Mạc Nhiên cùng Trác Phong mang theo một ít hành lý bước khỏi cửa, Cố Thương cùng tùy tùng đã ngồi trên ngựa đợi ở ngoài sẵn, nhìn thấy y đi ra thì mỉm cười. Mạc Nhiên cũng khẽ gật đầu chào lại, quay qua hỏi Trác Phong: "Tần Lăng lại ra ngoài từ sớm rồi sao?" "Đã đi từ sớm rồi." Trác Phong gật đầu nói, dùng một tay giữ dây cương ngựa cho y trèo lên. Mạc Nhiên xoay người lại quan sát phủ một lần nữa, thấy y ngồi thẫn thờ Cố Thương khẽ gọi: "Mạc Nhiên đi thôi." Nghe Cố Thương gọi Mạc Nhiên mới húc nhẹ ngựa cho nó di chuyển từ từ bước đi, đi được một đoạn y lại quay ra đằng sau nhìn một lượt, không hiểu sao nhìn bộ dạng của Tần Lăng hôm qua khiến y cảm thấy hơi lo lắng. Tần Lăng đứng ở trên tửu lâu, đây là đoạn đường khi ra ngoài thành nhất định phải đi qua. Hắn cố tình ở đây đợi sẵn để nhìn y thêm lần nữa, cuối cùng cũng đợi được Cố Thương và Mạc Nhiên đến, từ xa bóng dáng hai người một trước một sau cưỡi ngựa đi trên đường. Tần Lăng hạ thấp cửa sổ xuống để lộ ra một kẽ hở nhỏ đủ nhìn ra bên ngoài. Cố Thương quay qua nói với Mạc Nhiên gì đó, y khẽ mỉm cười rồi trả lời nhìn rất thân mật. Dù biết nhìn thấy cảnh này sẽ đau lòng nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà đi đến đây, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của y. Dường như Mạc Nhiên cũng cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, y ngước đầu lên nhìn về phía hắn đang đứng, dù biết y không thấy nhưng hắn vẫn nép mình vào sau tường. Mạc Nhiên không nhìn thấy gì khẽ thở dài, có lẽ cảm giác của y sai rồi. Đợi đến khi bóng dáng hai người đã đi khuất không còn nhìn thấy, Tần Lăng mới đóng chặt cửa sổ lại, ánh mắt đượm buồn nói nhỏ. "Mạc Nhiên ngươi nhất định phải sống thật tốt..." *** Ba ngày sau. Tiếng ngựa dừng lại trước cửa của Tần phủ, lập tức bên trong có người chạy ra dắt lấy ngựa, một thân bạch y nhảy xuống có chút mệt mỏi xoa vai. Tử Du nhìn thấy Mạc Nhiên về thì hớn hở chạy ra, ôm chầm lấy chân y vui vẻ nói: "Ca ca về rồi." Mạc Nhiên đưa đồ cho Trác Phong vào bên trong cất trước, y khụy một chân xuống xoa đầu Tử Du nói: "Tiểu Du ở nhà có ngoan không?" "Đệ rất ngoan chỉ là..." Tử Du mặt hơi ỉu xìu nói: "Cả huynh và Việt ca ca đều không ở nhà nên hơi buồn chán một chút." "Tần Lăng không ở nhà, hắn đi đâu?" Mạc Nhiên cau mày hỏi lại. "Đệ cũng không biết nữa nghe Thẩm Cao ca ca nói huynh ấy ở cái gì lâu..." Tử Du gãi gãi đầu như cố nhớ lại, đúng lúc thấy Thẩm Cao đi qua vội kêu lên: "A... Thẩm Cao ca ca." Thẩm Cao trên tay còn cầm vật gì đó, nghe thấy Tử Du gọi tiến lại gần. Nhìn thấy Mạc Nhiên cúi người xuống hành lễ nói: "Thế tử người cần gì sao?" Mạc Nhiên hỏi: "Tần Lăng đang ở đâu?" Nghe Mạc Nhiên hỏi, trên mặt Thẩm Cao lộ rõ nét căng thẳng lắp bắp nói: "Chuyện này..." Mạc Nhiên cũng nhận ra vẻ mặt khác lạ của Thẩm Cao, không kiên nhẫn nghe hắn ấp úng nên giọng có chút lớn tiếng: "Sao lại không nói?" Thẩm Cao vội vàng quỳ xuống trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, dường như đang đấu tranh giữa việc nói và không nói. Mạc Nhiên lúc này đã thực sự tức giận đứng lên, nhìn người đang quỳ dưới đất nói: "Bây giờ đến cả việc ta hỏi một câu thôi cũng không muốn trả lời sao?" "Tiểu nhân không dám." Thẩm Cao hoảng sợ vội nói: "Công tử đang ở Bách Nguyệt lâu." Nghe cái tên hơi lạ nên Mạc Nhiên nghi ngờ hỏi lại: "Đấy là nơi nào?" Thẩm Cao cúi gằm mặt xuống giọng lí nhí: "Là... là kĩ viện." Bàn tay Mạc Nhiên khẽ siết lại thành nắm đấm, không nói thêm một lời định cứ vậy mà đi thẳng vào phòng, đột nhiên thứ trên tay Thẩm Cao làm y chú ý. Hình như là thuốc cùng với một băng vải trắng, như là chuẩn bị cho ai đó đang bị thương, không biết vì sao y lại tò mò hỏi: "Thứ trên tay ngươi là cho ai?" "Là cho công tử, nghe Tu Kiệt nói công tử không chịu thay thuốc nên vết thương ngày càng nặng, tiểu nhân vốn đang định mang qua thì gặp người..." Mạc Nhiên đen mặt lại, không lẽ vui chơi hưởng lạc đến mức thời gian thay thuốc cũng không có? Mạc Nhiên hỏi: "Chỗ đó ở đâu?" Thẩm Cao ngước mặt lên như không tin vào tai mình hỏi lại: "Dạ?" Mạc Nhiên gằn giọng nhắc lại: "Ta nói Bách Nguyệt lâu, kĩ viện đó ở chỗ nào?" Mạc Nhiên đứng bên dưới nhìn biển Bách Nguyệt lâu được treo ở nơi cao nhất trước cửa tiệm, xung quanh còn giăng đầy những bông hoa bằng vải đỏ nhìn rất bắt mắt. Dòng người tấp nập ra vào chủ yếu là đàn ông, ở hai bên đều là những cô nương mặt hoa da phấn, khoác trên mình chiếc áo mỏng dính cao giọng mời chào, y do dự một lúc cắn răng lấy hết can đảm mà bước vào trong. Nhìn thấy người mới đến dung mạo anh tuấn, mấy vị cô nương vội thi nhau lấn tới vây y vào giữa, Mạc Nhiên bị mùi phấn son của họ làm cho muốn nghẹt thở, bên tai toàn những lời ong bướm. "Vị ca ca này là lần đầu đến đây sao?" "Nhìn thật là đẹp, hôm nay để ta hầu hạ người đi ta không lấy phí đâu." Một cô nương khác còn tiến lại nhào vào lòng, nhưng y kịp tránh nên xị mặt hờn dỗi. "Ôi chao công tử thật là không biết thương hoa tiếc ngọc." Mạc Nhiên thấy đau đầu, rút từ trong người ra một nén bạc đưa bừa cho một người nói: "Gọi chủ quán này ra đây." "A... không ngờ người lại thích kiểu như vậy." Một cô nương áo đỏ đưa khăn lên miệng cười khúc khích nói, mấy người bên cạnh cũng cười ùa lên theo. Mạc Nhiên liên tục bị trêu đùa, khỏi phải nói sắc mặt ngày càng kém, từ trước đến nay y chưa từng đến những nơi phong trần như thế này. Tiểu cô nương kia nhận tiền, thấy y không có vẻ gì là muốn trêu chọc, cuối cùng cũng cất cao giọng gọi: "Hoa ma ma có người tìm bà." "Gì đấy, gì đấy, ai tìm ta?" Một giọng nói the thé từ trên lầu vọng xuống hỏi lại, Mạc Nhiên nhìn thấy một người thân hình béo mập hơi lớn tuổi một chút bước ra. Tuy gương mặt đã xuất hiện vết nhăn nhưng Hoa ma ma vẫn chát đầy phấn, môi bôi đỏ thẫm. Nếu gặp ban đêm y còn nghĩ là có tiệc hóa trang. Thấy Hoa ma ma đến, mấy cô nương bên cạnh biết không còn chuyện của mình cũng tự khắc lui ra. Hoa ma ma nhìn Mạc Nhiên thầm đánh giá y một lượt, bà làm ở nơi này bao nhiêu năm, ai thuộc dạng nào chỉ cần nhìn lướt qua là biết. Thấy y phục trên người y đều là đồ đắt tiền, biết không phải là nhân vật tầm thường liền đổi giọng: "Tiểu công tử này tìm ta có chuyện gì?" "Ta tìm người." Mạc Nhiên lạnh lùng nói, mặt vẫn không biến sắc. Hoa ma ma lấy khăn đập nhẹ lên người y nói: "Vậy là công tử đến đúng chỗ rồi ở đây không thiếu người, công tử thích vị cô nương như nào chúng ta đều có đủ, từ dịu dàng đến..." Hoa ma ma đang nói nửa chừng, Mặc Nhiên rút ra một tờ ngân phiếu đưa đến trước mặt. Bà hai mắt sáng lên vội cầm lấy tờ ngân phiếu ngắm nghía nở nụ cười lớn đến mang tai, phấn trên mặt cũng như muốn theo đó mà rớt xuống. "Tần Lăng ở đâu?" Mạc Nhiên không nhiều lời hỏi tiếp. " Chuyện này..." Hoa ma ma hơi khựng người lại tỏ vẻ khó xử, dù khi Tần Lăng đến không tự khai danh tính, nhưng trong kinh thành hắn cũng khá nổi tiếng nên vừa tới các cô nương ở đây đều nhận ra. Chỉ là Tần Lăng vừa đến đã đằng đằng sát khí như muốn giết người, thuê một phòng riêng ra lệnh không cho ai bước vào làm phiền, Hoa ma ma khẽ thở dài xem ra tiền này không dễ nhận. Mạc Nhiên lại rút ra thêm một tờ ngân phiếu nữa nói thêm: "Chỉ cần chỉ đường, mọi chuyện đều không liên quan đến các người." Lúc này Hoa ma ma đã không thể bỏ lỡ số tiền lớn trước mặt, hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng bằng công làm cả tháng ai lại dễ dàng bỏ qua. Bà nhắm mắt chỉ về một căn phòng trên tầng, Mạc Nhiên theo hướng chỉ từ từ đi lên.