Sư huynh nói

Chương 4 : cô nương rất xinh đẹp

Đã qua mười hai canh giờ từ lúc xuất hiện ở núi Ngọc Khê, hiện giờ tâm trạng của Nam Đường thật sự không tốt. Nàng vừa tỉnh dậy mà đã xuất hiện một cách thần kỳ ở nơi quỷ quái này thì không nói, ngay cả hơi thở của sư huynh mà nàng cũng không cảm nhận được nữa. Mặc dù không biết trong lúc nàng đang ngủ say đã xảy ra chuyện gì, nhưng sư huynh luôn bênh vực nàng không thể nào bỏ mặc nàng như thế này. Cho nên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng mím môi, nhìn chằm chằm vào Trần Vũ Phi mà không chớp mắt, khiến cho người ta cảm thấy không được tự nhiên. Trong lòng Trần Vũ Phi cũng rất không vui. Hắn nói hết lời mới dỗ được tiểu cô nương bình tĩnh lại, sau khi tận lực dốc sức lại đổi lấy một câu biến thái, cuối cùng hắn lấy được một chút tin tức của Nam Đường, ví dụ như tên tuổi cho đến nơi ở, tiểu cô nương nói đó là một nơi rất rộng lớn, có rất nhiều cát trắng và cung điện màu trắng, thứ lỗi cho hắn kiến thức nông cạn, đọc hết sách kim cổ cũng chưa gặp nơi nào giống như vậy. Trưởng lão và Chưởng môn chân nhân cảm thấy nàng không có gì nguy hiểm, nhưng căn cứ vào tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thì không thể bỏ mặc nàng, vì thế chức trách chăm sóc tiểu cô nương đã rơi trên người vị Đại sư huynh là hắn. Đối với chuyện này, Trần Vũ Phi chỉ: Ha ha. Ánh mắt của tiểu cô nương thật sự quá nóng bỏng, nàng nhìn chăm chú đến nỗi khiến cho Trần Vũ Phi muốn giả bộ như không nhìn thấy cũng không được. Hắn bất đắc dĩ thở dài, đành nhận lệnh rồi đáp: "Ta cũng không biết vì sao cô nương lại xuất hiện ở đây, cũng chưa từng gặp sư huynh của cô nương, làm sao có thể dẫn cô nương đi tìm hắn ta chứ?" Nam Đường đưa mắt nhìn hắn, hạ thấp giọng nói thầm: "Nhưng chẳng phải ngươi rất lợi hại sao, bọn họ đều cực kỳ kính trọng ngươi, đi tìm sư huynh của ta rất khó sao?" Trần Vũ Phi than trong lòng, con mắt nào của cô nương nhìn thấy bọn họ kính trọng ta, rõ ràng là đều ỷ vào vai vế mà sai khiến hắn, khiến cho uy danh Đại sư huynh núi Ngọc Khê của hắn đã mất sạch. Nhưng hắn không thể nói ra những lời này, từ trước đến nay chỉ có hắn lật tẩy người khác, chứ không bao giờ hắn làm chính mình bị bẽ mặt. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn quyết định dùng kế hoãn binh. "Nam Đường cô nương, hay là trước tiên cô nương hãy ở lại, chờ thêm hai ngày, đợi bọn ta có manh mối thì sẽ dẫn cô nương xuống núi tìm sư huynh, thế nào?" "..." Nam Đường nhìn hắn không lên tiếng. "Việc này cũng không được sao..." "Ngươi lừa ta." Ba chữ trong trẻo, lưu loát. "Ta lừa cô nương bao giờ?" Trần Vũ Phi không hiểu. "Sư huynh nói, nếu trong lúc nói chuyện mà ánh mắt của người đó né tránh ánh mắt của ta thì nhất định người đó đang nói dối. Ngươi không dám nhìn ta, nhất định là ngươi đang nói dối ta." Trần Vũ Phi không muốn thừa nhận mình đang lừa gạt người ta, rõ ràng hắn đã nói rằng sau khi có manh mối, làm sao có thể nói câu này là nói dối được chứ? "Thứ nhất, ta thực sự không lừa cô nương." Hắn dựng thẳng ngón tay trỏ lên quơ quơ ở trước mặt, rồi tiếp tục dựng thẳng một ngón tay nữa, "Thứ hai, ánh mắt của ta cũng không né tránh." "Vậy vì sao ngươi không dám nhìn thẳng mắt ta?" "Nam nữ... Thụ thụ bất thân..." "Nói dối." "... Cô nương rất xinh đẹp." "Sư huynh nói, nếu có nam nhân khen ta xinh đẹp thì đều muốn làm tình nhân của ta, có phải ngươi cũng muốn hay không?" Trần Vũ Phi muốn quỳ, rốt cuộc vị sư huynh này đã dạy tiểu cô nương cái gì vậy! Thầy dạy không đủ năng lực cũng không dùng biện pháp dạy sai lầm như vậy, được không! Hắn khổ sở phun ra hai chữ: "... Không muốn." "Chọc ghẹo xong rồi bỏ chạy như ngươi thì đều là nam nhân cặn bã." Nam Đường oán giận chỉ trích. Trần Vũ Phi đau khổ che mặt: "Điều này cũng là sư huynh của cô nương nói?" Nam Đường gật đầu như gà con mổ thóc. Trần Vũ Phi nói: "Đừng nghe sư huynh của cô nương nói bừa, bộ dạng đẹp trai giống ta đều là người tốt." Nam Đường không phục phản bác lại: "Điều sư huynh nói đều đúng!" "Được rồi, được rồi, được rồi. Điều sư huynh cô nương nói đều đúng." Trần Vũ Phi không muốn so đo với một tiểu cô nương, như vậy khiến hắn trông có vẻ rất không có phong độ. Hắn thuận miệng đôi câu rồi cho qua, thấy tâm tư của Nam Đường đã chuyển từ việc đi tìm sư huynh sang việc rốt cuộc lời nói của sư huynh nàng có đúng hay không, hắn đang định chuồn đi thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi kéo dài. "Đại sư huynh! Có chuyện không —— hay —— rồi —— " Trần Vũ Phi đẩy cửa phòng ra, trông thấy Lục sư đệ giống như thịt viên xồng xộc xông vào, đến nỗi vì tốc độ quá nhanh, trong phút chốc không thể dừng lại được nên va phải hắn. Sắc mặt Trần Vũ Phi xám xịt mà xoa lồng ngực, hắn cảm thấy bị đứa trẻ nghịch ngợm này đụng phải, làm cho máu ở vết thương cũ trên ngực sắp chảy ra. Hắn oán giận nói: "Lục sư đệ, đệ cũng là người có sức ảnh hưởng, có thể hành động thận trọng hơn không?" "Đại, Đại sư huynh, chuyện này không thể trách, trách đệ. Kì thực là chuyện quá khẩn cấp!" Lục sư đệ thở hổn hển đáp. "Chuyện gì mà phải hốt hoảng như vậy?" Trần Vũ Phi đang trưng ra khuôn mặt nghiêm túc, bỗng nhiên đổi giọng: "Có phải Chưởng môn của chúng ta bị yêu quái bắt đi rồi không?" Nếu đúng là như thế, hắn có thể lập tức xuống núi mua một dây pháo hoa để đốt chúc mừng. "Không, không phải." Lục sư đệ vẫn thở hổn hển, "Là đám pháo núi của Huyền Thiên môn, bọn họ đánh lên đây rồi, muốn chúng ta giao dị bảo ra! Chuyện này phải làm sao?"