Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối
Chương 6 : Duẫn Lâm Khiêu Khích
Duẫn Ngọc đứng ở một bên, con mắt lạnh giá, lạnh như u đàm.
Nghe lời nói của mọi người chửi bới Tuyết Nhan, mày kiếm của hắn hơi nhăn lại, sắc mặt phát ra âm trầm, Lãnh ý bung phát ra. Rốt cục, Duẫn Ngọc không thể nhịn được nữa, toàn bộ nội lực tụ tập trong đan điền, hét lớn một tiếng nói: "Đủ rồi! Ở đây là Thần Long Cung, Lâm Tuyết Nhan là nữ nhi của Thần Long cung chủ, cũng là muội muội của Duẫn Ngọc ta, bất kỳ ai nếu đem bàn tán những lời đồn về Lâm Tuyết Nhan ra ngoài, chính là phản Thần Long Cung!"
Mọi người bị nội lực Duẫn Ngọc mạnh mẽ chấn động, truyền vào tai lại kêu ông ông, khiếp sợ rất nhiều, bỗng nhiên nhớ lại chính mình đang còn trong Thần Long Cung, phải giữ thể diện cho Thần Long Cung , đành phải ngượng ngùng im tiếng.
Nam tử tuyệt mỹ dưới tàng cây, nhìn chằm chằm Duẫn Ngọc,cuòi như không cười, nhẹ nhàng nhu lỗ tai.
Tuyết Nhan tuyệt đối không nghĩ tới người thay chính mình nói ra dĩ nhiên là Duẫn Ngọc, giật mình, nghĩ lại điều này, đoán rằng hắn không muốn mất mặt mũi của Thần Long Cung, mà nàng là loại người tri ân báo đáp, người thích ghét nàng đối xử rất rõ ràng, đáy lòng đã ẩn một chút cảm kích đối với hắn.
Thấy Duẫn Ngọc thiên vị Tuyết Nhan, trên mặt Duẫn Lâm không nhịn được , hàm răng cắn chặt cánh môi, trong lòng không chịu cam lòng.
Nếu mẫu thân không thiên vị Lâm Tuyết Nhan, tu hành ở Vô Cực Môn chắc chắn là nàng, cũng không phải là Lâm Tuyết Nhan, nàng thật sự không giống Duẫn Ngọc, mười sáu tuổi đã là cao thủ có thất đoạn, nàng bây giờ luyện thành lục đoạn, cũng nhờ kết quả sau khi sử dụng đan dược mà thôi, Duẫn Lâm càng nghĩ càng não ruột, trên mặt lúc xanh lúc trắng, tựa như đang mở một cửa hàng nhuộm màu, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên nảy ra được một kế hay.
Nàng đi đến trước mặt Tuyết Nhan, ánh mắt thâm thúy, nàng biết rõ muội muội này đầu óc đơn giản, ở trong Vô Cực Môn nàng có thanh danh rất tốt, chỉ muốn làm cho Mộ Dung Thanh Li để ý nàng một chút, giả mù sa mưa nói: "Tuyết Nhan, lúc trước tỷ muội chúng ta chưa bao giờ luận bàn với nhau, ngươi là đệ tử Vô Cực Môn, ở Vô Cực Môn tập võ nhiều năm, ngươi có dám cùng ta tỷ thí hay không?"
Tuyết Nhan vi mắt giật mình, nheo lại ánh mắt nhìn nàng.
Nàng bỗng nhiên tiến đến bên tai Tuyết Nhan, môi gợi lên: "Ta vụng trộm nhượng bộ cho ngươi, như thế nào?"
Ở một bên Tiết Phong há rộng mồm nhìn Tuyết Nhan và Duẫn Lâm, không nghĩ tới mỹ nhân bên cạnh chính là Thần Long Cung Tam tiểu thư, là Lâm Tuyết Nhan mà mọi người thường mắng là trơ trẽn, đối với Mộ Dung Thanh Li khăng khăng một mực, trời ạ! Hắn trừng to mắt, cũng không chịu tin tưởng chính mình nghe được !
"Duẫn Lâm, không thể hồ nháo." Duẫn Ngọc nhìn Duẫn Lâm, mặt nhăn mày nhíu lại.
"Đại ca." Duẫn Lâm không nghĩ tới Duẫn Ngọc còn thay Tuyết Nhan xuất đầu, cười lạnh nói: "Chính là luận bàn mà thôi, cũng sẽ không có người chết."
"Ngươi là nội lực lục đoạn, Tuyết Nhan là nội lực một đoạn, nàng sẽ không thử sức với ngươi." Duẫn Ngọc lạnh lùng nhìn nàng.
"Ngươi sao biết nàng không tỷ thí với ta?" Duẫn Lâm cũng mặc kệ, quay đầu nhìn về phía Tuyết Nhan, lời nói thẳng thắng uy hiếp, "Ê ! Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ ngươi không muốn chứng minh rằng chính mình không bao giờ sai hay sao?"
"Tỷ tỷ muốn như thế nào?" Tuyết Nhan liếc mắt nhìn nàng, dường như không lâm vào sở động.
Duẫn Lâm thâm hít một hơi thật sâu, cho tới bây giờ đều chỉ có nàng trêu đùa Lâm Tuyết Nhan, chẳng lẽ Lâm Tuyết Nhan bỗng nhiên phản kháng lại?
Nàng cơ chân vừa động, đi đến trước đài, đối mặt với mọi người, sắc mặt chốc lát trở nên điềm đạm đáng yêu, tựa như thay đổi một con người khác, chỉ nghe lời nói thản nhiên của nàng giống như đang tự trách bản thân phiêu ra: "Các vị bằng hữu Vô Cực Môn, xá muội còn nhỏ tuổi, nay nàng nháo thành các loại tư tưởng gièm pha này, chỉ trách chúng ta không có để ý dạy dỗ nàng thật tốt, nhân phi thánh hiền, thục có thể vô quá, Tuyết Nhan đã bế môn quá mười lăm ngày, cũng không phải vì tinh thần sa sút, mà do bế quan ở Thần Long Cung tu luyện."
Mắt nàng tối sầm lại, giống như là bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài: "Ta lúc này thỉnh cầu muội muội cùng luận bàn vũ kỹ! Để chứng minh cho xá muội thấy mình luôn đúng, tuyệt đối không giống như lời của mấy vị vừa nói."
Nay, Duẫn Lâm ở trước mặt mọi người sử dụng đến nội lực cao nhất, đưa ra lời khiêu chiến có tư cách nhất, dư quang của nàng xoẹt hướng Lâm Tuyết Nhan, chỉ còn chờ con cá mắc câu.
Mọi người không rõ cho nên đều nghị luận.
Thật là một nữ tử giả nhân giả nghĩa, thực không hiểu trước kia Lâm Tuyết Nhan bị nàng trêu đùa cho đến đường cùng như thế nào? Tuyết Nhan lạnh lùng cười, ánh mắt mang theo khinh thường, nàng vốn là người có tâm hướng về y học, cũng không phải là người nhu nhược. Nàng muốn nhìn Duẫn Lâm này uống loại thuốc gì? Vì thế Tuyết Nhan bước đều, đi ra đám người, hướng trước đài đi, khóe miệng bứt lên một độ cong khinh miệt: "Tỷ thí vũ kỹ... Duẫn Lâm tỷ tỷ thật đúng là người có tâm!"
"Nhan nhi, đừng đi." Duẫn Ngọc muốn cản lại, hắn không rõ tâm tư Duẫn Lâm.
Dưới tàng cây chuối tây, mỹ nam tử kia trương ra khuôn mặt anh tuấn hơn người, mang theo ý tứ hàm xúc không rõ ý cười, nháy mắt tản mát ra nan chắn sức quyến rũ, thật sâu hấp dẫn ánh mắt nữ tử chung quanh!
"Ngọc ca ca, tỷ tỷ nói đúng, chẳng qua là luận bàn mà thôi, cũng sẽ không chết người!" Tuyết Nhan liếc mắt nhìn Duẫn Lâm, bỗng nhiên nở nụ cười, mị nhãn như tơ, trong đôi mắt hiện lên quang mang động lòng người, da thịt tuy rằng tái nhợt, lại sinh ra rạng rỡ sáng chói, có vẻ thanh lệ thoát tục, càng động lòng người.
"Tỷ tỷ, một trong chúng ta đánh thua mới thôi, như thế nào?"
"Hảo."
Quy định trong giang hồ, luận bàn vũ kỹ không thể dùng nội lực, không có gì nguy hiểm, nghi hợp tình hợp lý, chẳng qua vũ kỹ cao thâm gần giống như có thể làm người ta trọng thương thậm chí chết, tất cả mọi người trong giang hồ cho rằng hai tiểu bối làm sao mà hiểu được vũ kỹ cao thâm, trong lòng cũng không thèm để ý.
Tuyết Nhan lòng hai bàn tay trong tay áo, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi mang theo ý cười chê bai, có lẽ ngoại nhân cũng không biết năng lực của Lâm Tuyết Nhan, nhưng Duẫn Lâm tại sao không biết kinh mạch của nàng đi ngược chiều, thân thể suy nhược. Lấy thân thể Lâm Tuyết Nhan, bất luận nội công cùng ngoại công, toàn bộ không thể tu luyện theo chiều sâu, bởi vì đã là phế nhân không thể tập võ được nữa.
"Đợi chút, Tuyết Nhan muội muội, ta muốn cùng ngươi đánh cuộc." Duẫn Lâm thấy nàng mắc mưu, trên mặt hơi hơi trồi lên ý cười.
"Đánh cuộc gì?" khóe miệng Tuyết Nhan trồi lên một chút thản nhiên cười, chờ xem diễn.
"Bằng hữu các phái trong giang hồ làm chứng, nếu như ngươi thắng ta, ta sẽ đem phần thưởng của đại hội luận võ, toàn bộ Phong Long Chi Ngọc và Kim Hoa Ngọc Lộ đều tặng cho ngươi, như thế nào?"
Lời nói của Duẫn Lâm một chữ không rơi rót vào trong tai mọi người , nhất thời, trong đây sôi trào.
Phong Long Chi Ngọc chẳng những có giá trị xa xỉ, nghe nói bên trong còn che giấu bí mật không cho người nào biết, Kim Hoa Ngọc Lộ chính là là đan dược thánh phẩm, sau khi dùng có thể tăng thêm ba năm nội lực tu vi, thứ quý giá thế này, có thể dễ dàng tặng cho người khác sao? Dùng loại bảo bối này làm tiền đặt cược, hơn nữa đối phương là Lâm Tuyết Nhan có thanh danh không tốt, thật sự là vũ nhục hai kiện bảo bối này!
Nghe vậy, Tuyết Nhan híp mắt, mặt lộ vẻ trầm tư.
Phong Long Chi Ngọc nàng từng nghe nói qua, nhưng thật ra Kim Hoa Ngọc Lộ rất hiếm lạ, có thể gia tăng ba năm tu vi, không biết Thần Long Cung chỉ có hai viên Kim Hoa Ngọc Lộ, Duẫn Lâm đã vụng trộm dùng một viên, nội lực mới thăng tới lục đoạn, thắng đại hội luận võ lần này, nàng còn phải thắng để đem đan dược lặng lẽ trả lại, nên không làm cho Lâm Tuyết Nhan có khả năng thắng cuộc.
"Hảo, ta đáp ứng." suy tư nãy giờ, Tuyết Nhan liền gật đầu, không có lý do gì không tiếp thụ.
"Chẳng qua ta cũng có một điều kiện." Duẫn Lâm khóe miệng nhướn lên, thuật thả câu [1] là sở trường mà nàng am hiểu nhất , Tuyết Nhan ở trong mắt nàng chẳng qua chỉ là điều cực xuẩn con cá ngu xuẩn, dùng mồi câu dụ dỗ một chút, rất nhanh liền có thể mắc câu.
[1] là phương pháp mồi dụ cá mắc câu, ở đây ám chỉ người ví như cá.
"Mời nói."
"Tuyết Nhan muội, nếu ngươi thua , ngươi phải rời khỏi Vô Cực Môn, lấy tư cách đệ tử Vô Cực Môn tặng cho ta, như thế nào?"
Ngữ lạc, Tuyết Nhan đã hiểu được ý đồ của nàng, nguyên lai Duẫn Lâm ý đã thể hiện rõ ở trong lời, Vô Cực Môn? Nàng tuy rằng không rõ ràng Vô Cực Môn là môn phái như thế nào, nhưng có thể làm cho Duẫn Lâm không từ thủ đoạn như thế, quanh co lòng vòng thiết kế nàng, nhất định ở trong chốn giang hồ phải có được địa vị cao nhất, kỳ thật để đệ tử có thể ưu việt được, danh lợi song thu không nói chơi, có lẽ cái giá phải trả không chỉ đơn giản như vậy, một khi đã như vậy, nàng tuyệt đối cũng sẽ không làm cho Duẫn Lâm thực hiện được!
"Hảo." Tuyết Nhan trả lời vừa thanh thúy vừa lưu loát.
Trong lòng Duẫn Lâm cười lạnh, Lâm Tuyết Nhan này vẫn ngốc như vậy! Mới vừa rồi cứ nghĩ rằng nàng có điều thay đổi, xem ra chỉ là ảo giác, chính mình nói có vài câu, là có thể dễ dàng đem nàng đùa bỡn rồi.
Nửa khắc sau, mọi người vây quanh ở đại hội Thần Long Cung, người tấp nập, đệ tử Vô Cực Môn mang bộ dáng xem kịch mặt vui vẻ vô cúng, tư chất của Lâm Tuyết Nhan bọn họ hiểu rất rõ, thế nhưng cùng người đứng đầu về vũ kỹ ở Thần Long Cung Duẫn Lâm, rõ ràng là tự rước họa vào thân! Đương nhiên cũng có người cho rằng thật là nhảm nhí, càng nhiều người thì muốn xem náo nhiệt một chút.
"Duẫn công tử, ngươi nói, Tuyết Nhan có thể thắng sao?" Tiết Phong đứng bên cạnh Duẫn Ngọc, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp trong sân.
Duẫn Ngọc áp chế trong lòng tức giận với Duẫn Lâm, lạnh lùng nói: " Thuở nhỏ Nhan nhi thân thể gầy yếu, kinh mạch không khoái, nội lực không thể súc cho đan điền, hơn nữa cũng không tinh thông vũ kỹ, lại không có kinh nghiệm đối chiến, cơ hồ là không có phần thắng."
Cái gì? Tiết Phong kinh hãi, cũng bất chấp hình tượng anh tuấn tiêu sái của chính mình, cuống quít chạy đến trước đài, lớn tiếng nói: "Tuyết Nhan tiểu thư, trăm ngàn đừng miễn cưỡng chính mình, cho dù không được, không ai chê cười ngươi đâu."
"Lâm Tuyết Nhan, đi xuống đi! Không cần quăng mặt mũi Vô Cực Môn!" một vị nữ đệ tử của Vô Cực Môn ái mộ Tam sư huynh nói năng lỗ mãng.
"Xem đi! Nữ đệ tử Vô Cực Môn nhất định là đang ghen tị mỹ mạo của Lâm Tuyết Nhan." đệ tử Tuyết Sơn Phái cười nhạt nhìn nàng
"Thúi lắm[2]! Các ngươi ở Tuyết Sơn Phái có gì đặc biệt hơn người, đều là một xú nam nhân mà thôi."
[2] *Đây là một từ chữi thề khá thô tục ở Trung Quốc*
"Ây za, xấu nữ của Vô Cực Môn tức giận!"
"Các ngươi... Hỗn đản..."
"Đủ! Trong luận võ không thể huyên náo xôn xao." Các phái đại biểu vội vàng cản lại thủ hạ đệ tử, miễn khiến cho các môn phái chi tranh.
Truyện khác cùng thể loại
409 chương
58 chương
20 chương
55 chương
55 chương
65 chương
68 chương
11 chương