Sự hồi sinh của cẩm tú

Chương 43 : bình an

Nghe nha hoàn đích bẩm báo, lão vương phi cặp mày khẽ chau lại. Lúc này, Sở trắc phi và mấy di nương đến để làm gì ? Bình thường, chỉ có sáng sớm và buổi tối bọn họ mới vội tới thỉnh an mình mà thôi. Ánh mắt lão vương phi nhìn về phía Thập Bát Nương. Thập Bát Nương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nàng không biết cái gì cả. Nàng chỉ biết nếu nàng ở lại nhất định sẽ đánh vỡ sự cân bằng của mấy người phụ nữ ở hậu viện. Sự xuất hiện của vương phi như nàng đối với bọn họ sẽ tạo thành kìm hãm và chói buộc, mà bọn họ cũng sẽ tuyệt đối không ngồi chờ chết. Nếu nàng thật sự ở lại, chỉ sợ phiền toái sẽ nối gót tới. Lão vương phi khoát tay áo để cho bọn họ tiến vào. Sau đó, bà lại tiếp tục uống trà cùng thượng thư phu nhân và Thập Bát Nương. Bà biết rõ trắc phi và mấy di nương của Vương nhi đến đây là vì trong lòng cảm thấy bất an nhưng lão vương phi vẫn tỏ ra giống như không có việc gì. Được phép tiến vào, Tạ Linh Sở dẫn đầu đi phía trước ba di nương khác. Hôm nay, nàng ta cũng để mặt mộc, dĩ nhiên là nàng biết lão vương phi thích như vậy. Theo sát phía sau, ba vị di nương cũng đều ăn mặc đơn giản cao nhã, hơn thế còn phảng phấp giống như đang thẹn thùng mỉm cười. Vào vương phủ nhiều năm như vậy, tính tình của lão vương phi bọn họ đều tìm hiểu rất rõ, ai dám ăn mặc, trang điểm phấn son xinh đẹp tới thỉnh an lão nhân gia. Lão nhân gia sẽ ngay lập tức “mời” người đó đi về. Thập Bát Nương liếc mắt nhìn mấy tì thiếp của Lan Phượng Thương một. Đúng là không thể không thừa nhận ánh mắt của người đàn ông kia cũng không tệ lắm. Lúc trước, thời điểm tiến cung, nhóm người Sở trắc phi ăn mặc xa hoa, trang điểm đậm nét nên nàng cũng không có ấn tượng nhiều lắm. Nhưng lúc này, bọn họ mặt mộc mà đến, thật ra lại khiến cho Thập Bát Nương nhìn rõ được vẻ mặt xinh đẹp của bọn họ. Sở trắc phi có khuôn mặt khuynh thành còn ba di nương khác lại có phong thái đa tình, người nào người nấy đều được tuyển chọn rất kĩ lưỡng. Người đàn ông kia có nhiều mĩ thiếp vờn quanh bên người như vậy, nói thế thì một con ma ốm như nàng có lẽ đã khiến hắn chướng mắt rồi. . . . . . Sở trắc phi đi đầu thi lễ với lão vương phi, sau đó lại thi lễ với thượng thư phu nhân, cuối cùng mới hơi hơi cúi người với Thập Bát Nương – người được gọi là vương phi này. Lão vương phi buông chén trà, nhìn về phía bọn họ không lạnh không nhạt hỏi : ” Linh Sở và ba di nương giờ này đến đây là có việc gì vậy?” Thời điểm, Sở trắc phi bước vào, nhìn thấy Thập Bát Nương ngồi cùng với lão vương phi, trong lòng âm thầm nghi hoặc. Lão vương phi từ trước đến giờ không thân thiết với mấy người phụ nữ ở hậu viện như bọn họ, cũng không cố ý xa cách. Từ khi nào thì lão vương phi lại đối xử tốt với người phụ nữ kia như vậy ? Còn cho phép nàng ta ngồi xuống, không phải nàng ta nên đứng ở bên cạnh hầu hạ hay sao? Chẳng lẽ nàng ta vẫn mặt dày mày dạn giống như trước đây? Nhưng vừa nghe thấy câu hỏi của lão vương phi. Tạ Linh Sở lập tức hướng về phía lão vương phi phúc thân, sau đó mới ôn nhu nói : ” Bẩm bà bà! Tì thiếp nghe nói vương phi thân thể đã khỏe hơn, định đi qua thỉnh an vương phi, lại đúng lúc gặp ba vị di nương cũng đang muốn đến thỉnh an vương phi, cho nên chúng thiếp mới đi cùng nhau. Nhưng sau khi đi tới viện của vương phi, mới nghe được nha hoàn trong viện của vương phi bẩm báo nói vương phi đã vội tới thỉnh an lão vương phi. Vì thế, tì thiếp và ba vị di nương cũng cùng nhau đến đây, quấy rầy bà bà và thượng thư phu nhân ạ.” Ba di nương cũng bước lên, hành lễ thỉnh an vương phi, sau đó vẫn luôn cúi đầu, vô cùng kính cẩn nghe theo. Thập Bát Nương liếc mắt nhìn bọn họ một, khẽ thở dài, chuyển mắt nhìn sang lão vương phi thấy bà gật đầu nhìn nàng. Thập Bát Nương cũng gật đầu đáp lại lão vương phi, sau đó nhìn về phía Sở trắc phi và ba di nương nói : ” Đã thỉnh an xong rồi, thì quay về thôi! Ta cũng đã quấy rầy bà bà một lúc lâu. Chúng ta cùng nhau đi thôi.” Sở trắc phi và ba vị di nương đều sợ lão vương phi, ước gì nhanh chóng rời đi, vừa nghe thấy lời này của Thập Bát Nương, lập tức thuận theo nói : ” Tì thiếp nghe theo vương phi.” Thập Bát Nương được nha hoàn dìu đứng dậy, nói lời từ biệt với lão vương phi và thượng thư phu nhân. Nhóm người của Sở sườn phi tự nhiên cũng đi theo, hành lễ cáo từ, nói không muốn quấy nhiễu bà bà và thượng thư phu nhân tĩnh dưỡng. Đợi đến khi đi ra khỏi sân viện. Thập Bát Nương mới dừng bước, xoay người nhìn bốn người bọn họ nói : ” Ta muốn đi qua xem thân thể của tiểu công tử nhà Lí thượng thư thế nào. Các ngươi hãy quay về trước đi, không cần đi theo.” Sở trắc phi vâng một tiếng đáp lại, ba di nương khác nhìn lão vương phi còn cách đó không xa, lại liếc mắt nhìn Sở trắc phi đang nhu thuận đứng ở trước mặt một, cũng vội vâng một tiếng. Đợi sau khi Thập Bát Nương đi xa, Sở trắc phi nhìn theo bóng dáng của nàng không nóng không lạnh nói với ba di nương : ” Về sau, ba di nương cần phải tôn trọng vương phi mới được. Vương gia trước khi đi còn dặn dò riêng ta đấy.” Ba di nương nhìn nhau. Nhị di nương lắc lắc eo thon đứng ra, không mặn không nhạt nói : ” Sở trắc phi đã lo lắng nhiều. Hiện nay, ngay cả bà bà còn sủng ái vương phi, chúng ta sao dám đắc tội với vương phi.” Tam di nương cười cười vờ che miệng, ôn nhu nói : ” Đúng vậy! Vừa rồi nhìn thấy vương phi có thể ngồi chung một chỗ với bà bà, đúng là khiến ta giật cả mình! Ta thấy thật kỳ quái. Vương phi cũng không được gặp bà bà, không biết làm cách nào đi nịnh bợ được bà bà nha. Tại sao bà bà lại đối xử tốt với nàng như vậy? Ta nhớ rõ là bà bà cũng chưa từng nhận một chút tâm ý nào của chúng ta đâu.” Dứt lời, che miệng cười, liếc mắt nhìn về phía đại di nương. Đại di nương khẽ liếc mắt nhìn Sở trắc phi một, có ý ám chỉ nói : ” Chắc là có một số người nịnh bợ quá rõ ràng, hại chúng ta cũng bị bà bà hiểu lầm, không chấp nhận sự hiếu kính của chúng ta. Bây giờ thì hay rồi, để vương phi được hưởng lợi, bà bà đối với người con dâu không biết nịnh bợ như nàng, sẽ cảm thấy đặc biệt một chút. Haiz, đúng là kẻ nào đó đã liên lụy hại chết chúng ta mà.” Nhị di nương, tam di nương đều nhìn về phía Sở trắc phi, trong ánh mắt tất cả bọn họ đều mang theo sự châm chọc. Bình thường, ba nàng không ít lần tự đả kích lẫn nhau nhưng không biết vì cái gì, khi ba nàng gặp Sở trắc phi lại không kìm chế được, lập tức có thể bắt tay giảng hòa cùng nhau đối đáp, tìm từ ngữ sắc bén trực tiếp chỉ trích Tạ Linh Sở. Có thể là do lúc trước, thời điểm các nàng vẫn còn chưa đoàn kết đã bị Tạ Linh Sở cho ăn đủ, các nàng bị nàng ta chỉnh cho tối tăm mặt mũi khổ không chịu nổi, cho nên hiện tại, thời điểm đối mặt với Tạ Linh Sở các nàng mới đặc biệt ăn ý như vậy. Tạ Linh Sở cả giận nói : ” Mấy di nương các ngươi hãy chú ý thân phận! Hơn nữa, các ngươi đừng có chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta! Bà bà vốn vẫn coi trọng vợ cả của vương gia, bà bà yêu thương vương gia như vậy, tự nhiên yêu ai yêu cả đường đi, yêu thương người phụ nữ kia. . . Yêu thương vương phi, muốn được lão vương phi sủng ái ư ? Có bản lĩnh thì các ngươi đi mà tranh giành, ở chỗ này tranh cãi với ta thì có cái gì thú vị!” Trước kia lúc nàng mới vào cửa còn chưa hiểu được sở thích của lão vương phi, chỉ một lòng suy nghĩ làm như thế nào để chiếm được sự sủng ái của của lão vương phi cho nên không tiếc bỏ ra một số tiền lớn, đánh một bộ trang sức vô cùng lộng lẫy, vui sướng đem tặng cho lão vương phi. Chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, sau khi lão vương phi nhìn thoáng qua, không hề hỏi nhiều, chỉ bảo nàng cầm về. Lão vương phi không nhận lễ vật của nàng, có lẽ là lão vương phi không thích nhưng ngày hôm sau, lúc đi thỉnh an lão vương phi, nàng lại thấy lão vương phi đang ở ngắm nghía một chuỗi tràng hạt mà thượng thư phu nhân tặng cho bà, một chuỗi tràng hạt bình thường làm bằng ngọc lại có thể khiến lão vương phi vui vẻ ? Nếu nàng lại đi làm một chuỗi bằng vàng thì sao ? Chẳng phải là càng khiến lão vương phi vui vẻ hơn? Thế nhưng thời điểm nàng mang chuỗi tràng hạt bằng vàng đến tặng cho lão vương phi, lại bị lão vương phi trách mắng mấy câu, không cho phép nàng mang thứ đồ như vậy đến làm bẩn phật đường của bà. Từ đó về sau, trong lòng ba di nương vẫn luôn nhớ kỹ sai lầm đó của nàng cho nên hôm nay, các nàng mới đem chuyện các nàng không chiếm được sự sủng ái của lão vương phi, đổ lỗi cho nàng. Ba di nương vừa nghe lời này của Tạ Linh Sở, đều bĩu môi, sau đó tản ra, nói rằng ngày mai lại đi thỉnh an vương phi. . . . . . Lúc này, Thập Bát Nương vừa kiểm tra cho tiểu công tử của Lí thượng thư, vừa cặn kẽ hỏi Thường thái y việc mấy ngày qua, tiểu công tử có chỗ nào không khoẻ hay không? Thường thái y vội vàng đem tình hình thực tế của tiểu công tử trong mấy ngày qua báo cho nàng biết, nói tất cả đều làm theo lời căn dặn của nàng, cho nên tiểu công tử không hề xảy ra một chút bất trắc nào. Lúc này, ánh mắt của lão bá bá kia khi nhìn Thập Bát Nương, càng lúc càng mang theo vẻ phấn trấn. Ông ta đã chính mắt thấy nàng rạch bụng người ta ra, ở khoảng cách gần nhất, sau đó, nàng lại coi bụng người giống như quần áo mà khâu lại, cuối cùng còn có thể cứu sống người đó. Ông ta nhất định phải học được tay nghề này, tương lai có đi đến âm tào địa phủ cũng còn có chút kinh nghiệm để khoe ra : ” Khi lão phu còn sống, đã từng có thể cướp người ở trên tay diêm vương đó nha!” Thập Bát Nương không hề biết suy nghĩ trong lòng của lão bá bá này. Sau khi kiểm tra hết toàn bộ thân thể của tiểu công tử liền gật gật đầu, sau đó lại dặn dò để đứa nhỏ ở đây tĩnh dưỡng mấy ngày. Nàng trong lòng thầm nghĩ, đợi thêm vài ngày nữa là có thể cắt chỉ cho tiểu công tử, sau đó có thể tính toán biện pháp trở về. Nghĩ đến ba bánh bao vẫn còn đang ở nhà, nàng lại thấy đau đớn đến tận tâm can.