Sư đệ! ngươi yêu nhầm người!
Chương 20 : Huyễn hoặc bí cảnh.
"Theo trong sách cổ ghi chép, thì chỉ có tu sĩ từ Nguyên Anh trở xuống và Trúc Cơ trở lên mới có thể vào trong, hơn nữa tâm cảnh còn phải kiên định hơn người, như thế mới có thể không chịu ảo cảnh mê hoặc."
"Chỉ cần vượt qua khảo nghiệm của bí cảnh, liền sẽ có khả năng nhận được cơ duyên." Giải thích đến đây, La Phi Thành lại cười, đưa ba tấm lệnh bài này cho Quân Thường Tiếu.
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi, trong thế hệ trẻ của Vạn Kiếm tông, khẳng định là không có ai có tư cách thăm dò bí cảnh hơn ba vị sư đệ cả. Cho nên vật này, vẫn là phân cho bọn họ đi."
Quân Thường Tiếu gật đầu nhận lấy. Lại phất tay, đem ba tấm lệnh bài phân phát vào trên tay ba đồ đệ của mình, nhắc nhở :"Tông chủ đã có lòng, các ngươi liền nhận lấy rồi đến Huyễn Hoặc bí cảnh thử vận may một chút đi. Lấy được cơ duyên thì tốt, không lấy được cũng không sao, chớ có hiếu thắng."
"Đa tạ tông chủ/sư tôn ban thưởng cơ duyên."
Lục Trường Sinh lật qua lật lại tấm lệnh bài toàn thân đen sì như miếng sắt vụn trong tay mình, không khỏi an lòng.
Huyễn Hoặc bí cảnh sao? Trong nguyên tác không có nhắc tới vậy khẳng định là sẽ không xảy ra nguy hiểm hay đại sự gì rồi. Có thể yên tâm đi thăm dò.
Nói là làm, ngay buổi chiều, ba người bọn họ liền cưỡi phi kiếm lên đường. Khoảng cách giữa Vạn Kiếm tông tới Huyễn Hoặc bí cảnh cũng không quá xa, trên dưới trăm dặm. Bay vài canh giờ liền sẽ tới.
Lần đầu tiên cưỡi phi kiếm, Lục Trường Sinh có thể nói là căng thẳng cực độ. Thông qua ký ức của nguyên chủ, chậm rãi truyền linh khí vào trong phi kiếm của mình. Nhẹ nhàng đặt chân lên trên, từ từ điều khiển phi kiếm bay lên cao.
Mặc dù đã cố gắng giữ thăng bằng hết sức, nhưng phi kiếm của Lục Trường Sinh vẫn xiu xiu vẹo vẹo như người say rượu. Bản thân Lục Trường Sinh cũng kém chút ngã xuống.
"Cẩn thận một chút." Không yên tâm, thuận tay ôm lấy eo của y, Hàn Thiên liền nghiêm nghị nhắc nhở. Đồng thời lại quen miệng châm chọc :"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, là lần đầu tiên ngự kiếm phi hành à?"
Lục Trường Sinh : Ta đúng là lần đầu tiên ngự kiếm phi hành.
Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Lục Trường Sinh đương nhiên sẽ không nói ra. Để Hàn Thiên đỡ một lát, y liền đã quen thuộc cảm giác ngự kiếm, tự mình điều khiển.
Nhìn từng dãy lầu cao xen lẫn với thiên nhiên tráng lệ vụt qua dưới chân mình, tâm tình Lục Trường Sinh liền không khỏi bành trướng. Có chút hiểu được vì sao phàm nhân luôn luôn mơ ước được tầm tiên vấn đạo, trường sinh bất tử.
Bởi vì cảm giác này, đơn giản là quá khoái hoạt.
Hai canh giờ sau, ba vệt tinh quang lóe lên, ba người Lục Trường Sinh liền xuất hiện ở ranh giới phụ cận Tây Mạc.
Đều nói Trung Châu nguy nga sầm uất, Bắc Tuyệt băng tuyết phủ đầy, Nam Lĩnh núi non hùng vĩ, Đông Hoang sông nước hữu tình. Thì Tây Mạc chính là một mảnh đất chết, chân chính Ma quật của thế gian. Nơi tiếp nối với Ma giới, đã từng trải qua trên dưới trăm cuộc Chính Ma Đại Chiến, ủ thây của ức vạn nhân tộc.
Dù đứng ở rìa biên giới, nhưng Lục Trường Sinh vẫn cảm nhận được từng đợt oán khí theo gió phả vào mặt, khí tức tang thương lại cổ lão.
"Đi thôi." Tần Lãnh lãnh thanh đánh thức hai vị sư đệ đã rơi vào trạng thái chấn động của mình.
Lúc này, Lục Trường Sinh và Hàn Thiên cũng nhao nhao thu hồi ánh mắt, chuyên tâm theo sau Tần Lãnh.
Chỉ là, ở góc khuất người khác không phát giác, trong mắt Lục Trường Sinh liền hiện ra lục quang.
Bàn tay vàng, ta sớm muộn cũng sẽ lấy được ngươi!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Huyễn Hoặc bí cảnh nằm trơ trọi giữa vô ngần cát vàng. Nếu không có lệnh bài dẫn đường thì rất dễ dàng mê thất.
Đây là một tòa di tích giống như lăng mộ. Cửa ra vào là một khối đá lớn đã phủ đầy rêu xanh, thậm chí còn chằn chịt vết nứt giống như lúc nào cũng có thể vỡ ra.
Trước khi đi vào, Tần Lãnh thân là đại sư huynh cũng đem lời Quân Thường Tiếu dặn dò nhắc lại một lần :"Sau khi vào trong, khả năng rất lớn cả ba sẽ bị tách ra."
"Ảo cảnh bên trong chủ yếu phóng đại thất tình lục dục hoặc là nỗi sợ hãi trong lòng mỗi người. Không cần bị mê thất, chiến thắng bản tâm là được."
Theo sau đó, cả ba liền lục lọi lấy ra hắc sắc lệnh bài, giơ thẳng về phía cửa đá. Cả tòa di tích trong nháy mắt liền rung chuyển, cửa đá nặng nề mở ra, ma khí từ bên trong cũng rò rỉ ra ngoài.
Một luồng sức hút cực lớn trong nháy mắt đem cả ba bao phủ lại. Hút vào trong bí cảnh.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lục Trường Sinh chỉ kịp cảm thấy trời đất quay cuồng. Đợi khi tầm mắt hồi phục bình thường, y mới phát hiện, khung cảnh trước mắt bản thân đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Lăng mộ đã biến mất không thấy. Thay vào đó chính là từng chỗ kiến trúc huy hoàng xông thẳng trời cao. Ba ngàn bậc thang nối lên tầng mây, phảng phất chỉ cần đăng đỉnh liền sẽ có thể giơ tay chạm tới trời.
Nhưng làm Lục Trường Sinh rung động nhất chính là. Kiến trúc này quá mức quen thuộc. Bởi vì trên hoành biển của nó có ghi mấy chữ khí thế bàng bạc : Vạn Kiếm Tông.
"Sinh nhi, trở về rồi?" Âm thanh thân thiết truyền vào tai, khiến Lục Trường Sinh cứng ngắc quay đầu lại.
Ở sau lưng y là Tần Lãnh. Vẫn như cũ là một thân hắc y, tay ôm Tật Phong kiếm, gương mặt lạnh lẽo hiếm khi nhu hòa.
Đối diện với thái độ quái dị của Lục Trường Sinh, Tần Lãnh giống như cũng không cảm thấy kỳ quặc, vẫn lạnh băng lặp lại :"Sinh nhi, ngươi trở về rồi?"
"Sư...Ca?" Lục Trường Sinh không dám xác định mà phun ra hai từ này. Theo bản năng lui ra sau một bước, cách xa Tần Lãnh.
Lúc này, biểu tình của Tần Lãnh vẫn không đổi. Chỉ là, giọng nói lại càng ngày càng lạnh, trở nên chói tai lên :"Tại sao lại trở về?!! Tại sao lại trở về?!! A!"
Tần Lãnh vừa dứt lời. Lục Trường Sinh liền giật thót. Bởi vì lúc này, kiến trúc xung quanh không biết từ khi nào đã bắt đầu dâng lên biển lửa. Cơ thể của Tần Lãnh cũng vậy, bị hỏa diễm nuốt trọn ở trong.
"Tại sao..." Tần Lãnh biến thành một cái hỏa nhân, điên cuồng giãy giụa trên đất. Từng tòa lầu cát xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ, khói cuốn mù mịt.
Thời khắc này, bên trái Lục Trường Sinh lại đột ngột vang lên tiếng hét thê lương...
"Phu quân!!!"
Vừa nhìn sang, con ngươi Lục Trường Sinh trong nháy mắt liền co rụt vào...
Bởi vì lúc này, ánh vào mắt y chính là hình ảnh Trình Húy bị vạn tiễn xuyên tâm, quỳ rạp trên đất. Tông phục uy nghiêm thường ngày loang lổ vết máu cùng bùn đất.
Dưới cái nhìn của y, Kha Nương cũng từng chút một lết ở trên đất, kéo lấy thân thể đẫm máu cụt mất hai chân của mình đến gần Trình Húy. Khó nhọc ôm lấy thân thể mất đi sinh cơ của ông. Mặc cho bản thân bị cung tiễn đâm xuyên, vẫn không hề bỏ ra.
"Sinh nhi...tỷ tỷ không đi nổi nữa rồi..."
Quả nhiên, vừa quay đầu qua phải, Lục Trường Sinh liền nhìn thấy Lăng Thịnh Nam đang thoi thóp, miệng đầy máu tươi, ánh mắt trực lăng nhìn mình.
Môi mỏng hé mở muốn nói gì đó. Bỗng dưng, một bàn tay lạnh buốt lại chụp lên vai Lục Trường Sinh. Âm thanh trầm khàn lạnh lùng từ sau lưng vang lên, tựa như người nói đang dán vào bên tai y :"Lục Trường Sinh, những món quà này, bổn quân tặng cho ngươi, ngươi có thích hay không?"
Gần như ngay tức khắc, Lục Trường Sinh liền quay đầu lại, lui ra sau một trượng. Đập vào mắt chính là gương mặt vô cùng đáng sợ của một người...
Đối phương đồng tử đỏ tươi, ngũ quan vặn vẹo già nua. Trên trán hằn lên vô số sợi gân xanh, nhìn thấy mà rợn người.
Nếu không phải kìm nén lại được, thì Lục Trường Sinh đã trực tiếp bị dọa cho bạo thô khẩu : thảo nê mã. \( đmm\)
"Làm sao? Nhìn thấy từng người, từng người thân nhất trên đời mất đi, ngươi có phải là rất đau khổ hay không?" Hàn Thiên ma khí trùng thiên, lãnh huyết nói. Sau đó lại chợt cười vang.
"Ha ha ha, đây đều là thứ mà ngươi xứng đáng nhận được. Là ngươi tự làm tự chịu. Là ngươi..."
"Khoan đã, ta nói các ngươi này. Giả vờ như vậy...đã đủ chưa?"
"Hả?" Một đống lời thoại chưa kịp tuôn ra, Hàn Thiên liền bị Lục Trường Sinh cắt lời mà đem hết mọi thứ nuốt ngược trở về. Trên mặt không khỏi hiện ra sửng sốt.
Nhưng chưa để Hàn Thiên nói thêm điều gì, thì phập một tiếng. Cơ thể của hắn đã bị người trảm thành hai khúc, hóa thành một đám hắc vụ.
Lục Trường Sinh nắm trong tay trường kiếm, lẳng lặng nhìn ảo ảnh trước mặt mình giống như tấm gương đồng dạng, từng chút một phá toái.
Kiếm của y, danh xưng Nguyệt Diệm. Kiếm dài ba thước, toàn thân sáng chói như mạ lên một tầng hỏa diễm. Bên trên đính tổng cộng 365 viên Hỏa Tinh, tương ứng với 365 tinh thần trong Tinh Đấu Trận.
Đợi khi ảo cảnh triệt để biến tan, Lục Trường Sinh mới tự mình nói thầm :"Hàn Thiên là nam chính, ngoại hình tuấn mỹ như vậy, sau khi hắc hóa khẳng định sẽ càng đẹp hơn. Làm sao có thể trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy được chứ? Cho nên, đáp án chỉ có một..."
"Đối phương nhất định là hàng giả!"
\*\*Cho nên Lục bảo bảo, ngươi nhận ra tên kia là giả chỉ bởi vì hắn xấu vcl có đúng không?
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
24 chương
68 chương