Sự Dịu Dàng Chết Tiệt - Chương 04 Chương 9: Khó ngủ Chẳng biết qua bao lâu,mà có lẽ do cô quá mệ t mỏi, “cũng có thể là do cô quá sợ hãi, cô vẫn đứngthế, cứ để hắn ôm chìm sâu vào giấc ngủ. Cô đã quên mất cơn điên cuồng vừa nãycủa hắn, quên mất hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào, mặc cho hắn ôm. Những giọt nước mắt củacô vẫn còn đọng lại trên hàng mi run rẩy. Nơi khóe mắt, những giọt nước mắtcũng dần khô, cứ như thế cô nằm trong lòng hắn, thiếp đi. Vũ Minh nhìn cô trongvòng tay mình, gương mặt An An như đóa hoa lê dưới mưa, trong sáng ngây thơ,khác hẳn vừa rồi. Cô làm sao có thể, làm sao có thể ngủ trước mặt hắn thế nàychứ, không sợ sẽ bị hắn “làm thịt” ư, cô gái ngốc nghếch này đúng là không phảingốc bình thường. Thôi bỏ đi, hắn khôngthể cưỡng ép khi trên gương mặt cô còn đầy nước mắt. Nhưng, ánh mắt hắn nhìnxuống phía dưới, cảm nhận rõ sức nóng ở giữa hai đùi mình, đêm nay làm sao màquađược đây. Vừa rồi lúc giằng co, phần cổ của chiếc váy đã bị bung ra, bầungực trắng nõn cứ thế phơi bày trước mắt. Vũ Minh đưa tầm mắt quét qua cái đầunhũ hoa hồng hồng kia, vừa rồi mới vuốt ve giờ nó đã nhô hẳn dậy, thật lóa mắt. Không xong rồi, đôi tayhắn càng ghì chặt lấy cô, không muốn rời, hắn không dám chắc đêm nay cô có thểtrải qua một cách êm đềm. Vũ Minh ôm cô vào trongphòng ngủ, đặt lên giường. Nhìn những sợi tóc rối tung rũ ra trên gối, tấm thânmềm mại nằm nghiêng nghiêng ở đó. Hắn không thể dừng lại, hắn sắp phát điênrồi. Vũ Minh quay người, xôngthẳng vào nhà tắm. Hôm nay oi bức thế này chẳng cần dùng đến nước nóng, mà cơthể lại đang bừng bừng, cái hắn cần nhất là tắm nước lạnh. Nếu không, tối nayhắn sẽ khó chịu đến chết mất. Cuối cùng cơn nóng trongngười cũng tạm thời hạ xuống, Vũ Minh chỉ mặc một chiếc quần soóc rộng đi ra,cách ăn mặc thoải mái này khiến hắn giống như đang đứng ở bãi biển. Cơ thể hơigầy, mặc dù cũng có chút cơ bắp trước ngực nhưng chỉ lờ mờ, cảm giác như nhữngmúi cơ ẩn mình bên trong mà không nhô ra bên ngoài quá nhiều. Hắn nằm trên sô pha,xoay người trằn trọc, hơi lạnh củachiếc máy điều hòa dường như không hề làmgiảm đi những bồn chồn trong cơ thể, chỉ cần nghĩ tới cô đang nằm trên giường,cơ thể trắng muốt, đôi gò bồng đảo hồng hồng đã đủ cám dỗ khiêu khích hắn rồi. Vũ Minh không thể ngủđược, đành ngồi dậy, suy nghĩ rồi đi rót ly nước, uống ừng ực, nhưng niềm kiêuhãnh đang nằm phía dưới kia yên, dòng nước lạnh vừa rồi chỉ là tức thời khiếnnó chìm vào giấc ngủ, nhưng chỉ cần trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cơ thểngọc ngà của cô, bầu ngực của cô, đôi môi hồng của cô, thứ cảm giác rõ ràng vàkích thích trở lại, chầm chậm, ngọ nguậy, nó tự vươn mình dậy. Suy đi tính lại, nghĩtới nghĩ lui hắn vẫn không yên tâm. Nhưng thật không dám bước qua cánh cửa cănphòng ngủ, chỉ sợ khi bước vào sẽ khiến cô hận hắn suốt đời. Đúng rồi, cô ấy khôngthể cứ mặc quần áo ướt thế mà ngủ, sẽ bị cảm mất. Trong đầu vừa bật ra suy nghĩnày, hắn hấp tấp như tìm được lý do để bước vào phòng. Nhưng vừa đặt chân vàohắn đã hối hận ngay. Nhìn thấy tấm thân trắng ngần ấy thì ngọn lửa trong lòngbốc lên càng khó nhịn khiến cái phần phía dưới hắn dựng đứng dậy. Nhìn chiếcquần soóc phồng lên như một cái bao lớn, hắn cũng không còn cách nào khác, cólẽ đêm nay cầnphải tắm thêm lần nữa. Được rồi, trước hết thayđồ cho cô ấy cái đã. Hắn đi đến trước tủ quần áo, tìm một cái áo sơ mi vải lanhthoải mái nhất ném lên giường. Vũ Minh ngồi bên giường,do dự đưa tay ra cởi chiếc váy của cô. Nhẹ nhàng đỡ lưng An An dậy, cô ậm ừ vàitiếng, nhẹ chút, hắn nói với chính mình. Thật may, cô vẫn chưa tỉnh, có lẽ làdo quá mệt, gương mặt cô áp hẳn vào cổ hắn, cảm nhận hơi thở của cô vẫn nhẹnhàng đều đặn như không hề có chút ảnh hưởng nào. Kéo dây khóa phía lưngra, một mảng da trắng ngần hiện ra trước mắt. Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, giữlấy tấm lưng, rồi cởi chiếc váy từ đằng sau, tuột nó khỏi vai cô. Vũ Minh cảm thấy phíadưới mình càng ngày càng căng, chật cứng. Nửa người trên của côchỉ còn lại chiếc áo ngực trắng vừa vặn ôm gọn đôi gò bồng đảo. Hắn đặt An An nằm xuống,sau đó nhấc đùi, hông cô lên, cuối cùng chiếc váy cũng được cởi ra hoàn toàn.Vũ Minh quay đầu lấy chiếc áo sơ mi, xỏ vào người cô. Nhưng, hắn lưỡng lự,cánh tay dừng lại. Nhìn cơ thể ngọc ngà nằm ngay trước mắt, toàn bộ nội y đềumàu trắng, nhưbao bọc lấy một cơ thể đầy mê hoặc. Mà lúc này người đó đang chìmsâu vào giấc ngủ, cô thật sự đã rất mệt, đôi lông mi khẽ rung động. Vũ Minh nắm chặt gagiường, trong đầu hắn thiên thần và ác quỷ đang chiến đấu ác liệt. Đây là cơ hội tốt, lẽnào mày lại bỏ qua, mày đúng là thằng ngốc số một - Ác quỷ nói. Không được, cậu phải đốiđãi với cô ấy xứng đáng lòng tin của cô ấy dành cho cậu - Thiên thần nói. Lòng tin là cái quái gì,đến lúc chiếm được cô ta thì còn sợ gì cô ta không theo mày - Ác quỷ Yêu một người, khôngphải là làm tổn thương người đó -Thiên thần nói. Được rồi, hắn khua tayxua đi những ý nghĩ lan man trong đầu. Chẳng còn cách nào khác.Nghĩ tới khuôn mặt đầy những giọt nước mắt của cô, lòng hắn như chùng xuống.Điều Vũ Minh khao khát không chỉ là cơ thể cô, mà hắn còn muốn nhiều hơn, sựdịu dàng của cô, sự quan tâm chăm sóc của cô, hắn đều muốn độc chiếm tất cả. Lý trí đã quyết, hắn chỉcó thể từ bỏ đi ý định cưỡng bức cô trong đầu. Mặc xong chiếc áo sơ mi vàongười, chiếc áothùng thình có thể che đi bớt phần lớn da thịt cơ thể, nhưng vẫnhiện rõ đôi chân trắng muốt, vạt áo vắt trên đùi cô, ngoan ngoãn và dịu dàng. Hắn không chịu được nữanhắm chặt mắt lại, nếu không, hắn sẽ phát điên mất. Vũ Minh trước giờ vốnkhông ngờ rằng, sống đến hai mươi hai tuổi đầu mà sẽ có một ngày, ôm chặt lấymột cô gái hoàn toàn lõa thể, bản thân sớm đã bị kích thích máu huyết nổi cuồncuộn, nhưng lại phải kiềm chế mọi ham muốn. Tuy nhiên hắn không đành bỏ đi,không nỡ gạt đi bất kỳ cơ hội nào được gần gũi cô. Haizz, được rồi, hắn đànhvừa ôm cô vào lòng, vừa không ngừng cầu mong cho trời mau sáng. Mẹ kiếp, hắn vẫn khôngngừng chửi thầm, nếu như có thêm mấy lần như thế này nữa, chắc có lẽ hắn sẽ mắcchứng bất lực mất. Hít một hơi thật sâu, lờđi cái chồ phồng lên quần soóc. Chỉ còn cách cố gắng chiến đấu với những giớihạn của bản thân, mũi không ngừng cảm nhận được mùi hương đặc biệt đó, nó nhưmột sự an ủi đền bù cho trái tim đang đau khổ của hắn. Đó đúng là sự đau khổngọt ngào. Chương 10: Khước từ Trời vừa rạng sáng, côgiật mình, hàng mi như cây quạt nhỏ m àu đen khẽ lay động. Khát quá, không chịuđược An An liếm liếm đôi môi đã khô, cô muốn uống chút nước. Đôi mi dày chớpchớp, từ từ mở ra. “ơ”, những thứ trước mắtcô hiện ra mờ mờ rồi rõ dần. “ơ”, lồng ngực trắng muốt, Minh Minh trở nên trắngthế này từ hồi nào vậy, lại còn gầy như này nữa, sốc thật, đầu ngực của anh ấycũng thật đáng yêu, nho nhỏ. Haha, cô không nén được tò mò đưa tay lên sờ, cáivật nho nhỏ ấy bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, cô thấy bờ ngực như nảy lên, hơithở có phần gấp gáp. Haha, Minh Minh nhạy cảm thế này từ khi nào ấy nhỉ. Trongvòng tay anh, cô chầm chậm ngước đầu lên. Không thể thế được, “A”,thứ trước mắt làm cô hoảng sợ, vội thụt lại đằng sau, suýt chút nữa rơi khỏigiường. Một cánh tay thon dài đột ngột vươn ra, ôm lấy eo cô kéo trở lại. Khôngphải Minh Minh, không phải... là hắn. Cô hoang mang, những huyện xảy ra tối quadần dần tái hiện lại. Tối qua, tối qua, trời ơi, cô đã làm gì? An An hoảng loạnôm lấy mặt, cô đã nằm thế bên một người đàn ông khác suốt một đêm. Vừa nghĩ tớiđiều này, cô kích động lùi lại phía sau. Nhưng cánh tay kia đâu dễ để cô thoátkhỏi. Giọng hắn từ trên đỉnhđầu truyền xuống: “Cô đang nghĩ gì? Đang nghĩ là có bị thất thân chưa hả?”. Nghe câu nói đấy, côchoáng váng ngấng lên. Đúng rồi, quần áo của cô, vừa cúi đầu xuống... khôngphải là váy của cô, An An bàng hoàng, lẽ nào, không phải, không đâu. Cô vộinhìn vào cổ áo, không sao, đồ lót vẫn còn đây... Lặng lẽ quan sát khắp cơthể mình. Cô không dám chắc là hắn có nhân cơ hội cô ngủ mà giở thủ đoạn haykhông, nhưng ít nhất là cô cũng tin rằng hai người chưa làm gì, vì nếu có làmthì sao cơ thể cô lại không có chút cảm giác nào. Ngoài việc cảm thấy bắp đùicó hơi rã rời, còn vùng thắt lưng lại không hề đau nhức. Bởi vì sau mỗi lần làmchuyện ấy, cô đều cảm thấy vùng thắt lưng có chút khó chịu. Nghĩ tới đây, An Anhít một hơi thật sâu, tay giữ lấy ngực thở hắt ra, rồi mới ngẩng đầu nhìn hắn. “Tôi...”, thấy gương mặthắn vẫn điềm tĩnh, không hề để lộ bất kỳ thứ cảm xúc nào, cô nuốt nước bọt, cảmthấy khómở miệng, “Cảm ơn cậu tối qua đã cứu tôi, nhưng giờ có thể để tôi đứngdậy chứ?”. Cô hiện vẫn đang bị hắngiữ chặt, mà hắn, ngoài chiếc quần soóc kiểu bãi biển thùng thình kia thì chẳngmặc gì phía trên cả, nghĩ tới vừa rồi khi lướt mắt qua chiếc quần đó, cô đãnhìn thấy nó hơi gồ lên. Gương mặt An An bồng chốc hơi ửng hồng, cô biết điềuđó có nghĩa gì. Nhưng, cô nhất định phải bình tĩnh, cô không muốn lại rơi vàohoàn cảnh giống đêm hôm qua. Nhưng hắn không nói gìcả, cứ im lặng như thế nhìn cô, nhìn vào lồng ngực cô đang phập phồng từng đợtkia. Cô không thể không thừanhận là hắn rất đẹp trai, đặc biệt là buổi sớm nay, đôi mắt sắc đang chớp đóhiện rõ sự lạnh lùng khiến người khác không thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đôimôi tươi hồng dường như không hề bị đổi màu hay khô ráp đi vì chiếc máy lạnhthổi suốt đêm. Nhưng cô không thể để mình bị cám dỗ, cũng không được thế. Hắncũng vậy. Hai người ngay từ đầu đã không phải là một đôi. Nghĩ tới đây, cô gỡbàn tay đang đặt trên eo mình, lần này Vũ Minh không ngăn cản, hắn buông cô ra. Xoay người xuống giường,An An giẫm bàn chân trần xuống sàn gỗ, lại hít một hơi thật sâu mới quay lại,nhìn vào mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tối qua làm phiềncậu, nhưng tôikhông muốn gây rắc rối cho cậu”. Cô nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Hy vọngcậu có thể quên chuyện tối qua, nếu sau này chúng ta còn gặp nhau, tôi mong tấtcả đều không có gì thay đổi, vẫn như trước đây”, nói xong, cô bối rối nhìn VũMinh, nhưng hắn vẫn chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn chằm chằm vào cô. Hai ngườiđối diện nhau như thế, một phút, rồi ba phút, chính ngay lúc cô cảm thấy mìnhsắp không đứng nổi nữa thì hắn mở miệng. “Cô cho là có thểkhông?” Hắn nhíu mày, ngồi thẳng dậy, tay phải đặt lên đầu gối đang gập lại,tay trái chống giường, cái phần giữa hai chân lồ lộ nhô lên. Cô không hiểu, mở to mắtnhìn chằm chằm vào hắn. “Tôi muốn cô.” Câu nóilạnh lùng bật ra từ đôi môi mỏng như một làn khói, như một lời bùa chú khiến cơthể An An cứng đơ. Cuối cùng thì cái âm thanh ấy cũng truyền lên não, sao hắncó thể nói thẳng ra ham muốn một cách trần trụi thế chứ. Mặt cô đỏ bừng, ngay cảphần cổ cũng như được thoa thêm một lớp phấn nhẹ trở nên hồng hào. Cô đành cúimặt xuống, cuối cùng cô đã hiểu, người đang ở trước mặt cô đây không phải mộtđứa trẻ, hắn là đàn ông, một người đàn ông thực sự. Có điều hai người gặp quanhau baonhiêu lần, cô cũng chỉ thấy hắn rất đẹp, trong lòng chỉ là thấy thánphục, nhưng chưa từng nghĩ tới giữa hắn và cô có bất kỳ mối quan hệ nào, điềunày tuyệt đối không thể. “Không thể”, cô ngướcmắt nhìn hắn, ánh mắt trở nên dứt khoát, thậm chí có thể thấy rõ lồng ngực AnAn đang phập phồng hồi hộp, cô vẫn cảm thấy bất an và căng thẳng, nhưng gươngmặt lại tỏ ra mạnh mẽ, cô không sợ hắn. “Tại sao?”, Vũ Minhnghiêng đầu nhìn cô. Hắn đang đợi xem cô có thể lấy lý do nào để cự tuyệt hắn. Cô bật cười, khóe miệnglúc này lại giống như mọi khi, hơi cong lên. “Trông cậu trẻ như vậy,chắc chắn là ít tuổi hơn tôi”, cô chần chừ một lúc. Nhìn vẻ lạnh lùng của hắn,cô đành phải ra đòn quyết định: “Mà, mà tôi lại có bạn trai rồi, năm nay chúngtôi sẽ kết hôn”, nói xong, cô lùi lại một bước, nhìn hắn, không biết hắn sẽ đáptrả như thế nào. Nhưng, hắn chẳng nói lấymột lời, từ từ bước xuống giường, tiến về phía cô. An An không cười nổi nữarồi, không biết hắn sẽ làm gì, cô lo lắng lùi lại phía sau nhưng nhận ra mìnhđã đến sát tường rồi, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy ngực. Cô sẽ không để chohắn làm thế. Vũ Minh không làm gì cả, chỉ giữ một khoảng cách tầm một cánh tay,đứng yên đó. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô. Trên gương mặt hắn lộchút khinh khỉnh. Lúc sau mới chậm rãi nói: “Đây chính là lý do của cô?”. “Tôi ít tuổi ư? Vậy cócần lại đây kiểm tra chút không”, nói xong, hắn còn cố ý liếc nhìn xuống phíadưới mình, An An biết hắn cố tình lấy lời nói của mình để khích cô. không thèm để ý đến hànhđộng gây hấn đó, cắn môi nhìn hắn. “Trẻ à, cô thì bao nhiêutuổi?”, hắn nhìn cô cười khẩy. “Hai mươi tám, tôi đãhai mươi tám tuổi.” Cô nhìn thấy trong ánh mắt hắn thoáng chút ngạc nhiên,nhưng chỉ trong phút chốc. Cô cười nói: “Đừng để con mắt của cậu bị đánh lừa”. “Vậy thì đã sao?”, hắnkhông thèm đếm xỉa. “Đã sao? Theo lẽ tựnhiên là không được”, cô kêu lên thảng thốt, “Cậu có nhiều tuổi thì cũng khôngtới hai mươi lăm, cao lắm là hai mươi hai. Chúng ta hơn kém nhau tới sáu tuổiđúng không?”. Ngón tay hắn vuốt lênmặt An An khiến cô lặng người, không biết hắn lại nghĩ cái gì nữa, cô chỉ cóthể nín thở, bình tĩnh nhìn hắn. “Cô không giống hai mươi tám tuổi”. Thoángchút ngạc nhiên, cô không nhịn được phì cười, tên này, đúng là còn trẻ con. “Nhưng chính xác làthế.” Cô một lần nữa nhấn mạnh, quyết định phá tan ý nghĩ của hắn, hắn khôngthể ngốc như vậy được. “Mà tôi nói rồi, tôi đãcó người yêu, chúng tôi sắp kết hôn.” Vừa nói xong, cô cảm nhận được ngón taytrên gương mặt mình khựng lại, An An biết đây mới chính là chìa khóa, có thể côkhông quan tâm vấn đề tuổi tác, nhưng nhất định phải để cho hắn biết, cô khôngthể chấp nhận hắn, vì trong trái tim cô đã có một người rồi. Mặt hắn đanh lại, ánhmắt trở nên lạnh lùng. Cô cảm nhận được sự tức giận đó, gương mặt tuấn tó vớiđôi môi đang mím chặt càng lộ rõ vẻ gầy yếu. Cô lặng lẽ chờ đợi cơn thịnh nộcủa hắn. “Vậy sao?”, hắn cố ýdừng lại rồi hùng hồn nói, “Là anh ta à? Anh ta chỉ là gánh nặng cho cô, nếukhông, tối qua làm sao lại để cô rơi vào hoàn cảnh như vậy”. Cả người cô cừng đờ, đôimắt mở to hoài nghi kinh ngạc nhìn hắn, những cảm xúc hồn độn diễn ra trêngương mặt, thoáng chốc trong mắt cô hiện lên một chút tổn thương. Cô nhìn gươngmặt đẹp đẽ phía trước, lạnh lùng, nữ tính, hắn sao có thể dễ dàng, đánh đúngvào sự yếu đuối của cô. An An run rẩy, đôi môi mấp máy, nhưng không biết phảiphản bác như thế nào. Không thể nói dối, đúng như lời hắn đã nói, đêm qua chínhxác là cô có chuyện buồn, Minh Minh cùng đám bạn bè đến quán bar, ba ngày rồi vẫnchưa về. Cô hẹn anh hôm nay về nhà để giải quyết mọi thứ ổn thỏa, nhưng đến lúcsắp tan làm, anh gọi điện thoại tới, nói phải đi theo lãnh đạo của công ty,không có cách nào đùn đẩy được. Lại như vậy, cô quá thất vọng, một đêm chánchường, nhưng đáng lẽ cô cũng không nên về muộn như thế, càng không nên gặp tấtcả những chuyện kia. Nét mặt đau khổ phứctạp, hàm răng cắn vào môi dưới mạnhơn, cô lặng im làm trái tim hắn như thắtlại. Chương 11: Thủ đoạn Hắn tiến sát đến, muốnôm cô vào lòng, nhưn g chưa kịp chạm vào thì cô đã đẩy mạnh ra, người càng dínhsát vào tường. “Không sai, đêm qua tôikhông ổn nhưng không có nghĩa là chuyện giữa chúng tôi có vấn đề. Đây là việccủa chúng tôi, không cần cậu quan tâm.” Chính miệng cô thừa nhận điểm yếu củamình. An An không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy không muốn để hắn can thiệp vào,cô luôn cho rằng giữa hai người họ không nên tồn tại bất kỳ ràng buộc nào. “Tôi cũng không địnhquan tâm, tôi chỉ cần thứ tôi muốn”, giọng nói của Vũ Minh cũng đanh lại, nắmcánh tay cô thật chặt, như sợ cô sẽ biến mất. “Tôi, tôi không chấpnhận cậu. Nếu cậu cứ thế này, tôi chỉ còn cách là về sau sẽ không bao giờ xuấthiện trước mặt cậu nữa.” Cô cảm giác bắp tay mình bị bóp chặt, cô không muốngiữa hai người lại trở nên thế này. Cô nhẹ nhàng nói: “Chúng ta làm bạn khôngđược ư? Chúng ta chẳng cóvấn đề gì cả, coi như biết nhau lần nữa, được không?”. “ừm”, hắn có vẻ khôngthèm để ý đến những lời đề nghị của cô. An An thở dài, nhưng vẫncố gắng thuyết phục: “Tôi không hiểu sao cậu lại thích tôi, à, chắc có lẽ mộtlúc nào đó cậu bị mê muội. Nhưng cậu thích là chuyện của cậu, tôi không cónghĩa vụ phải đáp ứng điều đó”. Nhìn mặt hắn hơi cau lại, cô tranh thủ cướplời: “Tôi không phải là mấy cô bé học sinh của cậu, coi việc được cậu yêu thíchlà một vinh hạnh, vui mừng lắm rồi. Nhưng tôi nói cho cậu biết, đây không phảilà điều tôi muốn, sự ép buộc của cậu khiến tôi cảm thấy nặng nề”. Cô ngừng một chút, thấybiểu hiện của hắn chẳng có chút thay đổi: “Cậu không tin cũng được, tôi đã haimươi tám tuổi rồi, không giống như mấy cô bé nữ sinh kia, ngày ngày chỉ biết mơmộng những chuyện không thực tế. Tôi không thế! Cho dù giữa tôi và bạn trai cóxảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng chỉ là chúng tôi cần hiểu nhau và cải thiện,lẽ nào mới gặp một vấn đề nhỏ mà tôi đã vội ngoại tình, vứt bỏ anh ấy mà đi tìmmột chỗ dựa mới?”. Cảm thấy tay hắn lỏngdần, cô cũng không tỏ ra giận dừ nữa. “Cậu nói cậu muốn tôi,biết đâu đây chỉ là nhất thời, những thứ không đạt được thường khiến người tađâm đầu vào giành lấy. Cậu hãy còn trẻ, cậu có thể trải nghiệm thêm, nếu saunày phát hiện không phù họp, cậu có thể quay người bỏ đi. Cậu có gì để mất?Chẳng có gì cả.” Cô đẩy Vũ Minh ra, đi qua phía tường khác, đối diện với hắn,còn hắn từ đầu đến cuối mím môi không nói lời nào. “Xin lỗi, thật sự tôikhông thể. Tôi cũng không muốn đùa”, cô lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, côkhông muốn cho hắn bất kỳ hy vọng nào. Cuối cùng nét mặt VũMinh cũng có chút thay đổi, ánh mắt cúi xuống, im lặng một lúc rồi lại ngướclên nhìn cô. An An cảm thấy hắn thấp thoáng một chút kiên quyết, trong lòngchầm chậm dấy lên sự bất an không thể giải thích được, không biết hắn sẽ phảnứng ra sao? “Tôi chưa từng nghĩ làsẽ đùa. Trước giờ tôi không thích lãng phí thời gian, cũng không tự lừa dốichính mình.” Hắn nhìn cô đầy kiên định, ánh mắt vẫn chắc chắn như thế. Cô thở dài, anh chàngnày thật là cứng đầu. Hắn dựa vào cái gì mà nghĩ rằng cô nhất định sẽ độnglòng, đồ kiêu căng, cậy mình đẹp trai được nhiều cô gái xinh đẹp chào đón thìlàm gì cũng được ư? Cô không giấu được ánh mắt khinh bỉ, thoáng chút tức giận.“Được, cậu muốn sao thì cứ làm. Nhưng mời cậu đừng đem cái ý nghĩ của cậu ápđặt cho tôi.” Cô không định tiếp tục tranh cãi, phủi phủi chiếc áo rồi đi quahắn, lấy cái váy vắt trên ghế bước khỏi phòng. An An cứ thế đi thẳng rangoài, đương nhiên, không hề hay biết hắn ở đằng sau đang mỉm cười ranh mãnh.Vũ Minh đâu dễ buông tay như vậy. Cô thay đồ xong bước rathấy hắn đang ngồi trên sô pha, mắt cúi xuống, tay kẹp điếu thuốc. Cô cầm túi để trên sôpha, nhưng không dám ngước lên nhìn hắn, sợ hắn sẽ lại làm khó mình. Cô muốn cứthế mà đi, nhưng lúc gần ra tới cửa lại cảm thấy có chút gì đó không ổn. An Anđứng lại, quay người phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn mình chằm chằm, thì ra hắnvốn đã dõi theo cô nãy giờ. Cô hắng giọng: “Dù saođi nữa cũng rất cảm ơn cậu cứu tôi đêm qua”. Cô dừng lại đôi chút, rồi bồng hạgiọng: “Nếu như sau này không thể trở thành bạn bè, tôi thấy chúng ta không nêngặp nhau nữa là tốt hơn cả, tôi sẽ không làm phiền cậu. Tạm biệt”, nói xong câunày, cô kéo cửa bước ra. “Cạch”, nghe tiếng chốtan toàn vang lên, cô vồ ngực thở phào, quên nó đi, đây chỉ là một cuộc gặp gỡsai lầm thôi, hai người vốn không nên, cũng không thể xảy ra chuyện gì nữa. Côvuốt vuốt mái tóc, thẳng người bước nhanh về phía trước, không ngoảnh đầu nhìnlại. Trong căn phòng yêntĩnh, chỉ có mình hắn ngồi lặng lẽ. Điếu thuốc trên tay đã sắp cháy tới phầnđầu lọc, đoạn tàn tro dài ngoẵng chỉ cần khẽ động sẽ rơi xuống. Trên gương mặtcó phần nữ tính toát ra một vẻ đẹp nhẹ nhàng, không ai biết hắn đang nghĩ gì,chỉ thấy tay hắn đang cầm chiếc điện thoại bấm liên tục, màn hình không ngừngnhấp nháy. Hắn đã nói rồi, hắnkhông dễông tay như vậy. Cô không thể bước ra khỏi cuộc đời hắn được.