạng Vũ: “ Đặc biệt nhỉ?” tự tát một cái, gắp miếng cá.
Kinh Kha:”….” Tự tát một cái, ăn súp lơ.
Sư Sư :” …Có phải phong tục dân tộc thiểu số không?” vuốt má một cái, ăn tôm.
Bánh Bao cười:
- Mọi người vui quá đi,
Đoạn trực tiếp ăn cơm, mọi người trừng mắt phẫn nộ, Bánh Bao chỉ đành cũng tự tát một phát, đoạn đặt hai bình Tam Lương Dịch và một bình Champaigne lên bàn, đưa rượu trắng cho tôi nói:
- Rót rượu cho mọi người!
Sư Sư vội giành lấy, đầu tiên rót đầy một chén cho Bánh Bao, cười nói:
- Chị vất vả cả ngày, phải mời đầu tiên.
Đoạn cầm bình rượu nhìn mọi người cười duyên dáng:” Ngồi đây đều là…” Tôi vội trừng mắt, Sư Sư cảm giác được bình tĩnh tiếp:”… những nhân vật kiệt xuất( không biết học đâu ra), em xin theo thứ tự gặp mọi người rót rượu, đừng trách nhé” Đoạn rót cho Kinh khờ một chén, nói:
- Anh Kinh mãi là đệ nhất anh hùng trong lòng em.
Đoạn rót cho Chính Béo cười nói:
- Vẫn là câu đó, anh Chính thế nuốt thiên hạ, cũng là anh hung.
Đoạn hướng Hạng Vũ nói:
- Sức bạt núi sông khí cái thế, tài năng của anh Vũ làm mọi người khâm phục, chúc anh và chị Ngu sớm ngày đoàn tụ, hạnh phúc bên nhau.
Bánh Bao nghe mà như rơi vào sương mù, ngẩn ra hỏi:
- Viễn Nam không phải người mẫu sao? – Đoạn hỏi Hạng Vũ – Người yêu của anh họ Vu à?
Sư Sư cười với nàng, đoạn quay sang Lưu Bang đang mặt mũi cau có nói:
- Anh Bang thì khỏi nói, giỏi nhìn người dung người, chưa từng sai lầm…
Lưu Bang chép chép miệng gật đầu. Lý Sư Sư nhìn tôi, mắt lấp lánh đầy vẻ tinh nghịch trêu chọc, tôi vội đưa chén đến trước mặt nàng nói:
- Khỏi cần nói, đều là duyên phận cả.
Cái con bé này, toàn chơi xấu, nếu ngày xưa Bánh Bao không thường xuyên trốn học thì hôm nay lộ bét hết cả. Sư Sư rót cho tôi và tự rót một chén, Bánh Bao còn nói:
- Không ngờ Viễn Nam uống được rượu trắng, chai màu mua thừa rồi.
Tôi nâng chén nói với mọi người:
- Hôm nay gặp nhau là có duyên, mọi người ở đây một thời gian rồi mỗi người một phương ( tôi rất muốn thêm một câu vĩnh viễn đừng gặp lại), hy vọng gặp lại vẫn là bạn bè.
Bánh Bao cười:
- Anh Cường lại nói linh tinh rồi.
Nàng đương nhiên nghe ra trong câu nói của tôi có chút hỗn, muốn đả xóa, nhưng trên bàn trừ nàng chẳng ai để ý, vì tôi nói sự thật mà. Bánh Bao nói:
- Chén đầu tiên, mời mọi người, Viễn Nam có thể từ từ.
Đoạn cạn chén, vì sao Bánh Bao xấu thế mà tôi không rời xa nàng được, đơn giản vì tôi có mất mặt thì trên bàn nhậu nàng sẽ lấy lại cho tôi. Bình thường thấy nàng uống như vậy có thằng bạn nào của tôi mà không khen giỏi, nhưng hôm nay thì chẳng có ai khen..
Kinh Kha và Hạng Vũ có lẽ chưa từng thấy ai dung cái chén nhỏ xíu như thế mà uống hoành tráng vậy, hai người một hớp hết chén, đoạn đều nhìn vào chai rượu. Kinh khờ vốn là giai cấp vô sản kiêm lưu manh, nghiện rượu, tôi cho rằng đầu óc hắn là uống nhiều quá nên hỏng. Hạng Vũ thì bị vây ở Cai Hạ, đêm trước khi đột vây còn uống cả đêm, sang sau đánh đến tận bờ Ô giang, có lẽ là tửu lượng hai cân trong truyền thuyết.
Tần Thủy Hoàng và Lưu Bang thì chưa quen việc có người mời rượu mà lại uống trước, Sư Sư uống hết một chén, hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì. Bánh Bao cầm bình rượu cười nói:
- Xem ra mọi người đều uống được.
Dưới sự dẫn dắt của Bánh Bao, ba tuần rượu bị tiêu diệt trong chưa đầy 10 phút, chưa bao giờ uống rượu nặng như thế, Tần Thủy Hoàng đã có vẻ ngà ngà, ôm vai Kinh khờ nói:
- Ngạy xựa là tụy lạ tội khộng đụng, nhựng ộng cụng khộng nện đội xữ vợi tội nhự thệ.
Tôi vội tiếp:
- Mấy vụ không vui đừng nhắc lại nữa..
Bánh Bao có vẻ ngạc nhiên, tôi lấp liếm:
- Ngày xưa lập ban nhạc, có mâu thuẫn.
Lý Sư Sư thì thà thì thầm với Hạng Vũ, cô nàng rất ngưỡng mộ Ngu Cơ, nhưng có lẽ uống rượu vào hơi bị chập, đang đòi Hạng Vũ cho xem ảnh Ngu Cơ. Trong cả đám, tính cách giống nhau nhất là tôi và Lưu Bang, uống vào, gã khá dễ thương, dung giọng anh hai bốc phét với tôi ngày xưa oai phong ra sao, uống them nữa chắc chắn sẽ nói:” Sau này có chuyện tìm anh, gì anh không giỏi chứ đánh nhau thì, gọi ra vài trăm nghìn an hem như không”, y chang tôi ngày xưa.
Lúc đó tôi nghe thấy dưới nhà có người gọi, thò đàu ra thì thấy Sáu Lưu, bên cạnh lão còn một người nữa,. Tôi mượn hơi me, châm điếu thuốc, mặt mũi hằm hằm xông xuống nhà, đàu tiên là nhìn người đứng cạnh Sáu Lưu. Đó là một trung niên gầy nhom, da trắng, mặc một bộ đồ cà tang, tôi cố nhớ xem trong lịch sử có vị nào ốm yếu như thế. Tôi tóm lấy hắn nói:
- Trần Hậu Chủ hay là Hán Hiến Đế? Tổ tiên của ông đang ngồi trên gác uống rượu kìa.
Người trung niên gạt tay tôi ra, sợ hãi nhảy sang một bên, tôi cười hềnh hệch:
- Thảo nào mà không giữ được giang sơn.
Sáu Lưu thong thả nói:
- Đó là lái xe taxi, anh không mang tiền.
…..
Tôi trả them cho người ta 10 đồng, đầu óc nguội hẳn lại, lén lút nhìn quanh, không còn ai. Sáu Lưu khủng khỉnh nói:
- Yên tâm, sau này anh sẽ không mang từng người đến chỗ chú nữa..
Tôi vội rút ra điếu thuốc mời lão, sung sướng nói:
- Cũng có lúc ông lương tâm tỉnh giấc rồi…
Sáu Lưu châm lửa, phà khói ra nói:
- Gần đây dưới âm phủ nháo ghê nhất là 300 Nhạc gia quân và 54 hảo hán Lương Sơn Bạc, bọn ấy đông , người khác một mình không dám tranh, hảo hán cũng phải chờ lần sau.
Tôi hút tịt cả đót thuốc vào mồm, dung giọng cực kỳ bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh hỏi:
- Thế nghĩa là gì?
- Hết cách rồi, chú không nghe câu đẩy núi thì dễ, đẩy Nhạc gia quân khó à? Đám đó là bộ đội đặc nhiệm của Nhạc Phi, 300 người xông vào 50 vạn quân Kim của Ngột Thuật, chút nữa là giết được nguyên soái, tuy chết sạch không còn mống nào nhưng cũng là lão Kim sợ vãi đái, bị Nhạc Phi đuổi giết 200 dặm. Đám đó cùng lúc xuống âm phủ, giờ lại cùng lúc đòi về, khó khăn lắm mới thuyết phục được đưa đến chỗ chú.
Tôi rất, rất rất bình tĩnh hỏi:
- Lại lừa người ta hả?
- Tất nhiên là không, nhưng chú có 1 tháng chuẩn bị, thủ tục thủ tiếc gần xong rồi, cũng có khả năng Nhạc Gia quân và Hảo hán Lương Sơn đến cùng lúc, anh nói rồi mà, sau này không đưa từng người đến nữa.
- Thế ông cũng không định quay phim “300” ở đây chứ, lại còn Thủy Hử nữa, tôi chịu sao nổi hả? Đám đó đến đây ăn ở ra sao? Năm người trên gác đã không nuôi nổi rồi, riêng hôm nay xài hết 2000, trong thẻ còn có 70 đồng, máy ATM lại chỉ có tờ 100, ông bảo 70 đồng của tôi làm sao đây?
Sau khi bùng nổ, tôi túm lấy Sáu Lưu thê thảm nói:
- Thần tiên các ông cũng có cha sinh mẹ đẻ, đừng chơi nhau thế chứ, ngày xưa Bạch Khởi chôn sống 40 vạn người, đám đó cũng cùng một lúc xuống âm phủ đấy, họ mà quậy thì mấy người làm sao? Cả thành phố mới có 1 triệu người thôi đó cha.
- Bọn anh cũng không đến nỗi quá đáng thế, nhưng Nhạc gia quân và hảo hán Lương Sơn thì nói rõ rang rồi, không hối hận được chú phải tự lo, chuyện tiền thì…
Tôi lập tức chắp tay trước ngực, hai mắt lấp lánh, Sáu Lưu:
- Ừm…vẫn là chú phải tự lo.
Tôi cúi đầu sờ soạng, Sáu Lưu cười ha hả:
- Gạch đá ở đây anh chuyển đi hết rồi.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
36 chương
12 chương
297 chương
462 chương
108 chương