Cả cuộc đối thoại ban nãy với Lệ Du huyên, là Vưu Tĩnh Khâm cố ý để loa ngoài.
Bởi vì trong phòng vẫn còn một người khác nữa, anh ta muốn người này cũng nghe được những gì mà Lệ Du Huyên nói.
Người này không phải ai xa lạ, chính là Giang Niệm Dương.
Trước khi Lệ Du Huyên gọi điện cho Vưu Tĩnh Khâm năm phút thì Giang Niệm Dương đã có mặt ở phòng của Vưu Tĩnh Khâm.
Vưu Tĩnh Khâm bước đến ngồi đối diện với Giang Niệm Dương.
Đoán trước được sau khi nghe tin tức thì anh sẽ đến tìm, không ngờ lại đến nhanh như thế.
Giang Niệm Dương mân mê cây viết trên tay, trầm giọng: “Tôi không nghĩ anh sẽ làm thế.
Chuyện này ảnh hưởng thế nào anh biết rõ hơn tôi.
Anh thật sự muốn rời khỏi sao?”
Vưu Tĩnh Khâm âm trầm nhìn Giang Niệm Dương.
“Giang tổng là đang quan tâm tôi sao? Hình như anh đối với tôi không có loại hứng thú như vậy.”
Vưu Tĩnh Khâm thực sự là một người nhạy bén.
Xét về góc độ khách quan, cá nhân Giang Niệm Dương đánh giá cao con người Vưu Tĩnh Khâm.
Anh ta có thực lực cũng có trách nhiệm, là một người dám nói dám làm, rất biết gánh vác.
Thực sự thì lần trước nói với Vưu Tĩnh Khâm mấy câu đó, Giang Niệm Dương không hề có ý muốn Vưu Tĩnh Khâm rời khỏi giới giải trí.
Anh chỉ là muốn nhắc nhở để Vưu Tĩnh Khâm về sau làm việc có thể chú ý hơn.
Dù sao nếu dấn thân lâu dài trong giới thì đây cũng là việc có lợi.
Chỉ là Giang Niệm Dương không ngờ tới Vưu Tĩnh Khâm sẽ lựa chọn như vậy.
Nên khi nghe tin tức, anh cũng bất ngờ, liền tới tìm Vưu Tĩnh Khâm.
“Tôi không rảnh quan tâm anh.
Nhưng quyết định này của anh sẽ làm cho
Lệ Du Huyên cảm thấy áy náy, cô ấy sẽ nghĩ là vì mình nên anh mới như thế.
Tôi chỉ là không muốn thấy cô ấy buồn.”
Vưu Tĩnh Khâm đan tay vào nhau.
Ừ thì với tính cách đó chắc chắn Lệ Du Huyên sẽ áy náy suốt đời vì lựa chọn này của Vưu Tĩnh Khâm.
Nhưng biết làm sao được, bản thân Vưu Tĩnh Khâm cũng có rất nhiều nỗi khổ và lý do khác mà.
“Lần sau gặp nhau, tôi sẽ nói rõ với cô ấy.
Có thể không thay đổi được nhiều nhưng dần dần Tiểu Huyên cũng sẽ hiểu thôi.
Lựa chọn lần này tôi không chỉ là vì cô ấy mà còn là vì bản thân tôi.
Kiên trì nhiều năm như vậy tôi cũng có chút mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Giang Niệm Dương nhướn mày.
Mục đích anh đến đây cũng chỉ là vì Lệ Du Huyên.
Từ sau khi nhận định rõ tình cảm của mình dành cho cô, Giang Niệm Dương hình như làm việc gì cũng đều có liên quan đến cô.
Anh biết sự rời đi của Vưu Tĩnh Khâm sẽ trở thành cái gai trong lòng Lệ Du Huyên.
Mỗi ngày cô chắc sẽ vì chuyện này mà dằn vặt chính bản thân mình mất.
Anh cũng không hy vọng nhìn thấy cô như vậy nên mới đến tìm Vưu Tĩnh Khâm.
Mà thực ra Giang Niệm Dương biết những điều bản thân đang làm không hề có ích, một khi con người ta đã ra quyết định rồi thì dù ai có nói gì cũng không thay đổi được.
Giang Niệm Dương đứng dậy, vẫy tay tạm biệt Vưu Tĩnh Khâm, trước khi đi cũng không quên nhắn nhủ: “Được rồi, tuỳ anh.
Sau này muốn quay lại có thể đến tìm tôi, tôi sẽ cân nhắc hợp tác cùng anh.”
Vưu Tĩnh Khâm bật cười, đáp: “Vậy phải cảm ơn Giang tổng đã không chê bai rồi!”
Sau khi Giang Niệm Dương rời khỏi chỗ của Vưu Tĩnh Khâm thì ghé qua trường đón Tiểu Kiệt.
Hôm nay đã nói sẽ cùng thằng bé đến thăm Tiểu Lục rồi, không thể thất hứa được.
Mấy ngày hôm nay vì chuyện vụ án mà cứ bận rộn suốt, cũng không có thời gian ở nhà mấy.
Sắp tới còn có mấy dự án chuẩn bị khởi động, Giang Niệm Dương càng ngày càng bận rộn rồi.
Lúc ngồi ở trên xe, anh cứ suy nghĩ suốt về mấy chuyện xảy ra gần đây.
“Tiểu Kiệt mấy ngày tới con qua chỗ mẹ ở có được không? Sắp tới ba rất bận, sẽ không có thời gian ở nhà cùng con, như vậy con sẽ rất buồn chán.
Ba thấy con với Tiểu Lục cũng rất hợp nhau, qua đó ở vài ngày cũng sẽ có người chơi cùng.”
Tiểu Kiệt nghe nói có thể qua nhà cô ở thì liền không cần suy nghĩ gì mà gật đầu cái rụp luôn.
“Được ạ!”
Giang Niệm Dương nghĩ rồi, anh cứ đi sớm về muộn, thời gian ở nhà đều không có, Tiểu Kiệt cứ ở một mình mãi anh cũng không yên tâm.
Dù sao thằng bé cũng rất thích Lệ Du Huyên, vậy thì cứ để nó sống ở chỗ cô đi.
Huống hồ bây giờ Giang Niệm Dương đã nhận ra tình cảm của mình, anh sẽ không án binh bất động không làm gì nữa, phải nghĩ các biến cô thành vợ thật của anh luôn mới được.
Mà Lệ Du Huyên cung rất yêu quý Tiểu Kiệt, chi bằng lợi dụng điều này rồi dần dần hợp thức hoá luôn.
Để cô làm quen từ từ, lâu dần nảy sinh tình cảm với con rồi thì có lẽ chấp nhận bố cũng là chuyện dễ dàng mà!
Vừa có người trông nom Tiểu Kiệt không để thằng bé ở một mình vừ thúc đẩy tình cảm, đây đúng là một công đôi chuyện!.
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
55 chương
156 chương
19 chương
39 chương
78 chương
106 chương