Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 05 Chương 12: Đe dọa Cuối cùng An An cũng cóthể thở phào từ tốn ngồi xuống uống nước. Gần đây do nhu cầu mở rộng kinh doanhnên công ty có tuyển một lượng lớn sinh viên đại học và sáng sớm hôm nay cóbuổi đào đạo nhân viên mới, từ chín giờ đến tận mười một giờ. Cô là trưởngphòng nhân sự nên phải sắp xếp tất cả các kế hoạch và triển khai, mặc dù nóiviệc đào tạo là do cán bộ chuyên môn phụ trách trực tiếp, nhưng trong mộtkhoảng thời gian ngắn mà phải điều phối hơn một trăm nhân viên mới, công việcnày vẫn cần cô đích thân tham dự. Dựa người vào ghế, cônhìn mặt nước tĩnh lặng trong chiếc cốc trên tay, lại bắt đầu ngẩn người. Chẳnghiểu sao thời gian gần đây, từ sau khi quyết định không đến tiệm game chơi nữa,đã một tuần cô chưa gặp lại hắn. An An đang né tránh hắn, cô tin là qua một thờigian hắn sẽ quên cô thôi. Nhưng không hiểu sao trong công việc cô lại hay bịbuồn ngủ, mất tập trung. Nghĩ đến gương mặt của những người mới vào, trẻ trung,đầy sức sống, cũng giống như hắn, nhưng gương mặtthanh xuân đó luôn luôn lạnh lùng, vẻ đẹp khiến người ta cảm giác như không cóthật. Hắn nên như họ, có một cuộc sống mà không nên có sự xuất hiện của cô. Côđã sắp bước tới cái tuổi ba mươi rồi. An An cười khẽ thànhtiếng, quyết định của cô là đúng. Thậm chí bản thân còn có chút tự hào rằng đãkhông làm hại một thanh niên tốt đẹp như thế. Màn hình máy tính bồngnhiên xuất hiện nhiễu sóng, có người gọi điện thoại đến. Một giai điệu quenthuộc vang lên, cô cầm máy, haizz, số trên màn hình lạ quá, không biết là củaai. Cô hắng giọng, ấn nútnghe. “Xin chào”, giọng cô nhẹ nhàng còn mang chút lịch sự. “Tối nay tám giờ, tôiđợi cô ở KUGOO.” Một giọng nói rõ ràng truyền tới, cảm giác có chút lạnh lùng,không có bất cứ cảm xúc nào, như thể đang truyền đạt một việc không liên quantới bản thân đối phương. Nhưng âm thanh này giốngnhư một cơn sấm, đánh ầm xuống đầu khiến cô sợ hãi. An An biết giọng nói này,nhưng cô không nghĩ là nó. Sao hắn biết số điện thoại của cô? Trong lòng dấylên một cảm giác hốt hoảng, bất an dần dần cuốn lấy cơ thể, toàn thân đột nhiêncó chút lạnh lẽo. Cô đặt cốc xuống, ngồi thẳng dậy, nén giọng hỏi: “Làm sao cậucó số điện thoại của tôi?”, cơn giận dữ âm ỉ hiện trên nét mặt. “Cô muốn biết thì tốinay tôi sẽ nói cho.” Giống như đã đoán trước được câu hỏi của cô, Vũ Minh trảlời rất bình tĩnh. “Tôi không rảnh bất ngờgằn giọng, không còn giữ được vẻ lịch sự, “Tôi cũng không muốn đi gặp cậu”. Côhít một hơi dài rồi nói: “Xin cậu vui lòng từ sau đừng gọi điện cho tôi. Cảmơn. Chào”, nói xong cô hung hăng nhấn phím tắt cuộc gọi. Ảnh mắt cô vẫn còn giậndữ, nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, màn hình tắt dần, sau đó trở lại im lặngnhư cũ. Nhưng cô không tài nàobình tĩnh được. Cái tên đáng ghét này, sao hắn có thể. Làm thế nào hắn hỏi đượcsố điện thoại của cô. Không thể, từ trước đến giờ cô không nói cho ai ở chỗ đấycả, An An không tài nào đoán được. Chợt cô cảm thấy trong lòng bất an, liệu hắncó gọi lại không? Xem ra ngày hôm nay hắn nhất định không để cô nghe bất kỳcuộc gọi nào khác. Một phút, hai phút... Cô căng thẳng dán mắtvào điện thoại, sợ nó đột nhiên lạikêu lên. Năm phút trôi qua, chiếc di độngvẫn chưa thấy sáng. Cô ngẩng đầu, cuối cùngyên tâm thở phào, hắn đúng là không có gọi lại, cảm ơn trời đất. “Tit...”, cô giật nẩymình, nhìn thấy màn hình chiếc di động vẫn tối, ngẩng lên lần nữa mới phát hiệnhóa ra là điện thoại của công ty. Nếu tiếp tục căng thẳng thế này khéo cô sẽ bịsuy nhược thần kinh mất. vỗ nhẹ vào trán, cô cần phải tỉnh táo một chút, khôngnghĩ nữa, tiếp tục công việc. Lúc này, nhân viên phòngnhân sự tên Nhạc Vân gọi: “Chị An, có điện thoại”. Cô đứng dậy, chỉnh lạichiếc váy, chầm chậm bước tới cầm máy lên, bằng giọng nói nhẹ nhàng đầy chuyênnghiệp: “Xin chào, Vu An An xin nghe”. “Lần sau đừng có ngắtđiện thoại của tôi”, giọng nói ma quỷ đó lại xuất hiện bên tai khiến An An đờngười ra. Hắn là một gã điên, ngay cả điện thoại công ty cũng tìm ra được. “Tốinay tám giờ, gặp ở KUGOO. Đến hay không, cô hãy tự nghĩ đi”. Vũ Minh hoàn toànchẳng màng đến chuyện cô có trả lời hay không, dường như sớm đoán được cô đã đờđẫn cả người rồi, nhất định là thế, nói xong liền cúp máy. Đến lúc bên tai vanglên những tiếng tút tút dài cô mới phản ứng lại, nhưng đầu dây bên kia đã ngắttừ bao giờ. An An chậm chạp gác điệnthoại, trở về chồ ngồi, thả phịch người vào trong ghế. Cô sắp điên rồi, chỉmuốn gào lên, tên điên này còn phá cô đến lúc nào đây. Không được, cô phải đingăn hắn lại. Cả buổi cô lo lắng nghĩcách để tối nay giải quyết vấn đề ra sao. Vừa bước vào KUGOO, xaxa đã thấy hắn ngồi một mình gần cửa sổ. Mấy ngày không gặp, những nét mơ hồcủa gương mặt dần dần rõ ràng trở lại, những việc xảy ra trong ký ức bỗng nhưmới vừakéo sát dây túi xách về trước ngực, tiện thể điều chỉnh tâm trạng củamình, tự nhủ chẳng có chuyện gì to tát cả, hôm nay cô phải nói chuyện rõ ràngvới hắn. “Tôi đã đến”, cô ngồixuống, mặt không chút cảm xúc. Đối mặt với hắn, cô muốn xem thử cuối cùng thìhắn muốn gì? Hắn không lên tiếng, chỉra hiệu cho nhân viên phục vụ đến, gọi hai ly nước. Đồ uống mang lên, hắn mớinhìn thẳng vào cô. Vũ Minh thong thả lấy điếuthuốc ra, chậm rãi châm lửa, rồi ngậm trên miệng, rít một hơi dài, từ tốn nhảkhói qua khóe miệng và mũi. Cô cũng không lên tiếng,cứ ngồi thế nhìn chằm chằm hắn. “Tôi đã nói rồi, tôikhông dễ buông tay đâu”, hắn khẽ mấp máy môi, chậm rãi nói. Cô vẫn tiếp tụcđợi, xem hắn cuối cùng muốn thế nào? “Biết làm sao tôi có sốđiện thoại của cô không?”, hắn nhả ra một ngụm khói, đưa đôi mắt đẹp với haigam màu đen trắng rõ ràng nhìn cô. Cô đột nhiên cảm thấy trên gương mặt hắn lộvẻ đặc ý như đã đạt được âm mưu nào đó, mặc dù trên gương mặt ấy, khóe miệngkhông hề mảy may một nét cười. Nhưng An An cảm thấy nó rất rõ rệt, bản thângiống như con chuột bị con mèo bắt được, những chiếc lông trên cơ thể dựng đứngdậy, sẵn sàng đợi móng vuốt con mèo vồ tới bất cứ lúc nào. Hắn chóp chớp mắt, rúttừ trong túi quần ra chiếc di động. Mở nó đặt lên bàn rồi chuyển qua trước mặtcô. Cô tò mò nhìn vào, timsuýt chút nữa rơi ra ngoài khi màn hình nhảy qua bức ảnh khác, mặt cô đỏ lên. Trên màn hình là vẻ mặtcô đang ngủ, nó hiện ra rõ mồn một. Hắn đã chụp trộm cô. Theo bản năng, An An đưatay ra chộp lấy chiếc điệnthoại, nhưng hắn ngay lập tức lấy lại. Sau đó vẫnchưa hài lòng, nhìn cô, bằng giọng thong dong, hắn buông câu lạnh tanh: “Đâychỉ là một trong số đó thôi, tối đấy cô ngủ, mặc dù tôi không làm gì cô, nhưngkhông có nghĩa là tôi không có cách khác để giữ được cô”. Cô nhìn vẻ đắc ý trêngương mặt hắn, bừng bừng tức giận: “Đồ đê tiện”, cô buột ra sự phẫn nộ. “Rốt cuộc cậu muốn gì?”,cô trừng mắt nhìn, như chợt hiểu ra điều gì đó, nhưng ngay tức khắc cô thayđổi, khẽ cười khinh bỉ: “Ảnh cũng chụp rồi, giờ định đến để tống tiền sao?Được, cậu muốn gửi đi đâu thì cậu cứ gửi đi, nhớ là khi nào kiếm được tiền rồibáo tôi một tiếng, tôi cũng muốn xem xem nhan sắc của mình đáng giá bao nhiêutiền”. Vẻ mặt chẳng thèm quan tâm, cô để mặc hắn nghĩ mình cũng dễ dãi nhưnhững nữ sinh kia, dễ dãi đến nhà người khác, dễ dãi qua đêm trên giường một gãđàn ông, dễ dãi kh thân trước mặt họ, thậm chí dễ dãi cả việc thích một người.Chẳng sao cả, bất kể hắn nghĩ gì đi chăng nữa, cô cũng không thèm để ý. Nhưng nó lại nằm ngoàisuy nghĩ của cô, trong ánh mắt hắn không hề tìm được chút ác ý nào, tuy nhiênlại mơ hồ nhìn thấy nụ cười tinh quái phảng phất trong đó. Hắn thực sự đangcười. An An như bị choáng váng, rốt cuộc là cô không bình thường hay hắn khôngbình thường, làm saocó thể thế này chứ! “Mang nó đi để chia sẻvới người khác tôi không nỡ.” Hắn cười sảng khoái nhìn cô: “Tôi nói rồi, chúngta nhất định không rời được nhau đâu”. Cô rất bực mình, rõ rànghắn không phải là hạng người đê tiện như vậy, nhưng tại sao cố tình khiến cônghĩ hắn đang có ý đồ nào đó. Cô cắn môi, bất giác oán trách: “Vậy cậu đưanhững tấm hình trả lại tôi, chúng ta sẽ không còn nợ gì nhau”. “Cô vẫn không hiểu à,tôi sẽ không để cô biến mất khỏi cuộc sống của tôi”, hắn lắc đầu. Vừa giận, vừa bất lực,cô vác khuôn mặt như đưa đám. Bực quá, sao hắn không chịu buông tha cô. “Được rồi, cậu đã nóicậu hy vọng gì ở tôi? Ngoại trừ việc bảo tôi vứt bỏ gia đình, vứt bỏ ngườiyêu”, cô không còn lời nào để nói nữa. Vũ Minh giương mắt nhìncô, nói một cách nghiêm túc: “Tôi không ép cô phải chấp nhận tôi ngay bây giờ,nhưng tôi tin là sẽ như vậy, chỉ sớm hay muộn mà thôi”. Chương 13: Giao hẹn Cô không muốn tiếp tụctranh cãi với hắn nữa: “Tốt thôi, nếu như cậu m uốn can thiệp vào cuộc sống củatôi, tôi sẽ không ngăn cản. Có một anh chàng đẹp trai theo đuổi, đi đến đâucũng rất hãnh diện.” An An cố tình nói một cách khoa trương, nhưng hắn biếtnhất định cô chẳng thấy hãnh diện gì cả, hắn chỉ như một con dế to mà thôi, còncô, trông cũng chẳng thấy chồ nào là mê trai hết. “Tôi sẽ không né tránh cậunữa, tôi vẫn tiếp tục cuộc sống của tôi, cậu vẫn tiếp tục cuộc sống của cậu.Nhưng nếu chúng ta gặp nhau, tôi không muốn mồi ngày sống trong nơm nớp lo sợ,tôi nghĩ chúng ta nên thực hiện “hiệp ước ba điều” thì sẽ OK ngay”, lông mày côkhẽ dao động, đợi câu tó lời của hắn. “Hiệp ước ba điều là nhưthế nào?”, Vũ Minh không hề phản đối. Một khởi đầu tốt, côtiếp tục: “Đừng dùng cách thức của cậu để ép buộc tôi. Đừng gán cho tôi cáidanh hiệu ‘Tôi làngười cậu thích’, tôi không chịu nổi. Đừng mong đợi sẽ có mộtngày tôi yêu cậu, có mà nằm mơ, tôi còn sợ là chưa đợi đến lúc tỉnh dậy thì đãbị một cô nào đó chặt treo lên rồi”. An An hoàn toàn không thèm để ý đến strong đôi mắt của hắn, lòng thầm nghĩ một cách tàn nhẫn, hừ, giờ thì mới biếtlà tôi chẳng dịu dàng gì đâu, sợ rồi chứ, đã nói đừng tin vào đôi mắt cậu rồimà, sự dịu dàng của tôi chỉ dành cho người mà tôi quan tâm thôi. Nhưng chỉ qua một chút ngạcnhiên ngắn ngủi, hắn lại lộ nét cười tỏ vẻ đã hiểu. Không phải hắn muốn mộtngười con gái hoàn mỹ, mà hắn chỉ cần một người con gái khiến hắn cảm thấy ấmáp, không sai, Vũ Minh như bị chìm đắm vào thứ cảm giác ấm áp ấy. Bất luận dùcô có nhẹ nhàng, dịu dàng, hay tươi vui, ngang ngược, hắn đều thích. Chỉ cần côchân thành đối đãi, không trốn chạy khỏi hắn. “Không vấn đề gì, nhưngcô không nên chạy trốn mãi.” Hắn rít mạnh điếu thuốc trên tay rồi gí xuống cáigạt tàn. Làn khói từ từ bay lên giống như một lời cam kết chầm chậm chuyển tớiông trời, nhờ ông làm chứng thỏa thuận giữa hai người. “Được, tôi chỉ có thểđối xử với cậu như một cậu em đẹp trai, đừng phản đối”, cô ngắt lời hắn: “Nếuxem cậu như một người đang theo đuổi mình, tôi sẽ muốn lẩn tránh; nếu xem cậunhư một người bạn đồng nghiệp bình thường, cậuchắc sẽ lại có ý kiến. Tôi chỉ cóthể nghĩ ra mối quan hệ này thôi, nếu cậu chỉ như một kẻ qua đường chẳng quanhệ gì thì đã tốt quá, thỉnh thoảng tôi còn có thể chăm sóc một chút cho cảm xúccủa cậu. Mà có một đứa em đẹp trai và đáng yêu như cậu, đi ra ngoài không biếtcó bao nhiêu cô gái phải ghen tỵ đây? Cho nên, nếu không xem cậu là em mình,liệu tôi có sống nổi không?”. Nói xong, chẳng thèm để ý đến hắn, cô cầm ly nướclên hút nghe “rột rột”. Nói nhiều như vậy khiến miệng cô khát khô. Dù sao hắnvẫn nên hiểu ra. “Tôi không muốn làm emtrai của cô”, Vũ Minh kháng nghị tỏ vẻ không hài lòng. “Thật là không muốn chứ?Làm em tôi, với tư cách người chị, tôi có thể quan tâm cậu hơn. Nghĩ đi, tôichỉ đối đãi tốt với người tôi thích mà thôi, cậu có phải là người tôi thíchkhông, điều đó phải chờ kiểm nghiệm đã.” An An cố làm ra vẻ quan sát, giả vờsuy nghĩ, đánh giá hắn. “Cốc”, cô chưa kịp phảnứng gì thì tay hắn đã đưa ra gõ vào trán cô. “Này”, cô không hài lòng, “Có đứaem trai nào vô lễ thế không. Đúng rồi, thêm một điều kiện, phải lễ phép vớichị, lần sau không được tái phạm”. Cô nghiêm túc tăng thêm một điều khoản. Vũ Minh lắc đầu bất lực,thật là một cô gái ngốc nghếch. Làm sao mà hắn chịu nhận làm em trai cô chứ,nhưng thấy cuối cùng thì cô cũng có thể thoải mái gặp hắn mà không phải đềphòng nữa. Thế cũng tốt, từng bước một vậy, người con gái này đúng là cứng đầu,muốn sử dụng mối quan hệ này để trói buộc hắn, nhưng dù sao sớm hay muộn thì côcũng sẽ đến với hắn thôi, hắn sẽ từ từ chơi trò đuổi bắt này cùng cô“Đúng rồi,tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì? Tôi tên An An, cậu có thể gọi tôi là chị An.”Cô nghiêm túc giới thiệu. Hắn chẳng thèm để ý, ánhnhìn đầy kiêu ngạo, xí, còn chị An nữa, mà trông cô đủnglà ra dáng bà chị lắm đấy! “Lục Vũ Minh”, hắn trảlời đơn giản, ừm, An An, cái tên này trong trái tim hắn đã gọi biết bao nhiêulần, lúc này tận tai nghe cô nói ra càng khiến trái tim hắn rung động. Giá nhưAn An chỉ thuộc về riêng hắn. “Lục - Vũ - Minh”, côkhẽ đọc: “Vũ là vũ trụ? Còn Minh?? Là ánh sáng ngày mai?”, cô tò mò tra hỏi. “Minh trong minh thủy,là nước biển”, thấy cô có vẻ chưa hiểu lắm, hắn phải dùng tay vẽ từng nét ratrên bàn. Cuối cùng An An cũnghiểu ra, cái chữ Minh này cô ít thấy. Chỉ thấy ánh mắt cô như dại đi rồi lạibừng tỉnh trở lại, cô bỗng kêu lên: “Tiểu Vũ, à, sau này sẽ gọi cậu làTiểu Vũ.Nghe rất dễ thương”. Hắn sầm mặt lại, cau mày khinh bỉ, sao lại gọi hắn bằngcái tên con nít thế chứ. Không đợi hắn phản đối,cô đã vội cướp lời: “Gọi Tiểu Vũ mới thân thiết, mới phân biệt rõ được vớinhững người bình thường khác, cậu không muốn sao? Vậy tôi gọi cậu là em Lụcnhé”. Hắn bị cô đánh bại rồi, lẽ nào người con gái này hai mươi tám tuổi thậtư, Vũ Minh bắt đầu có chút lo lắng, cái điều hắn chưa nhận định được kia liệucó làm hắn sợ hãi? “Cô đâu có giống haimươi tám tuổi”, hắn khinh khỉnh nói, những điều cô nói cũng có lý, hắn chẳngphản đối làm gì, còn hơn bị cô gọi là em Lục. “Chính xác đấy. Tại saotôi phải buộc mình sống cuộc đời già nua chứ, có lý do nào bắt một cô gái haimươi tám tuổi không thể như thế. Tôi thích là được rồi.” Cô cười vui vẻ, cuốicùng cũng đạt được thỏa thuận. Trong lòng cô như vứt được hòn đá nặng, trời ơi,ban đầu vẫn lo hắn không chịu hiểu. Hắn lặng lẽ nhìn cô,không hiểu sao lại cảm thấy rất vui, đây có được xem là một khởi đầu tốt không? Như chợt nhớ ra điều gì,An An bất ngờ ngước lên, trong miệng còn ngậm ống hút, định nói nhưng bị nướclàm nghẹn lại, “khụ khụ” cô ho dữ dội, nhưng miệng vẫn muốnnói. Vũ Minh vội ngồi gầnlại, vỗ nhẹ vào lưng cô: “Muốn nói gì?”, khó khăn lắm mới điều hòa lại được hơithở, mặt cô đỏ lựng, đưa tay ra trước mặt hắn: “Lấy điện thoại ra đây”, cuốicùng cô cũng nhớ tới những bức ảnh kia, hắn không nhịn được cười. “Còn cười?Dám nhân lúc tôi ngủ để chụp trộm, mà không biết cậu có chụp ảnh tôi khỏa thânthật không, không được, phải tiêu hủy không để lại dấu v. Hắn nín cười hẳn,trong đầu người con gái này chỉ toàn cài đặt những thứ kỳ lạ . Hắn đưa điện thoại nhìncô vội vã mở ra. Lúc thấy bức ảnh chụp cô mặc nội y, An An hoảng hốt kêu lênrồi vội ấn nút “Xóa” còn không quên lừ mắt nhìn hắn. Vũ Minh cũng không ngăncản, dù sao thì bây giờ cô đã ở bên cạnh hắn, đâu cần phải giữ những tấm hìnhvô tri đó làm gì. Lúc cô xóa đến tấm cuối cùng, cả tấm cô đang ngủ được cài làmhình nền, thì hắn giật lại: “Tấm này không được xóa”. “Không được, tấm này xấulắm.” An An đưa tay định giành lại thì hắn đã vòng qua bàn, ngồi đối diện vớicô. Vũ Minh hả hê giơ chiếc điện thoại lên: “Cũng phải để tôi giữ một tấm chođỡ nhớ chứ”. Cô không có ý định bỏ qua, nhưng hắn nhỏ nhẹ nói: “Cho em trai giữmột tấm ảnh thôi mà cũng keo kiệt thế?”. An An nghe hắn nói câu này, tay khựnglại rồi bồng cười phá lên, cuối cùng hắn cũng chấp nhận làm em trai cô. Hạ tayxuống, cô vui vẻ cười nói: “Được, coi như chị tặng em một món quà vậy. Tiểu Vũngoan”. Choáng thật, cô gái này quả là được đằng chân lân đằng đầu. Hắn khôngthèm để ý, cứ để cho cô đắc ý. “Ở nhà cậu em không cóbản sao chứ, hãy trả lời thành thực, không được giấu giếm.” Cô vẫn còn chút lolắng. “Tôi đâu có vớ vẩn thế,đây đều là những bức hôm cô ngủ, ngẫu nhiên nảy ra ý định chụp thôi.” Hắn thànhthật thú nhận. Cô nhìn hắn một lúc, quyết định tin tưởng. “Đói chưa?”, hắn hỏi:“Muốn ăn gì không?”. “À”, cô ngập ngừng, tốinay còn báo cáo phải làm, sợ về muộn làm không kịp. Được rồi, đằng nào vẫn phảiăn cơm, bây giờ về cũng chỉ ăn một mình, “ừm, cái gì cũng được, tôi không kénăn”, cô gật đầu đồng ý. Có thể đây là lần hẹn hòđầu tiên của hai người, mặc dù khởi đầu không hoàn hảo nhưng cũng có tiến triểntốt. Hắn trong lòng đầy thỏa mãn. Chương 14: Thói quen An An càng ngày càngquen với việc có thêm một cậu đẹp trai. Sáng sớm mỗi ngày VũMinh gọi điện đánh thức côdậy, hắn biết cô hay thích ngủ nướng, khi đồng báo thức kêu lên cô thường tắtđi tiếp tục ngủ, kết quả là ngày nào cũng vội vội vàng vàng bắt taxi đi làm. Cứđúng bảy giờ ba mươi là có tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, từnghồi từng hồi một, cho đến khi An An nghe máy, bị hắn gọi dậy. Cô bây giờ, ngàynào dậy cũng có thời gian trang điểm một chút sau đó đi xe buýt đến công ty, ănsáng. Ngày trước do không kịp thời gian nên cô thường bỏ bữa sáng. Lúc sắp hết giờ làm, hắncũng gọi điện tới, hỏi xem cô có kế hoạch gì không, sau đó tán chuyện một chút.Thời gian đầu, lúc bắt máy cô còn ngần ngại là hắn sẽ yêu cầu muốn gặp mặt.Nhưng không lần nào hắn ép cô phải đi cả. Cứ như vậy, An An cảm thấy gần gũi,giữ một chútkhoảng cách khiến cô hơi bứt rứt nhưng lại yên tâm. Cô sợ hắn quáquan tâm đến mình, sợ sự chu đáo ấy sẽ khiến cô cảm kích. Kỳ thực Vũ Minh rất chuđáo. Cô thường nghĩ, những người trẻ chắc chắn có nhiều thú vui, chơi bời quậyphá, chứ không phải lúc nào cũng trầm lặng khiến người khác cảm thấy lạnh lùngnhư thế này, nhưng cô biết rõ bên trong vẻ lạnh lùng ấy là một trái tim ấm áp,cuồng nhiệt với những khát khao, ví dụ như là với cô. Thỉnh thoảng nghĩ đến sựcuồng nhiệt của hắn, cô có hơi bất ngờ, khó hiểu, bản thân mình làm sao lại cósức tác động lớn đến hắn như vậy. Cho nên, An An thường nhắc nhở bản thân mìnhdù sao cũng đừng tổn thương hắn. Có thể Vũ Minh chỉ làmột đứa trẻ thiếu thốn tình cảm của mẹ, có thể gia đình không mang lại cho hắnsự ấm áp nên hắn mới bám theo một người phụ nữ lớn tuổi như cô. Hắn cũng từngnói nhìn thấy sự dịu dàng của cô có lẽ giống như bị chứng mặc cảm Oedipus(1),do đó khiến hắn nảy sinh một cảm giác bị cuốn hút và ỷ lại vào cô. Đợi một ngàyhắn tỉnh lại, trưởng thành thì sẽ hiểu đây chỉ là một thứ tình cảm mụ mẫm nhấtthời. Cho nên An An quyết định, sẽ mang sự ấm áp đến cho hắn, giống như nhữngngười thân, như một người em thật sự. Hắn không sai, chỉ là khao khát yêuthương quá nhiều. Nếu từ chối đẩy hắn raxa, thì hẳn sẽ làm tổn thương hắn. Hơnnữa, có lẽ chỉ cần đối đãi chân thành, thì cô có thể từ từ đánh tan những suynghĩ không bình thường trong hắn. Sau này, có thể trở thành chị em tốt thật sự.Cô càng nghĩ càng thấy như vậy, cũng vì thế mà cư xử ngày càng thân thiện hơn,thậm chí còn nuông chiều hắn hơn. Viên Thư Minh hoàn toànkhông biết chuyện An An có cậu em trai thế này, cô cảm thấy miễn trong lòngmình không có một người nào khác thì sẽ không có lỗi với anh. Cô rất trân trọngtình cảm giữa hai người, trải qua sáu năm họ hoàn toàn tin tưởng cho đối phươngkhông gian riêng, không những thế, cô còn tin rằng mình có thể vượt qua bất kỳsự cám dỗ nào, giống như chuyện với cậu em ngỗ ngược này, cuối cùng chẳng phảiđã chấp thuận theo sắp xếp của cô sao. Cô tin rằng Minh Minh cũng sẽ tin ở cô. Phụ nữ thường thích mơtưởng như thế, tự cho rằng mình có thể chi phối mọi thứ. Ai biết được tương laisẽ ra sao. Có những điều nếu không giữ vững rất dễ dẫn tới kết cục bi thảm. “Ừm, hôm nay có thể vềđúng giờ. sắp rồi”, cô vừa nghe điện thoại vừa tắt máy tính, sắp xếp lại giấytờ trên bàn làm việc. “Cái gì? Cậu đang ở dưới tầng hả? Cậu đến đây bằng gì?”,cô giật nảy mình, không thể để hắn xuất hiện công khai trong phạm vi cuộc sốnghiện tại của mình, hắnđẹp thế hẳn sẽ gây chú ý, cô cá là vậy. “Ừm, thế này đi,cậu sang bên hiệu sách đối diện đợi tôi, tôi sẽ đến tìm cậu. Vậy đi, tôi xuốnggiờ đây. Bye”, cô vội vàng cúp máy, nhanh chóng nhân lúc mọi người chưa đi rasẽ kéo hắn thoát khỏi “vùng nguy hiểm”. Khóa ngăn tủ lại, xáchtúi lên, giả vờ bình tĩnh nói vài câu với mọi người, sau đó ấn dấu vân tay. Vừabước ra đến cửa phòng, cô vội lao tới trước thang máy ấn nút xuống tầng, thangmáy hôm nay sao mà chậm thế. Người trong công ty đã bắt đầu đi ra. May thay,thang máy vừa tới. Cô nhào vào, không thấy có ai, cô vội nhấn nút đóng cửa lại. “Phù”, cuối cùng cũngkhông có ai bám theo. An An thở phào, miệng không nhịn được trách hắn, rảnh rỗichạy đến đây làm gì. Rõ ràng là muốn ám hại cô mà. Chốc lát, thang máy đãxuống tầng trệt. Ra khỏi công ty, may quá mới năm giờ ba mươi, mọi người đềuchưa xuống. Cô vội băng qua đường. Chú thích (1)Mặc cảm Oedipus:Oedipus là một trong những người anh hùng nổi tiếng nhất của thần thoại Hy Lạp.Chàng đã giết cha, lên ngôi hoàng đế và cưới mẹ mình. Nhà phân tâm học SigmundFreud đã mượn truyền thuyết này để đặt tên cho một đặc điểm tâm lý ám chỉ nhữngđứa trẻ có tìnhcảm vượt quá mức tình cảm mẹ con đối với người sinh ra mình.