Style Vợ Đáng Yêu
Chương 12 : Khôn sống mống chết
Editor: Jesse Tran
Nói cút Đa Bảo cút ngay.
Không phải là học bổ túc thôi sao? Không phải chỉ là đến Giang thị thôi sao? Sau này trở về vẫn lại là một hảo hán!
Mang theo tâm trạng kích động và phẫn hận đối với tên yêu nghiệt, Đa Bảo cưỡi “ Rùa con “ của Tứ Hỉ lên Lương Sơn, nhưng là cả bộ phận tài vụ chỉ có một mình cô “Anh dũng hy sinh” thật khiến cô không còn mặt mũi nào về nhà đối mặt với Giang Đông hương thân phụ lão, chẳng lẽ bởi vì ban đầu cô quan hệ để đi cửa sau sao? Chẳng lẽ thật sự là năng lực của cô có vấn đề?
Haizzz...... Đau lòng, tan nát cõi lòng, cảm giác như không thể yêu thêm cái gì được nữa......
Đến trụ sở Giang thị trong truyền thuyết, tòa cao ốc sừng sững khí thế khiến cô hiểu thế nào gọi là “ Lực Bạt Sơn Hề, khí cái thế “*.
*” Lực Bạt Sơn Hề, khí cái thế “- một câu trong bài «Cai Hạ ca “ của Hạng Vũ, nghĩa là «Sức bạt núi, khí trùm trời “. Thế lực của ai đó quá là hùng mạnh mà >O<
Chỉ một tòa cao ốc đã khiến khuôn mặt hiếm khi thấy qua mấy thứ to lớn của Đa Bảo bị khiếp sợ.
Đây chính là chủ nghĩa tư bản trong truyền thuyết! Một tập đoàn lớn như vậy lại vẫn muốn vùi dập một cái hố nhỏ như cô quả thật không bằng cầm thú! Thật vô cùng tàn ác!
Trong lòng Đa Bảo đang cảm thán nhất thời không tìm được chỗ đỗ xe liền để “ Rùa con “ ở một chỗ vắng vẻ cách tòa nhà một đoạn.
”Tiểu thư, đây là phạm vi tầng trệt của Tập đoàn Giang thị, không thể tùy ý đỗ xe, vui lòng đỗ ở nơi khác, cám ơn.”
Đa Bảo vừa mới đặt một chân xuống chỗ đỗ của “ Rùa con “ chân kia còn chưa kịp đặt xuống đã bị một nhân viên an ninh để ý.
Cái gì? Có phải là cô dừng ngay ở dưới lầu đâu, đã cách xa như vậy rồi. Này! Tại sao vẫn còn ở trong phạm vi chứ. Mẹ nó! Đây là cái quy định sh*t gì!!!
Anh ta và Đa Bảo hai mặt nhìn nhau một hồi sau đó cô giải thích, “Tôi là nhân viên công ty con của Giang thị tới học bổ túc, tôi là người của Giang thị!”
Đa Bảo vội vàng giải thích thân phận của mình lại cảm thấy càng nghe càng kỳ cục, cảm giác là lạ nói.
Nhân viên an ninh quan sát cô một hồi nhưng không hề cải thiện thái độ cứng rắn, “Giang thị luôn luôn có quy định trong phạm vi 200m phía trước tòa nhà không được đỗ xe, xe nhân viên phải gửi trong ga ra tầng ngầm, tiểu thư, xin mời.” Nói xong tránh ra một con đường, bàn tay đưa về phía cồng vào ga ra tầng ngầm phía xa ý bảo Đa Bảo chấp hành quy định.
Hay cho một cái phạm vi 200m, hay cho cái đồ tư bản bóc lột nhân dân! Giang thị ngươi chính là một địa chủ! Còn bóc lột hơn cả Chu Bái Bì* trong truyện “ A Phàm Đề “
(-_-! Hey hey hey, hai cái người kia thì có quan hệ với nhau cọng lông nào thế?!!)
*Chu Bái Bì là nhân vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm Nửa đêm gà gáy của Cao Ngọc Bảo.
Thật vất vả Hứa Đa Bảo mới yên vị “Rùa con” ở ga ra tầng hầm rồi vào Giang thị dưới sự hướng dẫn của an ninh.
Quang cảnh bên trong công ty được thiết kế vô cùng choáng ngợp làm lóa cả kính sát trong của cô! Lấy vài công ty nổi tiếng trong nước ra so sánh thì vẫn phải gọi Giang thị là sư phụ, không biết là cách nhau mấy ngọn núi nữa!
Cô lấy thẻ thông hành mà tên yêu nghiệt đưa cho cô ngày hôm qua đặt lên bàn lễ tân, thế nhưng Đại Sảnh tiểu thư cứ nhìn đi nhìn lại Đa Bảo vài lần.
Gần đây cô không thức đêm mắt đâu có quầng thâm mặt cũng đâu có nổi mụn chứ? Chẳng lẽ dáng vẻ hôm nay của cô lại tỏa nắng đến thế sao?
Bất giác, Đa Bảo vươn tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình.
A! Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là?
Đột nhiên nghĩ đến một thứ, trái tim Đa Bảo chợt căng thẳng.
Chẳng lẽ là sự kiện bồn rửa lần trước cô và mẹ làm náo loạn Công ty thiết kế Giang thị nên bây giờ bị cho vào sổ đen hay sao hay sao?
Trong đầu hiện ra hình ảnh trò chơi Ninja Fruit, chỉ là thứ ném lên không phải trái cây mà chính là Đa Bảo cô, sau đó......”Rào rào xoẹt xoẹt ~” Đa Bảo giống như trái cây bị chia năm xẻ bảy, hồn bay phách tán......
OMG! Trong nháy mắt tâm trạng Đa Bảo trở nên hỗn loạn.
Giang thị thù dai như vậy thật là không có nhân tính? Cô và mẹ cũng chỉ là đi đến Công ty thiết kế Giang thị! Dù cùng một tập đoàn đi chăng nữa thì cũng là công ty con! Có nhất thiết phải tàn bạo thế này không? Có nhất thiết phải tàn bạo thế này không! Đánh con trai cha đến báo thù hay sao? Giang thị à? Không biết là con trai không đánh không nên thân sao! Nếu là thực như vậy, tên yêu nghiệt đã đẩy cô vào trong hố lửa mà kẻ ngốc là cô đây lại nhảy vào rồi!
Huống chi bây giờ cô đã vào hang cọp, làm như thế nào cho phải đây?!
” Công ty sáng tạo quảng cáo Bác Thịnh sao? Mời đi theo tôi.” Đa Bảo đang suy nghĩ lung tung Đại Sảnh tiểu thư cuối cùng cũng mở miệng sau đó dẫn Đa Bảo vào nội bộ công ty.
Đa Bảo ngoan ngoãn đi theo phía sau người ta không dám thở mạnh, liên tưởng đến lần trước ở công ty thiết kế bộ dạng phách lối hung hãn của mẹ, cô chỉ muốn tìm cái lỗ nào chiu vào.
Mẹ nợ con gái trả đạo lý này hôm nay đích thân cô được trải nghiệm rồi.
”Đây là khoa đào tạo của bộ phận tài vụ Giang thị, hai tháng tiếp theo cô sẽ tiếp nhận khóa đào tạo chính thức của Giang thị ở đây cùng với thực hành công việc thực tế, đây là cơ hội Giang thị trao cho cô, cơ hội chỉ có một, nếu không biết nắm bắt...... Cô cũng không cần trở về công ty......” Bị Đại Sảnh tiểu thư đưa tới một phòng làm việc rõ ràng là không phải cô bị phát hiện rồi, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì đã bị sỉ nhục.
Ý muốn nói là...... Cô là cái thứ cản trở công ty, là cái đồ đi cửa sau biết không? Giang thị chúng tôi nhân hậu bao dùng bằng lòng cho cô cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng Giang thị chúng tôi không phải chỗ thu mua phế liệu, hoặc là thành tài hoặc là bất tài! Không thành được thì lập tức cút đi!
Đa Bảo như thấy được bộ dạng đầu đường xó chợ ăn xin đáng thương hai tháng sau của mình, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại hai yêu tinh trong ký túc xá, trái tim Đa Bảo như bị quất từng đợt, xã hội khôn sống mống chết tàn khốc khiến cho mặt cô vấy máu!!!
Lúc này Đa Bảo mới thật sự hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, Giang thị là tập đoàn quốc tế nổi danh, dùng người luôn yêu cầu nghiêm cẩn hà khắc, hiện tại công ty mình bị thu mua thành công ty con dĩ nhiên phải theo tôn chỉ của công ty mẹ, trình độ học vấn của Đa Bảo so với tiêu chuẩn của Giang thị thật sự là xa không thể chạm. Jesse-ddIeendAnnn Lúc trước mấy chị em ở phòng ban khác không đâu bị công ty sa thải, lúc ấy Đa Bảo đã cảm thấy kỳ lạ, giờ khắc này tất cả mọi thứ đều đã có đáp án! Này tên yêu nghiệt không trực tiếp sa thải cô mà để cô đi đến đây tiếp nhận học bổ túc có phải cảm thấy cô có chút thực lực hay không? Có phải để cho cô một con đường sống hay không?
Nhất thời cảm thấy anh ta không xấu xa như mình tưởng, nhất thời sinh lòng cảm kích muốn khóc lóc nức nở.
Yêu nghiệt! Anh chính là ngọn đèn soi sáng cuộc đời tôi, là Bá Nhạc* của tôi! Anh chí công vô tư bỏ qua chuyện cũ, tôi lại lấy dạ tiểu nhân so lòng quân tử rồi! Hôm nào nhất định đưa anh về nhà họ Hứa chúng tôi dâng cho anh mấy nén hương!
(Thể loại cảm kích gì vậy nè trời =O=’’- Jesse)
* Bá Lạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.
(Doãn nhi tử: -_-|||, tôi còn không có cứt đốt em gái ngươi giấy hương a!)
Đưa mắt nhìn Đại Sảnh tiểu thư rời đi Đa Bảo nhất thời cảm giác tiền đồ trước mắt thật sầu thảm!
” Ở đời này nếu chẳng gì vừa được lòng ta/ Thì sớm mai hẵng xõa tóc gió mà chèo thuyền rong chơi mãi.! “*
*Nguyên văn: “ Nhân sinh tại thế bất xưng ý, minh triêu tán phát lộng biển châu! “ Hai câu cuối của bài thơ “Tuyên Châu Tạ Diểu lâu tiễn biệt Hiệu thư Thúc Vân” của Lý Bạch.
Người khác là dao thớt, tôi là cá thịt. Hoặc là sống hoặc là chết! Đa Bảo cô vì tiền đồ và tương lai quyết sống mái phen này!
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
14 chương
39 chương
59 chương