“CON ĐÂY BỐ ƠI.” Tôi gọi điện thoại cho bố, không quên mỉm cười cảm ơn chị phục vụ về ly nước đá. “Sao dậy sớm thế con?” Giọng bố đầy nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng tôi. Cũng không trách được tại sao bố lại lo lắng như thế, mặc dù cả tối tôi đã phải liên tục gửi thư thoại cho bố để báo rằng mình không sao. Và vẫn đang ở bên thế giới loài người. “Con nào có dám ngủ đâu.” – Tôi uể oải đáp – “Nhưng Emma cũng thức cùng con nên cũng đỡ buồn.” – Sự thực gần giống như thế mà. Sau khi chứng kiến cảnh bạn thân của mình bị hai thực thể của Cõi Âm nhập vào người thì dù có muốn tôi cũng khó lòng mà ngủ được – “Bọn con đã nằm xem phim và ăn kem.” Ở đầu bàn bên kia, anh Tod đang đảo tròn hai mắt đầy ngao ngán, tỏ rõ nỗi thất vọng khi bữa tiệc ngủ không hề diễn ra như tưởng tượng của anh. Xét cho cùng anh đã phải ngồi canh cho bọn tôi suốt cả đêm – trong thầm lặng – phòng trường hợp tôi thiếp đi hoặc lão Avari lại xuất hiện. Tất nhiên, tôi cũng không có ý định kể cho bố tôi nghe về anh chàng thần chết hay gã tà ma. Bởi điều đó sẽ chỉ càng khiến bố lo lắng hơn mà thôi, hoặc tệ hơn nữa có thể dẫn tới những hành động khiến bố bị kẹt lại bên Cõi Âm vĩnh viễn. Anh Tod gật đầu cảm ơn chị phục vụ về ly nước cam vừa bưng ra. Tôi đã kiên quyết không nói chuyện với anh ấy nếu anh không chịu hiện nguyên hình trong tiệm ăn. Ở phía đầu đay bên kia, tôi nghe có tiếng rót cà phê. “Bố đang chuẩn bị đi làm.” – Mặc dù tình hình đang rất căng thẳng nhưng bố vẫn phải đi làm đều, nếu hai bố con không muốn ra đường vì không có tiền nộp tiền nhà tháng sau. Tôi thực sự không muốn trở thành kẻ vô gia cư và bị tà ma truy đuổi – “Bố không muốn con ở nhà một mình Kaylee ạ. Con cần nghỉ ngơi. Nhưng sẽ không an toàn nếu con ngủ một mình.” Đây không phải là lời một ông bố nên nói với cô con gái đang trong độ tuổi vị thành niên… Nhưng tôi hiểu ý bố muốn nói gì. “Con vẫn ổn mà bố. Con sẽ cẩn thận mà.” Giờ tôi đang quá buồn ngủ và mệt mỏi để tranh luận với bố. “Con không hề ổn tẹo nào, Kaylee ạ.” – Có tiếng cốc cà phê lạch cạch trên kệ bếp – “Đầu óc con không thể hoạt đọng bình thường khi mà bị thiếu ngủ trầm trọng như thế. Và con sẽ ốm mất nếu cứ cố.” “Thế theo bố thì con nên làm gì?” Tôi hỏi. Chị phục vụ đặt xuống trước mặt tôi đĩa bánh sô-cô-la. Biết đâu đường sẽ giúp tôi tỉnh táo hơn? Tôi cảm ơn chị ta rồi lấy dao xắn chiếc bánh ra thành từng miếng nhỏ. Bố tôi thở dài. “Bố cũng chưa biết. Bọn bố vẫn đang tìm cách. Con có thể ở cùng Nash hay cô Harmony được không? Mặc dù có một vài điểm ở anh chàng đó bố còn chưa tin cho lắm nhưng bố tin là cậu ta sẽ đánh thức con dậy nếu con cất tiếng thét.” Đáng tiếc, ở cùng anh Nash lúc này không phải là một lựa chọn, trừ phi tôi sẵn sàng đi qua Cõi Âm và trao linh hồn của mình cho lão Avari. Hơn nữa tôi cũng chẳng thể ở cùng cô Harmony mà không có lời giải thích về sự mất tích của cậu con trai thứ hai của cô. Vì thế chắc tôi sẽ tới nhà Emma, sau khi anh Tod đi làm chăng…? “Vâng.” – Tôi đút miếng bánh ngọt vào mồm và nhồm nhoàm nhai – “Bố đừng lo, con sẽ không ở một mình đâu.” “OK, thôi bố đi đây.” – Bố nghe vẫn có vẻ ngần ngừ không muốn bỏ tôi lại một mình – “Bố sẽ gọi cho con liên tục để kiểm tra vì thế nhớ cầm theo điện thoại nhé! Hẹn gặp con tối nay.” “Vâng ạ.” Tôi cũng chỉ mong như vậy. Tôi tắt máy và cất điện thoại vào túi quần trước, sau đó ngẩng lên và thấy anh Tod đang nhìn chằm chằm vào cái bánh của mình, cốc nước cam đã uống được một nửa. “Anh có muốn ăn gì không? Mà thần chết cũng cần ăn uống à?” Tôi không nhớ đã từng nhìn thấy anh Tod ăn uống cái gì bao giờ. “Bọn anh không cần ăn uống, cũng như không cần ngủ. Nhưng các giác quan vẫn còn nguyên vẹn và hoạt động bình thường. Bao gồm cả vị giác.” – Anh vội giải thích khi thấy tôi nhướn một bên lông mày tủm tỉm nhìn anh cười – “Đáng tiếc, thần chết không được trả lương bằng tiền mặt như con người, vì thế anh vĩnh viến sẽ chỉ là một kẻ vô sản mà thôi.” À, thì ra là như vậy. “Đây, đằng nào thì một mình em cũng không ăn hết.” – Tôi đẩy cái đĩa ra giữa bàn và đưa cho anh cái dĩa mới – “Làm sao em có thể ăn nổi khi anh cứ nhìn đau đáu như một đứa trẻ bị bỏ đói thế kia.” “Cảm ơn em.” Anh sung sướng càm lấy cái dĩa và xắn lấy một miếng bánh ăn ngon lành. Tôi cười thầm trong bụng, không ngờ thần chết cũng hảo ngọt như vậy. “Vậy là em không phải người duy nhất không tin vào sự trùng hợp đáng ngờ của lễ hội Carnival Mùa Đông và Lễ Chuyển giao đúng không?” Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội thảo luận với nhau về vấn đề này, do có sự có mặt của Emma – mặc dù là đang ngủ. Anh Tod nuốt miếng bánh ngọt trong mồm và gật đầu. “Không thể có chuyện chúng không liên quan gì với nhau. Anh đoán là lão Avari tổ chức bữa tiệc hoành tráng đó để tận dụng tối đa nguồn năng lượng lớn của con người khi ranh giới giữa hai thế giới thu hẹp lại. Vào cái thời điểm chạng vạng ấy, bọ họ sẽ có thể thỏa sức chích hút mà không phải tốn quá nhiều công sức.” Tôi gật đầu, vừa nhấm nháp miếng bánh chấm đẫm si-rô trên đĩa của mình. “Nhưng em nghĩ chuyện không chỉ có thế đâu. Một buổi dã ngoại tập thể, vậy thôi sao? Đó là cái kế hoạch lão Avari đã dày công chuẩn bị suốt thời gian qua? Một kẻ xảo quyệt như lão ta sẽ không đời nào chịu dừng lại ở đó đâu.” Anh Tod nhún vai. “Thử hỏi có còn việc gì mà lão ấy chưa làm? Một con quỷ độc ác chuyên đi hút linh hồn, đánh cắp cơ thể, bắt cóc bạn trai, hành hạ các linh hồn bị đày đọa đến từ thế giới khác.” “Em không biết. Nhưng năm nào chẳng có Đông chí, vậy mà theo lời Alec, đây sẽ là lễ hội đầu tiên được tổ chức trong nhiều thập kỷ qua. Tại sao? Có gì khác biệt ở năm nay?” – Tôi cắn thêm một miếng bánh nữa, chờ đợi một câu trả lời mà cả anh Tod và tôi đều không có – “Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng phải tìm cho ra trước khi đi qua bên đó. Hôm nay anh có hẹn với chị Addison đúng không?” Anh Tod gật đầu và buông cái dĩa xuống. “Ừ. Nhưng nếu sau đó anh từ chối không chịu chuyển hàng, lão Avari sẽ đánh hơi ngay được có chuyện không ổn.” Tôi nhún vai. “Thế thì anh cứ nhận, nhưng không chuyển cho gã Everett là được. Chúng ta sẽ tìm cách xử lý chúng sau khi cứu được anh Nash ra khỏi đó.” Anh Tod nhíu mày nhìn tôi, miếng bánh trên tay còn chưa kịp đưa lên mồm đã phải dừng lại giữa chừng. “Kaylee, chúng ta thậm chí còn không chắc là tay Alec đó có xuất hiện hay không, sau khi bị lão Avari phát hiện đang lén lút liên lạc với thế giới bên ngoài như thế. Anh đoán giờ anh ta sẽ bị chủ nhân của mình canh chừng cẩn mật còn hơn cả Addison. Và nơi chúng ta đi qua sẽ tràn ngập những kẻ quái dị, luôn sẵn sàng móc mắt và moi ruột chúng ta ra để ăn.” “Móc mắt và moi ruột á? Suốt một tháng qua, ngày nào anh cũng đi qua bên đó. Em hỏi anh đã có ai động đến cái móng tay của anh chưa?” “Chưa, nhưng đấy là vì anh qua đó để làm việc cho lão Avari.” – Anh nhoài người về phía trước, hạ giọng thì thào với tôi – “Hoặc cũng có thể vì anh đã chết. Phần lớn người Cõi Âm không có hứng thú với thịt người chết. Nhưng em thì khác, em chưa chết và không được phép có mặt ở bên đó. Vì thế chúng ta cần phải lo lắng cho cái móng tay của em đấy.” – Anh Tod khoanh hai tay lại trước ngực và dựa người ra sau ghế, quan sát vẻ hoang mang trên mặt tôi – “Anh nghĩ em cần phải biết mình đang sắp sửa bước chân vào chốn nào.” Một cốc cà phê nóng vẫn không thể xua tan cái lạnh đang xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi. “Đó chính là lý do tại sao em cần anh chú ý nghe ngóng lúc ở bên cạnh chị Addison.” – Tôi nói – “Chúng ta cần phải biết chuyện gì đã xảy ra với Alec và chúng đang giam giữ anh Nash ở đâu, tình trạng của anh ấy như thế nào, phòng trường hợp Alec không có ở đó để giúp đỡ chúng ta. Bất cứ thông tin gì liên quan tới Lễ Chuyển giao đều rất quan trọng. Em có linh cảm tối nay chúng ta sẽ có một bất ngờ không hề dễ chịu.” “Được thôi.” – Anh Tod quết nốt chỗ si-rô còn lại bằng miếng bánh cuối cùng – “Nhưng anh không hứa hẹn gì về cái nhiệm vụ gián điệp đó đâu nhé. Bản thân anh cũng đâu thể tự do đi lại bên Cõi Âm.” “Chẳng phải một nửa công việc của anh là ở bên đấy à? Em tưởng đó là nơi anh đưa các linh hồn tới để tái sinh?” Anh Tod trợn tròn mắt nhìn tôi, và tôi không xác định được anh ấy đang quá ngạc nhiên hay quá khiếp sợ bởi cái ý nghĩ đó. “Tới Cõi Âm á? Không hề. Nếu anh mang các linh hồn qua đó, đảm bảo họ sẽ bị xơi tái thay vì được tái sinh. Các thần chết có thể đi qua Cõi Âm bởi vì họ đã chết, Kaylee ạ. Chứ không phải là đặc quyền hay khả năng gì đặc biệt.” Ôi trời… Tôi thấy ngượng thay cho sự ngu dốt của mình. “Thế bọn anh thường đưa các linh hồn đi đâu?” “Anh không thể nói cho em biết được.” – Anh Tod nhe răng cười tinh quái – “Chính sách của công ty. Quay lại chuyện của anh ở Cõi Âm… Hằng ngày, anh sẽ có mặt ở văn phòng của lão Avari, nơi chúng ta đã đến hôm Addy mất ý, và lão ta sẽ đưa cô ấy tới. Bọn anh có một tiếng ở bên nhau và phần lớn thời gian anh sẽ trò chuyện với cô ấy để giữ cho tinh thần Addy vẫn được tỉnh táo, sau những trận hành hạ và lạm dụng triền miên.” “Chị ấy vẫn còn tinh thần ý ạ?” – Tôi hỏi vậy nhưng cũng đã biết trước được câu trả lời. Bởi vì nếu không thì anh Tod đã chẳng phải lặn lội hàng ngày đi qua đây thăm chị ấy – “Nhưng chị ấy chết rồi mà?” “Anh cũng thế mà.” – Anh Tod đặt cái dĩa xuông cái đĩa đã được vét sạch bách của tôi – “Em phải chấm dứt ngay cái tư tưởng chết-là-hết đó đi. Đúng là trong phần lớn các trường hợp, chết là sự kết thúc của mọi chuyện khi linh hồn được tái sinh. Nhưng nếu điều đó không xảy ra thì vẫn còn nhiều cách khác để chết, dù có hay không có thân xác của mình. Còn anh nữa, em có thấy thiếu cái gì không?” Anh Tod giang rộng hai tay ra để chứng minh cho tôi thấy, và xém chút nữa hất đổ cả khay thức ăn trên tay chị phục vụ vừa đi ngang qua. “Em hiểu. Nhưng làm thế nào mà chị Addy vẫn giữ được linh hồn của mình, nếu chị ấy đã bán nó cho lão Avari?” “Addy và linh hồn của cô ấy đã được hợp nhất lại bên Cõi Âm nhưng chủ nhân thực sự của linh hồn đó là lão Avari. Vì thế mới có những sự tra tấn và hành hạ.” “À…” – Tôi thầm nhắc bản thân từ nay không nên tìm hiểu quá sâu về những điều mình không hiểu. Và để kệ cho anh Tod biến mất lúc nào thì biến – “Nói chung anh cố gắng chú ý nghe ngóng tin tức lúc ở bên đó nhé?” Anh Tod miễn cưỡng gật đầu và tôi hiểu sự do dự của anh. Năng lực đặc biệt duy nhất mà một thần chết có thể sử dụng ở bên Cõi Âm là “gặt hái” các linh hồn và di chuyển giữa hai thế giới. Chứ không thể tàng hình, hay đi xuyên tường hay lựa chọn để ai nghe thấy tiếng mình trong phòng. Nói tóm lại, khi ở bên Cõi Âm, anh Tod cũng chỉ là một con người và anh ấy không hề hài lòng với cái ý nghĩ đó. “Còn em? Em định sẽ làm gì?” – Anh quay đầu nhìn lên cái đồng hồ treo trước cửa phòng bếp – “Bọn mình vẫn còn chín tiếng nữa. Tám, nếu em muốn sang bên đó sớm hơn.” Hiển nhiên là tôi muốn qua bên đó sớm rồi. “Để em xem xem có thể xin bố qua nhà Emma ngủ không. Em có thể kể cho cậu ấy nghe về vấn đề ngủ nghê của mình đúng không? Bởi vì nó chẳng có liên quan gì tới vụ Hơi thở của Quỷ hay sự mất tích của anh Nash.” Nhưng anh Tod đã lặng lẽ lắc đầu. “Kay, anh nghĩ em nên tạm thời tránh xa Emma một thời gian.” “Tại sao?” – Tôi nhíu mày hỏi lại. Nếu ở cạnh nhau, bọn tôi sẽ có thể để mắt trông chừng cho nhau. Emma sẽ canh chừng những con quỷ trong giấc mơ của tôi, còn tôi sẽ canh chừng những con quỷ trong cơ thể cậu ấy – “Em cần phải biết nếu lão Avari lại nhập vào cậu ấy lần nữa.” Anh Tod nghiêm mặt nhìn tôi. “Anh biết, nhưng sự thật là nếu em vẫn tiếp tục ở bên cạnh Emma, khả năng ấy sẽ dễ xảy ra hơn. Emma chính là đường dây liên lạc thuận tiện nhất dẫn tới em. Nhưng nếu em không ở cạnh Emma, chẳng ai có thể nói với em thông qua cô ấy.” Vậy là cách tốt nhất để bảo vệ Emma chính là tránh xa khỏi cậu ấy. Tiêu rồi. Xem ra cả ngày hôm nay tôi sẽ chỉ có một mình. “Anh sẽ có một chút thời gian giữa lúc đi thăm Addy và lúc vào ca trực.” – Anh Tod vẫn phải làm ít nhất nửa ca mỗi ngày nếu không muốn bị thất nghiệp. Một thần chết bị thất nghiệp sẽ chẳng có ích gì cho bất kỳ ai – “Anh sẽ tranh thủ ghé qua thăm em để em có thể chợp mắt một lúc.” “Cảm ơn anh.” Tôi không thể cưỡng lại cái ngáp dài, khi vừa nghe thấy hai từ “chợp mắt”. Giờ thì tất cả những gì tôi mong muốn chỉ là một giấc chợp mắt. Với điều kiện tôi có thể trụ lại trong thế giới của mình đủ lâu để tận hưởng nó.