Editor: Tiểu Ly Ly. Lưu Quang ung dung mà ưu nhã trở tay một cái, ngay lập tức Huyền Tề hóa thành điểm đen biến mất ở phía chân trời. Thiên Âm bị Huyền Tề gầm lên giận dữ mà kinh ngạc trong chốc lát, Lưu Quang nhìn sâu vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của nàng, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa: "Chớ học theo tính tình của tiểu tử này, đối phó kẻ thù, có thể làm cho nàng ta hồ đồ ngu mụi mà chúng ta không cần phải công khai tấn công, dĩ nhiên, nếu ngươi công khai đối phó, thì phải báo thù họ dưới tình huống mà họ giận mà không dám nói. Biết không?" Thiên Âm ngây ngốc gật đầu. Thấy dáng vẻ của nàng nghiêm túc lại nghe lời như vậy, Lưu Quang nổi lên hứng thú nói chuyện, thật vất vả mới gặp được đứa bé biết nghe lời lại chịu ghi nhớ lời nói của mình ở trong lòng, không nói sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình. Vì vậy lại nói: "Chính là ngươi cũng không nên cho Huyền Tề là quân tử, chớ nhìn mặt ngoài của hắn công chính liêm minh, đứng về phía chính đạo, khí thế nghiêm nghị nhưng cho đến thời điểm bây giờ hắn đánh nhau với người khác đều là đánh lén sau lưng, ở trong bóng tối sử dụng ám chiêu. Ừ, những thứ này thật ra ngươi có thể học một chút, tránh cho ngày sau ngươi xung đột với người khác, ngây ngốc liều chết với người ta. Biết không?" Thiên Âm gần như sùng bái Lưu Quang, nàng ngoan ngoãn gật đầu. Ngay lập tức, Lưu Quang cảm giác mình cao lớn hơn, tạo nên sinh mạng vĩ đại, tự nhiên sẽ sinh ra tình cảm thân thiết, ngón tay khẽ nhúc nhích, mùi thơm của ly rượu trên tay tản ra bốn phía, hắn nhàn nhạt uống một hớp, nói: "Phải hiểu được giấu dốt, chớ có gặp gỡ người nào đều phơi bày chuyện riêng của mình ra ngoài ánh sáng. Ở thời điểm sống chết, lá bài tẩy của người nào được giấu được kĩ hơn, thì người đó chính là người chiến thắng cuối cùng. Không cần giống như tiên môn có đệ tử, tu thành thần tiên thể liền đắc chí khoe khoang xung quanh, chỉ sợ người khác không biết. Ở trong tiên giới, không người nào là không phải là tiên thể? Nếu quả thật là có thành tựu, cho dù không cần ngươi nói, ánh mắt của người khác cũng liếc dài nhìn ra...... Ừ, những thứ này không nói. Ngươi chỉ cần nhớ, trong lúc giao đấu với người khác, ngàn vạn lần không được tự mình ngông cuồng xem thường người khác! Giả trư ăn cọp biết không? Ngươi biểu hiện càng vô hại, người ta càng xem nhẹ ngươi, chỉ cần đối phương có lòng xem thường ngươi, như vậy tất nhiên chỉ là tùy ý ứng phó, tại thời điểm này, ngươi sẽ phải nhớ bắt được ý định xấu xa này của đối phương, muốn mạng của đối phương! Giả bộ yếu không phải là mất thể diện, mà đó là sách lược!" Hai mắt Thiên Âm hiện lên ánh sáng kích động, gò má đỏ bừng! Là nàng muốn nghe Lưu quang nói thế. Những việc quang minh chính đại kia thì cũng không phải quan trọng nhất là kết quả cuối cùng sao. Lúc này Lưu quang nho nhỏ tổng kết một cái: "Cho nên ngươi phải nhớ một câu nói." "Nói cái gì?" "Nhân lúc hắn ốm, đòi mạng hắn! Thương hại, đó không phải là đối phó kẻ địch." Khẽ mỉm cười: "Có thể ngầm đánh lén đạt được thắng lợi, thì tuyệt đối không công khai đánh chết hắn. " "...... Lưu Quang?" "Hả?" "Huynh là Tiên nhân mà ta đã thấy đen tối gian xảo nhất trong tiên giời." "Ngươi sẽ vượt qua của ta đấy, Thiên Âm." Thiên Âm tràn đầy đồng cảm gật đầu: "Tương lai lúc ta vang danh lục giới, tuyệt đối sẽ không quên lời nói hôm nay của huynh." "Nói hay lắm." Huyền Tề trở lại như một làn khói, ánh mắt nhìn Lưu Quang đầy ắp buồn bã. Thiên Âm thấy vậy che miệng cười trộm, lập tức gặp phải ánh mắt cảnh cáo của hắn. "Huyền Tề ca ca, không phải huynh nói cho sư phụ của muội biết là huynh muốn tặng đồ cho muội sao? Đồ đâu?" Huyền Tề nhìn Lưu Quang một chút, vẻ mặt có chút không tự nhiên, lắp bắp nói: "Cái đó, Lưu Quang...... Thượng tiên, làm phiền ngài tránh một chút, ta có chút chuyện riêng muốn nói với Thiên Thiên." Lưu Quang đứng lù lù bất động, khuôn mặt diễm lệ mang theo ý cười lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể. Lập tức sắc mặt của Huyền Tề thay đổi, ngượng ngùng cười một tiếng: "Hắc hắc, dù sao trong lòng ta, Lưu Quang người cũng giống như phụ thân của ta, thân hình cao lớn, những chuyện này cũng không cần người phải gánh vác."