Tiểu Huy sống ở một khu chung cư cũng khá tiện nghi trong thành phố, nhưng tôi và Lưu Dĩnh đến khi hắn không có nhà, chúng tôi hỏi thăm hàng xóm xung quanh nhưng cũng không biết tin tức gì. Trong xã hội chúng ta, mỗi người sống trong một quỹ đạo riêng của mình, liệu có bao nhiêu người còn quan tâm đến cuộc sống của những người xung quanh? Nhiều nhất thì khi anh phát tài cũng ghen tị một lúc, khi anh gặp rủi ro sẽ cười anh tí chút, lúc anh thực sự sụp đổ thì cảm thông cho anh một chút. Tôi và Lưu Dĩnh xuống khỏi căn phòng của Tiểu Huy, Lưu Dĩnh bảo: “Hay là ngày mai chúng ta lại đến nhé!” Tôi suy nghĩ giây lát, cứ mò mẫm đi tìm thế này không phải là cách hay, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Chúng ta cứ nhờ người nghe ngóng xem đã!” Lưu Dĩnh than: “Đến hàng xóm của hắn còn không biết thì người khác biết làm sao được?” Tôi bật cười, cái đó cũng không chắc. Hồi trước khi ở thị trấn Tam Thủy tôi và Tứ Mao tuy là hàng xóm nhưng có lúc tôi không tìm nổi cậu ta, tôi bèn đi hỏi thím Tám cách nhà chúng tôi rất xa nhưng thím không cho tôi biết chính xác giờ nào phút nào cậu ta đi đâu. Vì vậy để hỏi tung tích của một ai đó cách tốt nhất là hỏi các bà các chị trung niên. Tôi lôi Lưu Dĩnh đến cạnh khu chung cư xem xét, chúng tôi gặp một đám các bác gái tuổi trung niên đang tập thể dục bài múa quạt trong sân chung cư, tôi và Lưu Dĩnh đến hỏi dò các bác. Chúng tôi hoa chân múa tay tả lại đặc điểm hình dạng Tiểu Huy khi nãy được truyền đạt lại từ mấy người hàng xóm, sau một hồi miêu tả chán chê ai nấy đều lắc đầu bảo chẳng biết. Chúng tôi đã hơi thất vọng thì chợt có một bác gái lớn tuổi nói: “Tôi nhớ ra cái cậu thanh niên mà các anh chị nhắc đến rồi, có phải anh chàng sống ở nhà 41, tầng 3 cầu thang giữa không?” Chúng tôi gật đầu lia lịa, bà ta cười rất lại và nói với một bà bên cạnh: “Họ nói dến anh chàng tối nào cũng được một chiếc xe BMW màu trắng đưa về đấy.” Bác gái bắt đầu nổi hứng lên, cứ thế thao thao bất tuyệt nói. Xem ra trong cuộc sống này những người có hành động ngấm ngầm lại hay thu hút sự chú ý của mọi người, thảo nào mà mấy minh tinh màn bạc mỗi lần thấy tên tuổi đang chìm nghỉm thì lại nghĩ cách tạo ra vài tin đồn gì đó. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã thu thập được khá nhiều thông tin về Tiểu Huy. Thứ nhất: Hình như Tiểu Huy không có một nghề nghiệp cố định nào nhưng hắn tiêu tiền rất hào phóng. Một người phụ nữ có chiếc BMW trắng có quan hệ rất thân thiết với Tiểu Huy. Thứ hai: Tiểu Huy rất thích đến vũ trường có tên Ánh Nguyệt Dạ Hồ và rất thích tìm cô vũ nữ có tên là Tiểu Hồng. Thứ ba: Tiểu Huy rất hay uống quá chén và nói năng xằng bậy khắp khu chung cư. Chúng tôi cảm ơn rồi rút lui khỏi đám các bà các chị, trong lòng mừng lắm vì k hông ngờ mình đã thu hoạch được nhiều đầu mối. Chúng tôi lại chuẩn bị đến vũ trường Ánh Nguyệt Dạ Hồ tìm xem thế nào. Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, em nghĩ 10 năm nữa thế nào chị cũng trở thành một cảnh sát điều tra xuất sắc”. Lưu Dĩnh liếc xéo tôi nhưng tôi nhìn thấu được trong lòng chị ta đang thầm cười sung sướng, chị ta hỏi lại tôi: “Không lẽ bây giờ tôi không phải sao?” Lưu Dĩnh bỗng thở dài nói: “Cậu nói kể cũng đúng, giờ tôi còn trẻ quá, tôi thuộc tuýp mộc mạc và dễ thương, chắc tôi cũng cần có thời gian để tích lũy kinh nghiệm nhỉ? Nhưng tôi nghĩ năm năm là đủ rồi!” Lưu Dĩnh không nén được nụ cười vui vẻ. Tôi nói: “Năm năm chắc không đủ đâu? Em nghĩ 10 năm nữa chắc chắn chị sẽ trở thành mọt bà ngồi lê đôi mách chính hiệu, chuyện từ đông chí tây đều tỏ như lòng bàn tay, vì thế mọi vụ án không cần đi điều tra mà đều phá được cả.” Tôi cười khì khì rồi bỏ chạy, Lưu Dĩnh vừa tức vừa buồn cười đuổi theo sau hét lên: “Trương Tiểu Cường, cậu đúng là đồ khốn, suốt ngày chọc ngoáy tôi, cậu không muốn sống nữa hả?” Chị ta đuổi riết theo, tôi cắm đầu cắm cổ chạy, chạy qua mấy con phố trước mặt đã là vũ trường Ánh Nguyệt Dạ Hồ. Tôi dừng bước còn Lưu Dĩnh đã đuổi đến nơi, đang định ra đòn, tôi vội nói: “Dừng lại! Dừng lại!” Tôi bảo Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, một cảnh sát coi trọng sự nghiệp như chị chắc không định làm ầm ĩ lên với tôi ở những nơi như thế này đấy chứ?” Lưu Dĩnh đáp trả tôi: “Cậu đừng có đánh trống lảng, hôm nay không cho cậu một trận chắc tôi không còn là Lưu Dĩnh nữa.” Tôi nhìn chị ta cười thân thiện: “Cảnh sát Lưu, chỗ này đã gần ngay Ánh Nguyệt Dạ Hồ rồi, chúng ta đến đây là để điều tra công chuyện, chị hãy kìm chế một chút đi! Ngộ nhỡ làm kinh động đến bọn chúng rất không cớ lợi cho công việc phá án, chị hãy vì việc lớn đi!” Lưu Dĩnh nghĩ ngợi dây lát rồi thở dài bảo: “Thôi bỏ qua đi, những lúc thế này đành biết kiềm chế vậy.” Tôi động viên Lưu Dĩnh: “Cảnh sát Lưu, chị đúng là một cảnh sát xuất sắc, chị có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, vĩ đại quá!” Đắc tội với người ta xong thì cũng phải nhớ tung hứng người ta một chút, như thế mới kín kẽ. Bỗng Lưu Dĩnh với một tay che lấy miệng tôi, còn tay kia cho tôi một cú đấm giáng trời vào bụng. Tôi đau quá định gào lên nhưng bị bàn tay cứng như thép của chị ta bịt miệng lại. Chị ta cười đểu bảo tôi: “Muốn nhẹ nhàng thì cũng có cách đánh nhẹ nhàng, thế này vừa không có tiếng ồn lại không bị thương, như vậy đã đủ nhẹ nhàng chưa?”