Khi màn đêm buông xuống, nơi nơi đều chìm vào trong giấc ngủ yên tĩnh, chỉ có bốn người lại ngựa quen đường cũ lẻn vào trong tàng thư các. Minh Nghi ngáp ngắn ngáp dài, y đường đường là một hoàng tử mà ngày làm hạ nhân, tối đi làm trộm cướp cùng đám người này. Thật đúng là không còn gì để nói! "Để hai người đi không được sao? Kéo nhau đi hết thế này không khó hành động hơn à?" Minh Nghi khó chịu cằn nhằn vì đột nhiên bị đánh thức. Sở Tiêu nhìn y hằn học nói: "Lấy được đồ thì cùng đi luôn, ngươi muốn chết thì cứ ở lại một mình đi." "Mở miệng ra là không nói được một câu nào tốt lành." Minh Nghi lẩm bẩm mắng Sở Tiêu. Lúc này Tần Lăng đã đi đến cánh cửa đá, hắn lôi miếng ngọc bội vừa trộm được từ trên người ra gắn lên chỗ bị thiếu, cánh cửa kêu lên một tiếng rồi từ từ mở ra. Vẫn như lúc đầu đến, bên trong có hai lối rẽ, lối hôm trước hắn đi là đường thẳng, Tần Lăng dẫn ba người đi theo lối còn lại. Không ngờ lối này lại có người canh gác, tên lính canh nhìn thấy người lạ, vừa định hét lên đã bị Tần Lăng đánh vào gáy một nhát ngã xuống đất. Hắn quay qua nói với ba người đằng sau: "Cẩn thận một chút." Tần Lăng rút kiếm ra tiến lên trước một mình, lại giết thêm vài tên đang đứng canh gác thì xuất hiện một căn phòng, bên trong đang có vài người đang ghi chép. "Các ngươi là kẻ nào, dám..." Một tên nhìn thấy người đến quát lên, lại thấy Tần Lăng cầm kiếm dính đầy máu thì hoảng sợ không dám nói tiếp. Sở Tiêu trong một khắc dễ dàng đánh ngất mấy tên thư sinh trói gà không chặt. Mạc Nhiên đến gần cầm một quyển sách lật vài trang lên xem, nói: "Chính là nó." "Ở đây còn có sổ sách về thuế và số liệu quân lương của mấy năm trước nữa này." Minh Nghi nhìn thoáng qua há hốc miệng: "Trời ơi tên này điên rồi sao, giá thuế trên trời thế này dân sao sống nổi." "Lấy cả đi, ra ngoài rồi nói." Tần Lăng ngó xung quanh, trong số họ chỉ hai người biết võ, nếu có người xông vào thì họ chưa chắc đã đánh lại được. Lấy được thứ cần lấy rồi tốt nhất là trốn đi trước khi bị phát hiện. Họ nối bước nhau chạy ra bên ngoài, Sở Tiêu cẩn thận khóa lại cánh cửa tàng thư các, vừa bước đến sân chợt xung quanh sáng lên những tia đuốc. Kéo theo đó là tiếng cung tên được lên dây sẵn. Xung quanh đều bị bao vây, Tống Nam Dương dẫn theo Lục Hào bước ra từ đám người thất vọng nói: "Lam huynh, ta thật không ngờ, lúc đầu nghe Lục Hào nói ta còn không tin, ta đối xử tốt với huynh như vậy sao huynh lại phản bội ta?" "Khụ..." Tần Lăng ho khan nói: "Tống đại nhân, ta có là gì với ngươi đâu mà phản với không phản bội, cái này không thể nói bừa được." "Bắt tất cả lại cho ta, không để tên nào thoát!" Tống Nam Dương biết mình bị lừa không khỏi tức giận, lớn tiếng ra lệnh. Binh lính nghe được lệnh liền lao lên, Sở Tiêu lúc này cũng rút kiếm ra ứng chiến. Có lẽ tên thổ phỉ ngày trước từng giao đấu với Tần Lăng biết hắn không dễ đối phó, cho nên những người ở đây đều chọn những tên binh lính võ công không tệ. Nếu có một mình hắn còn dễ dàng chạy thoát, nhưng còn dẫn theo hai người không biết võ công, đối phó với nhiều người thế này quả thực không dễ. Hơn nữa ở trên mái nhà còn có người mai phục, giơ sẵn cung tên về phía họ. Tần Lăng đứng chắn trước mặt Mạc Nhiên, dơ kiếm lên đỡ một chiêu hướng về phía y, kiếm của hắn chém lên người trước mặt làm máu bắn tung tóe. Mạc Nhiên lại rất bình thản chỉ lẳng lặng đứng sau hắn nhìn, ngược lại với Mạc Nhiên giờ này Minh Nghi hoảng loạn đến cực độ. Y nắm chặt lấy một bên tay Sở Tiêu chết không buông, Sở Tiêu phải dùng một tay đỡ kiếm lao đến, một tay thì bị giữ chặt kéo theo Minh Nghi nên vô cùng vướng víu. Hắn vừa dùng kiếm đâm vào bụng một tên lính vừa gào lên: "Ngươi không muốn chết thì bỏ ta ra, ngươi bám tay ta thế này sao ta đánh nhau được?!" Minh Nghi sợ đến chực khóc: "Không muốn, ta phải giữ lấy ngươi mới có cảm giác an toàn." Sở Tiêu tức giận mặt đen như than, hắn giờ phút này quả thực muốn xiên chết y. Sở Tiêu vung một đường kiếm lên chém đứt cánh tay một tên đứng đằng sau Minh Nghi định đánh lén, tên lính bị mất cánh tay đau đớn gào lên, máu phun ra bắn lên hết người Minh Nghi. Minh Nghi hoảng sợ không chịu nổi nữa, hắn chỉ tay về phía Tống Nam Dương gào lớn: "Tống Nam Dương ngươi biết ta là ai không? Ta là hoàng tử đó, còn không kêu người của ngươi dừng lại có tin ta chém cả nhà ngươi không?" Khi Minh Nghi nói xong không chỉ Sở Tiêu mà cả Mạc Nhiên và Tần Lăng cũng đen mặt. Tần Lăng khổ sở nói: "Minh Nghi ngươi muốn chết sớm thì đừng kéo chúng ta cùng chết chung với ngươi." Nhưng y sao hiểu được ý của Tần Lăng vẫn liên tục lớn tiếng: "Tống Nam Dương ngươi dám ám sát hoàng tử, trở về kinh thành xem ta có bảo phụ hoàng lột da ngươi không!" Tống Nam Dương nghe Minh Nghi nói, trong lòng có chút hoảng sợ quay qua Lục Hào lo lắng hỏi: "Tên kia nói hắn là hoàng tử, làm sao bây giờ?" "Đại nhân họ còn giữ sổ sách, không thể tha cho mấy tên này." Lục Hào nói. Tống Nam Dương: "Nhưng nhỡ hắn là hoàng tử thật thì sao? Ám sát hoàng thân quốc thích tội chết đó!" "Đại nhân nghĩ đến mức này hắn còn có thể tha cho ngài sao? Đằng nào cũng là chết, chỉ có khi giết đám người này chúng ta may ra còn có cơ hội sống." Lục Hào lạnh lùng nói. "Nhưng... " "Đại nhân yên tâm." Thấy hắn còn do dự Lục Hào ngắt lời: "Lúc đó chết không đối chứng, chỉ cần chúng ta không nhận ai dám làm gì. Nên nhớ sau lưng ngài còn có người chống lưng." Tống Nam Dương nghe hắn khuyên thấy cũng có lý, liền phất tay ra hiệu cho người xông lên thêm. Mấy người ở trên nóc nhà giương cung sẵn từ nãy cũng bắt đầu bắn. Thấy tình hình ngày càng tệ, Sở Tiêu quay qua Minh Nghi mắng: "Ngươi thấy việc tốt ngươi làm chưa, không giúp được gì thì nói ít lại đi." "Ta đâu có biết tên này to gan đến vậy, hoàng tử cũng dám giết. Phản rồi, phản rồi!" Y hoang mang nép vào sau lưng Sở Tiêu. Sở Tiêu mải tránh cũng mũi tên bay đến cũng không có tâm trạng mắng y nữa, đúng là một tên phiền phức chỉ toàn gây họa. Hắn chửi thầm trong lòng. Tần Lăng liên tục bắt được chục mũi tên trong tay, lại lấy những mũi tên đó phi về phía mái nhà hạ gục được vài tên. Kiếm của hắn chém xuống liên tục giờ trên mặt và y phục đều đã dính đầy máu. Tần Lăng vừa đánh vừa quan sát về phía Mạc Nhiên, thấy đằng sau y có người đánh lén, hắn định chạy qua lại không để ý đến mũi tên đang lao về phía mình. Tần Lăng ôm lấy bả vai bị mũi tên sượt qua đang rỉ máu, lại thấy đằng sau mình có người ngã xuống. Nhìn kĩ lại thì trên cổ cắm một cây châm, hắn nhìn về phía Mạc Nhiên vừa thu tay về, khóe mắt giật giật: "Ngươi biết võ công?" "Biết một chút." Mạc Nhiên tỉnh bơ đáp, lại lôi từ trong người thêm chục cây châm nữa, y ném về một phía lại có năm ba tên ngã xuống dưới đất. Động tác rất dứt khoát, cái này mà gọi là biết một chút sao?!