Nghe Mạc Nhiên hỏi Tần Lăng cũng hơi sững người lại, đúng rồi đâu ai nói với hắn y sẽ rời đi. Ngay cả Cố Thương cũng chưa từng nói, chỉ là hắn nghĩ y ghét mình còn từng thừa nhận với hắn rằng thích Cố Thương. Cho nên đâu có lí do gì có thể để y ở lại, nhìn thấy vẻ mặt ngập ngừng của Tần Lăng, Mạc Nhiên nói: "Nếu ta đi nhất định sẽ tìm ngươi lấy giấy hòa ly trước." Nước mắt hắn mới ngừng nghe y nói lại chực rơi xuống nói: "Cho nên ngươi quay về tìm ta để lấy giấy hòa ly?" Mạc Nhiên thở dài, xem ra hắn bị rượu làm cho đầu óc không minh mẫn luôn rồi, y khẽ đưa tay lên lau giọt nước mắt trên mặt hắn nói: "Ngươi nói xem?" Tần Lăng xúc động, lại ôm chặt chặt lấy vào trong người, nghẹn ngào nói: "Dù ngươi có đòi ta cũng không cho, ta không cho ngươi rời xa ta nữa." "Được rồi ta không đi đâu cả, ngươi ngừng đi đừng khóc nữa được không?" Mạc Nhiên dùng giọng nói này khiến liên tưởng đến hồi còn bé mẹ dỗ mình, mỗi lần xảy ra chuyện đều ôm hắn vào lòng rồi đưa cho một viên kẹo nói: "Ngoan đừng khóc nữa mẹ cho kẹo." Nghĩ đến đây Tần Lăng thấy xấu hổ, không hiểu sao lại để y nhìn thấy mình thành ra bộ dạng này. Hắn liền hỏi sang chuyện khác để lảng tránh đi sự ngượng ngùng: "Hôm đó ta thấy ngươi cùng Cố Thương cùng ra khỏi thành, ta cứ nghĩ ngươi đã đồng ý đi cùng hắn." Mạc Nhiên giải thích: "Hôm trước là ngày dỗ của mẫu thân, mỗi năm ta đều đến thắp hương cho bà rồi ở lại đó một tuần. Đúng lúc Cố Thương cũng phải rời kinh thành, cùng đường nên ta tiện thể tiễn huynh ấy đi luôn." Tần Lăng khẽ cắn môi nói: "Sao ngươi không nói với ta? Với ngươi nói phải ở lại thắp hương cho mẫu thân một tuần, sao lại trở về sớm như vậy?" Vậy mà hắn cứ nghĩ y đi rồi, làm hắn đau khổ suốt bao ngày qua. "Ngươi nghĩ là vì ai ta khiến ta trở về sớm?" Mạc Nhiên thở dài: "Hôm đó ta đến tìm ngươi vốn muốn hỏi ngươi có muốn đi cùng ta không, nhưng ngươi đâu cho ta kịp nói gì rồi biến mất tăm, lại làm ra bộ dạng khiến ta không yên tâm..." Tần Lăng ngại ngùng cúi gằm đầu xuống, thì ra mọi chuyện đều là do hắn tự nghĩ ra, y ngay từ đầu đã không hề đi đâu cả. "Tại Cố Thương bảo với ta rằng, ngươi nói ở cạnh ta rất mệt mỏi." Hắn vừa nói vừa che đi đôi mắt đượm buồn, cũng chính vì lời nói này làm hắn thấy day dứt mãi không yên. Mạc Nhiên ngạc nhiên nói: "Ta nói vậy lúc nào?" "Ngươi không được nói sao?" Tần Lăng cũng bất ngờ hỏi lại, nhưng trong giọng điệu lại có một chút vui vẻ. Nếu không phải y nói, vậy có nghĩa là khi ở cạnh hắn y không hề cảm thấy vậy. Tên Cố Thương kia lại dám lừa mình. Tần Lăng khẽ nghiến răng tốt nhất đừng để hắn gặp lại người này! "Ta cái gì cũng chưa từng nói." Tần Lăng: "Còn nữa ngươi nói với ta ngươi thích Cố Thương..." "Thì ra đêm đó ngươi vào phòng ta thật?" Mạc Nhiên mỉm cười nhìn vào mắt hắn nói: "Đúng là ta thích Cố Thương huynh ấy rất tốt với ta..." Bàn tay Tần Lăng khẽ siết chặt lấy vạt áo, có chút căng thẳng đợi y nói tiếp. "Nhưng đó chỉ là tình cảm huynh đệ với nhau, ta coi Cố Thương như ca ca của mình vậy, không phải loại tình cảm mà ngươi đang nghĩ." Tần Lăng thở nhẹ một hơi, nghe câu trả lời của y xong hắn mới thấy nhẹ nhõm bàn tay khẽ thả lỏng ra. Mạc Nhiên nhớ đến Thẩm Cao nói hắn không chịu thay thuốc nên vết thương ngày càng nặng nên cầm tay hắn lên, Tần Lăng sợ Mạc Nhiên nhìn thấy vết thương của mình, muốn rụt tay trở về lại bị y giữ chặt. Mạc Nhiên tháo lớp vải đã hơi đổi màu trên tay hắn xuống, nhìn thấy vết thương trên bàn tay liền không nén nổi giận mà quay qua lườm hắn, tức giận nói: "Bàn tay này ngươi không cần nữa sao?" "Có cần, cần chứ!" Tần Lăng biết tay mình không nghiêm trọng như y nói nhưng vẫn cười gượng trả lời lại, hôm đấy trên núi vì bị lửa làm cho bỏng nên phần da bên trên dường như đã bị bong hết. Bôi thuốc vốn đã đỡ hơn một chút, nhưng vài hôm nay tâm trạng của hắn không tốt, nào có tâm tư để ý đến vết thương nên cứ mặc kệ nó. Ai ngờ nó lại bị nhiễm trùng rồi mưng mủ bắt đầu sưng lên, nhìn qua quả thực trông rất thảm hại. Mạc Nhiên cẩn thận lau lại vết thương cho hắn rồi mới rắc thuốc, nhìn y chăm chú lo lắng cho mình như vậy Tần Lăng quả thực thấy không còn gì hạnh phúc hơn. Vậy mà Mạc Nhiên vẫn ở lại, y từ bỏ cuộc sống mà mình mong ước để ở lại bên cạnh hắn. Rốt cuộc hắn có tài đức gì đáng để y đối xử tốt với mình như vậy, nghĩ đến đây hai mắt hắn lại bắt đầu đỏ lên. Mạc Nhiên băng bó xong, ngẩng mặt lên thấy hắn đang chăm chú nhìn mình cười, liền tức giận nói: "Thì ra ta không ở cạnh ngươi liền có nhã hứng như vậy, đến nơi này hẳn là có rất nhiều cô nương xinh đẹp?" Nghe y nhắc Tần Lăng mới nhớ ra mình vẫn đang ở trong kĩ viện, khuôn mặt hắn liền cứng ngắc vội vàng nói: "Mạc Nhiên không phải như ngươi nghĩ đâu, ta ở đây chỉ uống rượu thứ gì cũng không hề động." Nhìn Tần Lăng lúc y vừa đến cũng đủ biết là không ai dám lại gần, thế nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn, y vẫn giữ gương mặt lạnh lùng cố tình nói: "Có làm gì hay không ta biết được sao? Uống rượu không ngươi có thể đi rất nhiều nơi khác sao cứ phải vào kĩ viện?" "Đó là do thói quen..." Lời vừa đến miệng hắn hận không thể tự vả cho mình một cái, do nóng vội muốn giải thích nên hắn đã lỡ miệng nói ra thứ khiến tình huống càng tồi tệ hơn. Quả nhiên Mạc Nhiên nghe xong liền đứng phắt dậy, lúc đầu chỉ muốn đùa hắn một chút nhưng nghe được câu này khiến Mạc Nhiên thực sự tức giận: "Hóa ra không phải chỉ đến lần này?" Còn là thói quen vậy tức là rất nhiều lần rồi đi. Tần Lăng giờ đã khóc không ra nước mắt, đây quả thực là trăm miệng cũng khó giải thích, không lẽ lại nói với y là thói quen từ kiếp trước, kiếp này hắn chỉ đến duy nhất một lần thôi liệu y có tin? Thấy y định rời đi Tần Lăng vội bám lấy tay y nài nỉ nói: "Mạc Nhiên không phải như ngươi nghĩ đâu." Vì Mạc Nhiên đang khó chịu nên vung tay mạnh một cái lại đập đúng vào vết thương trên vai hắn, Tần Lăng kêu lên một tiếng khụy hẳn người xuống, mặt nhăn lại trông rất đau đớn. Mạc Nhiên thấy hắn như vậy nhíu mày nói: "Ngươi không phải giả vờ." Tần Lăng giọng như đang cố nhịn đau nói: "Ta không có... thực sự là đau thật." Hắn vừa nói vừa cởi áo của mình ra, để lộ vết bỏng sau lưng không khác trên tay là mấy. Nhìn lưng hắn chi chít toàn là vết thương, vết đao ngày đó hắn chắn cho y giờ đã thành một vết sẹo dài. Mạc Nhiên tiến lại gần tức giận không nói nên lời: "Ngươi thật sự là muốn chết lắm sao?" "Ta không có, ta vẫn muốn sống cùng ngươi đến răng long đầu bạc." Tần Lăng cười nham nhở trả lời. Thực ra lúc nãy y nói không sai, hắn quả thật là giả vờ. Vốn dĩ cái đụng tay của y rất nhẹ không hề khiến hắn đủ cảm thấy đau, nhưng biết làm sao được hắn không còn cách nào khác để y nhanh hết giận. Nhìn y đang hằn học bôi thuốc cho mình, Tần Lăng cười thầm trong lòng cũng may vì vết thương của hắn chưa khỏi.