Sư huynh ta thực quá ổn trọng
Chương 156 : bản tấu chương đầu tiên của trường canh
Dịch: Gia Cát Nô
Biên: Ăn Mày Dĩ Vãng
"Giáo Chủ ca ca, đệ đột phá Chân Tiên cảnh đỉnh phong!"
"Ồ? Không ngờ là Long Vương huyết mạch thức tỉnh, tu hành lại nhanh chóng như vậy."
Tại An Thuỷ Thành, trong chủ miếu của Hải Thần giáo, hai bức tượng thần đang dùng thần niệm thậm thụt bàn bạc kế hoạch "làm bậy".
Đây là Lý Trường Thọ tìm Ngao Ất để thể hiện sự quan tâm lo lắng của mình đối với Long tộc trước khi hắn cùng nhóm người Độ Tiên môn khởi hành.
Vừa nhìn thấy Lý Trường Thọ, Ngao Ất đã không kìm được hưng phấn khoe khoang về tốc độ tu luyện, cũng như kể lại chuyện "Tiên sư quán đỉnh" của mình khiến cho Lý Trường Thọ cảm khái không thôi...
[Long tộc sinh ra đã hơn người thì cũng thôi đi, giờ lại còn bật hack tăng tốc độ tu luyện!]
Lý Trường Thọ cười nói: "Ta có đọc qua điển tịch của Nhân giáo, trong đó có nói "Tiên sư quán đỉnh" chỉ là giúp đệ tử khai ngộ, còn cảnh giới của bản thân cần thuận theo tự nhiên, duy trì vững chắc, không thể cưỡng cầu.
Tất nhiên, ngươi là đệ tử nhất mạch của Tiệt giáo, lý luận truyền thừa cũng có chỗ khác nhau, không cần thiết phải quá quan tâm những điều ta nói."
Ngao Ất liền nghiêm túc, khom người cảm tạ: "Giao Chủ dạy rất đúng, Ất nhất định sẽ chú ý."
Sau đó Lý Trường Thọ cùng Ngao Ất thương lượng một chút về đại sự của thần giáo, cùng hỏi han vài câu về tình trạng của Long tộc đang ra sao?
Về việc Tứ Hải Hải tộc nổi loạn vẫn y nguyên không hề giảm bớt, Long tộc cũng không thể ra tay độc ác với những Hải tộc đã theo mình bao năm nay, họ cũng biết nguyên nhân là có kẻ giở trò sau lưng mà thôi.
Có điều, Long tộc không tìm ra được biện pháp tốt, chỉ có thể không ngừng đi trấn an, trấn áp rồi lại trấn an...
Nghe xong những chuyện này, Lý Trường Thọ nói: "Gần đây ta cũng có một ý tưởng có lợi cho Long tộc, nhưng vẫn còn một chút mơ hồ, chưa thể rõ ràng chi tiết."
Ngao Ất chấn động, vội vàng hỏi: "Liệu có phải "bề trên"...chỉ điểm không?"
"Đúng là đại pháp sư từng có đề cập." Lý Trường Thọ trầm ngâm, cố ý thể hiện mình đang khó xử rồi nói tiếp: "Đừng vội, tạm thời cứ chờ ta suy nghĩ chu toàn, xong sẽ nói rõ ràng với Ất huynh."
"Đa tạ Giáo Chủ ca ca!"
Ngao Ất hổ thẹn khom người vái tạ, trên mặt cũng hiện ra tràn đầy cảm động.
Nhân tộc quả là một chủng tộc kỳ diệu, tồn tại những cao thủ lãnh đạm cao ngạo, nhưng cũng có những người như Giáo Chủ ca ca, ổn trọng, nho nhã, ôn hoà mà oai hùng, hiền lành nhẹ nhàng mà lại quân tử...
Đây có lẽ là phong thái của nhân vật đứng trên đỉnh cao đi!
Lý Trường Thọ lại hỏi: "Sư phụ quán đỉnh cho người là để ngươi đi tham gia Tam Giáo khởi nguyên đại hội phải không?"
"Ừm!" Ngao Ất nặng nề gật đầu, không do dự liền kể hết sự tình từ việc Ô Vân đại tiên ban cho ngọc mai rùa, đến việc cho hắn toàn quyền quyết định thay sư phụ.
Lý Trường Thọ lập tức lưu lại thông tin quan trọng này, thuận miệng hỏi tiếp: "Kim Ngao đảo sẽ có rất nhiều tiền bối tham gia đại hội lần này sao?"
Ngao Ất có chút khó nghĩ, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Đúng ra thì đại hội lần này chỉ có mười hai mười ba vị sư thúc, sư huynh tham gia thôi.
Nhưng mấy hôm trước, Triệu sư thúc đến Kim Ngao đảo, nhắc nhở chúng đệ tử ở đây cần tăng thêm người tham gia Tam Giáo khởi nguyên đại hội để làm tăng uy danh Tam Giáo.
Cho nên, xem chừng có khoảng ba bốn trăm tiên nhân trên đảo sẽ cùng nhau đi Trung Thần châu.
Trong đó cũng sẽ có sáu vị Thập Thiên Quân xuất hiện!"
Lý Trường Thọ:...
Đây là muốn... Vượt châu đánh nhau sao?
Nói trở lại, mình được Thánh Nhân lão gia chỉ thị phải đến Tam Giáo Khởi Nguyên Đại Hội.
Mà Thánh Nhân cũng không có đi, lại để cho hắn, một tên tiểu đệ tử còn chưa đủ hai trăm tuổi, không có một chút danh tiếng nào... Đi ngăn cản hai phái Xiển Tiệt?
Cái này nhất định là không có khả năng!
Thánh Nhân lão gia là bực nào cơ trí, như thế nào lại làm như vậy...
Haizz, cũng là thật khó mà nói.
Mình vẫn là phải chuẩn bị sẵn mấy phương án chạy trốn, đến lúc đó nếu sự việc phát sinh vượt tầm kiểm soát, liền lập tức tìm cơ hội chuồn.
Ngao Ất lại nói tiếp: "Đệ cũng nghe một vị sư thúc nói lại, những tiên đảo khác như Bồng Lai, Cửu Long... Triệu sư thúc cũng đều đến và kêu gọi không ý cao thủ đã thành danh từ Thượng Cổ tham gia."
Lý Trường Thọ chán nản, tay đặt lên trán thở dài: "Đại hội lần này không phải chỉ để Tam giáo tiên tông tụ họp về Trung Thần Châu thôi sao?
Tiệt giáo có rất nhiều ký danh đệ tử của Thánh Nhân lão gia, sao lại..."
Ngao Ất cười nói: "Cụ thể như thế nào, chúng ta cũng không quá rõ ràng, nhưng lần này chắc chắn mười phần náo nhiệt!"
Náo nhiệt?
Đúng là sẽ mười phần náo nhiệt.
Lý Trường Thọ đáy lòng không khỏi nổi lên hình tượng náo nhiệt này.
Tam Giáo tiên tông tề tụ một chỗ, mấy vị Đại La Kim Tiên của Xiển Giáo Ngọc Hư Cung, mang theo hơn mười vị tiên nhân cùng nhau đi tới nhìn Tiệt Giáo chư tiên đảo cũng đồng sức đồng lòng mà tới...
Xiển Giáo thấy thế, lập tức sử dụng ngọc phù truyền tin báo cáo:
"Quảng Thành Tử Đại sư huynh! Tiệt Giáo, bọn hắn quá đông!
Ngài Thập Nhị Kim Tiên đều đến, còn không đủ, có thêm Vân Trung Tử, Nam Cực Tiên Ông cùng Nhiên Đăng phó Giáo Chủ bọn hắn cũng tới một chuyến!
Nhớ kỹ mang theo bảo vật cùng trận đồ!"
Nếu là một lời không hợp, hai bên đánh nhau là sự việc không tránh khỏi.
Nhân số của Nhân Giáo không thể so sánh với hai bên kia, cùng lắm là được hai ba thành mà thôi...căn bản không đáng vào đâu.
Lý Trường Thọ rên rỉ hai tiếng trong lòng, đối với con đường phía trước lần nữa tràn đầy sầu lo cùng bất an.
Chuẩn bị thủ đoạn, vẫn cần nhiều thêm một vài cái đi.
Đến thời khắc này, nhóm người Độ Tiên Môn sắp xuất phát, nhưng Lý Trường Thọ vẫn chưa thể nhìn thấu được Thánh Nhân muốn hắn đi đến Tam giáo khởi nguyên đại hội để làm cái gì?
Lý Trường Thọ dặn dò Ngao Ất thêm một chút sự việc của Nam Hải thần giáo, sau đó cắt đứt liên lạc thần niệm.
Thần niệm vừa trở về bản thể, Lý Trường Thọ chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy sư phụ cùng sư muội đang đi đến bên ngoài đan phòng.
Đương ——
Tiếng chuông từ Bách Phàm điện vang lên, Lý Trường Thọ vắt vạt áo đạo bào, vươn người đứng dậy, bái chào sư phụ.
"Sư phụ, đệ tử theo chỉ thị của tông môn đi tới Trung Thần Châu."
Tề Nguyên lão đạo dặn dò: "Không được gây chuyện thị phi, nhớ kỹ vì vinh dự của tông môn, đảm đương tốt trách nhiệm dẫn đội."
"Đệ tử lĩnh mệnh." Lý Trường Thọ cười nói, bước ra khỏi cửa, dưới chân dần dần sinh ra một khỏa mây trắng.
Lý Trường Thọ quay lại nhìn tiểu sư muội của mình và nói:
"Linh Nga, ngươi nhớ tập trung tu hành, chớ có làm sư phụ thêm buồn phiền.
Nhớ kỹ, bảo túi ta đưa cho ngươi không được phép rời khỏi người.
Nếu là trong tông môn phát sinh phiền phức gì, ngươi liền đi đan đỉnh phong tìm Vạn Lâm Quân trưởng lão."
"Muội nhớ rồi." Linh Nga hé miệng gật đầu, ôn nhu nói: "Sư huynh...nhớ bảo trọng, ta đợi người trở về..."
Lý Trường Thọ nói một cách thờ ơ: "Một trăm lần."
Linh Nga lập tức nhớ tới nội dung trong « ổn tự kinh »: 【 chờ ngươi trở về chúng ta liền... 】 chính là một câu trong thập đại cấm kị.
Linh Nga chép miệng, ủy ủy khuất khuất đáp ứng.
"Ừm" Lý Trường Thọ cười hời hợt vái chào, Linh Nga cũng liền vội cúi đầu đáp lễ.
Sau đó, Lý Trường Thọ quay lại phía Tề Nguyên lão đạo [ người mà đang chẳng hiểu gì nhưng vẫn cứ cười cười] chào tạm biệt:
“ Sư phụ, đệ tử nên đi rồi.”
“Đi thôi đi thôi” Tề nguyên khoát khoát tay.
Lý Trường Thọ điều khiển mây lùi lại mấy trượng mới xoay người lại, hướng Phá Thiên Phong bay đi.
Lúc này ở cạnh Phá Thiên Phong, có một cái Linh Chu dài trăm trượng cao mấy chục trượng, làm bằng vàng son lộng lẫy, đã trôi lơ lửng ở đây mấy ngày nay.
Phía dưới Linh Chu là từng phiến đá bằng phẳng, trên đó khắc hoạ vài toà trận pháp cùng chi chít cấm chế. Nhìn cũng biết để tạo ra chiếc Linh Chu này thì tốn chi phí khổng lồ, nhưng dù sao Độ Tiên môn cũng không phải không thể làm ra được.
Chiếc Linh Chu này không khác gì một cái máy nghiền linh thạch. Bay một ngàn dặm tốn hơn một trăm linh thạch.
Nếu không phải có việc lớn như vậy xẩy ra, các trưởng lão nhất định không đem món hàng xa xỉ này ra dùng.
Vừa đến Bách Phàm điện, Lý Trường Thọ nhanh chóng tìm một góc ít người chú ý, ngay phía trước ba pho tượng "nghĩa sĩ vô danh" để lẩn trốn...
Nửa canh giờ sau, chưởng môn Quý Vô Ưu cùng hai vị Thái Thượng trưởng lão đã lên trước. Theo sau là Vong Tình thượng nhân, mười hai vị trưởng lão Thiên Tiên cảnh, ba mươi sáu vị chấp sự Chân Tiên cảnh, cùng với bốn mươi tám đệ tử trẻ tuổi cũng bước lên linh chu.
Tiếp theo đó, màn sáng hộ sơn đại trận dần biến mất. Chiếc linh chu được mười mấy tầng ánh sáng bao phủ hướng phía Tây bay đi, tốc độ cũng không chậm.
Đợi bảo thuyền bay đi, hộ sơn đại trận lần nữa được đóng lại, ở lại bảo vệ tông môn có một Kim Tiên trưởng lão, mấy vị Thái Thượng trưởng lão, đều lộ ra khí tức của riêng mình.
Trước khi chưởng môn trở về, bọn họ đều trong đặt mình trạng thái sẵn sàng chiến đâu, không tiếp tục bế quan.
…
Bên trong bảo thuyền có không ít gian phòng, nhưng đều phân cho chưởng môn và các trưởng lão.
Bay ra khỏi Độ Tiên Môn, chưởng môn Vô Ưu vừa ho vừa nói với những người bên cạnh:
“ Không cần giữ kẽ, cứ tự nhiên như ở nhà mới phù hợp… khụ khụ… Đó là điều Nhân giáo chúng ta hướng tới.”
Nói xong, chưởng môn liền tiến tới gian phòng xa hoa nằm ở vị trí cao nhất, để tất cả đệ tử tự do hoạt động trên boong thuyền.
Lý Trường Thọ theo thói quen, chào hỏi các vị đồng môn ‘ ba phần quen biết’, đem mấy viên cảm giác thạch treo ở những nơi hẻo lánh và ít bị chú ý. Rồi đi đến phía sau boong thuyền tìm một nơi yên tĩnh, nhắm mắt tĩnh tọa.
Nhìn hắn như đang tập trung tu luyện, nhưng thật ra là đang toả ra tiên thức, giám sát khắp nơi.
Thuận tiện, Lý Trường Thọ cũng kiểm tra lại việc bố trí tám giấy đạo nhân kiểu mới đã chế tạo.
Hai cái chữ nhân không có việc gì.
Sáu cái cất giữ để dự trữ tiên lực cũng không có việc gì.
Giấy đạo nhân chữ Địa cũng không có vấn đề gì.
Mất nửa canh giờ, Lý Trường Thọ cũng kiểm tra xong vị trị các đạo nhân giấy. Sau đó tập trung tinh thần vào An Thủy Thành hải thần miếu.
Cỗ giấy đạo nhân cấp Thiên Tiên cảnh này xuất hiện tại hậu viện Thần Miếu, nằm yên lặng trong lầu các, nơi được các vị thần sứ trấn giữ.
Tự nhiên ở đây, hắn không có kim ốc tàng kiều, nếu có như thế thì cũng phải là nơi bản thể ở mới đúng...
Khục, nói chính sự.
Lý Trường Thọ ước tính, theo chu kỳ thì Đông Mộc Công sẽ sớm xuất hiện thôi.
“ Trước tiên đem việc này chuẩn bị thật tốt, tránh việc lúng túng tay chân khi gặp.”
Lý Trường Thọ lấy ra một tấm vải tinh xảo chứa đầy linh khí, đặt lên trên bàn, bắt đầu viết, chữ đầu tiên là "tấu" được viết ở góc trên bên phải.
Sau đó xuống dòng viết ‘ Nam Hải tiểu thần Trường Canh’
Tiếp tục xuống dòng viết ‘ Ngọc Đế bệ hạ giám cẩn…
Viết xong ba hàng liền viết vào nội dung chính:
[ Bệ Hạ chưa ban xuống ý chỉ, tiểu thần đã tự ý viết những lời này, cầu xin thứ tội.
Nhưng tiểu thần gần đây trằn trọc suy nghĩ, tâm chí không thể bình tĩnh được, có một việc quan trọng cần báo cáo với bệ hạ, cho nên đã dùng cách vượt quá quy củ này.
Gần đây Tứ Hải có nhiều biến cổ xảy ra, phản loạn Hải Tộc nổi lên bốn phía, Long tọc cũng sứt đầu mẻ trán, sinh linh trong biển tử thương rất nặng nề.
Tiểu thần ngẫu nhiên biết được, việc này có bàn tay của người bên ngoài động vào, bức bách Long tộc sát nhập Tây phương, trong lòng tiểu thần cảm thấy bất an.
Nếu như Long tộc đầu quân vào Tây phương, sẽ nắm trong tay rất nhiều lợi thế với Đạo môn, sắp tới Thiên Đình muốn quật khởi là không thể được.
Tứ Hải, là một nơi quan trọng đối với Tam Giới, sinh linh trong biển nhiều vô số kể, Long Tộc, Hải Tộc thủy quân mạnh mẽ, không thể khinh thường được.
Long Tộc là đại tộc từ thời Viễn Cổ, tuy làm trái với Thiên Địa và bị trừng phạt không gượng dậy nổi, nhưng số phận chưa tận, trong tộc vẫn còn rất nhiều cao thủ.
Nếu Long Tộc chịu vì Thiên Đình, quy thuận dưới trướng của bệ hạ, nghe theo lệnh của bệ hạ, tuân thủ quy định của Thiên Đình, thì Tứ Hải sẽ vào tay Thiên Đình, đây là cái lợi thứ nhất.
Bệ Hạ lấy công đức làm phần thưởng, làm Long Tộc nghe lệnh bệ hạ, chưởng quản biển rộng Nam Thiệm Bộ Châu, lại tại Nam Thiệm Bộ Châu giương cao lá cờ Thiên Đình, lộ ra tấm lòng Thiên Đình, tăng căn cơ của Thiên Đình, đây là cái lợi thứ hai.
Tam giới chưởng quản ba nghìn thế giới, đều nằm trong lòng bàn tay Bệ Hạ, đương nhiên Long Tộc cũng thuộc trong số đó, có rất nhiều thủy quân đóng quân trong ba ngàn thế giới xuất thân từ Long Tộc, bọn họ vì bệ hạ có thể lập nên công lao, đó là cái lợi thứ ba.
Tiểu thần kiến thức nông cạn, chỉ nhìn thấy ba cái lợi này...]
Lý Trường Thọ đột nhiên dừng bút, giấy đạo nhân có mái tóc trắng xóa liền nhắm mắt, hơn một nửa tinh thần đã quay về bản thể.
Trên linh chu có người tìm hắn.
Không chỉ có một người tới, đi đầu là Hữu Cầm Huyền Nhã, phía sau nàng còn có hai người Vương Kỳ cùng Lưu Nhạn Nhi.
Lý Trường Thọ đứng dậy đón tiếp, hỏi “ Hữu Cầm sư muội có chuyện gì quan trong sao?”
Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn Lý Trường Thọ chăm chú, khẽ nói: “ Không có chuyện gì cả, Huyền Nhã không biết đi nơi nào, liền tới tìm sư huynh.”
Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, trong lòng không quá nhiều để ý.
Hiện tại, trình độ né thính của anh cao rồi, đừng hòng dụ anh.
Ngược lại, Vương Kỳ cùng Lưu Nhạn Nhi không phải tới nói chuyện phiếm, mà Vương Kỳ có chuyện quan trọng cần nhờ Lý Trường Thọ.
“ Là như thế này, Trường Thọ sư huynh…”
Tay Vường Kỳ sờ sờ mũi, thoáng có chút ngượng ngùng, thấp giọng nói: “ Ta có một vị sư bá… Có một vị bằng hữu, cũng là người cùng tông môn chúng ta, muốn cầu một viên đan dược do huynh luyện chế.”
Lý Trường Thọ nhìn Vương Kỳ chớp mắt mấy cái, Vương Kỳ tràn ngập chân thành, bồi thêm câu: “ Đương Nhiên sẽ không để Trường Thọ huynh phí công luyện chế.”
“ Cái này” Lý Trường Thọ vừa muốn đáp lời, trong lòng đột nhiên có cảm ứng.
Đông Mộc Công đã xuất hiện trong thần miếu quen thuộc.
Đến cũng là đúng lúc đi!
Lý Trường Thọ đành phải nhất tâm nhị dụng, một nửa tâm thần quan tâm đại sự tam giới, giấy đạo nhân cấp tốc đem dâng tấu "Tấu chương", kết thúc công việc.
Một nửa tâm thần, chiếu cố đồng môn sư đệ "tiểu phiền não sau kết hôn", mỉm cười với Vương Kỳ, cầm hai vò rượu Độc Long đưa cho y.
"Sư đệ, không bằng ngươi...Sư bá vị bằng hữu kia, thử trước một chút rượu thuốc này.
Nếu như sư bá của vị bằng hữu kia tu vi không cao, mỗi lần không nên uống quá nhiều, uống một ly liền có thể thấy hiệu quả.
Còn có... Tốt nhất đợi khi trở về môn phái hãy dùng."
Kỳ Kỳ sư đệ trầm ngâm hai tiếng, nhận lấy Độc Long tửu, có chút chột dạ nói cảm tạ, một bên Lưu Nhạn Nhi lại là nhìn về phía nơi khác, hai gò má hơi ửng hồng.
Lý Trường Thọ lại dặn dò thêm một câu: "Nhớ lấy, trở về hãy dùng."
Vương Kỳ liên tục gật đầu, nói nhất định sẽ làm theo.
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
36 chương
254 chương
37 chương
64 chương
9 chương