Sáng ngày hôm sau, từ đầu tới chân Vương Tĩnh Kỳ đều mặc mấy món đồ mà Chu Cẩn Du đã mua tối  hôm qua. Ngồi trên chiếc Audi màu đen của Chu Cẩn Du đến trước cửa trường Nhất Trung, Chu Cẩn Du không yên tâm dặn dò: "Vào trường phải nhớ nói với cấp trên của em, bây giờ em không thể dạy học liên tục quá một tiếng đồng hồ được, sức khỏe của em sẽ không chịu nổi." "Ừm biết rồi." Tối hôm qua lúc đầu là Vương Tĩnh Kỳ hỏi Chu Cẩn Du về quá khứ của anh, nhưng một hồi sau lại biến thành Chu Cẩn Du lải nhải, dặn dò từng li từng tí những chuyện mà sau này Vương Tĩnh Kỳ cần phải chú ý. "Còn nữa, tối hôm qua em không có ngủ đủ giấc, buổi trưa đừng làm cái gì hết, tranh thủ ngủ bù có biết không." "Biết rồi." Lần này cô gằn giọng hơn lúc nãy, thầm nghĩ bây giờ mà mình còn không chịu đi, chảng lẽ ngồi đây nghe người đàn ông này lải nhải. Lúc đầu nghe còn thấy ngọt ngào lắm, nhưng cứ nghe hoài như vậy, cũng phiền chết đi được. "Nhớ cho kỹ, anh sẽ gọi điện thoại kiểm tra." Chu Cẩn Du cũng không hoàn toàn tin tưởng vào trí nhớ của Vương Tĩnh Kỳ, cảm thấy mình vẫn nên thường xuyên nhắc nhở thì tốt hơn. Rốt cuộc Vương Tĩnh Kỳ cũng xuống xe, cầm cái điện thoại mới trong tay quơ quơ về phía anh, đây chính là chiến lợi phẩm mà hai người mua được ở trung tâm mua sắm ngày hôm qua, vì muốn giảm tối đa bức xạ ở xung quanh cô, Chu Cẩn Du đổi cho cô một chiếc điện thoại di động mới, loại CDMA, nghe nói đây là loại di động phát ra ít bức xạ nhất. Chu Cẩn Du ngồi trong xe nhìn người phụ nữ đang tung tăng đi, anh toát mồ hôi lạnh, người phụ nữ này đã bao nhiêu tuổi rồi, vậy mà còn hành động tùy hứng như một cô gái mới lớn vậy, phải cẩn thận đứa bé trong bụng chứ. "Cẩn thận một chút, đi cho đàng hoàng." Cuối cùng Chu Cẩn Du vẫn là không nhịn được, hạ cửa sổ xuống nói một câu. Người phụ nữ đi đằng trước không nhảy tung tăng nữa, bắt đầu từng bước từng bước vững vàng đi về phía trước, mãi đến khi bóng dáng của cô biến mất sau cánh cổng trường Nhất Trung, tâm tình khẩn trương của anh mới tạm thời được thả lỏng: "Lái xe đi." Lý Việt ngồi ghế bên cạnh tài xế có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói: "Thị trưởng, anh đừng quá khẩn trương. Mặc dù phụ nữ mang thai cần phải chú ý cẩn thận, nhưng không cần phải quá mức cẩn thận như vậy." Thật ra anh ta muốn bảo ngài thị trưởng đừng có trông gà hóa cuốc mà quýnh quáng lên, nhiều người phụ nữ khác cũng mang thai bình thường đó thôi, đâu cần phải khẩn trương giống như anh, anh lo cái này lo cái kia không kêu mệt, nhưng tôi đứng nhìn cũng thấy mệt thay anh. Vương Tĩnh Kỳ đi vào văn phòng, nghĩ đến chuyện Chu Cẩn Du đã dặn, lại nghĩ đến tính tình lão yêu bà đáng ghét, cuối cùng quyết định lên lớp để dạy tiết tiếp theo của cô giáo dạy ngữ văn, dù sao một tuần cũng chỉ có hai ngày phải dạy hai tiết liên tục thôi, không cần thiết phải đi nói với cấp trên, làm phiền tới bọn họ, chuyện gì mình có thể tự giải quyết, thì không cần phải nhờ tới người khác. Vấn đề đã được giải quyết xong, cô vào văn phòng, hầu hết các đồng nghiệp đã lên lớp. "Ồ, Tĩnh Kỳ, sao hôm nay mặc quần áo giản dị quá vậy, không giống phong cách của cậu gì hết." Vương Dĩnh nhìn thấy Vương Tĩnh Kỳ mang đôi giày thể thao Nike, cô ấy không nghĩ là Vương Tĩnh Kỳ dùng hàng nhái, dù sao bây giờ cô cũng có hậu thuẫn vững chắc rồi. Vương Tĩnh Kỳ kéo kéo quần áo của mình, cô muốn biểu hiện thật tự nhiên, nhưng trong lòng có hơi chột dạ, cho nên hung hăng trừng mắt liếc Vương Dĩnh một cái: "Thỉnh thoảng thay đổi phong cách không được sao." Vương Dĩnh bị cô trừng mắt nên thấy khó hiểu, cô ấy có làm gì đâu. "Ai chà, Tiểu Vương, hình như trên tay cô đeo nhẫn kim cương có phải không, cái nhẫn cũng thật là lớn nha." Lưu Quế Lan hô to. Vừa nghe Vương Dĩnh nói như vậy nên Lưu Quế Lan cũng tò mò ngẩng đầu lên nhìn, kết quả cô ta không có nhìn thấy quần áo Vương Tĩnh Kỳ như thế nào, chỉ thấy cô đeo chiếc nhẫn kim cương khổng lồ, ừm, hẳn là nhẫn kim cương. Tiếng kinh hô của Lưu Quế Lan cũng hấp dẫn được sự chú ý của các giáo viên đang ngồi trong văn phòng, mọi người đều nhìn bàn tay của Vương Tĩnh Kỳ. "Ha ha, chắc là vậy." Vương Tĩnh Kỳ cười ha ha, ánh mắt của bà cô này thật là tốt. (lời tác giả: người ta có hơn 40 tuổi thôi mà) Vương Dĩnh vội vàng chạy lại, tóm lấy cánh tay Vương Tĩnh Kỳ, đưa lên trước mặt. "Ở chính giữa có màu hồng nè." Vương Dĩnh giống như phát hiện ra châu lục mớ. "Ừ, tớ thấy nó đẹp nên đeo thôi." Vương Tĩnh Kỳ cười nói. Chiếc nhẫn này là lúc tối hôm qua về nhà, Chu Cẩn Du đeo lên cho cô. Đó là một chiếc nhẫn kim cương vô cùng xinh đẹp, ở giữa có một viên kim cương hai carat màu hồng nhạt, xung quanh khảm rất nhiều viên kim cương nhỏ, hôm qua cô đã đếm rồi, tính luôn viên kim cương ở giữa, tổng cộng là 42 viên. "Ồ, để tôi nhìn xem, kiểu dáng này đúng là đặc biệt nha, tôi đi trung tâm mua sắm hoài chứ chưa bao giờ thấy chiếc nhẫn nào đẹp như vậy, chắc là đắt tiền lm18 đúng không!" Lưu Quế Lan cũng tiến lên kéo tay Vương Tĩnh Kỳ cẩn thận ngắm nghía. "Cũng không tính là quá đắt." Vương Tĩnh Kỳ nói đùa, thật ra cô cũng không biết chiếc nhẫn này có đắt hay không, nhưng trong hộp đựng chiếc nhẫn có một tờ giấy bằng tiếng anh, cô nhìn vào thấy một hàng số không trên đó, liền choáng váng đầu óc, định cởi ra bỏ vô tủ cất cho cẩn thận, nhưng bị Chu Cẩn Du ngăn lại, nói là Chu Vận Hàng mua chiếc nhẫn này ở Châu Phi bằng tiền nước ngoài, đồng Rup đổi ra tiền trong nước cũng không đắt lắm, cho nên mặc dù trên tờ giấy viết rất nhiều số không, nhưng dùng nhân dân tệ mua thì không mất bao nhiêu tiền, kêu cô cứ yên tâm mà đeo. Vả lại, đeo viên kim cương màu hồng lớn như vậy ra đường, cũng không có mấy người biết cô đeo đồ thật, căn bản cũng chỉ cho là cô đeo chiếc nhẫn bình thường. "Ừ, cho dù là đồ giả, cũng không phải loại rẻ tiền, gia công thật là khéo, vừa nhìn vào đã thấy không tầm thường." Lưu Quế Lan tỏ ra yêu thích, hận không thể đeo thử lên tay mình xem sao. "Hừ, người nghèo bây giờ đúng là thích làm ra vẻ, có tiền thì mua đồ thật mà đeo, không có tiền cũng đừng đeo đồ giả rồi khoe khoang, thật là mất mặt!" Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói sắc bén của Ngô Mật Nhi, mọi người đồng loạt nhìn về phía cánh cửa, đúng thật là cô ta, thời tiết tháng năm mặc dù không lạnh lắm, nhưng cũng không thích hợp để mặc váy, vậy mà cô ta chỉ mặc một cái váy công sở, hơn nữa còn cực kỳ ngắn. "Hừ, sống phải có điểm dừng chứ, người nghèo thì sao, cái gì không phải của cô, có nhìn có hoài nó cũng không thể là của cô được. Có những thứ, đồng lương ít ỏi của mấy người làm vợ bé người ta còn không mua nổi nữa kìa, có phải không Tĩnh Kỳ?" Vương Dĩnh cao ngạo lên mặt với Ngô Mật Nhi, sau đó cầm tay Vương Tĩnh Kỳ lên, làm ra vẻ thưởng thức bàn tay cô. "Cô nói ai?" "Tôi nói người nào à, đương nhiên là cái người không biết xấu hổ đi làm vợ bé của người ta rồi, cô tức giận cái gì, gấp gáp cái gì, đừng nói là cô chột dạ nha!" Kể từ lần Vương Tĩnh Kỳ dạy dỗ Ngô Mật Nhi, Vương Dĩnh giống như gặp được thần tượng, từ đó về sau mỗi lần đối mặt với Ngô Mật Nhi, cô ấy không sợ sệt nữa, chỉ cần Ngô Mật Nhi chọc tới cô ấy, cô ấy sẽ không nể mặt mà phản bác lại cô ta. Kẻ yếu thường bị bắt nạt, ngay cả người ngang ngược như Ngô Mật Nhi cũng không ngoại lệ, vốn là cô ta ở đây rất phách lối, nhưng cũng phải dưới mào Vương Tĩnh Kỳ và Vương Dĩnh các cô. "Hừ, tôi không rảnh để cãi nhau với loại người không có tư cách như cô!" Ngô Mật Nhi ngẩng cao đầu, xoay người rời khỏi văn phòng. "A, cô đứng lại, cô nói ai không có tư cách? Cô mới là không có tư cách ấy, vào phòng làm việc của người khác cũng không biết gõ cửa, cô mà là giáo viên dạy cấp ba sao, đúng là dạy hư học trò mà!" Vương Dĩnh đi theo cô ta đến chỗ cánh cửa. Mọi người đứng trong văn phòng trố mắt nhìn, chuyện gì đang xảy ra vậy, Ngô Mật Nhi đến đây làm cái gì, chưa nói gì đã đi rồi? Vương Dĩnh đóng cửa lại, vừa đi vào vừa lầm bầm. "Được rồi, cậu đừng cãi nhau với loại người như vậy mà tức giận làm gì, vô nghĩa." Vương Tĩnh Kỳ an ủi. "Hừ, tớ mới không có rảnh như vậy!" Cơn tức của Vương Dĩnh tới nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt lại bị chiếc nhẫn kim cương của Vương Tĩnh Kỳ hấp dẫn lực chú ý. "Đây là đồ thật đúng không." Có bạn trai là thị trường, hẳn là không có khả năng đeo đồ giả. Vương Tĩnh Kỳ sờ sờ cái mũi, không nói gì, chỉ im lặng. Vương Dĩnh nhìn chiếc nhẫn đột nhiên kêu lên: "Hả, không lẽ cậu kết hôn rồi?" Trong văn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người bắt đầu ríu rít đặt câu hỏi: "Cô giáo Vương kết hôn rồi à, sao không nghe nói gì hết vậy?" "Cô giáo Vương có đối tượng rồi sao?" "Cô giáo Vương..." Vương Tĩnh Kỳ trợn mắt liếc Vương Dĩnh, sau đó nở nụ cười, nói với các giáo viên trong văn phòng. "Các thầy cô, cuối tuần tôi và vị hôn phu muốn mời mọi người cùng ăn một bữa cơm rau dưa với chúng tôi, ở nhà hàng Nhất Nhị, nếu mọi người rảnh, chúng tôi rất vinh hạnh được đón tiếp mọi người." "Ai chà, Tiểu Vương, cô thật sự kết hôn à, sao tới bây giờ còn chưa được nhìn thấy bạn trai của cô?" "Khi nào thì cưới, điều kiện của nhà trai như thế nào?" "Bạn trai cô làm việc ở đâu vậy?" ... Mãi đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Vương Tĩnh Kỳ mới được giải thoát, mấy thầy cô tám chuyện thật là quá lợi hại. Tốc độ lan truyền tin tức trong trường học quả thật là không thể khinh thường, mới có một tiết học trôi qua, Vương Tĩnh Kỳ còn chưa kịp bước xuống bục giảng, tất cả các thầy cô giáo của trường Nhất Trung, từ ban sơ trung đến ban cao trung, đều đã biết tin Vương Tĩnh Kỳ kết hôn. Sau đó cũng không cần Vương Tĩnh Kỳ tự mình thông báo, ai cũng đều biết đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cô, cho nên không có ý định tổ chức hôn lễ mà chỉ đi nghỉ tuần trăng mật, mà bây giờ đang ôn thi cho học sinh lớp mười hai, không thể làm chậm trễ chuyện học hành của các em được, cho nên cô đăng ký kết hôn trước, hoãn chuyến du lịch đến kỳ nghỉ hè. Còn chuyện mời khách ăn cơm thì đương nhiên là không bị hoãn, cuối tuần cô sẽ mời tất cả các thầy cô đến nhà hàng Nhất Nhị dùng cơm. Vương Tĩnh Kỳ rất hài lòng với hiệu ứng bà tám của mọi người, không cần cô phải viện lý do, mọi người đã nghĩ sẵn giùm cô rồi. Buổi chiều, Chu Cẩn Du đích thân lái xe đến trường Nhất Trung đón mấy cô bạn thân của Vương Tĩnh Kỳ về nhà, xem như là chính thức làm lễ ra mắt với các cô. Chu Cẩn Du biết quan hệ của Vương Tĩnh Kỳ với nhà mẹ đẻ không được tốt lắm, chỉ có mấy cô bạn này là thân thiết nhất với cô, cho nên anh rất nể mặt các cô. Để bọn họ ngồi ở phòng khách nói chuyện, anh loay hoay trong bếp cả buổi, làm một bàn đầy đồ ăn. Đương nhiên là anh được các cô hết lòng khen ngợi, đàn ông như Chu Cẩn Du mà biết nấu ăn rất hiếm có. Chỉ có Vương Tĩnh Kỳ hiểu Chu Cẩn Du, với tài nấu nướng của anh, làm một dĩa cơm rang trứng thì cũng tạm được, nhưng nếu chỉ trong một đêm mà anh học được cách nấu tất cả những món ăn này, cô tuyệt đối sẽ không tin. Mặc dù vậy, cô cũng không vạch trần anh, dù gì cũng phải giữ chút mặt mũi cho chồng mình, chỉ là cả buổi cô cứ dùng vẻ mặt muốn cười mà không dám cười nhìn Chu Cẩn Du, anh chỉ giả vờ như không nhìn thấy, biểu hiện thật tốt trước mặt Tưởng Hi Văn các cô. Nói theo cách của anh, đây chính là muốn giữ gìn thể diện cho vợ anh.