Song Sát
Chương 48
.
Triển Phi quả thật lưu lại Anh Quốc, vừa giám sát tiến trình tu sửa văn phòng tổng bộ, đồng thời mua lại một căn biệt thự trong khu biệt thự cạnh nhà Quý Ngật Lăng. Không phải vì hắn sợ gây phiền phức khi ở lại nhà cậu mà vì muốn đối phương tin rằng hắn thật sự quyết tâm sang định cư ở Anh.
Mua nhà không phải vì muốn bình đẳng mà gần như để chứng tỏ thành ý. Nhưng hành vi ăn nhờ ở đậu của hắn, tùy tiện nhìn thế nào đều mang đến cảm giác có thể thu gom hành lý rời đi bất cứ lúc nào, so với khách qua đường cũng không mấy khác biệt.
Dù nhà đã mua xong, nhưng Triển Phi lại viện lý do sửa sang phòng ốc, tiếp tục mặt dày bám rễ tại biệt thự Quý Ngật Lăng, vật dụng cá nhân cũng không ngừng từ từ xâm chiếm toàn bộ ngôi nhà, thậm chí cả xe cũng bỏ trong gara nhà cậu.
Quay đầu xem thường, Quý Ngật Lăng khóe miệng giật giật, vừa điền vào giấy bảo hiểm ô tô của Triển Phi vừa nói, “Nếu anh đem xe để ở chỗ tôi, vậy xem ra xe tôi chỉ còn cách đem qua bỏ chỗ anh thôi.”Ha ha, đây không phải là giọng khách át giọng chủ sao!? Huống chi nhà hắn có chỗ nào cần nâng cấp sửa chữa chứ, vốn chỉ là biệt thự mua lại, trực tiếp vào ở luôn cũng chẳng vấn đề gì!
Hắc hắc cười mấy tiếng, Triển Phi điền vào địa chỉ căn biệt thự vừa được sang tên hắn.
Chẳng qua, dù tất cả trông có vẻ nhàn nhã, lại không có gì thay đổi. Ít nhất sau khi quan sát Triển Phi cứ hai tuần phải bay qua bay lại giữa Luân đôn và Thượng Hải ba bận, Quý Ngật Lăng vẫn cảm thấy hắn làm chuyện có chút thừa thải.
Triển Phi muốn tạo cảm giác hắn đang thật sự định cư ở đây, nhưng thường xuyên bay đi bay về giữa hai nơi như thế, cho dù hắn có đủ tinh lực cũng khó tránh khỏi tiều tụy không ít, thậm chí cả cằm cũng dần dần nhọn lại, hai vành mắt thâm đen, vô luận có dùng kem dưỡng mắt tốt nhất cũng không thể khiến chúng hoàn toàn biến mất.
Rõ ràng công việc ở Thượng Hải nhiều đến mức không cách chi bứt ra được, cần gì phải buộc chính mình có chút nhàn rỗi liền đuổi sang Anh mà làm gì?
Sau khi dùng xong bữa tối đơn giản, Triển Phi liền đi ngủ sớm, mỏi mệt đến cả khả năng thích nghi với sự chênh lệch múi giờ cũng không có. Hắn giống như siêu nhân đã dùng cạn kiệt thể lực của chính mình, trong vòng một ngày không cách nào chống đỡ nỗi. Mà thân thể lẫn tình thần cái nào khuất phục trước, cái nào đầu hàng trước căn bản không còn là vấn đề đáng quan tâm nữa.
Nhìn Triển Phi ngủ say phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Quý Ngật Lăng chỉ biết nhẹ lắc đầu.
Bởi tân văn phòng vẫn chưa được chuẩn bị hoàn tất, nên nếu Triển Phi có văn kiện khẩn cấp cần xử lý, chỉ có thể mượn tạm phòng họp của Quý Ngật Lăng để dùng. Mỗi ngày lượng cuộc gọi cùng vô số bản fax không ngừng được chuyển sang, khiến hắn nháy mắt trở thành người tiêu hao năng lượng nhiều nhất công ty.
Đối với việc Triển Phi một lần nữa xuất hiện, Danny cũng không nói lời nào, thậm chí còn vì hắn an bài một ít vật dụng cần thiết. Dường như cũng biết công tác của hắn đối với công việc bình thường bên kia có ảnh hưởng, còn cố ý cung cấp riêng cho hắn một máy in và máy scan, giúp hắn dễ dàng liên lạc với tổng công ty ở Thượng Hải.
Quý Ngật Lăng có chút kinh ngạc vì sự hảo tâm của Danny, đổi lại Danny chỉ nhìn cậu mỉm cười, “Yên tâm, việc này về sau tôi sẽ tính sổ với anh ta, tuyệt đối không để công ty chịu thiệt.”
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa quen thuộc kia, Quý Ngật Lăng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ buông ra một câu, “Anh ta muốn thế nào thì tùy anh ta.” Rồi xoay người trở về văn phòng.
Bản thân mình luôn luôn quyết đoán, từ khi nào đã trở nên do dự thiếu kiên định như vậy? Khả dĩ có thể bỏ qua hết thảy tình cảm, đối với Triển Phi dứt khoát nói “Chúng ta chia tay đi.” nhưng từ khi nào đã trở nên yếu đuối đến ngay cả lời cự tuyệt cũng không thể thốt ra khỏi miệng?
Cũng bởi cùng hắn quan hệ thân thể dây dưa không rõ, khiến cho chính mình vô pháp thản nhiên đối mặt với Danny, cho y một câu trả lời thuyết phục. Đến tột cùng là chính mình đã quyết định cùng Triển Phi xây dựng lại quan hệ hay nên triệt để đoạn tuyệt, ít nhất không thể làm mất thời gian của y.
Chẳng qua, có lẽ Danny đã sớm nhìn thấu tất cả, đã biết kết cục không hề chắc chắn. Y lúc nào nhìn sự việc cũng sáng suốt hơn cậu, ngoài ra y còn rất hiểu cậu,ai. . . . . .
Quý Ngật Lăng, rốt cuộc là vì sao chứ !?
Triển Phi nếu thật sự có thể dễ dàng bỏ qua khoảng cách giữa hai đất nước, sáu năm trước chia tay còn có ý nghĩa gì? Mà nỗi đau khắc sâu vĩnh viễn trên thân thể lại không có khả năng xóa bỏ. Nó giống như một bằng chứng, chứng minh bọn họ mãi mãi không có được hồi kết tốt đẹp.
Biết Triển Phi chính là cùng lúc xông lên, liền gần như thâu tóm toàn bộ thị trường, tựa như loài ong vỡ tổ triệt để đánh hạ kẻ thù, hoàn toàn chiếm hữu, không để cho đối phương có bất kỳ một cơ hội phản công nào.
Chẳng qua tất cả những chuyện đó là muốn biểu diễn cho cậu xem mà thôi. Sau khi cảm hóa cậu, sẽ dần dần đem sự chiếm hữu kia chuyển đến lãnh địa của cậu.
Bởi hiểu con người Triển Phi, nên Quý Ngật Lăng sẽ không dễ dàng bi dao động. Sau khi khoảng khắc kinh ngạc qua đi, cậu sẽ bình tĩnh phân tích, vả lại còn chứng kiến Triển Phi căn bản vô pháp yên tâm với chuyện làm ăn ở Thượng Hải, cậu cũng khẳng định được phán đoán của chính mình.
Thời điểm đi ra ngoài để giao tài liệu cho trợ lý, lại trùng hợp bắt gặp Triển Phi đang hướng văn phòng mình đi đến, Quý Ngật Lăng nhướng mày, đem tài liệu tùy tiện ném cho thư ký rồi hỏi, “Tìm tôi?”
Bởi đã không còn quan hệ làm ăn như trước, Triển Phi nếu chủ động tìm cậu ngoại trừ những việc không đâu vào đâu, sẽ quấy rầy khi cậu đang làm việc, gần đây cũng chỉ có một ngàn lẻ một chuyện như vậy, hoặc đến để thông báo hắn không thể không về nước một lần.
Nói thật đôi khi Quý Ngật Lăng cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ muốn nói với Triển Phi, “Nhân tiện đừng tra tấn tôi nữa, anh cứ ngoan ngoãn trở về Thượng Hải, đừng quay lại đây có được không?”
Nhìn vẻ mặt trầm trọng của Triển Phi, Quý Ngật Lăng trong lòng thở dài, quyết tâm sẽ đem những lời nghĩ trong đầu nói rõ ràng với hắn.
Sau khi thư ký mang cà phê và hồng trà tiến vào phòng, Triển Phi mới chậm rãi mở miệng, sắc mặt vẫn như trước nhợt nhạt, ăn uống không điều độ, mà phần lớn là do thường xuyên kiệt sức tạo thành.
“Lăng, tôi phải trở về một chuyến, đã ấn định ba giờ sau sẽ khởi hành.”
Ha ha, quả nhiên.
Lần này thậm chí so với những lần trước càng khoa trương, máy bay sẽ cất cánh trong vòng ba tiếng nữa. Thật đúng là có thể nói ‘mã bất đình đề’[ngựa không dừng vó], nhưng khoảng cách thì không thể thay đổi, vô luận có lo lắng thế nào chăng nữa, mười mấy giờ bay không có khả năng rút ngắn lại được.
“Triển Phi, anh như vậy không thấy phiền sao?” Quý Ngật Lăng nhìn Triển Phi hoàn toàn không có chút sinh khí, nét cằm gầy yếu, sắc mặt tiều tụy, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt màu xám lúc này đặc biệt ngưng trọng, xem ra lần này không phải là chuyện nhỏ.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Triển Phi uống một hớp lớn cà phê, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Quý Ngật Lăng, dùng thanh âm có điểm khàn khản hỏi, “Nếu tôi nói, hy vọng cậu sẽ cùng tôi quay về thì sao?”
“Không thể, tôi không rảnh để cùng anh gây sức ép, không phải là tôi muốn làm anh cụt hứng. Triển Phi, anh không biết mệt nhưng tôi cảm thấy rất phiền, anh nên ở lại Thượng Hải, nơi đó không có anh không được, chuyện này anh càng rõ hơn tôi, nên về sau đừng bay sang đây nữa.”
Triển Phi lần này không phản bác lại giống những lần trước, chỉ ngồi yên
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
73 chương
29 chương
46 chương
72 chương
29 chương