Sr, Người Tớ Yêu Là Cậu Ấy
Chương 14
Bức mail lạ được gửi tới từ địa chỉ canmottinhyeu_kococonLinh.
Sao tên nó lại có trong address này vậy nhỉ???
“Mày là Thái Linh lớp 12A1 trường NVX đúng ko??? Đúng chứ gì?? Thấy ta tài ko kakakaa”
Mới đọc tới đây, nó đã thấy kẻ này hình như bị khùng nặng.
“Tao biết mày là Thái Linh_kẻ bám đuôi Lâm rồi giờ lại chuyển sang Duy!! Mày là đồ con gái vô liêm sỉ, chóa ko bik nhục… tại sao mày dám cướp mất đi hoàng tử của đời tao chứ??? Mày được lắm, giờ lại còn quyến rũ cả hotboy Vĩnh Kì của trường nữa… mày ngon đó, coi chừng bị tạt axit nha… tao khuyên mày nên tránh xa Duy và Kì ra, nếu ko thì… đừng trách sao tao ác… kakakakk!!
Kẻ Hủy Diệt Hàng Loạt”
Nó cười sằng sặc khi đọc xong bức mail điên khùng được gửi tới từ một kẻ nặc danh. Cái gì mà “kẻ hủy diệt hàng loạt”chứ?? Chắc là một đứa con gái nào bày trò đây mà… bộ ko biết danh tiếng của nó trong trường sao??? Dám cả gan ném bom vào mail address của nó, kẻ này chán sống rồi thì phải!! Thôi được rồi, ngày mai sẽ coi kẻ nào là tác giả của bức mail điên khùng này.
Cộc cộc…
Có tiếng gõ cửa phòng nó kèm theo tiếng vọng vào của ba nó
_Con có sao ko Linh?? Đi ngủ sớm đi con, mai ba đưa con tới trường!!
_Ko sao, mai con đi với Duy!!
_Ko, ba có chuyện cần nói với cô chủ nhiệm của con nên sẽ đưa con tới trường. Quyết định vậy đi
~Nó im lặng. Ba và nó giống nhau mà, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù trời có sập xuống thì cũng ko đời nào thay đổi được. Nó biết vậy nên đành im lặng thôi…
…
Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, nó được đánh thức nhờ 7 chiếc đồng hồ tội nghiệp
_Amen, mới sáng sớm mà mình đã sát sanh rồi!! – nó chắp tay lại khi nhìn thấy chiếc đồng hồ hình Mickey đang nằm bẹp dúm ở dưới đất, ốc vít căng ra từa lưa. Hôm nay sẽ là một ngày xui xẻo đây.
Làm VSCN xong, nó nhanh chóng phi xuống nhà ăn sáng.
_Chào con, buổi sáng tốt lành!! – dì Trinh cười tươi khi nhìn thấy nó.
_Lạy Chúa amen, con quên là mẹ đã đi rồi!!
Nó ko thèm nhìn dì Trinh lấy một cái, nhanh chóng mang cặp rồi co giò chạy nhanh ra ngoài cổng. Cũng may ba nó ko có ở đó. Tí nữa ba phải tới trường một mình rồi.
Vừa mở cổng bước ra ngoài, nó đã nhìn thấy nụ cười thường trực trên môi của Duy. Cậu đang đứng đợi nó, một tay bỏ túi một tay xách balo, miệng nhai cao su nhóp nhép. Nhìn thấy nó, Duy phun miếng cao su trong miệng ra rồi chào một cách khác hẳn ngày thường
_Tỉnh ngủ chưa??? – đó có thể được coi là một câu chào ko nhỉ???
Nó nhăn mặt, cố mở thật to mắt ra để nhìn xem đây có đúng là thằng bạn thân của mình hay ko.
_Duy, từ hôm qua tới giờ tao thấy mày hơi tửng nha. Đi khám chưa??
_Khám tổng quát rồi, bác sĩ kêu tao bình thường!! – Duy cười toe.
_Az, nhất định là mày chập mạch nào rùi đó!! Có sao ko??? Hay tao đưa mày tới bệnh viện nha!!
_Mày mới chập mạch đó. Mới sáng sớm đã làm người ta nổi điên rồi. Thôi đi học chớ??
Nó khẽ gật đầu, đi bên cạnh Duy.
Hình như… hình như… nó cảm nhận được Duy đang nhích sát vào gần nó hơn thì phải… bất ngờ, Duy gác tay lên vai nó như kiểu người ta gác tay lên ghế khi ngồi tựa lưng ra sau vậy.
_Mày làm gì vậy???
_Có gì đâu!! Có một chuyện mà tao giấu mày, giờ đã tới lúc phải nói rồi!! Thực ra đây mới đúng là con người thật của tao, trước giờ tao đã cố biến mình thành một người hoàn toàn khác là vì tao muốn làm bạn với mày. Tao biết nếu ko đổi mới mình thì mày sẽ ko bao giờ chấp nhận tao là bạn. Vì vậy nên tao mới… Thành thực xin lỗi mày, nhưng từ giờ tao sẽ sống bằng con người thật của chính mình. Vậy mày còn chấp nhận tao ko???
_Ớ… ờ!! Mày nói gì lạ vậy, dù sao thì mày vẫn chính là mày thôi!! Dù con người thật của mày ra sao thì mày cũng vẫn là bạn thân của tao!!
Duy nhìn nó mỉm cười, nó cũng cười đáp lại.
Trong lòng nó đã đỡ buồn hơn hôm qua một chút… có lẽ là vì sự an ủi của Duy chăng??
A đúng rồi, nó nhớ ra bức mail nặc danh tối hôm qua. Tới giờ nó vẫn tò mò ko biết kẻ điên khùng đó là ai mà dám tự xưng là “kẻ hủy diệt hàng loạt nữa”… Con gái trong trường ghét nó vì nó thân với Duy cũng ko ít, nhưng ko có con nhỏ nào biết được địa chỉ email của nó, vậy thực ra “kẻ hủy diệt” này là ai?? Hay là “chơn nhơn bất lộ tướng”???
Nó định nói cho Duy hay nhưng lại thôi, giờ Duy đã thay đổi rồi, ko còn là một thằng con trai tính tình con nít như ngày hôm trước nữa, nếu nói ra ko biết chừng Duy sẽ tìm cho bằng được con nhỏ đó rồi dần cho nhỏ một trận.
Hôm nay là thứ 2, ko có môn Sinh, nhẹ nhõm quá.
Nó sóng bước bên Duy tiến vào cổng trường trước hàng nghìn con mắt ngạc nhiên tò mò của bọn bà 8 trong trường, cả của ông giám thị và bác bảo vệ nữa.
Ông thầy giám thị vỗ vai nó, gật đầu
_Tốt!! Tốt lắm, em đã dần đi vào nề nếp rồi đấy. Bỏ cái danh hiệu “nữ hoàng đi trễ” đi, mặc dù nó rất hợp với em!!
Nó cười mà mặt méo xẹo, ông thầy này rốt cuộc là khen hay xỏ nó vậy?? Từ ngữ gì đâu mà…
Duy nắm tay kéo nó đi nhanh vào lớp, ở ngoài này ko khéo rồi thành chủ đề bàn luận của cả trường mất.
Reeng…
Nó vừa bước chân vào lớp thì chuông báo hiệu cũng vang lên. Nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, Duy dở vở ra học bài và nó cũng vậy.
Lại thêm một lần nữa làm cho cả lớp sock từ đầu tới cuối. Lần đầu tiên trong năm thấy nó học bài, cả lớp vừa mừng vừa lo. Mừng là thành tích của lớp sẽ có thể đi lên, còn lo là lỡ nếu đây là trò mới của nó thì hơi mệt.
Nhưng chưa đầy 5p thì ko khí trở lại như cũ vì nó bỏ cuốn vở xuống và bắt đầu sự nghiệp chọc phá của mình. Nó là vậy đấy, mau giận, mau buồn mà cũng mau quên. Chuyện ba mẹ nó li hôn giờ nó chẳng còn ý kiến gì nữa, mẹ nó vui thì nó cũng vui rồi.
Tối hôm qua mẹ còn gửi mail cho nó chứng tỏ rằng mẹ vẫn rất khỏe mạnh và vui vẻ, nó yên tâm lắm nên sáng nay mới tỉnh được như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
35 chương
6 chương
35 chương
46 chương
28 chương
47 chương