Thượng thư đại nhân và thượng thư phu nhân mang theo lễ trọng, vui mừng đi đến cảm tạ Thập Bát Nương. Biết Thập Bát Nương mới vừa tỉnh lại, thân thể còn mệt nhọc. Sau khi, hai người nói tạ ơn, còn báo cho nàng biết là đứa cháu yêu quý của bọn họ đã có thể ăn được một ít cháo, đồng thời cũng dặn dò người đã cứu tính mạng đứa cháu vàng bạc của bọn họ là : đại ân nhân nên nghỉ ngơi nhiều, cố gắng điều dưỡng thân thể cho thật tốt v.v.v Trong lời nói thể hiện sự quan tâm, sau đó cũng không quấy rầy thêm. Lão vương phi cũng dặn Thập Bát Nương hãy chú ý nghỉ ngơi cho tốt, sau đó cũng đi cùng bọn họ đi ra, nói muốn đi thăm đứa cháu trai nhỏ. Thượng thư phu nhân vội đỡ lấy tay bà, liên tục mỉm cười gật đầu nói được. Lão vương phi yêu thích Tiểu Phong nhà họ như thế nào? Cả nhà thượng thư đại nhân đều biết rõ. Do bản thân còn chưa có cháu để yêu thương, chăm sóc cho nên lão vương phi đã đem một phần yêu thương dành cho cháu của mình đặt thêm ở trên người đứa cháu của người tỷ muội tốt là thượng thư phu nhân, đối với đứa cháu trai nhỏ vô cùng sủng ái, coi như cháu ruột của mình mà yêu thương. Lúc trước, ở trong hoàng cung, Lan Phượng Thương còn đặc biệt xin hoàng thượng yêu cầu bên Tây Vực phải đưa tới thêm nhiều loại nho tím dầy cùi ngọt thịt để hiếu kính lão vương phi. Món ăn ngon hiếm thấy lại quý giá như vậy. Thế mà lão vương phi vẫn sai người hầu mang một mâm sang tặng cho Tiểu Phong, từ những việc như thế đã thể hiện rất rõ sự yêu thương của lão vương phi đối với đứa cháu trai nhỏ này. Khi đó, lí thượng thư phu nhân còn đút cho đứa cháu yêu quý của mình ăn rất nhiều quả nho dày cùi ngọt thịt kia. Lúc ấy, tiểu tử kia chưa từng được ăn qua loại quả như vậy, khi được nếm thử vui mừng hớn hở, cười đến xấu xa nói bà thím thật tốt. Khi nhóm người Lí thượng thư đi rồi, Lan Phượng Thương nhìn thấy khuôn mặt Thập Bát Nương vẫn tái nhợt, nhân tiện nói : ” Nàng vẫn còn mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi trước đi. Khi nào, huyết yến hấp cách thủy xong . Ta sẽ dặn người hầu đưa đến đây. Ta phải quay về thư phòng xem tấu chương.” Thập Bát Nương gật gật đầu, tiễn hắn ra khỏi phòng. Sau đó, nàng thực sự cảm giác có chút mệt mỏi, vội quay về, nằm trên giường nghỉ ngơi. Nằm ở trên giường, nàng mới mở số lễ vật Lí thượng thư đưa tới. Không thể không nói, Lí thượng thư và Lí thượng thư phu nhân ra tay vô cùng rộng rãi. Biết được chuyện Thập Bát Nương thân thể không tốt, lại nghe nói ngọc phỉ thúy dùng để dưỡng thân thể là tốt nhất. Lí thượng thư và Lí thượng thư phu nhân không nói hai lời đã đem khối ngọc phỉ thúy lâu năm, cũng là vật quý giá nhất ở trong phủ cùng với một khối Điền ngọc mang tới tặng cho Thập Bát Nương. Thập Bát Nương từ chối không được. Hơn nữa, lão vương phi ở bên cạnh cũng bảo nàng nhận lấy, nàng nếu tiếp tục từ chối thì bất kính. Nhìn khối ngọc phỉ thúy chất ngọc màu xanh biếc và khối Điền ngọc ở trong tay, thật sự là vật hiếm thấy, chỉ là có chút đáng tiếc, những thứ này cũng chỉ có một khối, nếu như có ba khối thì nàng có thể đeo cho ba đứa con. Chỉ có một khối, nàng đành làm thành ngọc bội tự mình đeo. Khối ngọc rất ấm áp dễ chịu khiến Thập Bát Nương nằm ở trên giường dễ dàng đi vào giấc ngủ. Trong lúc ngủ, nàng có bị gọi dậy một lần để uống bát huyết yến kia. Sau đó, nàng lại mơ mơ màng màng ngủ tiếp. Lúc nàng tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau. Tiểu nha hoàn hầu hạ nàng thấy vương phi đã tỉnh, vội gọi người đưa cháo đến cho vương phi ăn. Đỡ vương phi xuống giường, ngồi ở trước gương trải đầu, nàng ấy còn hỏi vương phi muốn đeo loại trang sức nào? Nhìn thoáng qua số trang sức bày đầy trên bàn trang điểm, Thập Bát Nương lắc đầu, muốn nàng ấy làm thật đơn giản, nàng thân thể mỏng manh, trên đầu không thể mang quá nhiều đồ trang sức. Tiểu nha hoàn nghe theo lời căn dặn của nàng, giúp Thập Bát Nương chải một búi tóc đơn giản mà không mất đi cao nhã, sau đó dùng ngọc trâm màu tím vấn mái tóc đen nhánh của nàng nên. Thập Bát Nương nhìn vào gương đồng, vừa lòng gật đầu. Cũng không biết có phải nguyên nhân là do uống bát huyết yến kia hay không nhưng hôm nay tỉnh lại sắc mặt của nàng đã tốt hơn rất nhiều. Lúc này, cháo gạo nếp đã được đưa tới. Tiểu nha hoàn giúp đỡ vương phi đi ra dùng bữa. Trước khi ăn cháo Thập Bát Nương thuận miệng hỏi : ” Lão vương phi và vương gia có ở trong phủ không?” Thân thể đã có chút sức lực, nàng muốn đến chỗ bọn họ thỉnh an, nói lời cảm ơn. Nha hoàn kia nói : ” Lão vương phi ở trong phủ còn vương gia sáng sớm nay đã rời khỏi vương phủ, đi đến quân doanh rồi ạ.” Động tác ăn cháo của Thập Bát Nương khẽ dừng lại, kinh ngạc hỏi : ” Tại sao vương gia lại đi gấp như vậy?” Nha hoàn kia cúi đầu nói nô tỳ không biết. Thập Bát Nương gật gật đầu cũng không hỏi thêm nhiều. Vương gia phải đi đến quân doanh gấp như vậy, đúng là một tiểu nha hoàn như nàng không thể biết được. Sau khi ăn cháo xong, tập qua loa mấy động tác thể dục, Thập Bát Nương vội mang theo tiểu nha hoàn đi thỉnh an lão Vương phi. Mọi người nghe theo lời căn dặn của Thập Bát Nương. Trong một thời gian ngắn, tiểu công tử của Lí thượng thư vẫn chưa thể di động được cho nên vẫn nghỉ ở trong phòng của lão vương phi. Lão vương phi yêu thương thằng bé như vậy, dĩ nhiên sẽ không để ý, cho nên đã biến phòng của mình thành nơi để đứa cháu trai nhỏ dưỡng bệnh còn bà thì hạ mình đến phòng khách ở cùng thượng thư phu nhân. Thời điểm, Thập Bát Nương đến đây thỉnh an, lão vương phi và thượng thư phu nhân đang uống trà. Nàng lại gần phúc thân thi lễ với lão vương phi, nhẹ giọng nói : ” Thập Bát Nương xin thỉnh an bà bà.” Cũng hành lễ với thượng thư phu nhân đang ở bên cạnh theo lễ dành cho trưởng bối. Thượng thư phu nhân thấy Thập Bát Nương nói năng khéo léo, sắc mặt dịu dàng vô cùng thân thiết và tự nhiên, cử chỉ có lễ độ lại tự nhiên hào phóng, không khỏi cười nhìn lão vương phi nói : ” Tỷ tỷ đúng là có một người con dâu tốt.” Lão vương phi thấy Thập Bát Nương không hề trang điểm phấn son, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như tươi cười lại thanh tú ôn nhu, còn thấy vẻ mặt của nàng có thêm một chút tươi tắn hiếm thấy, tâm tình cũng rất tốt, nhìn thượng thư phu nhân cười nói : ” Muội muội đúng là khoe khoang khoác lác .” Sau đó lại gọi Thập Bát Nương qua nói : ” Mau tới đây ngồi đi.” Thập Bát Nương nhẹ giọng nói cám ơn bà bà, lúc này mới đi qua ngồi xuống. Nha hoàn cũng vội dâng trà lên cho nàng, Thập Bát Nương nói là nàng không cần. Sau đó, nhìn về phía lão vương phi và thượng thư phu nhân cười nói : “Bà bà và thượng thư phu nhân có bằng lòng nếm thử một chút tay nghề của Thập Bát Nương?” Thượng thư phu nhân và lão Vương phi tỷ muội xứng đôi, vì thế vội nói Thập Bát Nương hãy gọi là di bà, đừng gọi là thượng thư phu nhân, cách xưng hô này rất xa cách . Lão vương phi và thượng thư phu nhân ”hả” một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một, sau đó thượng thư phu nhân nhìn Thập Bát Nương cười nói : ” Hóa ra Thập Bát Nương còn am hiểu trà đạo?” Lão vương phi ở bên hát đệm, giả vờ cả giận nói : ” Ta nói rồi nha, trên người con dâu còn không biết có bao nhiêu bản lĩnh mà bà bà như ta còn chưa biết đâu? Thập Bát Nương, lúc này, con cũng không thể tiếp tục giấu dốt .” Thượng thư phu nhân mỉm cười, càng nhìn càng thấy Thập Bát Nương là một người không tồi, một người tốt như vậy. Tại sao lúc trước thanh danh lại bị đồn đại không tốt như thế? Nghe thấy lời nói của lão vương phi, Thập Bát Nương dịu dàng cười nói : ” Trước kia đúng là con không biết, vài năm gần đây mới luyện tập. Thập Bát Nương đúng là tự bêu xấu, mong bà bà và di bà đừng có ghét bỏ.” Dứt lời liền tiếp nhận dụng cụ pha trà từ tay nha hoàn. Ngâm trà, pha trà, rót trà, cả quá trình giống mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không chậm, cũng không quá nhanh, cử chỉ tao nhã hào phóng, đặc biệt trên người nàng còn toát ra một loại hơi thở thản nhiên ôn hòa, lại thêm đôi mắt ấm áp mà tĩnh lặng, sóng mắt lưu chuyển tạo ra một loại cảm giác thân thiết, ấm áp, thanh cao, tất cả đều khiến cho lão vương phi và thượng thư phu nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, âm thầm gật đầu. Rót trà, đặt chén trà lên khay. Sau đó, nàng mới nhìn lão vương phi và thượng thư phu nhân hé miệng cười khẽ. Tiếp đó mới dâng chén trà lên, sau đó lại nhẹ nhàng quơ quơ vài cái mở nắp chén trà ra. Lão vương phi và thượng thư phu nhân không khỏi kinh ngạc, ngạc nhiên nhìn thấy hơi nước ở bên trong chén trà bốc lên đúng là đã biến thành một đóa hoa mẫu đơn đang nở rộ sáng lóa. Đóa hoa mẫu đơn được tạo ra từ hơi nước trong chén trà tựa như sao băng vừa mới xuất hiện trong nháy mắt rồi biến mất, nhưng vừa rồi thật sự là nó đã tồn tại . Lão vương phi cùng thượng thư phu nhân tấm tắc khen ngợi, lão vương phi nhìn về phía thượng thư phu nhân vui vẻ nói : ” Muội nhìn đi, muội hãy nhìn một chút đi, ta đã nói rồi, con dâu ta rất biết cách giấu dốt.” Thượng thư phu nhân cười nói, Thập Bát Nương có tay nghề giỏi như vậy sao còn không còn sớm dâng trà lên, thực là phải phạt mới được. Thâp Bát Nương nâng hai tay dâng chén trà cho lão vương phi, mỉm cười, nhẹ giọng nói : ” Bà bà mời dùng trà.” Lão vương phi liên tiếp nói tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm. Lúc này, mới tiếp nhận trà của Thập Bát Nương, hớp một ngụm, vừa lòng nói : ” Đúng là rất ngon miệng nha!” Thập Bát Nương cũng dâng lên một chén mời thượng thư phu nhân. Thượng thư phu nhân tiếp nhận trà, nhân tiện tháo chiếc lắc tay có khắc con bướm màu tím (*)ở trên tay đeo vào trong tay Thập Bát Nương. Nhìn thấy ý cười trong mắt thượng thư phu nhân, Thập Bát Nương cũng không từ chối, tạ ơn bà ấy. Ba người nói chuyện trong một bầu không khí vô cùng tốt đẹp. Lúc này, có nha hoàn đi vào bẩm báo nói Sở trắc phi và nhóm di nương đã đi đến đây. . . . . . (*) – Bản convert nói là Thục Tử nhưng mình đã tìm mà không ra nghĩa chỉ đành đoán là con bướm màu tím nên mình đành để là chiếc lắc tay hình con bướm màu tím nhưng không biết có đúng không. Ai biết nói cho mình với nhé!