Editor: Tiểu Ly Ly.
Huyền Lam vừa nghĩ, tựa như Huyền Tề tự mình nói với hắn một chuyện, liền nói lời trong lòng: "Ngươi đi điện Lưu Vân đi, mới vừa rồi hắn nói phải đi tìm Thượng Tiên Lưu Quang."
"Đa tạ trưởng lão gia gia!"
Thiên Âm như làn khói, bỗng chốc biến mất không thấy, Huyền Lam vuốt ve chòm râu, nghĩ từ Thiên Âm tới Huyền Tề, lại nghĩ từ Huyền Tề tới Thiên Âm, bỗng nhiên vẻ mặt vui mừng, tự nhủ: "Chẳng lẽ giữa hai tiểu oa nhi này...... Ừ, Thiên Âm cũng đến tuổi thành thân, huynh hữu tình muội hữu ý*, đợi ngày nào đó lão phu sẽ nói chuyện này với Tiên Tôn......"
Huynh hữu tình muội hữu ý*: hai người có tình ý với nhau.
Hắn vui vẻ ra mặt, tự mình dự đoán kết quả.
Lúc này hắn không biết, nếu không phải hắn suy nghĩ nông nổi, muốn tác hợp Huyền Tề và Thiên Âm ở chung một chỗ, thì sau này làm sao có nhiều chuyện xảy ra nhanh như vậy.
Có một số việc, là tình cờ, cũng là tất yếu.
Giống như bởi vì Trọng Hoa tự mình dẫn Thiên Âm vào bên trong cấm địa của Thái A, hình phạt cho việc đó là bị cạo khoét tiên cốt, tiên môn lớn như thế, chuyện này nói kín đáo cũng không kín đáo, cho dù lần này Thiên Âm không biết chuyện này, thì tình cờ sau này sẽ biết được tất cả mọi chuyện.
Mà tình cờ này, chính là Huyền Tề.
Lại nói Huyền Tề đang ngồi ở khu vườn phía sau điện Lưu Vân. Sâu bên trong vườn có ao sen, thuyền nhẹ chạy chầm chậm, thong thả chở hắn đi qua ở trong ao xanh thẳm. Ở bên bờ, Lưu Quang một lòng ngồi chơi cờ, ngón tay bạch ngọc kẹp khe khẽ lấy một viên đá màu đen làm thành quân cờ, vẫn suy nghĩ sâu xa.
"Huyền Tề ca ca, huynh nói với sư phụ muồn tặng quà cho muôi, vậy mà bản thân huynh lại trốn ở nơi của Lưu Quang, hại muội phí công chạy một chuyến đến điện Chấp Pháp!"
Huyền Tề không mở mắt ra cũng biết là ai, khóe miệng không khỏi nâng lên một đường cong hoàn hảo.
Trên bờ Lưu Quang thản nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thiếu nữ tinh xảo như búp bê, mang theo làn gió sớm giống hỉ tước bay đến bên cạnh ao sen, chống nạnh tức giận nhìn chằm chằm huyền Tề.
Bộ dáng kia, thần thái kia, giống như đuôi mèo bị người dẫm vào.
Không đợi Huyền Tề mở miệng, thân hình Lưu Quang chợt lóe lên đã đến bên cạnh nàng, mắt nhìn Thiên Âm đã cao tới ngực của mình, hài hước cười nói: "Mấy năm không thấy, Thiên Âm quả thật đã trưởng thành, cao hơn, cũng lớn thành một đại mỹ nhân rồi."
Lúc đầu Thiên Âm không có chú ý tới bên cạnh, trong ánh mắt chỉ cười Huyền Tề đáng ghét ở trong ao sen, bỗng nhiên một người xuất hiện nói, làm nàng sợ hãi lùi về sau mấy bước, quay đầu nhìn qua thấy là Lưu Quang, ngay sau đó nàng vui mừng chạy đến ôm hắn thật chặt!
"Lưu Quang, ta rất nhớ huynh!"
Lưu Quang cười vui thích, nụ cười Huyền Tề sụp đổ, hắn trở nên tức giận.
Thiên Âm ngẩng đầu, đôi mắt tha thiết nhìn Lưu Quang: "Mỗi ngày khi đi ngủ, ta đều nhớ đến câu nói kia của huynh “học tập tốt ngày ngày tiến bộ” làm cho ta sợ hãi tỉnh giấc giữa đêm, lại không dám ngủ tiếp, chỉ sợ vừa buông lỏng thì không học tốt Tiên thuật, học không tốt Tiên thuật sẽ bị Hồng Trang khi dễ. Nếu để huynh thấy ta lại bị Hồng Trang chà đạp dưới lòng bàn chân, mặt mũi của ta để chỗ nào đây!"
Nói vòng vo một lúc lâu, rốt cuộc Lưu Quang cũng đã hiểu, thì ra chỉ vì câu nói của mình mà nàng khắc ghi trong đầu, đóng cửa tu luyện sáu năm? Thậm chí vì một câu nói mà mỗi đêm sợ hãi tỉnh giấc?
Đang muốn mở miệng, dạy dỗ nàng thế nào là tri ân báo đáp, ghi nhớ ân tình ở trong lòng, lại không cẩn thận đụng trúng vết thương của nàng, ngay lập tức hắn trở nên hung tợn cười một tiếng: "Người nào đánh ngươi bị thương?"
"À? A, phải....."
"Cái gì, Thiên Thiên bị thương?" Huyền Tề vừa nghe, vèo một tiếng vọt tới bên cạnh Thiên Âm, túm lấy nàng từ trên tay Lưu Quang, đôi tay khoác lên trên vai nàng, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới một lúc lâu, bộc phát ra một trận rống giận: "Nói cho huynh biết, người nào đánh muội bị thương? Huynh đi lột da nàng ta!!"
Lưu Quang ung dung mà ưu nhã trở tay một cái, ngay lập tức Huyền Tề hóa thành điểm đen biến mất ở phía chân trời.
Truyện khác cùng thể loại
52 chương
11 chương
43 chương
28 chương
22 chương
97 chương