Trần Viễn nhíu mày: "Ngươi vui?" "Phải ta rất vui ha ha." Trần Lâm ngồi xuống đất cười như điên loạn: "Không phải phụ hoàng thích ngươi vì ngươi có tấm lòng nhân từ, nào là thương dân như con sao? Ông ấy ghét ta độc ác không có nhân tính, nhưng hiện tại để phụ hoàng trên trời biết ngươi vì muốn tiêu diệt ta mà giết hơn bốn trăm người vô tội, hơn nữa còn là đại thần dưới trướng của mình, ngươi nói xem ông ta sẽ thất vọng thế nào đây?" Bị nói trúng tim đen Trần Viễn khẽ siết tay lại, Trần Lâm lại tiếp tục nói: "Ngươi biết vì sao bao năm nay ta có thể dễ dàng cướp ngôi vị của ngươi mà lại không làm không? Ta chính là muốn nhìn bộ dạng của ngươi hiện tại, bị ép đến mức mất đi nhân tính! Làm một hoàng đế bù nhìn hữu danh vô thực suốt ngày chỉ biết nằm trên giường bệnh, ngươi muốn ép ta tạo phản ta liền tạo phản. Ngươi đổ tội cho ta đằng nào cũng là đường chết, dù sao không lấy được binh phù ta cũng đã đoán trước được kết cục của mình rồi, chỉ là ta muốn đến để nhìn xem ngươi thành ra dạng gì..." Trần Viễn khẽ nở nụ cười: "Ngươi nói ngươi thắng ta, có thật không? Nên nhớ ngươi vẫn còn một đứa con rất mực thương yêu, sao không nghĩ thử hiện tại nó ra sao rồi?" "Ngươi nói Mạc Nhiên?" Mặt Trần Lâm khựng lại một chút đứng lên bước lại gần Trần Viễn hỏi: "Ngươi... giết nó rồi?" "Có lẽ vẫn chưa chết nhưng muốn cứu thì cũng muộn rồi." Trần Lâm buông thõng tay xuống đi lùi về phía sau, lúc đầu Trần Viễn còn nghĩ do ông ta đau khổ nhưng rất nhanh Trần Lâm lại nở nụ cười lớn, cười quằn quại đến chảy cả nước mắt. "Giết rồi? Chết rồi? Ha ha ha phải! Đúng rồi, chết rồi... chết hay lắm!" "Ngươi cười gì? Không phải đó là con của ngươi và Nhan Nhược mà ngươi xem như châu báu mà cất giữ sao?" Trần Lâm lại không trả lời câu nói kia, đưa hai tay lên trời cười lớn: "Nhan Nhược muội ở trên trời nhìn xem, người mà muội yêu chính tay giết chết con ruột của hắn kìa ha ha." "Ngươi nói vừa nói gì? Con của ai? Ngươi lại định giở trò lừa ta đúng không?" Trần Viễn nhìn Trần Lâm điên cuồng, tức giận chạy lại túm lấy cổ áo hắn gằn giọng hỏi. "Ta không lừa ngươi, Mạc Nhiên người mà ngươi tự tay giết chính là con của ngươi!" Trần Viễn hung hăng đấm lên mặt Trân Lâm một cái mạnh ngã xuống đất: "Ngươi nói dối, không thể nào! Rõ ràng là năm đó..." "Năm đó ngươi nghĩ Nhan Nhược phản bội ngươi đi theo ta?" Trần Lâm cười cười lau máu trên khóe môi, hai mắt đỏ lên nói: "Trần Viễn tại sao ngươi chỉ sinh trước ta vài ngày mà từ trước đến nay thứ gì của ta cũng bị ngươi giành lấy, từ phụ hoàng đến địa vị... Ta cũng là con của phụ hoàng mà, tại sao ông ấy không yêu thương ta? Ta mới là con sinh ra từ bụng hoàng hậu, tại sao ông ấy cứ nhất quyết chống đối bao nhiêu người lập ngươi làm thái tử? Ngươi thì có gì tốt, chỉ là một kẻ sinh ra từ bụng phi tần nhỏ nhoi!" "Ta cái gì không bằng ngươi? Từ tướng mạo đến thủ đoạn cái gì ta cũng không kém ngươi, phụ hoàng thiên vị ngươi đã đành, tại sao đến người mà ta yêu nhất ngươi cũng cướp đi mất?" Trần Lâm nói đến đây giọng run lên: "Ông trời không công bằng, ta không can tâm! Nhìn Nhan Nhược ân ân ái ái với ngươi ta thực sự không chịu nổi đã đe dọa nàng, năm đó ngươi vừa lên ngôi vị thái tử xung quanh toàn là gươm đao, thân cô thế cô không một ai chống lưng. So với ta có bá phụ có mẫu hậu, có triều thần ủng hộ dĩ nhiên là cái gì cũng không bằng, ta chỉ mới đe dọa vài câu nàng đã đồng ý vì ngươi mà lấy ta! Nếu không có nàng ngươi nghĩ mình còn bình an mà ngồi trên ngôi vị đó sao?" Trần Viễn như không tin vào tai mình lắc đầu: "Ngươi nói dối, năm đó nàng ấy tuyệt tình với ta như vậy..." "Ha ha đúng rồi, ta còn nhớ lúc đó ngươi cái gì cũng không biết mắng chửi nàng thậm tệ. Nhưng ta thật không ngờ, vậy mà Nhược nhi đã mang thai với ngươi! Ta thực sự đau lòng, nhưng vì yêu nàng nên ta cũng chấp nhận coi Mạc Nhiên như con mình, cho đến khi Mạc Nhiên năm tuổi năm đó ngươi chuẩn bị kế thừa ngôi vị." "Khi ấy ngươi bị triều thần phản đối như vậy dĩ nhiên là gặp biết bao khó khăn, mẫu hậu ta là người phản đối nhiều nhất muốn hạ thủ với ngươi, Nhược nhi biết chuyện đến cầu xin ta. Đã bao năm chung sống với nhau, ta tốt với nàng như thế mà nàng vẫn không quên được ngươi, trong lúc tức giận ta đã đe dọa nàng nói chuyện năm đó cho ngươi biết." Trần Lâm cười chua xót: "Ngươi biết lúc đó nàng đã làm gì không? Chỉ vì sợ ta làm hại ngươi, nói mọi chuyện cho ngươi biết rồi đe dọa ngươi, ngay ngày hôm sau nàng ấy đã thắt cổ tự tử. Chỉ để lại một bức thư nói vì ân tình bao năm qua, nàng lấy mạng của mình xin ta tha cho ngươi và Mạc Nhiên..." Trần Viễn ngã gục xuống dưới đất. Trần Lâm lại hả dạ nói tiếp: "Bao năm qua ta cố tình cho cả thiên hạ này biết ta tốt với Mạc Nhiên, chắc mỗi lần nghe thấy ngươi tức giận lắm, hận lắm đúng không? Vì ngươi luôn nghĩ đó là con của ta và nàng, là người ngươi yêu nhất! Ta cố tình làm vậy để ngươi uất hận, ngươi càng hận lại càng làm ra nhiều chuyện không nên làm. Chuyện như ngày hôm nay đúng là không ngoài dự tính của ta ha ha ha!" "Tính ra hai cha con các người rất giống nhau, ta cho cả hai người uống cùng một loại độc dược, nó giả vờ ốm yếu suốt bao năm, ngươi cũng vậy lừa bao người suốt từng đấy năm đúng là phụ tử có khác. Chỉ tiếc còn chưa kịp nhận nhau đã âm dương cách biệt!" Trần Viễn nghe đến đây hai mắt đã mờ dần đi, không nghe thấy những tiếng mỉa mai của Trần Lâm ở phía sau, ông vội dùng hết sức lực mà chạy về phía cung điện kia. Hóa ra Nhan Nhược không phản bội ông, giữa hai người còn có một đứa con mà không hề hay biết, còn hạ lệnh cho người giết... Trần Viễn chạy nhanh quá vấp ngã, ông đẩy tay những thái giám xung quanh định đỡ mình ra một đường chạy tiếp, dường như kí ức những năm còn trẻ hiện lên trước mặt. Nhan Nhược khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa giữa trời xuân tựa vào lòng ông thủ thỉ: "Viễn ca ca nếu chúng ta có con thì sẽ đặt tên cho nó là gì?" Trần Viễn suy tư một lúc rồi trả lời: "Có một chữ Nhiên đi, Nhiên trong An Nhiên mong một đời con chúng ta bình an." Tại sao ông chưa từng nghĩ qua nàng quả thật đã lấy tên đó đặt tên cho đứa con của mình, Trần Viễn thấy tim mình như thắt lại. Mạc Nhiên, Mạc Nhiên... tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì. Sau khi Trần Viễn rời đi Trần Lâm quỳ gục xuống dưới đất trong miệng phun ra một ngụm máu, ông đưa tay lên như muốn với lấy khoảng không trước mặt, dường như thấy được vẻ mặt của người mình yêu đang nhìn mình. "Nhược nhi... Ta thắng rồi đúng không? Trần Viễn hiện tại đau khổ như vậy đúng là kết quả ta muốn thấy... Chỉ tiếc nàng yêu hắn ta như vậy chắc chắn sẽ đau lòng..." "Ta đã thực hiện lời hứa, cả hai người đó đều không giết. Hiện tại có phải ta đến với nàng rồi được không? Ta thật sự rất nhớ nàng..." Nói đến đây cả người Trần Lâm ngã gục xuống nền đất. Cả một đời sống trong đau khổ như vậy là đủ rồi. Hiện tại chết đi lại thấy thật nhẹ nhõm, không có thù hận không có toan tính lẫn nhau. Đặc biệt ở thế giới bên kia còn có Nhược nhi...