Tôi ngạc nhiên nhìn chú Bảy. Chú bảo tôi: “Mày có nhớ thằng khốn Tiểu Huy ở thị trấn mình không?” Tôi lắc đầu, thị trấn tôi chỗ nào chẳng có thằng khốn, làm sao tôi nhớ hết được tất cả mọi người. Chú Bảy nói với tôi: “Nó là con trai nhà Trịnh Đại Bác ở phía Đông thị trấn ấy! Trịnh Đại Bác lại là kẻ thật thà hiếm thấy ở thị trấn.” Tôi vẫn cứ lắc đầu, người thật thà làm sao có thể để lại ấn tượng gì cho người khác chứ? Tôi chỉ nhớ được con trai nhà ông Chủ tịch thị trấn, nhà ông bí thư, và những nhà giàu có trong thị trấn. Mẹ vẫn nói, nếu gặp được người có tiền có quyền thì phải biết nịnh bợ họ, nếu chúng không thèm để ý đến mình thì mình mới chửi sau lưng chúng là lũ lợi dụng quyền thế mà ức hiếp người khác hay lũ giàu có mà bất nhân, tất nhiên là khi gặp chúng thì vẫn phải cười tươi để phòng ngừa chúng báo thù lại mình. Chú Bảy cố tìm xem có sự kiện gì to tát để đánh thức trí nhớ của tôi, chú nghĩ vắt óc nghĩ mãi rồi nói: “Mày chắc chắn đã gặp nó rồi, nhưng lúc đó mày mới bảy tuổi nên để có lẽ đã quên mất, hồi đó hình như nó đến vay tiền mày để mua một miếng bánh nướng.” Tôi à lên: “Hoá ra là thằng oắt đó ạ!” Làm sao tôi có thể quên được nó chứ? Đó chính là món tiền tôi tích góp lại mỗi khi cô Năm làm ăn được cho tôi. Tôi hỏi chú Bảy: “Thằng đó làm sao hả chú?” Chú nói: “Hôm đó thằng oắt ấy đến chụp ảnh chú, chú còn giúp nó tìm một đoàn người làm diễn viên quần chúng.” Chú cười kể: “Cái trường quay ấy lớn thật đấy, chú mày mất mấy ngày mới triệu tập đủ hộ nó dàn diễn viên quần chúng, những người làm công tác nghệ thuật như chúng ta là cứ hay nhiệt tình như vậy.” Tôi lại hỏi: “Thằng Tiểu Huy đó bây giờ đang ở đâu ạ?” Chú có vẻ khó xử nói: “Cái này thì chú chịu.” Tôi cứ cố dò hòi nhưng chú không chịu nói, tôi đành thở dài. Chú Bảy an ủi tôi: “Tiểu Cường, mày cũng biết chú Bảy mày là người sống có trước có sau, lại coi trọng nhất là chữ tín, chú đã hứa với Tiểu Huy là không tiết lộ hành tung của nó nên chú không thể nói được.” Chú lại bảo tôi: “Tiểu Cường, mày nên cảm thấy tự hào vì có một người chú như thế này mới đúng chứ.” Tôi nhìn chú bằng cái nhìn cảm động: “Chú Bảy, đúng vậy, cháu cảm thấy vô cùng cảm động vì có một người chú biết giữ chữ tín với người khác.” Tôi ngắt câu và rồi tiếp tục: “Năm nay người không giữ chứ tín nhiều quá, cháu nghe nói còn có người nói là giúp đỡ người khác tìm việc nhưng thực tế vừa lấy tiền phí nhà ở lại còn bớt xén tiền thù lao mà đáng ra người ta được hưởng.” Tôi vừa nói vừa lắc đầu thở dài: “Thật ra chẳng nên chút nào!” Tôi dùng khoé mắt để quan sát thái độ của chú Bảy, bộ mặt chú như vừa bị người ta cho một đấm, nụ cười đắc chí khi nãy đã ngưng bặt. Tôi biết là tôi đã đoán ra được bảy tám phần, khi nãy nghe chú thuật lại câu chuyện tôi đã chẳng tin rồi, thị trấn tôi những người sẵn lòng nhiệt tình giúp đỡ người khác khi không được lợi lộc gì vẫn chưa được sinh ra đời. Chú Bảy bảo: “Tiểu Cường, mày đừng có ăn nói hồ đồ, chú còn trông nom mày đến lớn đấy.” Chú bắt đầu đánh vào tình cảm của tôi, tôi cười thầm, nếu không phải vì quá hiểu chú thì làm sao tôi có thể uy hiếp chú được chứ? Tôi ghé tai chú nói: “Chú Bảy, lần này chú phải giúp cháu! Cháu cần tìm ra tung tích của Tiểu Huy.” Chú khó khăn gật gật cái đầu: “Mày không được tiết lộ ra là chú bảo mày đấy!” Tôi cười đáp: “Chú yên tâm, Tiểu Cường đâu phải là người như vậy.” Chắc chắn là tôi sẽ không nói, tiết lộ là chú nói thì tôi cũng chẳng được lợi lộc gì, tôi lại hơi do dự, nếu thằng Tiểu Huy đó mua chuộc tôi bằng một số tiền lớn để tôi nói ra ai là kẻ đã tố giác hắn thì lúc đó kể cũng khó nói là tôi sẽ thế nào. Ôi, thôi bỏ qua, làm người cũng nên có trước có sau một chút, đến lúc đó thì tôi sẽ chỉ nhận một chút phí giữ mồm giữ miệng của chú Bảy là tôi sẽ giúp chú giữ bí mật ngay! Chú Bảy đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên có ghi một dòng địa chỉ, chú bảo: “Chính là cái địa chỉ này đây, nhưng chú cũng không biết hiện giờ nó còn ở đấy không. Lần trước nhận được tiền xong chú không còn liên lạc gì nữa.” Tôi lật xem cái địa chỉ, một địa chỉ trong thành phố, tôi biết mình đang gần sự thật hơn một chút, đồng thời cũng tăng thêm một phần nguy hiểm. Lại phải vào thành phố, vậy là lại phải nói dối một chuyến, tôi về nhà bảo với mẹ: “Mẹ ơi, chị Vũ bên thị trấn Thất Bình bảo vừa có hàng mới về nên muốn con đến xem, con phải qua xem có thể đưa về cho mẹ một cô con dâu không?” Mẹ phấn khởi giục tôi: “Thế thì phải nhanh lên, chậm cái là người ta chọn hết mất hàng tốt, cái chuyện đại sự của cả đời thì không thể coi nhẹ được.” Chợt mẹ bảo: “Không được, không được, phải để mẹ đi cùng con chuyến này! Mẹ phải giúp con chọn lựa.” Tôi giật bắn mình vội xua tay nói: “Không cần đâu mẹ ạ, đây mớI chỉ là vòng loạIithôi, đợI đến vòng chung kết mẹ đến làm ban giám khảo là được rồi.” Mẹ có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng không phản đối nữa. Tôi cáo từ bọn Tứ Mao, Tiểu Thuý và Tiểu Nguyệt nghe tôi bảo là phải đi xem mặt thì nhẩy cẫng lên đòi đi theo xem, tất nhiên tôi không thể đem theo hai con vịt giời này. Thế là tôi bảo bọn nó: “Anh đồng ý đưa bọn em đi cùng, nhưng anh chỉ cho một đứa đi cùng thôi, hai đứa tự thương lượng với nhau đi!” Ngay lập tức Tiểu Nguyệt nói: “Tất nhiên là cho em đi cùng rồi, con mắt thẩm mỹ của em tuyệt vời mà em nhìn nhận vấn đề lại sâu sắc, đảm bảo anh có thể chọn được một người có đầy đủ các phẩm chất công dung ngôn hạnh mang về.” Tiểu Thuý ghé tai tôi nói nhỏ: “Nếu anh đem Tiểu Nguyệt đi cùng đảm bảo anh sẽ bị hoa mắt, vì anh nhìn thấy Tiểu Nguyệt rồi thì nhìn cô nào cũng thấy xinh.” Tiểu Nguyệt không chịu lép vế nói: “Tiểu Thuý, cậu lại vừa nói xấu gì mình đấy? Anh Tiểu Cường là một người thông thái, thế nào anh ấy cũng đưa tớ đi cùng.” Hai con vịt giời lại bắt đầu đôi co, bọn nó cãi nhau khiến tôi nhức đầu rối trí. Tôi thở dài bảo: “Hai đứa cứ thương lượng trước cho ổn thoả đi rồi chọn ra một đứa đi cùng anh, còn đứa kia ở nhà với Tứ Mao!” Hai đứa bỗng im bặt, sau đó đùn đẩy cho nhau dốc sức khuyên đối phương đi cùng tôi đến thị trấn Thất Bình. Tôi không nhịn nổi cười bảo bọn nó: “Thôi anh đi một mình vậy, hai đứa ở nhà nhé?” Hai đứa gật đầu lia lịa.