Edit: susublue Sau khi dẫn A Sửu ra khỏi thanh lâu, đi đến một góc yên tĩnh, Đoạn Thần mới buông lỏng tay A Sửu ra, lạnh lẽo nhìn nàng, không nói một lời. Dọc theo đường A Sửu luôn miệng nói không ngừng, liên tục kể những chuyện xảy ra khi nàng và Đoạn Thần lạc nhau. Không biết vì sao lại đột nhiên dừng lại, A Sửu đang muốn hỏi, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện ánh mắt Đoạn Thần nhìn nàng lạnh như băng khiến A Sửu lập tức bất an. Không biết mình đã làm sai điều gì, A Sửu kéo ống tay áo Đoạn Thần, nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như vậy?" Đoạn Thần im lặng không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào A Sửu. A Sửu thấy vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, theo bản năng nghĩ mình đã làm sai điều gì nên khiến sư phụ mất hứng. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, A Sửu lại nói: "Sư phụ, lúc ấy ta thật sự chỉ muốn đi rửa tay, không có làm gì cả. Vừa rời khỏi sư phụ là liền bị gió thổi đi. Chuyện này không thể trách ta, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại bị lạc mất sư phụ.” Dứt lời, A Sửu cảm thấy mình rất uất ức. Thấy A Sửu không nhận ra mình đã làm sai lầm, Đoạn Thần lại càng bất mãn, tiếp tục nhìn chằm chằm A Sửu, im lặng không lên tiếng. Thấy Đoạn Thần không có phản ứng, A Sửu nghĩ: Chẳng lẽ nàng nói sai rồi? Nguyên nhân sư phụ tức giận không phải là cái này? Vậy là cái gì? A Sửu lại tự gian nan suy nghĩ một lúc lâu, dienxxdafnllequysdoon đúng là không nghĩ ra mình sai ở đâu. Dứt khoát ôm lấy cánh tay Đoạn Thần, A Sửu cười nịnh nọt, nói: "Sư phụ, ta quá ngốc nên không biết đã làm sai cái gì, khiến người không vui. Xin sư phụ có lòng tốt nói cho ta biết đi? Được không?" Đoạn Thần rút cánh tay ra khỏi tay A Sửu, lạnh giọng nói: "Bản quân đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nữ tử trưởng thành phải giữ một khoảng cách nhất định với nam tử, ngươi còn nhớ không!" Nghe nói vậy thì A Sửu lại cười ngượng ngập: "Tất nhiên là ta nhớ rồi, sư phụ nói gì ta đều nhớ. Nhưng ta không phải cố ý tiếp xúc thân mật với hắn, đây là ngoài ý muốn! Ta rơi từ trên xà nhà xuống, là hắn đỡ ta. Cũng không biết Tô Ngọc có bị thương không." Vốn dĩ Đoạn Thần nghe A Sửu nói xong đoạn trước thì trong lòng đã thoải mái hơn, nhưng sau khi nghe thấy câu cuối cùng thì Đoạn Thần lại mất hứng. Âm u nhìn A Sửu, Đoạn Thần hỏi: "Ngươi rất quan tâm tên nam nhân kia?" A Sửu gật đầu, trên mặt có chút lo lắng."Ừ. Thân thể Tô Ngọc vốn không tốt, bây giờ còn trở thành đệm thịt cho ta, không biết có bị thương không nữa." Đoạn Thần nghe vậy thì đột nhiên cảm thấy phát cáu, hết sức khó chịu. Ánh mắt lạnh như băng, Đoạn Thần hỏi A Sửu: "Ngươi thích nam nhân tên Tô Ngọc kia sao?” Giọng nói bình tĩnh khiến người ta không nhận ra đang vui hay buồn. A Sửu nghe vậy thì kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Thần, không chút nghĩ ngợi nói: "Làm sao có thể! Ta không thích hắn đâu! Người ta thích nhất vẫn luôn là sư phụ, không còn ai khác! Sư phụ, sao người lại hỏi như vậy?" Đoạn Thần nhìn chằm chằm mặt A Sửu không chớp mắt, hắn đang quan sát xem nàng có nói dối hay không. Thấy A Sửu rất thản nhiên, thái độ rất bình thường, Đoạn Thần cũng không biết tâm trạng mình thế nào. Vốn là còn có chút tức giận nhưng bây giờ nghe A Sửu nói vậy thì hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của chân thành của A Sửu, Đoạn Thần quay đầu đi không nhìn nàng nữa. Thấy Đoạn Thần không đáp lại thì A Sửu không bỏ cuộc hỏi tiếp: "Sư phụ, tại sao người lại cảm thấy ta thích Tô Ngọc vậy? Chẳng lẽ người vẫn luôn không tin ta chỉ thích một mình người sao?" Đoạn Thần không lên tiếng, bàn tay giấu ở trong ống tay áo tay đã nắm chặt thành quả đấm. Hắn cũng không biết lúc này mình bị làm sao nữa, vì sao đột nhiên hắn lại căng thẳng như thế. Chờ một lát nữa vẫn không thấy Đoạn Thần đáp lại, A Sửu đi lên hai bước, đến trước mặt Đoạn Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Đoạn Thần, hỏi: "Sư phụ, người làm sao vậy? Người không nghe thấy ta đang hỏi sao? Vì sao không trả lời ta?" "Khụ khụ, bản quân đang suy nghĩ những chuyện khác nên không nghe thấy. Tốt lắm, nếu đã không phải cố ý tiếp xúc với nam tử khác thì bản quân cũng không so đo nữa. Chúng ta trở về đi, Linh hộ pháp đã tìm được một căn nhà ba phòng rồi, chúng ta trực tiếp qua đó đi." Đoạn Thần lảng tránh nói. "A, chúng ta phải đến chỗ khác ở sao. Nhưng sư phụ, nếu người đã không nghe thấy thì ta hỏi lại lần nữa. Sư phụ, vì sao người lại cảm thấy ta thích Tô Ngọc vậy? Chẳng lẽ người luôn không tin là ta chỉ thích một mình người thôi sao?" Lần này A Sửu không để Đoạn Thần nói sang chuyện khác, không cam lòng hỏi hết lần này đến lần khác, giống như nếu không lấy được đáp án thì không thôi vậy. --- susublue ~ diendanlequydon --- Thấy A Sửu cố chấp, Đoạn Thần lại bất đắc dĩ, chỉ đành trả lời nàng: "Ngươi lo lắng cho một nam tử xa lạ, tất nhiên bản quân phải hoài nghi ngươi có ý với hắn." "A, thì ra là vậy. Vậy sư phụ có để trong lòng chuyện ta thích người không? Vì sao mỗi lần ta nói thích sư phụ thì sư phụ đều tỏ vẻ lơ đễnh, điệu bộ không để trong lòng vậy." A Sửu truy vấn. Đoạn Thần đi ở phía trước, tim đập rất nhanh. Cuối cùng hắn cũng nhận ra là A Sửu nói thích hắn không phải là nói giỡn. Cảm giác thích này có thể thật sự là loại tình cảm nam nữ! Bỗng nhiên hắn dừng bước lại, bình phục tâm trạng, Đoạn Thần xoay người lại nhìn A Sửu, bình tĩnh nói: "Sau này đừng nhắc lại chuyện thích hay không thích này nữa! Nếu ngươi dám nhắc lại nữa thì bản quân sẽ không cần ngươi nữa!" A Sửu ngây ngẩn cả người, nàng không ngờ Đoạn Thần lại phản ứng mạnh như vậy. Vì sao đột nhiên lại cảnh cáo nàng như vậy? Thấy A Sửu bị đả kích, Đoạn Thần vươn tay búng vào trán nàng một cái. "Có nghe thấy lời bản quân nói không?" "Sư phụ... Vì sao không thể nói thích sư phụ?" A Sửu vươn tay sờ cái trán bị Đoạn Thần đánh, ngơ ngác hỏi. "Không có vì sao. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ sau này không được nhắc lại chuyện thích bản quân nữa, nếu không thì bản quân nói được làm được, nhất định sẽ ném ngươi đi!" Đoạn Thần không đổi sắc nói ra lời hung ác. A Sửu cúi đầu, rầu rĩ lên tiếng: "Ta biết rồi, sư phụ, người đã không thích vậy thì sau này ta sẽ không đề cập tới nữa." Thấy thế thì Đoạn Thần cũng không an ủi A Sửu nữa mà nói thẳng: "Đi thôi, không còn sớm nữa, đến chỗ ở mới để nghỉ ngơi. Đã mấy ngày rồi bản quân không có nghỉ ngơi cho đàng hoàng." Mấy ngày nay Đoạn Thần phí không ít sức lực, không hề nghỉ ngơi chút nào, thật sự là mệt mỏi. Nghe Đoạn Thần nói vậy, A Sửu ngẩng đầu lên quan sát Đoạn Thần, thấy mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi, đột nhiên A Sửu bắt đầu đau lòng, vươn tay sờ lên mặt Đoạn Thần, tiếng nói mềm mại như nước: "Sư phụ, sau khi rời khỏi ta thì người đã trải qua chuyện gì? Sao lại không nghỉ ngơi cho tốt?" "Cũng không có gì xảy ra, chỉ tốn chút sức lực để tìm ngươi thôi. Đi thôi!" Đoạn Thần kéo bàn tay trắng nõn của A Sửu đang đặt trên mặt hắn xuống, nắm tay nàng trong tay, dắt A Sửu đi về nhà mới. Thấy Đoạn Thần không muốn nói cho nàng biết, A Sửu cũng không hỏi nhiều nữa. Nàng biết rõ sư phụ mệt mỏi như vậy đều là vì muốn tìm được nàng. Sư phụ đối xử tốt với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ đối xử tốt với sư phụ hơn! Trong lặng lẽ thề, A Sửu nhe răng cười với Đoạn Thần một tiếng. Thấy A Sửu đột nhiên cười sáng lạn như vậy, Đoạn Thần giễu cợt hỏi: "Cười cái gì? Cười đến mức ngu ngốc như vậy." "Sư phụ, ta cười lên trông rất ngu sao?" A Sửu giật mình hỏi. Chẳng lẽ ở trong mắt sư phụ nàng cười lên trông rất khó coi sao? Cho nên sư phụ mới luôn ghét bỏ nàng? Nhìn A Sửu hỏi nghiêm túc, để ý như vậy, Đoạn Thần cười khẽ một tiếng."Ha ha, đúng là rất ngu." "Phải không..." A Sửu cúi đầu thầm nghĩ sau này nhất định phải soi gương nhiều hơn, phải cười đẹp mắt một chút thì sư phụ mới thích nàng. Thấy Sửu đang suy nghĩ, Đoạn Thần cũng không hỏi nàng suy nghĩ cái gì. Hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau đó lại nghiêm túc đi cảm nhận hơi thở của Linh hộ pháp, hy vọng Linh hộ pháp tiến triển thuận lợi, vẫn còn an toàn. Trăng sáng trên bầu trời, gió đêm mùa hè thổi bừa bãi, chơi đùa với mây, che lại nửa ánh trăng, dien*daffn;lle#quysdo0n nên ánh sáng hơi mờ ảo, mông lung. Đoạn Thần thấy như vậy vô cùng tốt, mặc dù trời tối nhưng vẫn còn có thể thấy rõ đường đi. Dặn dò A Sửu cẩn thận: "Xung quanh tối đen, trên đường có ít đá vụn, ngươi cẩn thận một chút." "Ha ha, có sư phụ ở đây, ta sẽ không xảy ra chuyện gì.” A Sửu cười đùa. Trong bóng tối, Đoạn Thần cũng nhếch khóe miệng.