Hải Âu Phi Xứ
Chương 1
Đã hai giờ sáng.
Trên bến đò Thiên Tinh chỉ còn lác đác vài bóng người chờ chuyến phà cuối cùng nối liền Hương Cảng và Cửu Long. May là gần dịp lễ giáng sinh nên đò chạy thêm chuyến, chứ nếu là ngày thường thì giờ này đã hết đò từ lâu.
Đêm đã khuya, lại gặp ngày mưa buồn lạnh, nhưng là ngày lễ nên vẫn có người về trễ. Hai ba người đang ngồi co ro trên băng ghế trong chiếc áo khoác cổ kéo cao. Những cơn gió lạnh từ biển khơi thổi tới rát buốt da mặt.
Du Mộ Hòa kéo kín cổ áo, duỗi thẳng hai chân một cách vô vị, chờ đò đã hơn mười phút rồi. Bình thường cứ một, hai phút là có một chuyến ra khơi. Hàng kem trước mặt đã đóng cửa tự bao giờ, bốn bề yên lặng, chỉ có các bảng quảng cáo bằng đèn ống là còn chớp tắt.
Hòa thay đổi cách ngồi, nhìn về phía lan can bên ngoài. Những chiếc tàu đò từ hướng Cửu Long đang chậm chạp tiến sang. Trong bóng đêm, trên mặt bể lập lòe vài điểm sáng. Đêm trên mặt bể có đẹp đến đâu mà nhìn mãi rồi cũng chán. Hòa quay mặt lại, bất chợt chàng nhìn thấy trên chiếc băng gỗ cuối dãy hành lang có một người con gái đang ngồi trông thật cô độc. Nàng ngồi nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi một điều gì quan trọng lắm. Mái tóc đen và dài lấm tấm những hạt mưa bụi tung bay theo từng cơn gió, hình như nàng chẳng có mặc áo đi mưa cũng chẳng mang theo dù. Một chiếc áo màu cà phê khoác ngoài mà đôi bờ vai đã thấm ướt. Đôi chân thon dài nằm lạnh lẽo dưới chiếc jupe nâu.
Có lẽ vì không có gì để bận tâm hơn, Du Mộ Hòa quan sát thiếu nữ, nàng không trên hai mươi tuổi, sống mũi cao, nước da trắng mịn, đôi môi chất chứa một chút tinh ranh, phản kháng, mắt nàng sâu hun hút khiến Hòa không nhìn ra màu mắt nàng, nhất là hai hàng lông mi dài và cong lại cố tình dấu diếm nó. Gương mặt nàng hình như có được trang điểm nhưng có lẽ những hạt mưa đã rửa sạch đi, chỉ để lại những bóng sáng phản chiếu nhờ ở ngọn đèn gần đấy.
Hòa chợt thấy khó chịu với chính mình. Người ta làm gì mặc người ta, tại sao mình lại nhìn chòng chọc một cách bất lịch sự thế? Định quay lại nhìn sang nơi khác nhưng như có một cái gì lôi cuốn khiến Hòa không thể tuân theo lý trí được.
Một thiếu nữ đi đêm một mình lúc nào cũng gây sự chú ý cho những người chung quanh, dù đây chẳng phải là chuyện lạ ở xứ này.
Cô gái hình như đã biết có người nhìn mình, nàng chậm rãi quay lại, mắt phớt nhẹ qua mặt Hòa. Bây giờ thì Hòa đã trông thấy ánh mắt nàng, một đôi mắt đen ngơ ngác. Đồng thời Hòa cũng có thể xác định tổng quát nàng không đẹp lắm, nhưng dáng dấp phảng phất một cái gì u buồn, thanh cao. Có lẽ đấy chính là điểm đã thu hút chàng.
Sống ở xứ này, tìm thấy những thiếu nữ ăn mặc đúng thời trang thì thật dễ, nhưng muốn tìm một thiếu nữ đẹp một cách giản dị, thanh nhã thì quả là chuyện hơi khó. Cô độc và thanh nhã? Không hẳn thế, hai chữ này cũng chưa đủ để diễn tả. Còn phảng phất một cái gì nữa. Hình như đó là một sự tổng hợp của buồn phiền, bơ phờ và cô đơn. Mắt nàng quét nhanh qua người Hòa một lần nữa, một ánh mắt chẳng thiết tha đến cái gì cả. Trí thức của nàng có lẽ đang bay bổng tận phương trời nào.
Tiếng chuông báo hiệu tàu sắp rời bến reo vang. Cửa lan can sắt được mở ra. Tiếng động làm Hòa giật mình. Không những chỉ có Hòa mà cả cô thiếu nữ kia cũng thế. Nàng hấp tấp bước lên tàu. Hòa cũng đứng dậy theo sau lưng thiếu nữ và những hành khách cuối cùng đã bước lên boong. Hình dáng mảnh mai của nàng trông hấp dẫn lạ.
Gió ngoài biển thổi vào mang theo những hạt mưa lạnh ngắt. Khách đã vào hết bên trong lòng tàu, nhưng người con gái vẫn không vội. Nàng đi ra tựa lên lan can, yên lặng nhìn xuống nước. Tóc nàng tung bay theo gió.
Du Mộ Hòa đứng ngẩn ra một chút rồi bước tới dẫy ghế ngoài cùng, ngồi xuống. Ngồi chỗ này lạnh thật. Mưa tạt cả vào mặt, vào người không chút vị nể. Hòa đưa mắt nhìn ra ngoài. Cô bé này điên rồi sao? Trời lạnh cắt da mà không sợ bệnh à? Nhưng có ăn thua gì đến ta đâu mà ta lo quàng, lo xiêng? Hòa bực mình. Trong nghề nghiệp, bao nhiêu chuyện khiếp đảm khó tin vẫn không làm Hòa bận chí, thế mà bây giờ tại sao chàng lại bứt rứt khi trông thấy một thiếu nữ dầm mưa? Lạ thật!
Tàu đã rời bến, người con gái vẫn đứng yên lặng mắt nhìn ra biển khơi xa vắng. Nàng làm sao biết được có người đang nhìn, đang áy náy cho nàng? Đôi môi nàng mím chặt, ánh mắt bàng bạc, hình như nàng đang buồn lắm thì phải. Buồn! Chữ buồn vừa lướt qua là Hòa hiểu ngay. Đúng rồi, nét buồn đang phảng phất trên người thiếu nữ. Nàng như con người đã bị cuộc đời quên lãng. Hay là nàng đang quên lãng cuộc đời?
Đột nhiên Mộ Hòa đứng dậy, chưa kịp tìm hiểu ý định mình muốn làm gì thì chân chàng đã bước tới cạnh người con gái. Chàng mở miệng với một giọng nói đặc tiếng Quảng Đông:
- Thưa cô.
- Xin ông dùng tiếng Quan Thoại.
Ngoài sự ngạc nhiên của chàng, người thiếu nữ lên tiếng, giọng nói của người miền bắc. Ánh mắt từ biển khơi quay trở lại, nàng không có vẻ gì là ngạc nhiên trước sự hiện diện đột ngột của Hòa:
- Ông muốn gì?
- Tôi...Tôi...
Mộ Hòa ấp úng:
- Tôi chỉ định hỏi cô, cô đứng dầm mưa nơi đây làm gì vậy?
Người con gái đăm đăm nhìn Mộ Hòa, giọng nói thật bình thản:
- Tôi định nhảy xuống biển.
Mộ Hòa giật mình:
- Cô không nói đùa đấy chứ?
Giọng nàng vẫn nghiêm trang:
- Tôi không đùa, anh không tin là tôi sẽ nhảy thật à?
Mộ Hòa bối rối, người con gái đang làm chàng lo lắng đột nhiên đưa tay ra ngoài lan can. Nếu bây giờ nàng nhảy xuống biển thật thì Mộ Hòa vẫn còn đủ thời giờ cứu kịp. Chàng đưa mắt nhìn nàng, dò xét xem nàng nói đùa hay thật, nhưng trên gương mặt nặng trĩu kia chàng không nhìn thấy gì cả.
- Tại sao vậy?
Mộ Hòa hỏi. Thiếu nữ lắc đầu không đáp, nàng lại nhìn xuống biển. Thái độ yên lặng của nàng khiến Hòa càng thấy bất an, chàng nắm nhẹ tay áo nàng nói:
- Tôi nghĩ tốt hơn hết cô nên vào trong tránh mưa. Không lẽ cô không thấy lạnh à?
Người thiếu nữ vẫn nói một cách tỉnh táo:
- Người đã định nhảy xuống biển thì còn sợ gì lạnh?
Mộ Hòa cười. Trong một hoàn cảnh như thế này không biết phản ứng sao cho phải. Một cơn gió lùa qua, mấy hạt mưa phiền nhiễu lại chui vào cổ áo. Mộ Hòa rùng mình, chàng nhìn qua người thiếu nữ, nàng vẫn đứng bất động nhìn xuống biển. Vì không lạnh hay là vì một nguyên nhân nào khác mà nàng có hành động này, Mộ Hòa không đoán được.
Gương mặt nàng tái xanh, nhưng đôi mắt vẫn sáng long lanh.
Đột nhiên người thiếu nữ lên tiếng:
- Xem kìa, đằng kia có chú chim Hải Âu.
Mộ Hòa nhìn theo, một con chim biển đang lượn cánh xa xa. Thật tình chàng không biết có phải đó là chim Hải Âu hay không. Giọng nàng lại vang lên:
- Tôi biết có một bản nhạc hay thật hay nói đến loài Hải Âu này.
- Thế à?
Mộ Hòa thờ ơ, bởi vì chàng không nghĩ về loài Hải Âu mà nghĩ về nàng. Có tiếng hát nho nhỏ, âm điệu cũng khá hay, nhưng Mộ Hòa không nghe rõ lời.
- Anh muốn nghe bài nhạc không?
Thiếu nữ như hiểu được ý chàng, lên tiếng hỏi. Mộ Hòa hấp tấp trả lời:
- Vâng, vâng.
Người con gái nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Mộ Hòa chợt khám phá ra thân hình nàng đẹp như một pho tượng. Nàng bắt đầu hát:
Sóng rì rầm.
Đêm đã khuya,
Có ai ngồi một mình,
Đưa mắt nhìn về vùng sa mù,
Chỉ có lũ hải âu bay liệng không thôi,
Tiếng chim là những lời hỏi không dứt,
Đi? Đi? Đi? Bây giờ ta đi đâu?
Sóng bất tận,
Sóng thì thầm,
Nước cuốn trôi thời gian
Hãy đứng lặng nghe, có ai hiểu được nỗi buồn
Chuyện đã qua rồi không còn đến
Giấc mộng ngày nào như bóng mây trôi,
Chỉ còn nỗi buồn cao chất ngất.
Đêm trải dài,
Hải âu bay.
Bay về đâu, về đâu?
Cánh tung liệng giữa trời.
Tiếng kêu là những lời ca sầu thảm
Đi về đâu? Về đâu?
Khi tình đã tan,
Khi mộng đã vỡ,
Về đâu, về đâu?
Khi tình đã tan,
Khi mộng đã vỡ,
Về đâu, về đâu?
..
Giọng nàng trầm nhẹ, bản nhạc hay, nhất là lúc hát những câu ngắn, tình cảm càng như chơi vơi. Hát xong, nàng quay lại nhìn Mộ Hòa hỏi:
- Anh biết bản nhạc này chứ?
Mộ Hòa bối rối vì sự dốt nát của mình:
- Không, tôi không biết. Bản nhạc đó nổi tiếng lắm sao?
- Không. Tôi mới vừa đặt ra đó mà.
Mộ Hòa chau mày:
- Cô lại đùa?
- Bộ ai cũng thích đùa sao?
Nàng hỏi ngược lại:
- Tôi không tin là anh đã nghe những lời ca vừa rồi ở một nơi nào khác.
- Vâng, tôi chưa nghe thật.
Mộ Hòa có cảm tưởng như mình là một tên ngớ ngẩn. Chàng không nói gì cả, dù có muốn nói đi nữa chàng cũng không biết nói gì. Nhưng có điều Mộ Hòa không tin là nàng đặt ra bài hát nhanh thế, cũng như chàng chẳng tin người con gái trước mặt định tử tự thật. Chàng yên lặng, chăm chú nhìn nàng như kẻ thưởng ngoạn một tác phẩm điêu khắc, thiếu nữ cũng nhìn chàng. Mộ Hòa càng lúc càng bối rối:
- Cô tên gì?
- Hải Âu.
Thiếu nữ đáp nhanh, Mộ Hòa không tin:
- Hải Âu hả?
- Vâng, Hải Âu.
Thái độ chàng thật lạ, nhưng nàng không coi vào đâu và tiếp tục nói:
- Tên họ chỉ cần thiết để chỉ định một người, vì vậy nếu anh thích anh cũng có thể gọi tôi là cô ba hay cô tư gì cũng được. Tôi thì tôi thấy tên Hải Âu là hợp nhất đối với tôi.
Ngưng lại một chút, nàng lại tiếp:
- Nhưng không phải lúc nào tôi cũng tên là Hải Âu đâu nhé!
Cô bé này có vẻ hơi “tốc’’. Mộ Hòa bắt đầu cảm thấy khó chịu, chàng tự trách mình sao hay thích chen vào chuyện người. Có dính dấp gì đâu, nhưng những câu nói của nàng cũng có lý lắm chứ, nhất là cô ta có vẻ ngây thơ trong trắng. Thế thì tại sao? Nàng gặp chuyện buồn? Chẳng hạn bị cha mẹ mắng? Nước da hồng hào, đôi mày thanh. Chắc chưa đến hai mươi, chẳng qua nàng chỉ là một đứa con nít!
Tàu gần cập bến. Mộ Hòa giật mình, người con gái cũng thế. Người công nhân trên tàu bước đến sửa soạn mở dây thừng hạ bàn tàu xuống, hành khách cũng lục tục bước ra boong. Chợt thiếu nữ la lên:
- Rồi! Ông đã ngăn cản việc tôi nhảy xuống biển rồi.
Mộ Hòa nắm tay nàng, nhìn thẳng vào nét mặt ngơ ngác của nàng:
- Cô định tử tự thật à?
- Vâng, tôi muốn nhảy xuống biển.
Giọng nói nàng nhỏ nhưng đủ cho thấy định ý vững chắc của nàng.
- Bây giờ khuya lắm rồi
Mộ Hòa nắm tay nàng, bàn tàu đã hạ xuống, mọi người đổ ra. Mộ Hòa đưa thiếu nữ vào tới hành lang chàng mới thấy yên tâm. Càng lúc chàng càng tin nàng nói thật. Trên gương mặt ngây thơ kia có một nỗi buồn lạ lùng vương vấn. Lứa tuổi này là lứa tuổi dễ xúc động nhất, nguy hiểm nhất. Không thể để cô ấy hành động điên rồ được.
Mộ Hòa nắm chặt tay nàng đưa nàng ra khỏi bến tàu Thiên Tinh. Đứng trên đường, Mộ Hòa thành thật hỏi:
- Nhà cô ở đâu? Để tôi gọi xe đưa cô về nhé?
Cô gái mở to mắt nhìn Mộ Hòa.
- Nhà tôi à? Nhà tôi đâu có ở đây, bên Hương Cảng mà!
- Cái gì? Thế cô sang đây để làm gì?
- Thì tôi đã nói với ông tôi đâu có định sang đây. Tôi muốn nhảy xuống biển tự tử mà.
Giọng nói của nàng thật cứng. Mộ Hòa mở to mắt, ngơ ngác không biết phải làm sao. Sự liên lạc giữa Hương Cảng và Cửu Long chỉ nhờ những chiếc phà như thế này thôi. Mà bây giờ là chuyến cuối cùng rồi, có muốn trở về Hương Cảng cũng phải đợi đến sáng mai. Thật phiền!
Cô gái hình như đã nhìn thấy sự khó chịu của chàng, nàng thở dài:
- Anh cứ lo việc của anh đi, còn tôi mặc tôi.
Mộ Hòa hỏi:
- Thế bây giờ cô định đi đâu?
Thiếu nữ nhìn bóng đèn màu trên nhà hàng Bán Đảo và con đường dài hút trước mặt thờ ơ đáp:
- Tôi à? Tôi nghĩ là tôi sẽ nhảy xuống biển.
Mộ Hòa nắm tay thiếu nữ ra lệnh:
- Thôi cứ theo tôi.
Thiếu nữ ngoan ngoãn theo chân Mộ Hoà. Ra đến bến xe, họ chui vào một chiếc taxi. Hòa bảo bác tài:
- Cho đến gần nhà hàng Đế Quốc nhé!
Mộ Hòa dặn dò xong quay đầu lại nói với thiếu nữ:
- Cô nghe tôi bảo này, cô...
- Hải Âu chứ! Ông cứ gọi tôi là Hải Âu.
Thiếu nữ cắt ngang, Mộ Hòa cắn môi nghĩ: Hải Âu cái khỉ mốc!
- Thôi được rồi, Hải Âu nghe đây này, tôi không phải là người xứ này. Tôi từ Đài Loan mới đến Hương Cảng có một tuần nay thôi, tôi đang ở tạm tại khách sạn. Bây giờ là hai giờ khuya, tôi không tiện đưa cô đến đấy được. Cô hiểu không, Hải Âu?
Thiếu nữ phiền muộn trả lời:
- Vâng, tôi hiểu anh là người tốt.
Chưa chắc ta là người tốt! Mộ Hòa thầm nghĩ. Nhưng nếu tối nay nàng gặp một người đàn ông nào khác thì thế nào? Ta là người tốt? Hừ, nếu ta đem chuyện này kể lại cho bạn bè nghe, chúng sẽ một phen cười đến vỡ bụng cái cử chỉ quân tử tàu của ta. Ta là người tốt? Chỉ có trời mới biết. Đàn ông thì không thể là một ông thánh, cô ta cũng không thể nào hoàn toàn tin cậy một người đàn ông mới gặp. Vả lại Mộ Hòa cũng không đủ can đảm chiếm hữu một thiếu nữ đang lúc cùng đường quẫn trí này một cách bần tiện như vậy.
- Thôi được rồi, Hải Âu, có lẽ cô đã gặp chuyện bực mình. Bây giờ thì cô không biết đi đâu, thôi chúng ta vào một quán cà phê còn mở cửa để ăn uống một tí gì rồi chờ sáng luôn thể. Cô kể cho tôi biết chuyện của cô, tôi chắc chắn không có một chuyện nào mà lại không thể giải quyết được. Sáng mai tôi sẽ đưa cô về nhà, cô nghĩ sao?
- Sao cũng được, nhưng tôi không về nhà đâu.
- Điều đó để rồi sẽ tính sau.
Xe ngừng trước nhà hàng Đế Quốc, Mộ Hòa và Hải Âu xuống xe. Mưa vẫn rơi, hai dẫy phố mờ mịt sương mù. Ở vùng Mũi Cát Nhọn này có rất nhiều quán cà phê nhỏ, trang trí đẹp mắt, mở cửa suốt ngày đêm.
Mộ Hòa chọn một tiệm quen nằm gần nhà hàng Đế Quốc. Tiệm nằm dưới mặt đất. Nhiều người bảo Hương Cảng là thành phố không bao giờ có đêm tối. Thật đúng, nhất là lúc vào những quán cà phê thế này.
Tuy đã hơn nửa khuya mà quán vẫn còn đông người. Mười mấy chiếc bàn ít khi có một chỗ trống. Mộ Hòa tiến vào chiếc bàn khuất bên trong sát tường. Ở đây hơi xa ban nhạc, có thể nói chuyện được.
Ban nhạc gồm bốn người, những bản nhạc đúng mốt đang được một ca sĩ gào thét. Bên dưới sân khấu là sàn nhảy, những đôi tình nhân tay trong tay đang lắc lư theo tiếng nhạc dập dồn.
Mộ Hòa gọi hai ly cà phê nóng. Trong ánh đèn ngũ sắc, bên ly cà phê sậm màu đang bốc khói, Mộ Hòa bảo Hải Âu:
- Uống cà phê cho ấm!
Người con gái nâng ly lên hớp một hớp nhỏ, rồi lại đặt ly xuống. Những sợi mi dài khẽ lay động, đôi mắt nàng lơ đãng nhìn lên chiếc chụp đèn trên bàn, tay nguệch ngoạc những chữ vô nghĩa lên mặt kính. Đột nhiên Mộ Hòa lên tiếng với nụ cười trên môi, nụ cười của một người anh dành cho đứa em nhỏ:
- Bây giờ cô còn giữ ý định tự tử nữa không?
Thiếu nữ chớp mắt ngạc nhiên:
- Sao lại không?
- Nhưng tại sao vậy? Cô có thể kể cho tôi nghe thử xem có gì quan trọng không nào?
Thiếu nữ ngẩng đầu lên rồi lại lắc đầu, ánh mắt vướng vất một chút phiền muộn.
- Tôi không thể nói ra được, vì nói ra sẽ làm anh hết hồn.
- Gì mà đến hết hồn vậy?
Làm gì có chuyện đó, Mộ Hòa nghĩ. Với một ký giả chuyên săn các tin sinh hoạt xã hội, bảy tám năm nghề, chuyện lạ lùng cách mấy, éo le cách mấy chàng cũng chẳng coi vào đâu, mà bây giờ lại giật mình vì câu chuyện của một cô bé thì khôi hài thật. Mộ Hòa thấy thích thú cười lớn:
- Thì cô cứ nói xem tôi có giật mình không đã chứ?
- Tôi
Thiếu nữ nhìn xuống ly cà phê, chậm rãi nói từng tiếng một.
- Tôi đã giết một người.
Mộ Hòa trợn mắt:
- Gì? Cô giết người à?
- Vâng.
Cô bé đáp thật gọn. Mộ Hòa vừa khó chịu vừa buồn cười:
- Sao, cô không nhớ lầm chứ? Cô chỉ giết có một người hay là hai ba người?
Thiếu nữ nhìn Mộ Hòa, nàng thở dài, rồi như tự nói với mình:
- Thấy không? Tôi đã biết mà, nói ra anh đâu có tin.
Mộ Hòa không nhẫn nại được nữa:
- Cô làm ơn sắp đặt lại câu chuyện của mình đặt ra cho gọn hơn một chút có được không?
Thiếu nữ có vẻ thất vọng:
- Ông không tin tôi? Cũng được, tôi biết là ông không tin mà. Thôi tôi đi!
Thiếu nữ đứng dậy như sắp sửa bỏ đi. Mộ Hòa vội giữ nàng lại:
- Khoan, cô chưa cho tôi biết cô đã giết ai?
- Chồng tôi.
- Chồng cô à? Chuyện có vẻ ly kỳ quá!
Người thiếu nữ bình thản kể:
- Thật ra tôi đâu muốn giết hắn, chỉ tại tôi không còn chịu đựng nổi nữa. Đúng ra chàng không nên đối xử với tôi như vậy, vì tôi đã bỏ tất cả, gia đình, cha mẹ, tương lai. Tất cả chỉ vì chàng. Cha mẹ tôi bảo chàng là một tên lưu manh, nhưng tôi không cho như thế, tôi bảo chàng là một thiên tài. Cha mẹ tôi từ tôi, bạn bè tôi khuyên mãi không được cũng bỏ rơi tôi luôn. Tôi mặc kệ hết vì tôi đã chọn chàng. Tuy chàng nghèo nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm trâu bò, nô lệ hay tôi tớ cho chàng cũng được. Trước ngày lấy chàng, người ta gọi tôi là cô Kiều, ai cũng hy vọng là tôi sẽ trở thành một nhà văn hay một nghệ sĩ có nhiều triển vọng.
Đột nhiên thiếu nữ ngừng lại, rồi lắc đầu nói:
- Thôi không nói nữa đâu, có nói anh cũng không hiểu.
- Không, cô nói tiếp đi.
Mộ Hòa giục, chàng bắt đầu cảm thấy câu chuyện có vẻ thật.
- Cô nói tiếp đi, tại sao cô lại giết chồng cô? Tại sao?
Thiếu nữ khẽ thở dài rồi lại tiếp:
- Anh ấy là một tay chơi kèn thiện nghệ. Tôi nghĩ rằng chàng đúng là một thiên tài. Nếu chàng chịu khó tập luyện chắc chắn sẽ có ngày nổi danh như Armstrong. Nhưng chàng thích uống rượu, chàng lợi dụng nó để khỏi phải làm việc. Dù sao chuyện đó cũng không có gì đáng nói. Chàng không làm, tôi sẵn sàng làm thay để lo gia đình. Nếu chàng giận, chàng cứ đánh, cứ chửi rủa, tôi cũng sẵn sàng tha thứ, nhưng...
Ánh mắt nàng buồn và xa vời vợi, nàng tiếp tục câu chuyện với thái độ như một kẻ bàng quan:
- Tôi sẵn sàng hứng chịu những lời chửi rủa đánh đập của chàng miễn chàng yêu tôi, tôi có thể chịu đựng tất cả. Tôi có thể làm việc như một con trâu để mua rượu cho chàng, cho chàng vui. Tôi không nề hà, không oán hận gì chàng đâu. Nhưng tại sao chàng lại lường gạt tôi? Tại sao lại bảo là không yêu tôi nữa? Anh biết không, chồng tôi đã ngoại tình với một vũ nữ. Tối qua, tôi đã quỳ dưới chân chàng, đã van xin chàng đừng đi với con vũ nữ đó nữa. Tôi sẽ bỏ qua hết nếu chàng chịu bỏ rơi nó. Nhưng chàng lại lớn tiếng bảo là đã hết yêu tôi rồi, chán tôi lắm rồi, tôi chỉ là một đứa con nít vô tích sự, hãy cút đi. Chàng xác định là chàng yêu con vũ nữ đó, tôi không có quyền nói năng gì lôi thôi nữa cả.
Thiếu nữ lắc đầu, như nói với hư vô:
- Tôi đã gục xuống khóc thật lâu, nhưng chàng vẫn không động lòng mà còn lấy rượu uống, vừa uống vừa mắng, vừa nhiếc tôi. Tôi khóc mãi, khóc cho đến lúc không còn nước mắt, rồi tôi ngồi dậy, ngồi bất động. Mãi đến lúc chàng đã ngủ say. Mỗi lần uống rượu xong là chàng lăn ra ngủ như chết. Tôi đứng bên giường nhìn chàng một lúc, rồi bước ra nhà bếp, lấy một chai nước tương ra, nhắm ngay đầu chàng đập mạnh xuống. Máu tung ra, chàng hét lớn, nhưng tôi không để cho chàng la tiếp, đập xuống, đập xuống, mãi cho đến lúc chàng nằm yên mới thôi. Tôi vào phòng vệ sinh rửa tay, rửa mặt, thay áo khoác, xong đi thẳng đến bến phà Thiên Tinh định nhảy xuống biển tự tử.
Kể đến đây nàng ngừng lại, mắt vẫn nhìn chiếc đèn, bàn tay vẫn mân mê mặt kính. Mộ Hòa không cười nữa, chàng bắt đầu quan sát gương mặt chai lì phía trước. Một lúc chàng mới chậm rãi nói:
- Chuyện cô vừa kể là thật chứ?
Thiếu nữ ngẩng mặt lên nhìn chàng, giọng nói của nàng thật nghiêm nghị:
- Tôi phải giết anh ấy vì anh ấy không có quyền nói không yêu tôi.
Mộ Hòa cắn môi. Bản năng nghề nghiệp cho chàng biết đây là sự thật. Chàng rùng mình, hồn lắng xuống. Tuy gian phòng thật ấm cúng nhưng Mộ Hòa vẫn thấy lạnh, và chàng thấy rằng sự phiền nhiễu lớn hơn chàng đã nghĩ. Nàng đã bình thản trở lại, bình thản như một kẻ sắp hóa đá.
Mộ Hòa đã từng làm bao nhiêu phóng sự về các vụ án giết người, chàng đã gặp đủ loại hung thủ, nhưng đây là lần đầu tiên chàng bị xúc động mạnh. Gương mặt trẻ thơ kia tuy bình thản nhưng có một trái tim bị dày vò đáng thương. Thật khó khăn Mộ Hòa mới lên tiếng được:
- Cô làm ơn cho biết, ban nãy cô từ nhà thẳng đến bến phà luôn à?
- Vâng.
- Thế cô chắc chắn là chồng cô đã chết thật rồi chứ?
Thiếu nữ bối rối:
- Tôi cũng không rõ, có điều tôi thấy chàng nằm yên không cử động gì hết.
- Thế trong nhà không còn ai khác nữa sao?
- Không.
- Nhà của cô ở đâu?
- Ở cư xá vừa nhỏ, vừa hẹp, tận tầng thứ mười hai, rẻ tiền. Chúng tôi không đủ tiền để mướn căn nhà tiện nghi hơn.
- Thế chung quanh chẳng ai nghe thấy hai vợ chồng cãi vã nhau sao?
- Tôi cũng không biết, có điều chúng tôi cãi nhau luôn thành thử chẳng ai để ý. Vả lại họ còn việc riêng của họ nữa chứ.
Mộ Hòa cảm thấy đầu óc bắt đầu căng thẳng, chàng tiếp tục hỏi:
- Nhưng biết đâu chồng cô chưa chết?
Thiếu nữ do dự một chút:
- Tôi nghĩ cũng có thể như vậy.
Mộ Hòa yên lặng suy nghĩ, một lúc chàng lên tiếng:
- Tôi nghĩ tốt nhất cô nên tìm người cứu ông ấy.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Không được, vô ích, muộn rồi!
Mộ Hòa bắt đầu giận:
- Cô có biết cô làm vậy là ở tù như chơi không?
Thiếu nữ đáp gọn:
- Tôi nhảy xuống biển là xong.
- Tự tử à? Bộ cô tưởng tự tử dễ lắm sao? Thế tại sao ban nãy cô chẳng nhảy xuống biển đi?
Thiếu nữ buồn bã:
- Nhưng anh đã ngăn tôi.
Mộ Hòa nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Cô nghe đây này. Cô làm ơn cho tôi biết số điện thoại của ba mẹ cô để tôi gọi giây nói cho ông bà cụ.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Vô ích, cha mẹ tôi đã dọn nhà sang Mỹ năm ngoái rồi!
- Thế còn bạn bè, thân thuộc? Có ai sẵn sàng giúp đỡ cô không?
- Không, ở đây ngoài chàng ra tôi không còn ai nữa cả.
- Còn bạn của chồng cô? Số điện thoại của cô vũ nữ số mấy?
- Tôi cũng không biết. Tôi chỉ biết là cô vũ nữ đó làm việc tại vũ trường Ba Lê, tên là Mai Phương.
- Vũ Trường Ba Lê ở Hương Cảng hay Cửu Long?
- Hương Cảng.
- Được rồi, để tôi gọi điện thoại tìm cô ấy.
Thiếu nữ ngần ngại:
- Anh làm thế cô ấy sợ.
- Sợ à?
Mộ Hòa trừng mắt:
- Cô thật là...
Chàng định nói tiếp, đột nhiên chàng không nỡ nặng lời. Vỗ nhẹ lên tay thiếu nữ, Mộ Hòa an ủi:
- Cô nghe tôi nói đây này. Tôi đã gặp cô, lại biết cả chuyện riêng của cô thì tôi phải giúp cô, chớ không cố tình muốn hại cô đâu, cô hiểu chứ? Để tôi cho người đến nhà cô xem, biết đâu chồng cô chỉ bị thương nhẹ, hoặc không đến nỗi nghiêm trọng như cô tưởng.
Thiếu nữ gật đầu nhìn chàng thụ động. Mộ Hòa đứng dậy:
- Tôi đi gọi điện thoại.
Thiếu nữ cũng đứng dậy, Mộ Hòa hỏi:
- Cô định đi đâu đấy?
- Đi rửa tay.
- Được rồi, tôi đi gọi điện thoại nhé.
Mộ Hòa bước tới quầy rượu, ở đấy có điện thoại công cộng và cả quyển niên giám. Thật khó khăn chàng mới tìm thấy số điện thoại của vũ trường Ba Lê. Vừa quay số, đột nhiên Mộ Hòa bối rối không biết phải nói sao với cô ta đây? Tên thật của Hải Âu chàng không biết, cả tên ông chồng cô ta cũng không. Tại sao hắn lại sống với cô vũ nữ kia?
Quay người lại, Mộ Hòa đưa mắt tìm nàng để hỏi cho rõ câu chuyện mới được. Có một cặp đang tiến đến gần chàng. Trên sàn nhảy, mọi người vẫn quay cuồng. Đèn mờ ảo, tiếng nhạc dậm dật, không khí phủ lớp khói mờ. Mộ Hòa nhón cao gót tìm kiếm, thiếu nữ không ở chỗ ngồi cũ, có lẽ nàng chưa trở ra. Thôi đành vậy, để gọi Mai Phương trước rồi sẽ lựa lời nói sau. Việc cứu người là cần kíp. Nếu chồng nàng còn sống. Biết đâu có thể nàng chỉ phải bị một tội thật nhẹ. Chàng quay số, với một giọng đặc sệt tiếng Quảng Đông chàng tìm Mai Phương. Nhưng tiếng nói bên kia đầu dây khiến chàng ngạc nhiên:
- Mai Phương à? Ở đây không có cô nào tên đó cả. Chúng tôi chẳng lầm bao giờ. Cái gì? Ở đây có ai tên đó đâu. Bồ của anh chàng nhạc sĩ thổi kèn à? Anh định đùa sao?
Mộ Hòa gác điện thoại xuống, chàng len thật nhanh qua mấy chiếc bàn, nàng đi đâu mất? Đảo mắt nhìn quanh, khói thuốc, bóng người, nàng đi đâu rồi? Mộ Hòa xông tới trước cửa phòng rửa mặt, đứng đợi một lúc vẫn chẳng thấy ai ra. Chàng không có quyền vào phòng dành riêng cho phụ nữ. Quay sang cô chiêu đãi viên, Mộ Hòa hỏi:
- Cô làm ơn vào xem có cô nào mặc áo màu cà phê vào trong ấy không?
- Cô mặc áo màu cà phê à? Thấy chứ, nhưng cô ấy đã ra rồi.
- Đi rồi à?
Mộ Hòa chạy ra cửa, cơn gió mang những hạt mưa lạnh tạt vào người.
Lạnh thật! Trên phố, dưới ánh đèn vàng vọt của những hàng trụ đứng yên là một khung cảnh buốt giá. Ngoài mưa mù, một vài chiếc xe thỉnh thoảng vụt qua, ngoài ra không còn một cái gì khác. Cô ta đâu rồi? Mộ Hòa cắn nhẹ môi, sự giận dữ và lo sợ trộn lẫn trong đầu. Chàng nhớ đến một vài câu trong bản nhạc thiếu nữ đã hát cho chàng nghe:
Đêm trải dài
Hải Âu bay
Bay về đâu, về đâu?
Về đâu? Làm sao ai biết được?
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
59 chương
259 chương
126 chương
7 chương
72 chương
409 chương