Sư đệ! ngươi yêu nhầm người!
Chương 19 : La phi thành.
Giấu giếm đi vẻ buồn rầu trong mắt, Hàn Thiên liền níu lấy tay Lục Trường Sinh. Ghé vào bên tai y, thấp giọng nói chuyện :"Vài ngày nữa liền đến trung thu, ta đưa ngươi đi chơi, đãi ngươi ăn một bữa xem như lời xin lỗi, thế nào?"
Nói ra lời này, Hàn Thiên cũng có phần hồi hộp, lo lắng Lục Trường Sinh từ chối.
Chỉ là, Lục Trường Sinh tại sao lại không đồng ý được kia chứ?
"Tốt, một lời đã định." Lục Trường Sinh đưa ngón út ra, nháy mắt ra hiệu cho Hàn Thiên.
Nói nói, đây cũng là lần đầu tiên Lục Trường Sinh đón trung thu ở thế giới này. Cho nên, y cũng phá lệ chờ mong, muốn trải nghiệm thử trung thu ở cổ đại và hiện đại có gì khác nhau.
Lục Trường Sinh cười, Hàn Thiên cũng bị động tác trẻ con này của y làm cười theo. Đưa ngón tay ra, ngoéo tay với y.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Ta đã cho người chuẩn bị xe ngựa cho mọi người rồi. Đoạn đường này xin chúc mọi người thượng lộ bình an a. Trường Sinh chất nhi còn phải nhờ vào các vị." Trình Húy tự mình tiễn đám người Lục Trường Sinh ra đến cổng thành, thái độ vô cùng thành khẩn.
"Sư Tỷ là đồ đệ của ta. Chăm sóc cho hắn, đó là chuyện mà ta nên làm."
Được Quân Thường Tiếu đảm bảo, Trình Húy mới có thể yên tâm. Tầm mắt lại chuyển tới trên người Lục Trường Sinh, vỗ vai y, căn dặn.
"Về sau có thể sẽ còn gặp phải nguy hiểm, con nhất định phải cẩn thận." Trình Húy muốn nói đến, chính là lần ám sát hôm trước.
Lục Trường Sinh gật đầu, ghi khắc lời dặn dò của ông. Đồng thời cũng bắt đầu nâng cao cảnh giác. Việc gì không biết, nhưng đối với cái mạng nhỏ của mình, y vẫn là rất quý trọng.
Về phần là kẻ nào muốn ám hại y... E là nhiều lắm, rất khó đoán. Có thể là ma tộc hoặc là cừu nhân gì đó của cha mẹ y. Dù là đại tông sư đi nữa, ai có thể chắc chắn bản thân mình cả đời đều không có kẻ thù chứ? Cha mẹ y từng cứu rất nhiều người, nhưng tương tự cũng đắc tội rất nhiều người a.
Lần này trở về, bởi vì lo cho chân của Lục Trường Sinh, nên Quân Thường Tiếu liền cưỡng ép đem y kéo vào trong xe ngựa ngồi chung với mình.
Cứ vậy, một đoàn nhân mã liền thẳng hướng trở về Vạn Kiếm tông.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Thời gian như làn gió, thoi đưa không ngừng. Chẳng mấy chốc, Lục Trường Sinh đã trở về quãng thời gian làm cá ướp muối của mình được mười ngày.
Hôm nay, đang tu luyện trong động phủ, Lục Trường Sinh liền cảm nhận được một cột linh lực đang phun trào từ phía Bắc sơn môn. Giống như có người đang độ kiếp.
Mang theo tâm tình xem cuộc vui, y liền đứng dậy, vươn vai đi ra ngoài.
Lúc này, thương khung đang phủ đầy mây đen, từng đợt tử lôi lấp lóe, tựa như tận thế một dạng, khiến người nhìn thấy mà kinh sợ.
Mà nơi lôi kiếp tụ tập, chính là Bắc Phong viện của Tần Lãnh!
Từng đợt kiếm minh hòa vào với lôi kiếp. Một đạo so một đạo càng cuồng mãnh. Nhìn đến Lục Trường Sinh toát mồ hôi hột.
Tưởng tượng đến khi bản thân độ kiếp Nguyên Anh cũng sẽ bị sét đánh như vậy, y liền không khỏi run sợ.
Mẹ a, bỗng dưng lại không muốn tu tiên nữa. Ta muốn ẩn cư nơi sơn lâm, không quản sự đời...
Đương nhiên, Lục Trường Sinh chỉ là nói nói mà thôi. Chứ gan của y cũng không có nhỏ đến mức đó.
Lúc này, sau hai mươi bảy đạo thiên lôi đánh xuống. Mây đen cũng chậm rãi tán đi, để lộ ra bầu trời trong xanh.
Tùy theo tư chất của mỗi người, khi độ kiếp, đều sẽ có lôi kiếp buông xuống. Phân biệt là cửu đạo, mười tám đạo, hai mươi bảy đạo,... Và lớn nhất là tám mươi mốt đạo tử tiêu lôi kiếp.
Ở Tiên Ma lục, cảnh giới tu sĩ được chia làm : Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Độ Kiếp.
Tu vi của Trình Húy, La Phi Thành,... cũng như tông chủ của các đại thế lực chủ yếu đều nằm ở Hợp Thể kỳ.
Mà Quân Thường Tiếu, chính là đại danh đỉnh đỉnh Đại Thừa cảnh lão quái vật, tu vi đứng hàng đầu tu chân giới.
Trong nguyên tác, sau khi lấy được bàn tay vàng, Hàn Thiên chỉ cần mất mười năm liền đi từ Kim Đan sơ kỳ tới Độ Kiếp kỳ. Chỉ cần mấy lão bất tử ẩn thế kia không ra, thì hắn chính là một tay che trời.
Nhắc mới nhớ, sau khi nguyên chủ chết, Quân Thường Tiếu ở bên Hàn Thiên rồi thì nguyên tác liền kết thúc. Cũng không biết sau đó sẽ ra sao. Bọn họ có sống hạnh phúc không? Có bị mấy lão bất tử liên hợp trảm sát hay không? Đây đều là những nghi hoặc không có lời giải đáp của Lục Trường Sinh.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lục Trường Sinh đã đi tới Bắc Phong viện. Lúc này, Tần Lãnh đã đổi một bộ đồ, đang chuyên tâm trò chuyện với Quân Thường Tiếu.
Nghe nói Nguyên Anh của Tần Lãnh có hình một thanh tiểu kiếm, vô cùng hiếm thấy.
Lúc này, cũng lục tục có người tới chào hỏi, đưa hạ lễ cho Tần Lãnh, chúc mừng hắn độ thành Nguyên Anh, trở thành chân chính đại nhân vật của tu chân giới.
Ngay lúc này, một thanh phi kiếm xẹt qua, theo sau đó, một thân ảnh liền rơi xuống trước mặt đám người, khiến bọn họ nhao nhao né tránh, cung kính hành lễ.
"Tham kiến tông chủ."
La Phi Thành là một nam tử tuổi chừng ba mươi, từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ tầm thường vô vi. Thuộc kiểu đặt ở trong đám người liền sẽ không tìm ra được.
Lúc này, gã đang phe phẩy cây quạt Khổng Minh trong tay. Cười híp mắt nhìn xem Tần Lãnh :"Ha ha, đúng là niềm vui bất ngờ a. Không ngờ lần này trở lại lại đúng lúc gặp được Truy Phong Kiếm Quân đột phá Nguyên Anh. Từ nay về sau, tông ta lại có thêm một vị cường giả nữa rồi."
"Tạ tông chủ khen ngợi. Tần Lãnh không dám nhận." Tần Lãnh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. Cũng không đắc ý quên mình.
Ý cười thêm sâu, La Phi Thành lại chuyển mắt lên người Lục Trường Sinh, thân cận đi tới :"Ai nha, ta đã nghe người bẩm báo về việc Sư Tỷ bị người ám sát, chịu thương. Nên nửa đường liền ghé qua Tụ Bảo Trai mua một lọ cực phẩm tiên lộ cho ngươi đây."
Nhận lấy bình ngọc, Lục Trường Sinh liền đem nó cất đi, nói tạ với La Phi Thành. Chỉ là, nơi đáy mắt lại lóe qua một tia chán ghét. Xua nịnh chi đồ, đảm bảo không phải đồ tốt.
Lục Trường Sinh cũng không quên, trong nguyên tác, vị tông chủ này là thế nào tham sống sợ chết, chưa đánh đã hàng.
Khi đại quân của Hàn Thiên đánh lên, gã liền sợ đến són ra quần. Vì mạng sống mà bái nhập dưới trướng Hàn Thiên, chủ động bán đứng Quân Thường Tiếu, tự tay phóng hỏa đốt Vạn Kiếm tông, hại Tần Lãnh chết thảm trong biển lửa.
"Đa tạ tông chủ ban thưởng."
"Không sao, không sao, việc nhỏ mà thôi." Không phát hiện Lục Trường Sinh dị thường, La Phi Thành lại chào hỏi Quân Thường Tiếu :"Tham kiến sư thúc."
"Lần này ra ngoài, ta có trùng hợp tìm được một phần cơ duyên cho ba vị sư đệ. Nhưng việc này không tiện nói ở đây, mong sư thúc và chúng sư đệ có thể theo ta vào trong chính điện bàn bạc."
"Được." Quân Thường Tiếu gật đầu, mang theo ba người Lục Trường Không đi vào chính điện.
Vừa an tọa, La Phi Thành liền lấy ra ba tấm lệnh bài toàn thân đen kịt, tỏa ra ma khí đặt lên bàn. Đi thẳng vào chuyện chính :"Lần này đi Tây Mạc bình định, sau khi giết một tên ma tộc đại năng. Ta có từ trên thân gã tìm được ba tấm lệnh bài."
"Ba tấm lệnh bài này là vật dẫn dùng để đi vào một tòa thượng cổ bí cảnh của ma tộc đã bị phong ấn nhiều năm."
"Bí cảnh này có tên là..."
"Huyễn Hoặc Bí Cảnh."
\*\*Hự hự, nơi này là lần đầu tiên của Vĩnh Hằng Ma Quân và Sư Tỷ của hắn a~
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
24 chương
68 chương