Thật ra cái chiêu đó quá là lỗi thời đối với Chu Cẩn Du rồi. Lúc đó tâm trạng Chu Cẩn Du không vui, dứt khoác đứng trước mặt Vương Diễm Diễm, liền gọi điện thoại cho dì Chu mà cô ta đã nhắc đến. (Lời của tác giả: chỉ số thông minh của cô gái này thật không cao chút nào, thân phận của đối phương là gì cũng không biết) Vương Diễm Diễm sợ Chu Bảo Cầm không nể mặt mà trực tiếp phủ nhận, cô ta vứt bỏ hết thể diện của mình, trong lúc Chu Cẩn Du đang gọi điện thoại, cô ta nhào lên phía trước, to gan ôm lấy Chu Cẩn Du. Suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, muốn cho anh một cái hôn sâu ướt át, để anh không thể nào mở miệng hỏi được, đồng thời nếu có thể thành công quyến rũ được người ta thì càng tốt, mà cho dù không quyến rũ được, cũng có thể được tiếp xúc cơ thể, chứ không có lạnh nhạt như bây giờ. Nhưng Chu Cẩn Du vẫn luôn cực kỳ cảnh giác, Vương Diễm Diễm vừa quấn lên thì bàn tay to của anh đã nhanh chóng hất mạnh cô ta té xuống đất, bây giờ anh là người đàn ông đã có vợ rồi, thật không ngờ, vậy mà vẫn để cho Vương Diễm Diễm có cơ hội lưu lại dấu vết trên người anh. Chu Cẩn Du không biết, trong lúc Vương Diễm Diễm bị anh đẩy ngã trên mặt đất tạm thời còn chưa ngồi dậy nổi, điện thoại vẫn đang nối máy với Chu Bảo Cầm. Cho nên trước hết anh xác thực mọi chuyện với Chu Bảo Cầm, biết phần lớn những gì Vương Diễm Diễm nói đều là bịa đặt, anh liền kể lại chuyện Vương Diễm Diễm đến đây quấy rầy, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của anh cho chị hai anh nghe. Chị hai Chu mặc dù không biết điều vậy chứ cực kỳ bênh vực đứa em trai này. Vừa nghe nói có người giả danh chị ta đi lừa gạt em trai, chị ta liền nổi giận, trong điện thoại ân cần hỏi han đến mười tám đời tổ tông nhà Vương Diễm Diễm hết một lần. Chu Cẩn Du nghe điện thoại mà sững sờ một hồi, không ngờ chị hai mình còn có bản lãnh này cơ đấy. Chuyện lúc sau thì tốt rồi, nếu chuyện này không có chị hai anh nhúng tay vào, vậy thì anh cũng không cần phải khách khí nữa. Mặc dù Vương Diễm Diễm khóc rất điềm đạm đáng yêu, nhưng đối với Chu Cẩn Du, ngoài vợ anh ra, những người phụ nữ khác mà khóc, anh chỉ có duy nhất một cảm giác: phiền. Cho nên anh cũng không thèm thương hương tiếc ngọc, tùy ý bỏ mặc tiểu thư Vương Diễm Diễm đang ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, dứt khoác phê bình cô ta bằng những lời lẽ sắc bén từ đầu đến cuối. Hơn nữa còn rất nghiêm trọng cảnh cáo cô ta đừng xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. Uy hiếp xong, Chu Cẩn Du phóng khoáng bước ra ngoài, mặc dù anh đang ở chỗ này, nhưng tâm trí của anh đã sớm bay đến chỗ vợ và con anh rồi. "Cho nên, sau khi anh xử lý xong xuôi, liền dùng tốc độ nhanh nhất để quay trở lại đây. Vương Tĩnh Kỳ nghi ngờ nhìn anh: "Cô ta có thật là không có hôn anh không?" "Không có hôn, anh đảm bảo." "Ừm, lần này tha thứ cho anh, lần sau nếu có gặp phải loại phụ nữ như vậy thì phải nhanh chóng bỏ đi. Đúng là không biết kiềm chế gì hết, quá điên cuồng rồi." Vương Tĩnh Kỳ vừa nói vừa lắc đầu, không biết phụ nữ bây giờ nghĩ cái gì trong đầu nữa, ở ngoài có nhiều người đàn ông như vậy sao không tìm, lại cứ nhìn chằm chằm người đàn ông đã có vợ này là sao, chẳng lẽ phải làm vậy mới có cảm giác thành công à. Một cơn sóng gió nho nhỏ cứ như vậy mà trôi qua, thông qua chuyện này, hai người cũng minh bạch được một chuyện. Từ những chuyện vừa rồi, Chu Cẩn Du minh bạch, bây giờ vợ mình đang trong thời kỳ đầu mang thai, cảm xúc không ổn định, nói gió thì có mưa, tâm trạng rất dễ bị dao động. Cho nên sau này lúc cô sinh con rồi, vẫn cần phải chăm sóc cẩn thận cho cô. Mà từ những chuyện này Vương Tĩnh Kỳ cũng minh bạch, mặc dù Chu Cẩn Du đã qua tuổi ba mươi rồi, nhưng sức quyến rũ vẫn còn như cũ, bây giờ là Vương Diễm Diễm, không chừng sau này còn có thêm Lý Diễm Diễm, Mã Diễm Diễm nữa, nếu cô đã lựa chọn ở bên cạnh anh, xây dựng một gia đình riêng, vậy thì cô cần thiết phải tùy thời điểm mà biến thân thành Ultraman, kiên quyết đánh đuổi những người phụ nữ hư hỏng tới gần anh. Hơn nữa, sau này cô sẽ càng cố gắng học cách tin tưởng vào anh, dựa dẫm vào anh. Hai người ngồi ở quán cà phê trò chuyện một hồi. Sau khi đã khôi phục thể lực, Chu Cẩn Du lại kéo Vương Tĩnh Kỳ bắt đầu chuyến đi mua sắm lần thứ hai, còn rất nhiều đồ chưa có mua nữa. Người phục vụ quán cà phê thấy bọn họ rời khỏi cửa tiệm, thầm thở dài nhẹ nhõm trong lòng, rốt cuộc cũng đi rồi, hai người này thật đúng là làm khổ mình mà. Cuối cùng Chu Cẩn Du cũng hài lòng, sau khi đã mua tất cả những món đồ mình thích, hai người mới lái xe về nhà, đến lúc vào nhà đã là mười giờ tối. Theo thói quen, Vương Tĩnh Kỳ vừa nghỉ mệt được một lúc, lại xắn tay áo chuẩn bị bắt đầu làm việc, nhưng bị Chu Cẩn Du kéo lại. "Em làm gì, bây giờ sức khỏe em ra sao mà còn làm những thứ này, bỏ xuống bỏ xuống!" Chu Cẩn Du đoạt cái giẻ lau trong tay cô. "Hây, anh đừng quá khoa trương, không phải chỉ là mang thai thôi sao, mấy người phụ nữ khác mang thai vẫn có thể làm được mọi chuyện đó." Mấy lời này của Vương Tĩnh Kỳ là dựa vào kinh nghiệm, cô đã từng nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp của mình mang thai nhưng vẫn kiên trì đi làm, mãi đến lúc chuẩn bị sinh con còn chưa chịu rời khỏi bục giảng. Mặc dù bọn họ muốn để dành ngày nghỉ để nghỉ sau khi sinh, nhưng tinh thần làm việc như vậy cũng thật là đáng nể. Vả lại chẳng lẽ phụ nữ mang thai thì không cần phải làm cái gì sao. "Người khác là người khác, em là em! Chúng ta chính là như vậy, mau đi nghỉ ngơi đi, để anh lau nhà cho." Chu Cẩn Du biết cô có chút thích sạch sẽ, ngày nào về nhà cũng phải lau sàn một lần. Hômm nay anh sẽ lau nhà, nhưng sau này không nhất định là ngày nào anh cũng có ở nhà, xem ra cần phải mướn một người giúp việc theo giờ mới được. Chu Cẩn Du nhìn Vương Tĩnh Kỳ an vị trên ghế sofa nhìn anh lau nhà, bộ dạng như người canh giữ, anh bất đắc dĩ lắc đầu. "Em không có việc gì làm, vậy thì dưới bàn trà có một tập hồ sơ, em ký tên lên tài liệu bên trong đi." Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói như vậy, lúc này cô mới để ý dưới bàn trà đúng là có để một tập hồ sơ. Lấy tài liệu bên trong ra, cô trợn tròn mắt. "Này, này, này... Anh có ý gì đây?" Giọng nói của Vương Tĩnh Kỳ có chút kích động, thứ cô đang cầm trong tay thật là quá bất ngờ. Trong tập hồ sơ là mấy phần tài liệu và một vài giấy tờ bất động sản. "Không phải em nói là sau khi kết hôn, của anh cũng là của em, mà của em cũng là của anh sao, cho nên bây giờ anh chủ động chuyển tất cả tài sản của anh qua cho em đứng tên, để sau này em càng giữ chặt anh hơn." Chu Cẩn Du  vừa lau nhà vừa nói. Vương Tĩnh Kỳ nghe anh nói như vậy thì có chút xấu hổ, lúc đó cô chỉ nói như vậy thôi, ai biết anh lại làm thật. Cũng có hơi cảm động, chắc trên đời này không có mấy người đàn ông được như anh đâu, đời trước Trương Dương còn không làm được như vậy. "Nhưng trên mấy văn bản này không có tên của anh, tên người chuyển nhượng toàn là tên của người khác thôi." "Thật là ngu ngốc, anh là nhân viên công vụ, nhà nước không chấp nhận cho nhân viên công vụ buôn bán." Chu Cẩn Du nói một câu này liền giải thích rõ mọi chuyện. Vương Tĩnh Kỳ cũng nhớ lại, đời trước xem trên ti vi thường hay thấy đưa tin các vụ bê bối của cán bộ nhà nước. Rất nhiều cán bộ nhà nước làm buôn bán hoặc đầu tư vào công ty đều có bí quyết riêng. Đầu tiên, họ sẽ không tự mình ra mặt mà dùng danh nghĩa của vợ, anh em, con cháu, bạn thân để bỏ vốn đăng ký mở công ty, sau đó đứng phía sau điều hành. Tiếp theo, những doanh nghiệp này sẽ được chống lưng nhờ có quyền hành của bọn họ, cái đó gọi là "ở núi ăn núi, ở nước ăn nước" (sống ở đâu thì dựa vào điều kiện ở đó mà sống). Nhân viên công vụ quản lý về mảng vận tải đường bộ, sẽ mở công ty nhận thầu làm đường cao tốc cho ô tô chạy; quản lý quặng mỏ, sẽ mở một công ty chuyên khai thác quặng mỏ; làm ở bộ công an, sẽ kinh doanh địa điểm ăn chơi, vân vân. Như vậy, dưới sự chiếu cố của bọn họ, chẳng những sẽ kinh doanh được thuận buồm xuôi gó, mà trong quá trình làm ăn có chỗ nào không tuân theo quy định, cũng sẽ dễ dàng được thông qua. Vương Tĩnh Kỳ lật qua lật lại xấp giấy tờ, mấy tờ giấy phía trên có để tên công ty nhưng cô chưa từng nghe qua, chỉ có một tờ cuối cùng đề tên công ty phía bên trên mà như sấm nổ bên tai cô, đó chính là "tập đoàn Bảo Hàng", trong đó có viết, Chu Vận Hàng vô điều kiện chuyển nhượng cho cô 22% cổ phần của tập đoàn Bảo Hàng. Cô còn nhớ rất rõ, tập đoàn Bảo Hàng chính là nhà đầu tư cho dự án giải tỏa khu đất, mấy ngày trước cô còn bàn hợp đồng với bên đó về chuyện giải tỏa di dời nhà và bồi thường, làm sao mà quên được. "Anh cũng có cổ phần trong Bảo Hàng sao?" Vương Tĩnh Kỳ thật sự không thể tin nổi, người đàn ông này cũng sẽ lợi dụng quyền hành để đứng trung gian kiếm tiền bỏ túi riêng. Mà nghĩ lại cũng đúng, nếu như cô có công ty, lại biết rõ hạng mục thu mua đất giải tỏa lần này chắc chắn sẽ kiếm ra tiền, cô cũng sẽ để cho công ty của mình tham gia vào một chân, dù sao nước phù sa không để chảy ruộng ngoài, người không vì mình trời chu đất diệt. Chu Cẩn Du nhìn biểu tình của Vương Tĩnh Kỳ giật mình rồi lại bừng tỉnh ngộ khiến anh bất đắc dĩ nở nụ cười, ném cây lau nhà trong tay ra, đi qua ngồi xuống ghế sofa. "Cái đầu nhỏ này của em thật là vô dụng, mặc dù trong tập đoàn Bảo Hàng đúng là có cổ phần của anh, nhưng lúc đầu, anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ lấy việc công để trục lợi tư nhân, là do tài chính của thành phố D không đảm đương nổi cho dự án thu mua, cho nên anh mới để cho bọn Vận Hàng tham dự vào." Chu Cẩn Du giải thích đơn giản tình huống lúc đó. "Lúc nghỉ Tết em đã được gặp bọn Vận Hàng rồi đó, bọn họ đều là bạn nối khố của anh, còn một người nữa là Phùng Dũng, bây giờ ở trong quân đội, lúc nghỉ Tết có nhiệm vụ nên không thể trở về, khi nào có cơ hội chúng ta sẽ mời bọn họ ăn một bữa cơm." "Ờ..." Vương Tĩnh Kỳ không có phản ứng gì về chuyện này: "Anh nói xem, nếu hạng mục thu mua đất xây dựng lần này không kiếm ra được lợi nhuận, vậy một mình Bảo Hàng phải gánh chịu hết sao?" Hay nói cách khác, sau này tiền kiếm được từ việc giải tỏa đều là của Bảo Hàng đúng không, cô có 22% cổ phần của tập đoàn, như vậy cô kiếm được khoảng bao nhiêu, không được, cô choáng váng rồi. "Đúng vậy, nếu như dự án lần này mà lấy ngân sách của thành phố D để thu mua sẽ dẫn đến thâm hụt ngân sách, rất nhiều người sẽ không được nhận lương. Mặc dù anh chú trọng phát triên kinh tế, nhưng không thể làm tổn hại đến cuộc sống của người dân được, cho nên không còn cách nào khác, anh đành phải tìm người hợp tác." Chu Cẩn Du nhún vi, cho dù là chính phủ hay là tư nhân gánh vác, anh cũng đều sẽ thu được lợi nhuận, chỉ là nhiều hay ít mà thôi. Nếu như mấy người trong chính phủ không có tầm nhìn, vậy thì anh cũng không cần thiết phải tặng không lợi ích cho bọn họ. "Những thứ này toàn bộ đều cho em hết sao?" Vương Tĩnh Kỳ run run cầm xấp giấy tờ, hoang mang xác nhận lại lần nữa. Mỗi một tờ giấy đều có giá trị không hề nhỏ, mấy công ty kia cô không biết thế nào, nhưng cũng không thể nào so sánh với Bảo Hàng được, có 22% cổ phần tập đoàn Bảo Hàng trong tay, cả đời này cô cũng không cần phải làm gì nữa, ngồi không tiêu xài chờ đến khi nào chết là đủ rồi. Sớm biết cuộc đời cô sẽ có những thứ này, cô còn liều mạng cố gắng làm việc làm cái gì nữa, cái gì mà lớp dạy thêm, rồi còn mở cửa hàng gì gì đó, bây giờ so với những thứ trước mặt này chỉ còn là gió thoảng mây bay thôi. "Em chỉ cần ký một chữ ký ở phía dưới, tất cả những thứ này đều sẽ là của em. Toàn bộ quyền quản lý về tiền bạc của chúng ta đều sẽ giao cho em, sau này mỗi tháng anh phải chờ vợ phát tiền tiêu vặt rồi!" Chu Cẩn Du cười ôm cô vào lòng. Vương Tĩnh Kỳ cao hứng gật đầu, cô sẽ không giống mấy người phụ nữ khác mà giả vờ thanh cao, lúc trước không cần tiền của anh là bởi vì hai người không phải quan hệ vợ chồng. Bây giờ cô và Chu Cẩn Du đã kết hôn rồi, anh đưa hết tiền cho cô, để cô quản lý tiền bạc không phải là bổn phận của anh sao. Cho nên Vương Tĩnh Kỳ vui vẻ ký tên lên tất cả các giấy tờ có liên quan, sau đó Chu Cẩn Du kể cho cô nghe về quá trình anh gây dựng sự nghiệp, về nguồn gốc tài sản bất động sản của anh. Cũng trong lúc này, Vương Tĩnh Kỳ cảm thấy thật có lỗi với chồng mình, hình như từ đầu tới giờ cô rất ít khi chú ý đến anh, cô không hề biết chút gì về quá khứ của anh. Chỉ có điều cô là một người làm sai thì biết sửa lỗi, nếu đã biết là mình sai lầm, vậy thì phải sửa lại cho đúng, cho nên ngày kết hôn đầu tiên của hai người, trong đêm tân hôn, Vương Tĩnh Kỳ quấn lấy Chu Cẩn Du để nghe anh kể về chuyện quá khứ, đương nhiên là quấn ở trên giường.