Lệ Du Huyên xoa đầu Tiểu Kiệt, bảo với thằng bé rằng cô phải ra ngoài gọi điện cho bạn nhờ trông nhà giúp một chút. Tiểu Kiệt tranh thủ gửi một dòng tin nhắn thông báo đại khái cho Tiểu Lục biết để phối hợp với nhau. Tiểu Lục vừa đọc tin nhắn xong thì cuộc điện thoại của Lệ Du Huyên liền đến, cũng may Tiểu Kiệt đi trước một bước thông báo tình hình nên Tiểu Lục có thể phối hợp được. Lệ Du Huyên vừa nghe đầu dây bên kia nhấc máy thì liền không ngăn được cảm xúc vừa bất ngờ vừa nghi vấn mà kể lại câu chuyện hôm nay. “Tiểu Lục, hôm nay mẹ gặp một đứa trẻ rất giống con. Mẹ suýt nữa đã tưởng nhầm đó là con.” Tiểu Lục cố nhịn cười trong bụng mà đáp với vẻ ngạc nhiên: “Thật sao ạ? Có người giống con đến thế sao? Con của mẹ rất đẹp trai đấy nhé, người mà mẹ nói có đẹp được như con không.” Lên Du Huyên thở dài, đáp lại: “Đã là lúc nào rồi con còn ở đó tự luyến?” Tiểu Lục cười lớn với vẻ khoái chí. “Được rồi được rồi, vậy mẹ định làm thế nào?” “Mẹ định sẽ làm rõ chuyện này xem vì sao lại như thế. Đúng rồi, tối nay mẹ có việc không về được. Mẹ đã nhờ dì Mạc Linh qua trông con rồi, một lát nữa hai dì cháu ăn cơm rồi ngủ sớm đi nhé.” “Vâng, thế mẹ cũng ngủ sớm nhé!” Sau khi chào tạm biệt thì cúp máy. Kì lạ thật đấy, thằng bé này tinh ranh như thế, mọi khi cô nói vậy nhất định sẽ hỏi là cô đi đâu làm gì, hôm nay lại không hỏi không rằng đồng ý liền như vậy? Thản nhiên cứ như là đã biết trước cô sẽ không về hôm nay vậy. Đúng là quá kì lạ. Ngày hôm nay thật sự là một ngày kì lạ của Lệ Du Huyên. Tiểu Kiệt có khuôn mặt giống hệt Tiểu Lục chính là chuyện kì lạ nhất. Không thể nào có chuyện hai người không có máu mủ ruột rà gì lại có thể giống nhau như vậy. Trong chuyện này nhất định còn có ẩn tình gì khác. Nhưng nếu nói hai đứa là máu mủ, vậy chẳng phải chính là con trai ruột của cô sao? Vậy cũng đồng nghĩa cô và Giang Niệm Dương là mối quan hệ kia rồi? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy chuyện này hết sức tưởng tượng. Hiện tại muốn biết rõ ràng chỉ có thể hỏi Giang Niệm Dương về mẹ đứa bé là ai. Nhưng xem thái độ của Giang Niệm Dương chắc chắn anh sẽ không đem chuyện quá khứ nói cho một người ngoài như cô. Cho dù đã được tính là đồng nghiệp hay là bạn rồi thì có lẽ anh cũng sẽ không tuỳ tiện nói ra đâu. Nếu vậy để biết được có phải như suy đoán của cô hay không, chỉ có thể làm giám định quan hệ mẹ con mới chắc chắn được. Chuyện này là chuyện dài lâu, phải từ từ mới quyết định được có nên làm thế hay không. Manh động quá sẽ phản tác dụng. Buổi tối cùng nhau ăn cơm, Tiểu Kiệt cứ quấn lấy cô mãi không thôi, còn đòi cô phải đút cho mới ăn. Giang Niệm Dương bảo cô không phải chiều thằng bé như vậy. Nhưng nghĩ đến việc thằng bé trước nay chỉ có ba, không có mẹ chăm sóc thì cô lại thấy thương. Lệ Du Huyên hy vọng nhũng hành động nhỏ bé này của mình có thể phần nào bù đắp cho thiếu thốn của Tiểu Kiệt. Sau bữa tối thì cùng Tiểu Kiệt ra vườn hóng gió, nói chuyện phiếm. Lệ Du Huyên cảm thấy đứa trẻ này rất đáng yêu, cô đối với nó là một loại yêu thương từ tận đáy lòng. Đến 9 giờ tối thì Tiểu Kiệt phải đi ngủ, cô dỗ thằng bé ngủ xong rồi nhẹ nhàng khép cửa đi ra ngoài. Mặc dù Tiểu Kiệt đòi ngủ cùng cô nhưng Giang Niệm Dương lại không đồng ý, thằng bé sau đó cũng không đòi thêm nữa chỉ đành uất ức gật đầu. Giang Niệm Dương đứng đợi cô ở hành lang, vừa thấy cô bước ra liền hỏi: “Thằng bé ngủ rồi sao?” Lệ Du Huyên cẩn thận đóng cửa lại, cố không để phát ra tiếng động. “Phải, ngủ rồi! Đừng làm ồn đến thằng né, chúng ta xuống dưới lầu đi.” Giang Niệm Dương đi trước, Lệ Du Huyên cũng nối gót theo sau. “Mọi khi thằng bé đều là cái dạng lạnh lùng bất cần, đến cả tôi mà nó cũng chưa từng thể hiện vẻ mặt nũng nịu như vậy. Nó hình như rất thích cô.” Gượm một lát, anh lại nói tiếp: “Trước nay tôi luôn rất lo lắng cho Tiểu Kiệt. Thằng bé không nói nhưng tôi biết, nó cũng mong có mẹ. Những năm này nó tỏ ra rất hiểu chuyện, nhưng càng như thế càng khiến tôi cảm thấy đau lòng. Nó ngang bướng cũng được, quấy phá cũng được, nhưng lại cứ im lặng như thế, tôi cũng không biết nó nghĩ gì. Chỉ rất ít khi nó tỏ vẻ phản đối, đó là những khi tôi cùng người phụ nữ khác có tin đồn.” Giang Niệm Dương cũng là một người cha, tuy ngoài mặt anh lạnh lùng nhưng tình yêu thương dành cho Tiểu Kiệt vô cùng lớn. Một người đàn ông lại phải làm tròn bổn phận của cả mẹ và ba, cũng giống như cô tự mình gồng gánh tất cả. Cả hai đều không dễ dàng. Trong lời của Giang Niệm Dương còn đâu đó một sự tự trách. Có lẽ anh cũng giống như cô, luôn có suy nghĩ tự trách bản thân không đủ năng lực để cho con mình một mái ấm gia đình trọn vẹn. Bởi vì càng thương con nên mới càng cảm thấy bản thân có lỗi. Những cảm giác này, cô cũng đã có. Nhưng thời gian về lâu về dài, Lệ Du Huyên cũng nghĩ thoáng hơn rất nhiều. Cuộc sống hiện tại có lẽ đã là rất tốt rồi. Tuy nhìn lên thì không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng đã hơn rất nhiều người. Tiểu Lục cũng rất hiểu chuyện, cô tin thằng bé cũng sẽ hiểu cho mình. Tiểu Kiệt chắc chắn cũng như vậy. Lệ Du Huyên mỉm cười, đặt tay lên vai anh rồi làm động tác cổ vũ. “Có lẽ bởi vì tôi cũng là một người mẹ chăng? Nên tôi cũng hiểu về trẻ con. Giang Niệm Dương, anh thật sự là một người ba tốt. Anh đã làm rất tốt rồi, nên không cần phải tự trách mình nữa. Tiểu Kiệt có lẽ cũng hiểu cho anh mà.” Giang Niệm Dương bị nhũng lời của cô làm cho cảm động. Lệ Du Huyên không biết rằng, những lời cô vô tình nói ra ngày hôm đó, Giang Niệm Dương đã đem toàn bộ khắc ghi trong tâm trí. “Điều duy nhất mà tôi mong muốn chính là thằng bé có thể mở lòng với tôi, nói cho tôi biết nó đang nghĩ gì. Có thể như vậy sẽ thật tốt.” Lệ Du Huyên cười khúc khích rồi lại giở giọng châm chọc anh: “Còn không phải bởi vì anh lúc nào cũng đeo trên trán mấy chữ người sống không được lại gần hay sao. Thằng bé mà thích được mới lạ ấy.” Lời nói đùa của cô không khiến anh tức giận, ngược lại còn cười rất vui vẻ cùng với cô. “Thế cô đồng ý giúp tôi rồi phải không?” Lệ Du Huyên cười tủm tỉm: “Giúp anh cũng được. Dù sao tôi cũng sẽ có tiền, không thiệt không thiệt. Xem như là giúp đỡ lẫn nhau.” Không biết từ lúc nào mà giữa Giang Niệm Dương và Lệ Du Huyên đã không còn bức tường ngăn cách nữa. Có một thứ gì đó đang âm thầm nhen nhóm giữa hai trái tim..