“Chú à, con hỏi chú một chuyện nhé.”
Tiểu Lục ngước ánh nhìn long lanh lên Giang Niệm Dương.
Hình như đứa trẻ nào khi sắp nói ra chuyện gì hay nhờ vả gì đều có vẻ mặt này, đúng là đáng yêu mà!
“Con hỏi đi.”
“Chú à, chú có ghét Tiểu Lục không? Con thấy chú rất thích mẹ, nhưng tất cả những người trước đây theo đuổi mẹ sau khi biết con là con của chồng cũ mẹ thì đều không thích.
Có phải con không tốt không? Nếu không sao mọi người biết con đều bảo là vì con nên mẹ mới phải khổ cực như thế?”
Câu hỏi ngoài dự liệu này của Tiểu Lục khiến Giang Niệm Dương một khắc cảm thấy nhói lòng.
Một đứa bé còn nhỏ như thế mà trong suy nghĩ đều là nghĩ đến hạnh phúc của mẹ mình.
Lại còn có suy nghĩ tự trách như vậy nữa, cũng không biết những người lớn và mấy tên cặn bã kia làm sao mà có thể đối xử với một đứa trẻ đáng yêu như thế bằng mấy cái suy nghĩ đó được!
Anh mà biết kẻ đó là ai thì có mà vặt đầu hết cả bọn chúng ra!
Giang Niệm Dương rời khỏi chỗ ngồi của mình, bước đến trước mặt Tiểu Lục.
Anh khuỵ một gối xuống, vòng tay ôm lấy Tiểu Lục.
Anh ôn nhu xoa đầu thằng bé, trầm giọng an ủi.
“Không đâu, Tiểu Lục rất ngoan, chú rất thích con.
Con không có lỗi gì hết, đừng nói tất cả mọi thứ là do con nữa.
Những người đó là không đủ nên tốt mới như vậy.
Chú không ghét con, chú sẽ yêu thương Tiểu Lục giống như con ruột vậy.
Có được không?”
Giang Niệm Dương không phải kiểu người biết an ủi người khác, nhất là an ủi trẻ con.
Anh không biết bộc lộ cảm xúc suy nghĩ của mình.
Vả lại, Giang Niệm Dương lớn lên trong một môi trường khá khốc liệt, trái tim sớm đã cứng rắn hơn người bình thường.
Tâm tư tình cảm của anh cũng có phần khác với mọi người.
Vì vậy lúc người bên cạnh anh đối mặt với những vấn đề này, Giang Niệm Dương lại lúng túng không biết nên khuyên họ thế nào, an ủi thế nào.
Bởi vì đối với anh những điều này không lớn, là những thứ rất bình thường mà anh mỗi ngày đều trải qua.
Tiểu Kiệt có lẽ cũng giống anh, thằng bé không mấy khi bộc lộ suy nghĩ của mình.
Có lúc Giang Niệm Dương nghĩ có lẽ bởi vì thiếu đi tình thương của mẹ, anh lại lúc nào cũng bận rộn nên Tiểu Kiệt mới thu mình lại.
Hiện tại cảm thấy hai đứa trẻ Tiểu Lục và Tiểu Kiệt này hình như rất giống nhau, đều là những đứa bé còn rất nhỏ nhưng suy nghĩ lại vô cùng trưởng thành.
Cảm giác, hai đứa trẻ này đều là những đứa bé đáng thương.
Nếu có thể, anh hy vọng bản thân có thể làm được chút gì đó, mang đến chút ấm áp cho Tiểu Lục.
Không mong có thể bù đắp được hết, chỉ hy vọng an ủi được phần nào cho thằng bé.
Tiểu Lục nghe Giang Niệm Dương nói thì bật cười.
Không hổ là người bố mà nó chọn, rất có trách nhiệm nha.
Nếu như là bố thật thì tốt rồi, còn nếu không phải, một người tốt thế này chắc chắn có thể mang lại hạnh phúc cho Lệ Du Huyên.
“Chú thật tốt!”
Giang Niệm Dương sau đó giúp Tiểu Lục chăm sóc cho Lệ Du Huyên, đút canh gừng cho cô uống, rất tận tình.
Cả nửa buổi đều không dám rời mắt, là thật lòng quan tâm cô.
Lệ Du Huyên của ngày thường đều là đang vẻ hoạt náo ồn ào, bây giờ im lặng nằm trên giường bệnh như thế mới khiến Giang Niệm Dương cảm thấy thật thiếu vắng, còn có chút đau lòng.
Bận rộn mãi đến tối lúc nhìn lên đồng hồ đã hơn chín giờ, Giang Niệm Dương mới nhận ra bản thân còn phải quay về.
Mặc dù có hơi luyến tiếc, anh cảm thấy anh với Tiểu Lục rất hợp nhau, còn muốn cùng thằng bé nói chuyện thêm nhiều nữa.
Nhưng mà hôm nay cũng trễ, vả lại Tiểu Kiệt còn đang chờ ở nhà, Giang Niệm Dương muốn về thăm thằng bé.
Giang Niệm Dương trước khi rời đi còn dặn dò kĩ lưỡng Tiểu Lục: “Chú về trước nhé, nếu con có chuyện gì gấp cứ gọi cho chú, chú sẽ đến ngay.
Chăm sóc cho mẹ con nhé, ngày mai chú lại ghé qua thăm con.”
Tiểu Lục gật gù, cười tươi rói, vẫy tay chào tạm biệt anh.
Lúc ở trên xe, cả đoạn đường về nhà mà tâm trí của Giang Niệm Dương cứ nhớ mãi không thôi hình ảnh Tiểu Lục với những lời mà thằng bé nói.
Một đứa trẻ, nó chỉ mới là một đứa trẻ thôi!
Giang Niệm Dương thở dài, đưa mắt nhìn ra thành phố lấp lấp lánh đèn bên ngoài kính xe.
Thành phố này rất đẹp, nhưng cũng rất vô tình!
Một ngày dài như thế là trôi qua.
Buổi sáng hôm sau, Lệ Du Huyên tỉnh dậy sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng thoải mái hơn được một chút rồi.
Quả thật là dạo gần đây thiếu ngủ quá nhiều, thân thể cũng cần phải bổ sung thể lực một tí.
Cảm giác ngủ một giấc rất dài, không biết hiện tại là mấy giờ rồi.
Lệ Du Huyên dụi mắt, liếc nhìn sang đồng hồ bên cạnh giường.
Cái gì? Đã mười giờ sáng rồi á! Lệ Du Huyên không tin được vào mắt mình mà mở điện thoại lên xem.
Đúng thật đã mười giờ sáng rồi! Trời ơi, thế này thì muộn giờ làm mất rồi còn đâu! Không đúng, còn muộn cả giờ đưa Tiểu Lục đi học nữa.
Trời ạ, sao lại ngủ tới giờ này cơ chữ!
Lệ Du Huyên vò đầu, vội vàng xuống giường thay đồ rửa mặt.
Cô cứ hấp tấp hết cái này đến cái kia, cả căn nhà đều rộn ràng cả lên.
Lệ Du Huyên mở cửa phòng, chạy vèo ra liền cảm nhận được có cái gì đó không đúng.
Hình như trong nhà còn có ai khác nữa à?
Cô đảo mắt nhìn qua.
Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Giang Niệm Dương đã ngồi một đống ở đó lúc nào không hay!
Anh ngồi trên sô pha nhà cô, trên bắp đùi còn để cái máy tính, tay thì liên tục gõ văn kiện.
Không đúng, sao anh lại ở trong nhà cô thế này? Chuyện này là sao? Mới sáng sớm mà sao có nhiều chuyện kì lạ quá vậy?.
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
55 chương
156 chương
19 chương
39 chương
78 chương
106 chương