9h30 sáng chủ nhật, Sabine đang ngồi trong xe của tôi, lúc tôi ra xe chuẩn bị đi làm. Tôi nhìn thấy chị ta ngay khi vừa bước chân ra khỏi cửa và trong một giây, tôi đã nghĩ tới chuyện quay trở vào trong bếp, nơi bố tôi đang lau rửa vết thương trên đầu cho Alec và tìm cách tống cổ lão Avari ra khỏi cuộc đời chúng tôi vĩnh viễn. Tôi đã hơi bất ngờ khi sáng nay thấy bố tỏ ra thông cảm với Alec hơn hẳn mọi khi, có lẽ vì giờ bố cũng đã hiểu cái cảm giác trở thành nạn nhân của trò đi mượn thân xác ấy nó như thế nào. Nhưng lờ chị ta đi sẽ chỉ càng kéo dài một sự thật không thể tránh khỏi thôi. Và tôi bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của Sabine đang dần trở thành một điều không thể tránh khỏi trong cuộc đời tôi, mặc dù tôi mới chỉ biết chị ta được có một tuần. Có thể ví loài mara giống như một sức mạnh của tự nhiên - một cơn sóng triều của nỗi sợ hãi, sự đau đớn và những ham muốn - và cách duy nhất để tồn tại trước chị ta là bám lấy một cành cây gần nhất và vượt qua sóng gió mà thôi. Chị ta thậm chí còn chẳng thèm ngẩng lên lúc tôi chạy xuống cầu thang; chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mái tóc dài đen dài xõa xuống che hết cả một bên mặt. Tôi liếc ngang liếc dọc nhưng chẳng thấy xe của chị ta đâu, và tôi quyết định sẽ không hỏi xem chị ta tới nhà tôi bằng cách nào. Tôi thở ra thật chậm rãi và bước xuống đường, cố gắng kìm nén cơn giận dữ lại vừa chợt bùng lên khi nhìn thấy chị ta. Giờ không phải lúc để đôi co với chị ta. Rõ ràng là chị ta đã đột nhập trái phép vào trong xe của tôi nhưng cánh cửa bên ghế lái vẫn đang khóa nguyên, và Sabine cũng chẳng hề quay sang nhìn tôi hay nhoài người sang mở cửa xe cho tôi lúc tôi thử vặn vào cái tay nắm cửa. Chẳng hiểu chị ta đã chui vào xe tôi kiểu gì. Và nếu không phải tôi nhìn thấy lồng ngực của chị ta vẫn đang phồng lên xẹp xuống theo từng nhịp thở, có lẽ tôi đã tưởng là chị ta đã chết. Như vậy mới đúng với phong cách của Sabine, dù có chết cũng phải cố chết trong xe của tôi, để rồi ám ảnh tôi trong suốt phần đời còn lại của mình. Tôi nghiến chặt răng, mở khóa cửa rồi chui vào trong xe. “Chị đang làm gì trong xe tôi thế?” Tôi hỏi, tay vẫn nắm khư khư lấy chìa khóa xe vì sợ nếu tra chìa vào ổ bây giờ nhỡ bị chị ta cướp lấy rồi bỏ chạy thì khổ. Với Sabine, chuyện gì cũng có thể xảy ra. “Chờ cô.” Chị ta nói giọng nghèn nghẹn. Cột sống tôi lạnh toát. Lẽ nào lão Avari đã tìm được cách chiếm đoạt thân xác chị ta? Lẽ nào lão ta đã kịp nhập vào người khác nhanh như thế? Nhưng rồi chị ta quay sang nhìn tôi và tôi đã hiểu. Chị ta không phải đang bị nhập hồn hay gì hết - chị ta đã khóc. Tuyệt! Một Cơn Ác Mộng mít ướt! Tiếp tới sẽ là gì? Một con quỷ đầu trâu mặt ngựa bị tâm thần phân liệt chăng? “Chị làm thế nào mà vào được đây?” Tôi hỏi vậy thôi chứ cũng không chắc là muốn nghe câu trả lời. Đáng nhẽ tôi có thể đạp cho chị ta một phát bay xuyên qua cửa kính và đi thẳng tới chỗ làm. Nhưng nghĩ kĩ lại thì hiếm khi tôi được trên cơ Sabine như thế này. Thế nên tôi không thể cưỡng lại cơ hội tìm hiểu xem điều gì có thể khiến một cô nàng mara xấu tính phải rơi nước mắt lã chã thế này. Sabine thọc tay vào cái khe giữa cái ghế và cánh cửa ô tô bên phía chị ta, rút ra một thanh kim loại dài, mảnh với cái móc ở đầu. Tôi nắm chặt lấy chùm chìa khóa. “Tôi thậm chí còn chẳng muốn biết chị làm thế nào mà học được cách sử dụng cái thứ ấy.” - Sự tò mò của tôi, kể cả sự kiên nhẫn của tôi, nhanh chóng tan biến mất - “Nếu chị hy vọng rằng tôi sẽ thấy tội nghiệp cho chị thì xin lỗi nhé, chị không gặp may rồi!” - Tôi nói, cố gắng tránh không nhìn vào đôi mắt sưng húp, khuôn mặt đỏ lựng, và những giọt nước mắt đang lăn dài trên má chị ta. “Tôi không cần sự thương hại của cô.” - Chị ta sụt sịt, sau đó với tay lấy tờ giấy ăn trong cái hộp bên cạnh và tự lau nước mắt - “Tôi cần cô khắc phục chuyện này.” “Khắc phục chuyện gì cơ?” “Chuyện này!” - Chị ta dang rộng hai tay ra, như để ám chỉ toàn bộ cuộc đời khổ sở của mình - “Anh Nash không chịu nói chuyện với tôi nữa. Tối qua tôi đã quay lại đó nhưng lại bị anh ấy đuổi ra khỏi nhà. Anh ấy thậm chí còn không thèm nghe tôi nói.” Phải thừa nhận là tôi thấy có chút hả hê trước sự đau khổ của chị ta, dù gì thì chị ta cũng phá tôi quá đủ rồi. “Tôi lấy làm lạ là anh ấy vẫn còn mở cửa cho chị vào nhà đấy.” Sabine cau mày. “Tôi đã tự trèo vào qua đường cửa sổ.” “Chị đã đột nhập vào nhà anh ấy ý hả?” Tôi trợn tròn mắt nhưng rồi nghĩ lại cũng thấy không bất ngờ lắm. Chị ta chẳng phải đã đột nhập vào cả giấc mơ và xe ô tô của tôi, huống hồ... Sabine nhún vai. “Cô Harmony lúc nào chẳng quên đóng cửa sổ.” “Đó không phải là vấn đề.” - Mặc dù vậy nhưng lần tới gặp nhau tôi sẽ phải nhắc cho anh Nash biết - “Chị không thể đột nhập vào nhà người khác rồi hy vọng là họ sẽ vui mừng khi nhìn thấy chị được!” Chị ta khó chịu. “Lúc trước anh ấy vẫn luôn thích thế mà. Bọn này chẳng bao giờ có thể giận nhau lâu. Sau mỗi cuộc cãi vã, một trong hai đứa sẽ lẻn vào phòng đứa kia và thay vì nói lời xin lỗi, chúng tôi sẽ...” “Dừng lại!” - Tôi quát lên, ở trong xe thế này nghe giọng tôi to hơn hẳn. Trong vài giây, tôi chỉ có thể chớp mắt nhìn chị ta, không tôi vẫn ngồi tiếp chuyện chị ta được tới bây giờ - “Tôi tự đoán được rồi, không cần chị mô tả chi tiết đâu... Nói thật nhé tôi thấy như thế không bình thường chút nào. Nghe như kiểu hai người chẳng có điểm gì chung, ngoài chuyện quan hệ ý.” Sự tổn thương thoáng vụt qua đôi mắt đang rưng rưng như sắp khóc của chị ta, và một lần nữa trái tim tôi lại đập nhanh hơn, đầy thỏa mãn. Nhưng sau đó chị ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi không nghĩ cô biết thế nào là bình thường, Kay ạ. Hơn nữa đôi khi có những thứ vốn dĩ đã là sai lầm. Và thậm chí nếu chúng tôi không phải là một cặp đôi bình thường thì cũng có sao? Bình thường để làm cái gì, khi mà nó chỉ dành cho những kẻ nhạt nhẽo. Anh Nash và tôi giống như tia chớp đựng trong cái chai vậy. Chúng tôi cháy nhanh và dữ dội, nhưng không bao giờ tàn lụi.” Tôi mở miệng định bật lại, nhưng đã bị chị ta cắt ngang. “Hơn nữa mối quan hệ của chúng tôi được xây dựng trên nền tảng gì thì có liên quan quái gì đến mọi người? Nhưng có một điều cô nên hiểu: Cô sẽ mãi mãi không thể hiểu anh Nash bằng tôi. Cô sẽ không thể thực sự hiểu một người nào đó cho tới khi cô nhìn thấy được nỗi sợ hãi của anh ta, và ngay cả nếu anh ấy có kể cho cô nghe những điều bí mật thầm kín nhất của mình thì cô cũng không bao giờ có thể hiểu chúng được như tôi. Cô không bao giờ có thể hiểu anh ấy được như tôi.” “Chị ra khỏi xe ngay!” Tôi đã nghe quá đủ rồi. “Không.” - Chị ta dùng khuỷu tay gạt khóa cửa lại và khoanh hai tay lại trước ngực - “Tôi sẽ không đi đâu hết cho tới khi cô khắc phục chuyện này cho tôi.” “Việc gì tôi phải khắc phục cho chị? Chị thậm chí còn không có lấy một lời xin lỗi tôi.” Lông mày chị ta khẽ chau lại và mặt đầy bối rối, “Tôi không thể xin lỗi.” Hai tay tôi nắm chặt lấy cái vô lăng. “Tại sao không?” “Bởi vì tôi không hề thấy có lỗi!” - Chị ta ngồi thẳng dậy, mắt mở to và nói giọng rất nghiêm túc - “Tôi đã làm điều tôi phải làm. Nó đã không có tác dụng, và giờ tôi ước gì mình đã làm khác đi. Nhưng ít nhất thì tôi cũng đã cố gắng, và tôi không hề cảm thấy có lỗi vì điều đó. Tôi sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có lại được anh ấy. Tôi cứ nghĩ cô sẽ hiểu điều đó cơ đấy.” “Tôi hiểu.” - Tôi thở ra đầy khó nhọc, mắt nhìn chằm chằm vào cái bảng điều kiển trước mặt, trước khi quay sang nhìn vào đôi mắt đau đớn của chị ta. “Đó chính xác là lý do tại sao tôi sẽ không giúp chị. Bây giờ thì ra khỏi xe tôi ngay! Tôi còn phải đi làm.” Ánh mắt của Sabine đột nhiên tối sầm lại, đôi môi đầy đặn của chị ta mím chặt thành một đường thẳng. Chắc hẳn chị ta đang điên lắm. “Nghe đây, Kaylee... Cô sẽ phải khắc phục chuyện này, nếu không tôi thề là tôi sẽ ở trong đầu của cô suốt cả đêm, đêm này qua đêm khác trong suốt phần đời còn lại của cô.” Hai hàm răng của tôi nghiến chặt đến nỗi mắt tôi như muốn nổ tung. Tôi cắm chìa khóa vào ổ và khởi động xe. “Tùy chị thôi. Cứ coi như tôi cho chị đi nhờ xe. Nhưng đừng hỏi tôi lát nữa chị về bằng cách nào nhé bởi vì đây là một cuộc tranh luận một chiều.” “Tôi có thể làm chuyện đó thật đấy.” - Sau đó vài phút chị ta lại tiếp tục thao thao bất tuyệt, như thể không hề nghe thấy câu cảnh cáo trước đó của tôi - “Những cơn ác mộng chỉ kết thúc khi tôi cho phép chúng dừng lại. Tôi có thể bắt cô mơ cả đêm, bao lâu tùy thích, và cô sẽ không thể thức dậy nếu chưa được sự cho phép của tôi. Và tôi sẽ chỉ làm thế nếu cô giải quyết xong mọi chuyện giữa tôi và anh Nash.” Tôi nuốt nước bọt cái ực, cố gắng tỏ ra cho chị ta thấy những lời đe dọa vừa rồi của chị ta chả là cái đinh gì với tôi hết. Nhưng thực tế không phải vậy. Ngoài nỗi kinh hoàng mà chị ta truyền qua các giấc mơ, nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi chính là cảm giác không kiểm soát được bản thân mình. Tôi không thể chịu được ý nghĩ bị kẻ nào đó khống chế. Và chị ta biết điều đó. Nhưng tôi sẽ không bao giờ quỳ gối trước những lời đe dọa của chị ta, cho dù chúng có khủng khiếp đến đâu. “Chị cũng thừa biết hăm dọa không phải là cách có thể buộc tôi giúp chị mà.” Tôi nói, trong lòng thầm ước có thể quay sang theo dõi phản ứng của ta, thay vì phải tập trung nhìn đường như thế này. Bởi vì thành thực mà nói, tôi cũng không chắc cái nào nguy hiểm hơn, giao thông trên đường cao tốc hay việc có một con quỷ mara ở trong xe. “Thế cái gì mới có thể khiến cô chịu giúp tôi?” Chị ta lại tiếp tục sụt sịt và lần này giơ cả hai tay lên lau nước mắt. “Không gì hết! Tôi chẳng nợ nần gì chị hết! Và tôi thấy vui hết sức khi anh Nash không thèm nói chuyện với cái loại như chị! Chị là cái thứ con gái lố lăng, cởi áo rồi nhảy xổ vào đàn ông con trai. Lại còn cố tình để tôi nhìn thấy mới đáng tởm chứ. Chị nghĩ chúng tôi là một lũ rảnh việc tham gia trò chơi tâm lý bệnh hoạn của chị chắc?” “À...” - Sabine nói và tôi liếc sang thấy chị ta cau mày, có vẻ hơi bất ngờ trước sự chao chát của tôi - “Cô thừa biết là tôi theo đuổi anh ấy rồi mà, tôi chẳng đã nói thẳng với cô ngay từ đầu còn gì. Chuyện đó có phải là bí mật đâu. Nhưng cô đã sai ở một điều cuối cùng. Đây không phải là một trò chơi. Đây là cuộc đời của tôi, và anh Nash là điều tốt đẹp duy nhất mà tôi có. Anh ấy là tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến trong suốt hai năm qua và tôi sẽ không để mất anh ấy một lần nào nữa. Cô phải giúp tôi, Kaylee. Tôi xin cô đấy.” Giọng chị ta nghẹn lại ở câu cuối cùng và tôi lại liếc sang nhìn chị ta đầy bất ngờ. Hiển nhiên một người như Sabine rất ghét phải cầu xin sự giúp đỡ của tôi, nhưng chị ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì miễn sao có thể giành lại được anh Nash, và tôi hiểu cảm giác đó của chị ta. Anh Nash và tôi đã làm lành với nhau, nhưng không phải vì tôi đã tha thứ cho anh. Mà vì tôi quá nhớ anh, muốn quay lại với anh kể cả khi vẫn chưa thể tha thứ cho anh. Do đó, Sabine đã nhờ nhầm cô bạn gái cũ rồi. “Chị dừng lại được rồi đấy, tôi chẳng có nghĩa vụ phải giúp gì chị hết!” Cuối cùng, tôi đành mở miệng lên tiếng. Câu nói đó lạ lẫm đến nỗi tôi thực sự đã phải lặp đi lặp lại chúng trong đầu để chắc chắn. “Cô đúng là một con khốn ích kỷ! Cô có tất cả mọi thứ” - Chị ta ta gào lên, làm tôi giật bắn mình, suýt nữa thì đi chệch sang làn bên cạnh - “Cô có thể tìm một người khác để yêu cô, chỉ cần cô vẫy tay một cái thì thiếu gì người, nhưng tôi thì không thể. Nash là tất cả những gì tôi có. Anh ấy là tất cả những gì tôi có thể có, và tôi đã phải hy sinh mọi thứ để đi tìm anh ấy.” Và rồi chị ta ngừng la hét, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi cả hai chúng tôi đều cố gắng để hít thở lại bình thường. Sau đó, chị quay sang nhìn tôi một lần nữa, lần này đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn không kém phần căng thẳng. “Kaylee, tôi không yêu cầu cô đẩy anh ấy về phía tôi. Thậm chí tôi cũng không đòi hỏi cô phải tránh sang một bên. Tôi chỉ mong cô đừng kéo anh ấy khỏi tôi.” Tôi bật xi nhan rẽ phải và chuyển sang làn bên cạnh rời khỏi đường cao tốc, và khi không thấy tôi trả lời, Sabine lại cố thử một lần nữa. “Thế cô muốn gì nào?” - Chị ta hỏi - “Không lẽ cô muốn tôi van xin cô?” Cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến nơi. Tôi đánh xe vào bãi để xe của rạp chiếu phim và chọn một chỗ ở tít phía sau. “Tôi muốn chị hãy ra khỏi xe của tôi! Tôi không thể giúp chị, cho dù tôi có muốn đi chăng nữa. Anh Nash tự có ý kiến của riêng anh ý.” “Tôi biết. Giờ anh ấy đang rất giận, nhưng rồi anh ấy sẽ quên thôi. Có thể không phải ngay lập tức nhưng sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ hết giận và anh ấy sẽ không nói ra điều đó trừ phi cô chịu bỏ qua mọi chuyện trước. Nếu cô tha thứ cho tôi, anh ấy cũng sẽ tha thứ cho tôi, và chúng ta sẽ có thể trở lại như xưa.” “Tôi không thích cái ngày xưa ấy của chị!” - Tôi tắt máy và rút chìa khóa ra khỏi ổ - “Cả anh ấy cũng thế”. “Hãy hỏi anh ấy xem.” - Chị ta nắm lấy tay tôi trước khi tôi kịp ra khỏi xe - “Hãy hỏi anh ấy xem liệu anh ấy có thực sự muốn thoát khỏi tôi không Kaylee. Anh ấy sẽ nói cho cô biết sự thật. Và nếu anh ấy nói rằng anh ấy không muốn mất tôi, ít nhất là với tư cách một người bạn, mà cô vẫn không chịu giúp tôi, tức là cô đang cố ý làm cho anh ấy không vui. Sao cô có thể làm như vậy nếu cô thực sự yêu anh ấy?” “Chị có biết bản thân đang nói gì không thế? Tôi...” Nhưng tôi không có bất cứ lý lẽ gì để phản bác lại, vì vậy tôi chỉ còn biết ngã đầu ra sau ghế, rền rĩ - “Chị đúng là kẻ khó chịu nhất mà tôi từng gặp.” Sabine nhướn mày tỏ vẻ thích thú ngay cả khi nước mắt vẫn đang chan chứa trong mắt. “Tôi sẽ coi đó là một lời khen.” “Không hề.” “Nhưng cô vẫn chưa đuổi tôi ra khỏi xe.” “Đấy là vì chưa cố thôi!” - Tôi lại thở dài, nhưng lần này tôi nhận ra âm thanh của sự bất lực trong tiếng thở dài của mình, khó để ghét chị ta khi chị ta đang không ôm hôn bạn trai của tôi hay rình mò các giấc mơ của tôi - “Sabine, năm phút nữa là tới giờ làm của tôi rồi. Và tôi nhắc lại một lần nữa, chuyện đó sẽ không xảy ra. Chị không thể yêu cầu tôi tha thứ cho chị sau màn thoát y tối hôm trước của chị ở nhà anh Nash được. Nói gì đến việc giúp hai người hàn gắn lại tình bạn.” “Tại sao cô lúc nào cũng thích bảo tôi không thể làm cái này không thể làm cái kia thế nhỉ? Không có gì mà tôi không thể làm, và cô cũng thế, chỉ có điều cô có nhận ra điều đó hay không thôi. Và nếu không phải vì cô thấy bị đe dọa bởi tôi, có lẽ cô đã không có vấn đề gì với chuyện đó rồi.” “Thôi nhé! Tôi nhịn chị thế này là quá đủ rồi!” Tôi mở cửa chui ra khỏi xe - “Lúc nào đi, nhớ khóa xe. Và hãy tránh xa xe của tôi ra!” Và tránh xa cả cuộc đời của tôi nữa. Ca làm của tôi kết thúc lúc hai giờ, và tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy trong xe mình không có ai. Nhưng không nhẹ nhõm cho lắm khi nhận ra cả bốn cánh cửa đều không khóa - một đòn trả đũa hèn hạ của Sabine. Cũng may là tôi không để bất cứ cái gì trong xe, vì vậy không có gì có thể bị lấy mất ngoại trừ chính cái xe - điều hoàn toàn có thể đã xảy ra nếu tôi làm ca đêm hôm nay. Tôi mở cửa đi vào trong nhà và thấy một tờ giấy nhắn của bố, trong cái bát đựng kẹo mà tôi vẫn thường dùng để bỏ chìa khóa. Nội dung trong giấy cũng không khác gì lắm với cái tin nhắn thoại trước đó của bố: Bố đưa Alec đến nhà máy để kiểm tra sức khỏe và tham quan chỗ làm việc, cả hai sẽ về nhà lúc sáu giờ cùng với bữa tối. Trong tin nhắn không nói nhưng qua giọng nói của bố, tôi hiểu là ông không muốn để Alec ở nhà một mình, nhất là sau sự cố xảy ra đêm qua. Vì vậy lần đầu tiên trong nhiều tuần, tôi mới được tận hưởng cảm giác ở nhà một mình. Tôi rất muốn có một giấc ngủ ngắn, hoặc thậm chí là vài tiếng ngồi nhìn chằm chằm vào cái ti-vi mà không bị ai giành điều khiển cùng. Đáng tiếc, tôi không thể thực sự thư giãn chừng nào tôi biết được làm sao để đuổi lão Avari ra khỏi những giấc mơ của tôi, và ra khỏi cơ thể của Alec. Tôi đoán, lý do duy nhất khiến lão ta chưa tìm cách đoạt lấy cơ thể của tôi là vì tôi không thể cung cấp năng lượng cho lão Alec. Nhưng sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi tôi khiến cho lão ta nổi điên lên và quyết bắt lấy tôi cho bằng được, dù chỉ là để hành hạ hay làm nhục tôi. Hoặc tệ hơn thế. Bởi vì nếu lão ta đã có đủ sức mạnh để nhập vào một Thần Ngủ lai thì chắc chắn sẽ có đủ sức mạnh để nhập vào tôi, và lão ta sẽ không mất nhiều thời gian để tìm ra cách sử dụng năng lực của chính tôi để mang tôi sang Cõi âm. Vì thế, làm sao tôi có thể ngồi yên để cho cái suy nghĩ ấy ăn dần ăn mòn tôi như axít được. Thật không may, tôi chẳng có chút ý tưởng nào phải bắt đầu tìm kiếm từ đâu. Bố và bác tôi và có lẽ cả cô Harmony Hudson đã thử đưa ra rất nhiều giả thiết nhưng cho đến thời điểm này vẫn chưa thấy có dấu hiệu thành công nào. Ý tưởng duy nhất của tôi - về việc sử dụng thứ thảo mộc kì lạ của Cõi âm giúp con người không nằm mơ trong khi ngủ mà cô Harmony đã cho anh Nash trong thời gian anh bị bệnh - đã bị vùi dập ngay từ trước khi tôi có thể giải thích thêm. Anh Nash nói loại thảo mộc ấy có thể ngăn Sabine mang đến cho tôi những cơn ác mộng, vì cô ta không thể điều khiển những giấc mơ không hề tồn tại, nhưng với lão Avari thì chẳng có tác dụng gì. Lão ta đâu cần chúng tôi nằm mơ, lão ta chỉ cần chúng tôi ngủ. Mà theo kinh nghiệm của tôi thì mạng Internet cũng chẳng có thông tin gì về tà ma. Ít nhất không phải là các tà ma thực sự. Có rất nhiều thông tin về tà ma trong truyện tranh và trò chơi điện tử. Nhưng chẳng có cái nào hữu ích cả, trừ phi tôi có một thanh kiếm ma thuật đeo bên hông hoặc một binh đoàn siêu nhân không liên quan gì đến nhau nhưng vô cùng mạnh mẽ, hỗ trợ sau lưng. Và thậm chí kể cả thế thì cũng không có gì bảo đảm là chúng tôi sẽ thắng được lão già quỷ quyệt đó. Tôi đang nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhắn hình Betty Boop - vẫn còn trắng tinh - thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Giật mình, tôi đánh rơi cả cây bút cùng tờ giấy trên bàn và nhòm vội ra ngoài cửa sổ phòng khách. Là anh Tod, đang đứng ngoài cửa, hai tay giấu sau lưng. Thật kỳ lạ! Tôi mở cửa và ngước mắt nhìn anh ấy. “Vụ bấm chuông là gì thế?” Anh ấy cười toe toét, mấy lọn tóc xoăn lòa xòa trên trán. “Anh định thử tỏ ra lịch sự ý mà!” “Tại sao? Có ai chết à?” - Tôi chỉ định nói đùa vậy thôi nhưng khi thấy nụ cười trên môi anh ấy nhạt dần thì tôi lại hơi chột dạ - “Làm ơn nói với em là không ai bị chết...” “Ờ chắc chắn là phải có ai đó, ở đâu đó chết rồi. Nhưng không phải là người anh biết.” - Anh nói, và tôi vẫn đang thắc mắc không hiểu anh chàng thần chết này đang làm gì ở trước của nhà tôi. Tod tần ngần một lúc rồi lên tiếng - “Anh vào nhà được không?” Tôi nhún vai và bước lùi lại để cho anh ấy vào nhà. “Thường anh có bao giờ xin phép, hay dùng cửa đâu. Thế... hôm nay anh giao món gì nào? Pizza hay cái chết?” “Thật ra là cả hai.” - Anh giơ hai tay từ sau lưng ra, tay phải anh đang bê một hộp pizza cỡ trung dính đầy dầu mỡ - “Bây giờ là bánh Pepperoni cho em, và 10 tiếng nữa là chứng phình động mạnh ột bà cụ ở phòng 408.” “Cám ơn anh.” - Tôi đón lấy hộp bánh và đóng cửa lại sau lưng anh. Chẳng hiểu sao dạo gần đây nghe anh Tod kể về công việc ca đêm của mình tôi không còn thấy khó chịu nhiều như trước nữa - “Nhân dịp gì thế này?” “Chẳng nhân dịp gì hết. Anh cần phải nói chuyện với em, mà anh lại đang đói bụng.” “Chúng ta cần nói về chuyện gì thế ạ?” Tôi đặt hộp pizza xuống bàn và mở nắp hộp ra, mùi bánh nóng tỏa ra thơm phức. Nhưng thay vì ngồi xuống ghế, anh Tod vẫn cứ đứng lóng ngóng ở giữa phòng khách nhìn tôi, như kiểu không biết phải làm gì tiếp theo. “Em có đang ở một mình không?” Tôi gật đầu và anh thở phào nhẹ nhõm. “Có chuyện gì thế anh Tod? Có gì không ổn à?” “Chúng ta cần nói về Nash. Và Sabine.” Tôi ngồi xuống ghế sô-pha và lấy một lát pizza, và ra hiệu bảo anh cũng ngồi xuống ăn cùng. “Một cái pizza không đủ để bảo em nói chuyện về Sabine đâu. Đáng nhẽ ra anh phải mua thêm ít kem sô-cô-la nữa.” - Tôi cắn một miếng pizza và nói. Anh ngồi xuống nhưng không hề đụng tới miếng pizza nào - “Sáng nay chị ta chui vào trong xe em và nhất quyết không chịu ra, vì thế em phải chở cả chị ta tới chỗ làm cùng với mình. Sau đó chị ta còn bỏ mặc xe em không khóa nữa chứ, có khác nào bảo trộm ơi, cứ lấy đi.” Anh Tod nhếch miệng cười điệu cười nửa miệng quen thuộc. “Em vẫn còn may là cô ấy không mang theo gậy bóng chày đấy.” “Em có nghe chuyện đó. Chị ta đúng là không còn thuốc chữa nữa rồi.” “Sabine đã tới tìm anh sau khi rời khỏi chỗ em.” “Ở chỗ làm á?” “Ừ. Cô ấy đang bị tổn thương, Kaylee ạ.” “Em biết. Giờ thì hãy giải thích cái khúc tại sao đó là lỗi của em đi.” “Anh đâu có nói như vậy. Nhưng cô ta không phải là người duy nhất bị tổn thương. Sau đó, anh đã nói chuyện với Nash.” Tôi nhíu mày, cố nuốt trôi miếng pizza trong miệng. “Anh đang quá rảnh rỗi rồi đấy. Hai công việc và anh hầu như chẳng bao giờ có mặt ở chỗ làm. Có lẽ em cũng nên đổi việc khác thôi.” Anh nhún vai, liếc nhìn hộp pizza nhưng vẫn không hề động tới một miếng nào. “Anh không phải mất thời gian di chuyển, vì thế anh ghé qua nhà...” - ý anh ấy nói là nhà của anh Nash – “... trên đường đi giao bánh.” “Tiện gớm nhỉ.” “Ừ thì làm thần chết đôi khi cũng có cái lợi.” “Anh nói tiếp đi...” “Nash lại đang rơi vào khủng hoảng, Kaylee ạ. Hôm thứ Sáu, cậu ấy không những được gặp lại người bạn thân lâu ngày không có tin tức, mà mối quan hệ với cô bạn gái cũng tiến triển theo chiều hướng tốt dần lên. Vậy mà hôm nay cậu ấy đã mất đi cả hai.” “Anh ấy vẫn còn em.” - Tôi khăng khăng nói - “Bọn em gần như đã làm lành rồi mà. Anh ấy thậm chí còn đã qua nhà em tối qua.” Hay nói chính xác hơn là rạng sáng nay... “Ừ, cái gọi là “gần như” làm lành của em vẫn chỉ dừng lại ở việc Nash sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để chạy tới nhà em ngay khi em gọi, nhưng em thì vẫn chưa đủ tha thứ cho em trai anh để đối mặt với các vấn đề của cậu ấy. Suy cho cùng, Nash vẫn hoàn toàn đơn độc. Và việc ở một mình lúc này là rất nguy hiểm cho ý chí của cậu ấy.” Tôi lại nuốt thêm một miếng bánh nữa. “Anh nói ý chí ở đây là ý chí cưỡng lại cơn nghiện hay là cô bạn gái cũ thế?” “Anh đang nói về cái “hơi lạnh”, Kaylee ạ. Hơi thở của Quỷ. Nash không thể tự vượt qua chuyện này một mình được. Nhưng mẹ và anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh canh chừng cậu ấy được. Nhất là giờ anh lại còn đi làm hai nơi.” “Anh có bao giờ ở đó đâu?” “Anh vẫn quanh quẩn ở đó mà. Có điều không để cho Nash biết thôi. Nhưng anh sẽ không để em trai anh động với thứ hơi thở độc hại đó một lần nào nữa đâu.” - Anh nhìn thẳng vào mắt tôi và tôi nhìn thấy sự lo lắng vụt thoáng qua trong mắt anh. Sự lo lắng và... một cái gì đó khác. Giống như một nỗi đau đớn đang bị đè nén - “Ở một mình và bị những cơn đau hành hạ khiến ọi thứ khó khăn hơn rất nhiều. Và hiện giờ Nash đang bị tổn thương vì nghĩ rằng em không thể tha thứ cho cậu ta. Em cần phải hiểu rằng thứ chất mà Nash đang phải ngày đêm vật lộn cùng, có sức gây nghiện cực kỳ lớn, không dễ gì mà từ bỏ được. Kaylee, Nash cần sự giúp đỡ của em.” Anh ấy không hề nói gì với tôi về chuyện đó. Anh ấy không nói cho tôi biết về nỗi đau đớn và sự khổ sở của mình trong thời gian cai nghiện, bởi vì anh biết tôi không muốn có bất cứ liên quan gì tới phần đó của cuộc đời anh. “Và anh nghĩ em nên tha thứ cho anh ấy?” Nếu mọi chuyện có thể đơn giản như vậy thì tôi đã làm từ lâu rồi. Tod chớp mắt rồi nhìn tôi nói. “Anh nghĩ em nên từ bỏ cậu ấy. Em cần phải giao Nash lại cho Sabine.”