Lệ Du Huyên ngay sau đó thay một bộ trang phục vốn được chuẩn bị cho Chu San San, còn đội lên bộ tóc giả cho giống.
Trang điểm kĩ lưỡng khiến cô cũng có phần kiều diễm hao hao như Chu San San.
Nhưng nếu nhìn kĩ, vẻ sắc sảo của Lệ Du Huyên vẫn hơn Chu San San một bật.
Huống hồ, thần thái cũng khác biệt rõ ràng như thế, là không lẫn đi đâu được.
Lệ Du Huyên bước ra khỏi phòng hoá trang, liền thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người.
Không ai nói ra nhưng thâm tâm bọn họ đều có chung một nhận định, nhan sắc của Lệ Du Huyên đã có phần kinh diễm hơn Chu San San.
Nếu xét theo góc độ nhan sắc, Chu San San căn bản không thể so với Lệ Du Huyên.
Chu San San nhìn thấy những ánh mắt này, tâm trạng liền khó chịu.
Vốn dĩ kế hoạch này là muốn mọi người nhìn rõ Lệ Du Huyên đến cùng cũng chỉ là cái bóng, là thế thân cho mình.
Nào ngờ lại thành ra khiến cô kinh diễm trong mắt người khác, khiến mọi người còn quay lại nghi ngờ không biết ai mới là cái bóng của ai.
Chu San San siết chặt nắm tay, nghiến răng rít lên một tiếng gầm gừ.
“Hừ, đẹp thì đã sao? Bình hoa vô dụng, không có kinh nghiệm cũng chỉ đến vậy.
Để tôi xem cô bẽ mặt thế nào.”
Chu San San vẫn tin tưởng rằng chỉ cần Lệ Du Huyên xuống nước chụp hình, khí chất chưa qua đào tạo thì sao có thể bì được với cô ta.
Đến lúc đó chắc chắn mọi người sẽ chê bai Lệ Du Huyên ngay thôi!
Rất nhanh sau đó, mọi thứ được chuẩn bị xong xuôi.
Lệ Du Huyên cũng đã xuống hồ, vào đúng vị trí để chuẩn bị chụp ảnh.
Trước bao nhiêu ánh mắt mong chờ, cô lại không chút sợ hãi mà thể hiện hết mình.
Lệ Du Huyên trong bộ váy lấp lánh, sắc đẹp hoàn hảo kết hợp tư chất và thần thái kinh người, chỉ chụp qua một lần liền đạt.
Tư chất này, còn hơn cả người mẫu chuyên nghiệp.
Từ biểu cảm đến tạo hình đều đạt điểm tuyệt đối, khiến cho tất cả mọi người hôm đó đều không khỏi kinh ngạc, có người còn bị nhan sắc thần tiên này làm cho rung động không nói nên lời.
Chính bản thân vị đạo diễn nổi tiếng khó tính đối với các người mẫu, luôn yêu cầu mức độ hoàn hảo cao cũng luôn miệng thán phục Lệ Du Huyên có tư chất, có tương lai.
Chu San San còn cho rằng sẽ khiến cô bẽ mặt, không ngờ bản thân vô tình tạo một sân khấu tốt như thế cho Lệ Du Huyên phô diễn bản thân.
Cô ta tức không nói nên lời, đến biểu cảm trên mặt cũng sắp không khống chế được nữa.
Nếu không phải có viên quản lý ở bên cạnh nhắc khéo, Chu San San có khi đã biến sắc ngay tại trận luôn rồi.
Lệ Du Huyên hoàn thành vai diễn của mình, cũng đang định ra khỏi hồ rồi.
Từ lúc xuống hồ, cô đã cảm nhận nhiệt độ bên dưới có gì đó không đúng.
Bên Giang thị đã sắp xếp hồ bơi cao cấp có điều chỉnh nhiệt độ là để bảo đảm người mẫu ảnh khi chụp không phát sinh vấn đề sức khoẻ về sau.
Nhưng nhiệt độ nước thấp thế này, bên bộ phận kĩ thuật lại thản nhiên như thế cứ như bọn họ đều không hay biết gì thì chắc chắn vấn đề không phải ở động cơ điều hoà nhiệt độ.
Trường hợp này chỉ có thể có một giả thuyết, Chu San San đã động tay động chân.
Cũng may, Lệ Du Huyên ngày thường tập luyện thân thể, còn thường xuyên phải chạy công việc, bôn bả khắp nơi ngày đêm.
Chút khổ cực bé xíu này làm sao làm khó được cô.
Ngày trước làm thêm nhiều như thế, công việc ở dưới nước với cường độ thời gian cao hơn cô còn có thể hoàn thành tốt cơ mà.
Nhìn thấy Lệ Du Huyên sắp ra khỏi mặt nước mà trạng thái vẫn tốt như vậy, Chu San San sao có thể cam tâm.
Cô ta lập tức nhào lên trước, lại giở ra cái trò diễn xuất để tìm sự đồng cảm.
“Đạo diễn, tôi cảm thấy Lệ tiểu thư thể hiện cũng khá tốt, nhưng còn nhiều chỗ có sai sót.
Những bức ảnh này nếu chưa đạt tới trình độ hoàn hảo nhất định, sẽ bị người khác soi ra lỗi sai mất.
Đến lúc đó phải gánh hậu quả lớn thế nào chứ?”
Lệ Du Huyên biết ngay Chu San San không dễ dàng bỏ qua cơ hội này như vậy.
Lần mộ thì được, tưởng rằng lần hai cô sẽ im lặng chịu trận sao?
“Chu tiểu thư, cô cũng nói rồi.
Tôi chỉ là nghiệp dư, cùng lắm cũng là giúp đỡ một chút, làm sao có thể hoàn hảo như người đã qua đào tạo.
Tôi biết Chu tiểu thư rất kính nghiệp, nhưng cô xem đến cả cô còn không chịu nổi thời tiết thì một nhân viên bé nhỏ bình thường như tôi sao có thể đây?”
Lời của Lệ Du Huyên nói ra lập tức khiến Chu San San tái mặt.
Ai nghe thấy cũng sẽ cho rằng Chu San San đang hiếp người quá đáng, bắt ép một nhân viên nhỏ bé.
Chu San San cứng họng không biết đáp trả thế nào.
Hình tượng cô ta vất vả xây dựng, có thể sẽ chỉ vì một lời khiêu khích của Lệ Du Huyên mà thành mây khói.
Chu San San không biết làm thế nào, chỉ đành quay sang nhìn đạo diễn với ánh mắt cầu đồng tình.
Vị đạo diễn kia có chút khó xử.
Ông ta kiêng nể gia thế Chu San San, nhưng điều đó không đồng nghĩa ông ta phải thuận theo tất cả sự sắp đặt của Chu San San.
Chuyện ngày hôm nay đã là ngoài ý muốn, còn dây dưa thêm không chừng kéo cả ông ta vào trong cái tin đồn ác ý chèn ép nhân viên này mất.
Đạo diễn lắc đầu mà đáp lại: “Tôi cảm thấy đã tốt lắm rồi, chỉnh sửa một chút sẽ không có vấn đề.
Tiểu Huyên ở dưới nước lâu không tốt cho sức khoẻ, buổi chụp hôm nay hay là cứ như thế đi.
Được rồi, mọi người vất vả rồi.
Hôm nay chúng ta kết thúc ở đây.”
Đạo diễn đã lên tiếng, Chu San San lại càng không thể cắn mãi không buông, cuối cùng chỉ đành nén lại cục tức này mà im lặng cho qua.
Công sức dàn dựng lên kế hoạch hoàn hảo như vậy lại thành công cốc, còn tự dâng cho cô một món tiền ngon lành.
Lệ Du Huyên nghĩ bằng cái đầu gối cũng biết lúc này Chu San San là đang tức thành cái dạng gì.
Nhưng cô không quan tâm.
Ác giả tự có ác báo, Chu San San lần này nhận được bài học nhớ đời rồi.
Lúc thay đồ ra rồi chuẩn bị rời đi, Lệ Du Huyên không quên ghé qua chỗ của Chu San San.
Cô đứng tựa cửa với dáng vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng, cười với giọng điệu khiêu khích.
“Chu tiểu thư, tiền tháng này của tôi nhờ cô mà tăng không ít đâu.
Cảm ơn nhiều nhé! Sớm gửi tiền qua tài khoản cho tôi nha, tôi rất mong chờ đó!”
Nói xong liền rời đi, để lại Chu San San tức muốn điên lên..
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
65 chương
83 chương
119 chương
28 chương