Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn
Chương 159 : Đầu thú
- Trình Phong Thu? - Tôi thoáng nghĩ lại (bởi vì rất nhiều độc giả đều quên rồi), đội trưởng của Hồng Nhật võ giáo, tuy nói thời gian ở chung với chúng tôi không dài nhưng giao tình không tính là cạn, nếu không phải họ chủ động bỏ cuộc thì Dục Tài chúng tôi chưa chắc có thể giành quán quân thuận lợi như vậy.
Nhưng vị nông dân trung thực này sao lại vào cục cảnh sát?
Tôi hỏi Bảo Kim:
- Anh ta không nói chuyện gì xảy ra à?
Bảo Kim nói rất chắc cú:
- Cục cảnh sát gọi điện thoại, sao có thể nói rõ cho chú chứ?
Tôi cười hì hì hỏi:
- Anh Bảo hay vào đấy ngồi à?
Bảo Kim xấu hổ nói:
- Tuần trước còn vào ngồi một hồi, may mà người của phòng bảo vệ bọn anh quen với người ở trong, bây giờ không làm rồi, sau này phải cẩn thận hơn.
Tôi nói:
- Sau này anh cứ làm thầy dạy võ chỗ em đi, dù sao anh còn sinh sống vài chục năm, chỗ em bây giờ có thể xem như thuộc biên chế quốc gia, bảo hiểm giao cho anh đầy đủ, mỗi tháng cũng có vài ngàn đồng.
Bảo Kim cười nói:
- Vào đó đương nhiên là tốt, chỉ không biết anh còn có thể sống mấy ngày, anh với lão Lỗ gặp nhau thì phải đánh cho ra sống chết, mặc kệ ai giết ai, sau này đều khó trải qua an lành.
Tôi buồn bực hỏi:
- Thù hận giữa anh và Lỗ Trí Thâm lớn như vậy thật à?
Bảo Kim xua tay nói:
- Chú không hiểu, có địch nhân còn đáng tôn kính hơn bạn bè, trận chiến giữa bọn anh chính là số mệnh.
Tôi bĩu môi nói:
- Lại là cái kiểu quyết chiến đấy, hai bọn anh không định đánh nhau trên đỉnh Cố Cung chứ? (kiểu Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành)
Bảo Kim cười hô hố, rồi bàn luận bóng đá với tôi…
Chúng tôi vừa bàn luận vừa đi về phía đồn công an cạnh đường sắt, tôi chắc chắn phải đưa lão Trình ra. Đừng nói chúng tôi nợ người ta một ân tình lớn như vậy, cho dù chưa từng tiếp xúc gì cả, chỉ cần từng tham gia đại hội võ lâm xảy ra việc như này tôi đều phải lo, trên thực tế các đội tham dự võ lâm đại hội đến quán rượu Ngược Thời Gian hết thảy đều giảm giá 80%, còn tuyên bố ra bên ngoài: Có khó khăn, tìm Tiểu Cường.
Đồn công an đường sắt tôi thực sự chưa tới bao giờ, đồn công an trên các nẻo đường ở xung quanh tôi còn kể như quen thuộc…
Dọc đường hỏi vài người đều phớt lờ, cuối cùng tôi dừng xe ở cửa một quầy bán quà vặt. Nhìn vị chủ quán trung niên to cao vạm vỡ bên trong nói:
- Ông anh, chúng tôi tới đầu thú, đồn công an đi thế nào vậy?
Chủ quán sợ hết hồn, run rẩy nói:
- Anh… đi thẳng… đến ngã ba thì rẽ trái, tiếp tục tới chỗ rẽ đầu tiên thì lại rẽ phải…
Bảo Kim thò cái đầu trọc ra ngoài gọi:
- Nếu bọn tôi mà không tìm thấy sẽ quay lại hỏi anh đấy.
Chủ quán trực tiếp lấy ra một tấm bản đồ thành phố đưa tới trước mặt chúng tôi, dùng bút chì đánh dấu vị trí hiện tại của chúng tôi, sau đó như vẽ bản đồ tác chiến chỉ cho chúng tôi vị trí đồn công an, còn hảo tâm nói cho chúng tôi biết đâu là Bắc đâu là Nam trên bản đồ. Cuối cùng chủ quán nói với chúng tôi:
- Chúc các anh một lần thành công ---- bản đồ và bút chì tặng các anh đó.
Tôi và Bảo Kim vừa rời đi liền vui khấp khởi, chúng tôi phát hiện rằng cả hai cùng là một loại người, có trí tuệ rất cao.
Lần này rất thuận lợi liền tới nơi. Đồn công an đường sắt này có một mảnh sân nhỏ, còn trồng vài cây hòe, tôi dừng xe ở cửa, Bảo Kim nói với tôi:
- Thằng em, anh không theo chú vào đâu, anh vào như thế sau này trốn đi rất dễ bị người ta hỏi.
Tôi vào sân, thấy có một người trong phòng, tôi xuyên qua bóng cây đi vào, vừa vào cửa tôi liền vui mừng, chỉ thấy Trình Phong Thu và hai mươi mấy đồng môn và đồ đệ gã dẫn theo đang ngồi ở bên trái căn phòng. Đối diện không xa với họ có một đám người khác. Xem ra là vì hai bên ẩu đả với nhau mới vào đây, đằng sau chiếc bàn ở chính giữa căn phòng có một cảnh sát trẻ trứng cá còn chưa hết đang to đầu ứng phó một đám cư dân đòi giải quyết thủ tục.
Tôi thấy vị cảnh sát trẻ cũng không có thời gian để ý tới tôi, bèn ngồi bên cạnh Trình Phong Thu hỏi:
- Trình đội trưởng, làm sao thế?
Đám người này tuy luyện võ từ nhỏ, có điều chỗ kiểu này đại khái vẫn là lần đầu tiên vào, ai nấy đều ủ rũ. Trình Phong Thu mặt đau khổ nói:
- Trách tôi nóng nảy không nhịn được, động thủ với người ta. Chúng tôi ở đây cũng không quen ai, xảy ra việc như vậy chỉ có thể phiền anh thôi. –Tiếp đó gã nói hết đầu đuôi ngọn ngành của sự việc cho tôi. Thì ra những nông dân của Hồng Nhật sau khi đấu võ xong liền nán lại thành phố hai ngày, thăm thú khắp nơi, mua chút đặc sản, hôm nay lên xe lửa về Thương Châu, kết quả trong khi đợi xe gặp phải mấy tên móc túi, vốn dĩ không móc được tiền thì cũng cho qua, ai biết mấy tên móc túi này lại không làm được liền thẹn quá hóa giận muốn ‘dạy bảo’ đám người Trình Phong Thu…
Nói thật bản thân Trình Phong Thu quả thật không hoàn thủ, chỉ chặn lại vài cái, cái tay sắt đùi sắt kia của gã ai chịu được chứ? Đại ca lưu manh bên đối phương bừng bừng lửa giận triệu tập tất cả thủ hạ ở xung quanh, vì thế hai bên xảy ra ẩu đả --- chính là: Đám nông dân võ giáo Hồng Nhật đánh lũ lưu manh.
Sau đó đám người này liền bị mấy cảnh sát đường sắt đưa tới đồn công an, nếu đám Trình Phong Thu muốn chạy đương nhiên là không thành vấn đề, chứ đừng nói bây giờ trong phòng chỉ có một cảnh sát, nhưng đám nông dân luôn là những người biết giữ bổn phận, mình chiếm lý, cho nên ngoan ngoãn đi theo về đây ngồi. Còn về đám lưu manh kia, không cần phải nói, khẳng định là bị giữ lại cục công an, chạy cũng vô ích.
Tôi nhìn về phía đối diện, đám lưu manh ai nấy đều nhe răng nhếch miệng hít khí lạnh, còn có tên nửa quỳ nửa ngồi, xem ra tuy đám nông dân hạ thủ có chừng mực nhưng lũ chân mềm này vẫn bị thương không nhẹ.
Song song với lúc tôi nhìn về phía đối diện, tên đại ca ở đối diện cũng vừa vặn ngẩng đầu quan sát tôi, tên này suýt soát tuổi với tôi, cả đầu nhuộm trắng, người quen: Tiểu Lục Tử từng xin đểu Lưu Bang!
Tôi tức không biết để đâu cho hết, bước nhanh đi tới trước mặt hắn, dùng đầu ngón tay gõ đầu hắn mắng:
- Chỗ nào cũng có mày, chỗ nào cũng có mày! Tiểu Lục mặt ủ rũ, cũng không dám hoàn thủ.
Lúc này vị cảnh sát trẻ dừng việc, hất cằm quát tôi:
- Này này này, anh không xem xem đây là đâu à?
Tôi vội cười xòa nói:
- Xin lỗi, bên kia là bạn tôi-- -Tôi chỉ vào đám Trình Phong Thu nói:
- Họ là những người chính nghĩa, tôi thấy…
Cảnh sát trẻ cắt ngang tôi:
- Đừng cho rằng trên mặt mình dán vàng, tính chất sự việc còn chưa xác định, việc của các người lát nữa xem xét, chờ ở bên đi! – Nói xong lại vùi đầu bận việc của mình, tôi sáp lại đưa thuốc nói:
- Anh cảnh sát, thế anh xem có thể tìm đồng chí khác giải quyết hộ hay không?
Viên cảnh sát trẻ không nhận điếu thuốc cũng không ngẩng đầu nói:
- Vớ vẩn, nếu có người đã giải quyết lâu rồi, anh biết mảng 4 người chúng tôi phụ trách lớn cỡ nào không?
Tôi đành phải ngậm điếu thuốc lên miệng, vị cảnh sát trẻ không buồn ngước mắt lên liền nói:
- Ra ngoài hút thuốc!
Tôi thấy việc này không dễ xử lý, ít nhất tên nhóc con này không có ấn tượng tốt với tôi, lát nữa giải quyết thiên vị thì hỏng, hơn nữa xem dáng vẻ của cậu chàng thì nhất thời nửa khắc cũng làm không xong, tôi có lòng cứ thế dẫn người của Hồng Nhật lén đi ra ngoài, lại sợ họ không dám cũng không chịu, tôi đành nghĩ cách tìm người giúp đỡ, nếu nói dễ dàng nhất chắc chắn là tìm người phụ trách bây giờ --- bí thư Lưu, Dục Tài làm ra động tĩnh lớn như vậy chắc tên này đã sướng điên lên rồi, hắn quả thật cũng xin một khoản tiền cho chúng tôi, nhưng dựa theo quy hoạch và quy mô của Dục Tài hiện tại, chút tiền ấy cũng vừa đủ lát gạch nền cho mỗi phòng WC, bây giờ lão Lưu đang bận tiền đồ của mình, hẳn là thời kỳ mẫn cảm, chuyện nhỏ nhặt này nhờ đến hắn, vậy nhỡ gây bê bối cho hắn, sau này có tiếp xúc cũng khó khăn.
Cho nên tôi chỉ có thể tìm cục bảo an quốc gia, khác biệt duy nhất chính là tìm Lý Hà hay là Phí Tam Khẩu, gần như chỉ nghĩ mất một giây tôi liền quyết định tìm lão Phí, Lý Hà này mang cho tôi cảm giác hơi quá nghiêm túc, không có chỗ tốt. Hơn nữa hắn dường như đã dự liệu tôi sẽ có một ngày tỏ rõ thái độ với hắn: Hễ chuyện không liên quan tới Dục Tài thì đừng làm phiền hắn, hơn nữa mỗi ngày hắn đều là tiếp xúc với gián điệp nước ngoài, bây giờ chưa biết chừng đang giả mạo lái buôn vũ khí ở góc nào trên Trái Đất, tôi gọi một cuộc điện thoại tới nhờ hắn tới đồn công an bảo hộ mấy tên đánh nhau, dường như cũng không thích hợp.
Lão Phí thì hiền lành hơn nhiều, hơn nữa chúng tôi mới vừa hợp tác xong, tôi gọi gọi điện thoại tới, lão Phí hiện vừa tan tầm ở một đơn vị nào đó, tôi nghe thấy một nữ đồng chí trong điện thoại đang hô tên gã cùng đi ăn cơm, lão Phí đồng ý qua loa, có thể là vừa dọn bàn vừa nghe tôi nói tình hình, không ngờ rằng lão gián điệp này khó xử nói:
- Việc này không dễ làm đâu, nếu chú tàng trữ súng ống gì đó bị bắt ngược lại dễ xử lý…
Tôi nói:
- Đừng nói linh tinh, anh mau mau nghĩ cách, nếu không em sẽ nói cho chị dâu biết đấy.
Lão Phí ngạc nhiên:
- Nói cho mụ ấy cái gì?
Tôi cười lạnh khằng khặc:
- Em sẽ nói cho bà xã anh biết anh có người ở bên ngoài, lúc nãy gọi thân thiết lắm cơ…
Lão Phí cười khành khạch:
- Người đó chính là bà xã anh.
Tôi:
- …….
Không thể không nói muốn uy hiếp loại người này thật sự rất khó, gã thuận miệng nói một câu đã tạo ra hiệu quả sương mù vừa thật vừa ảo. Đương nhiên, tôi không hề thật sự muốn uy hiếp gã, càng không định đi điều tra vị nữ đồng chí nọ có phải người yêu của gã hay không…
Lão Phí cười ha hả nói:
- Được rồi, anh nghĩ biện pháp cho, rảnh rỗi giới thiệu một vài đồn công an cho chú làm quen, sau này chú quản lý trường cũng có chỗ tốt.
Tôi vừa mới cúp điện thoại không tới 3 giây thì điện thoại bên cạnh cảnh sát trẻ liền vang lên, cậu chàng vừa làm việc trong tay vừa nói vào trong điện thoại:
- Alo, alo, anh là ai? Được.
Cậu chàng buông điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn qua tôi nói:
- Các anh đi đi.
Tôi cũng rất buồn bực, không biết lão Phí nghĩ ra cách gì, tôi kéo Trình Phong Thu đi về phía của, đi được nửa đường thì thấy vị cảnh sát trẻ nọ đứng phắt dậy giống như đột ngột phản ứng lại chuyện gì đó, ngây ra nói:
- Lúc này… hình như là cục trưởng của chúng ta.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
19 chương
12 chương
5 chương
37 chương
11 chương
33 chương