Nhìn bộ dạng Tần Lăng thẫn thờ tay đầy máu trở về mà Tu Kiệt không khỏi hoảng hốt, Tu Kiệt chạy lại cầm lấy tay hắn quan sát một lượt lo lắng hỏi: "Công tử người làm gì mà chảy nhiều máu thế này, để tiểu nhân băng bó lại." Tần Lăng không để ý đến Tu Kiệt, vẫn một đường tiến về phía ghế ngồi xuống, lúc nãy thật ra hắn đã nghe thấy Mạc Nhiên và Trác Phong nói chuyện. Hóa ra là y ghét hắn đến vậy, chỉ vì không muốn bên cạnh hắn mà đến việc giả chết cũng làm. Hắn thực sự không thể khiến y động lòng thêm một lần nữa sao? Rốt cuộc vì sao kiếp này mọi thứ đều thay đổi như vậy? Tu Kiệt vừa băng bó cho Tần Lăng vừa báo: "Chuyện thế tử gặp thích khách lần trước, ngoài việc tìm ra hung khí là của phủ Trương thái sư ra thì đến giờ vẫn không tìm được gì, công tử người còn muốn điều tra tiếp không?" "Bỏ đi, không cần điều tra nữa." Tần Lăng khẽ nở nụ cười chua xót, dĩ nhiên là sẽ không tìm được hung thủ, vì đâu ai nghĩ lại chính y tự bày kế ám hại mình. Thì ra hôm đó cũng là hắn cản đường, làm hỏng mất kế hoạch của y rồi. Mạc Nhiên ngươi nóng vội muốn rời xa ta đến vậy sao? Tần Lăng không nhịn được mà siết tay lại, ánh mắt hằn lên từng tia máu. Bên trong phủ xây một cái hồ nhỏ, dưới hồ có nuôi một đàn cá chép vàng nhìn rất đẹp mắt. Thỉnh thoảng buồn chán Mạc Nhiên thường đến đây cho cá ăn, nhưng hôm nay y không có tâm trạng gì cho chúng ăn cả, chỉ lặng lẽ ngồi trên phiến đá cao hai chân buông thõng xuống. Mạc Nhiên lôi trong người ra một cái hộp nhỏ, bên trong chứa viên thuốc mà ngoại tổ phụ đưa cho y. Tại sao cứ hết lần này đến lần khác thất bại? Mạc Nhiên nghĩ đến không khỏi thở một hơi dài, đang lúc y không chú ý không biết có người đến đằng sau từ lúc nào vỗ vai y một cái, Mạc Nhiên giật mình làm rơi chiếc hộp xuống dưới hồ. Tần Lăng nhìn thấy y bị rơi mất đồ vội vàng nói: "Ta xin lỗi, vốn chỉ muốn trêu ngươi một chút làm ngươi giật mình rồi. Để ta xuống dưới nhặt lại chiếc hộp." Nhìn thấy hắn cởi áo ra như muốn nhảy xuống, Mạc Nhiên ngăn lại mắt nhìn chiếc hộp đã chìm sâu vào trong làn nước: "Thôi không cần nữa... ý trời rồi." Dù sao thuốc rơi xuống nước sẽ hỏng, có nhặt lại cũng chẳng còn tác dụng gì. "Ta thật sự không cố ý..." Tần Lăng tuy miệng nói vậy nhưng lại khẽ cười thầm trong lòng. Thật ra hắn đã đứng sau quan sát y từ lâu, chiếc hộp mà y cầm chính là thứ mà hôm nọ hắn thấy trong phòng, có lẽ chính là viên thuốc có thể làm con người giống như đã chết kia. Chỉ cần viên thuốc này không còn, thì y cũng sẽ không phải bày trò để rời xa hắn, vì thế lúc nãy Tần Lăng cố ý lặng lẽ đến gần rồi làm y giật mình. Nói hắn ích kỉ cũng được, nhưng buông tay để Mạc Nhiên đi thật sự hắn không muốn. Nhìn thấy y vì muốn rời xa hắn mà bày đủ mọi cách đã khiến hắn đau khổ như vậy, nếu như y rời đi thật thì hắn biết phải làm sao? Còn những món nợ kiếp trước hắn làm với Mặc Nhiên còn chưa kịp trả, còn chưa được bên cạnh y được bao lâu, thật sự hắn không cam tâm. Giờ phút này Tần Lăng mới biết hắn yêu y đến nhường nào, dù phải bắt ép nhốt lại, hắn cũng sẽ không để y rời khỏi hắn. "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?" Mặc Nhiên hỏi làm hắn cắt đứt dòng suy nghĩ. Tần Lăng mỉm cười nói: "Lúc nãy trong cung có người đến báo, năm nay hoàng thượng sẽ đích thân tổ chức yến tiệc mừng năm mới, trong thiệp mời cũng có ta và ngươi xem ra phải đi một chuyến rồi." Mạc Nhiên có vẻ không vui nói: "Ta không đi được không?" "Không được, hoàng thượng rất lâu mới xuất hiện ngươi mà không đi thì sẽ bị coi là bất kính, vẫn nên đi thì hơn." "Ừm..." Tần Lăng biết y không thích mấy yến tiệc hay nơi đông người, nhưng hoàng thượng ít khi xuất hiện, không đi thì sẽ rất phiền phức. Mạc Nhiên buồn rầu nhìn đàn cá đang bơi lội dưới nước, vậy là lại sắp sang năm mới, lại một năm nữa trôi qua sao? Khi y quay về phòng, vẫn giữ vẻ mặt buồn ủ rũ đó nhìn Trác Phong mệt mỏi nói: "Thuốc bị Tần Lăng làm rơi xuống hồ mất rồi, chắc không thể làm theo kế hoạch được nữa." "Chỉ có duy nhất một viên đó thôi sao?" Trác Phong cũng nhíu mày hỏi lại. "Đúng vậy." Mạc Nhiên gật đầu giải thích: "Nguyên liệu làm nên rất khó kiếm, ngoại tổ phụ của ta mất ba năm mới tìm đủ mọi dược liệu, còn chưa tính thời gian luyện thành." "Vậy tiếp theo người tính thế nào đây?" Trác Phong đưa tay rót cho y một chén trà nóng, ngập ngừng nói: "Thực ra tiểu nhân thấy... Tần Lăng đối với người cũng khá tốt không giống là giả vờ." Mạc Nhiên nhẹ nhàng xoa chén trà trong tay mình, được một lúc y mới cất tiếng nói: "Hắn tốt với ta ta cũng biết nhưng..." Hai mắt y rũ xuống giọng nói nhỏ như chỉ để một mình nghe thấy: "Mỗi lần nhìn thấy hắn ta lại thấy đau lòng..." Mạc Nhiên không biết rốt cuộc là vì gì, cũng như căn phòng kia lần đầu y nhìn thấy đã muốn đập phá nó. Cả Tần Lăng cũng vậy, nhưng hắn lại khác lý trí của y mách bảo không được lại gần hắn, nhưng con tim lại đập dữ dội. Ở bên Tần Lăng y cảm thấy có chút quen thuộc, mọi điều hắn làm với y đều như đã từng làm trước đó. Cả giọng nói cử chỉ lẫn ánh mắt, dù là y thấy đáng ghét nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn chỉ có ghét, mà xen vào đó là có một chút ấm áp rung động. Chẳng lẽ trước kia y từng quen hắn rồi sao? Mạc Nhiên tự nghĩ mà lắc đầu, không thể có chuyện đó được, trước lúc thành thân y còn chưa rời khỏi vương phủ nửa bước, dù có gặp chắc cũng chỉ là nói chuyện qua sao lại có thể có cảm giác này cơ chứ.