Sau khi Ninh Nhu rời khỏi, Ninh Phong nói với Dung Tuân: "Bánh kem này rất lớn, về rồi chia nhau ăn." "Ừm." Thấy Dung Tuân không muốn tiếp tục tản bộ nữa, Ninh Phong liền cùng cậu trở về phòng. Do dự một lát, anh liền hỏi: "Em cảm thấy Ninh Nhu thế nào?" Dung Tuân đưa mắt nhìn anh, cũng không nghĩ nhiều về việc tại sao anh hỏi như vậy, cười nói: "Khá tốt, tính cách tốt bụng, lớn lên cũng rất đáng yêu." "Có phù hợp với yêu cầu về bạn gái của em không?" Ninh Phong rất muốn biết rốt cuộc Dung Tuân nghĩ sao về Ninh Nhu. Dung Tuân sửng sốt, dừng lại, nụ cười trên mặt chợt tắt, biểu tình có chút u buồn mà nói: "Em...không thích con gái..." Ninh Phong ảo não mà ôm trán, anh mải nghĩ về chuyện của Ninh Nhu mà quên đi mất về tính hướng của Dung Tuân, điều này thật không nên. "Xin lỗi, đáng ra anh không nên hỏi như vậy." Ninh Phong lập tức nói xin lỗi cậu, về chuyện Ninh Nhu thích cậu anh cũng không muốn giấu Dung Tuân, "Dung Tuân, anh vẫn luôn cảm thấy có khả năng Ninh Nhu thích em, là tình cảm nam nữ đó." "Hả?" Dung Tuân chưa từng có suy nghĩ ở phương diện này, "Anh có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không?" Nếu không có chuyện ở đời trước, có lẽ Ninh Phong cũng sẽ không nghĩ tới khả năng này, nhưng nhớ lại chuyện đời trước Ninh Nhu túm lấy áo anh đòi trả Dung Tuân lại cho cô, anh liền không dám xem nhẹ. Anh thật sự không muốn đem Dung Tuân nhường lại cho Ninh Nhu, Ninh Nhu sẽ có hạnh phúc của chính mình, mà muốn Dung Tuân hạnh phúc thì chỉ có anh mới mang lại điều đó, anh không thể trốn tránh, cũng không muốn trốn tránh. "Chờ anh tìm thời cơ thích hợp nói chuyện với em ấy." Chuyện này vẫn là nên nói sớm thì tốt hơn. Thực ra con gái thường giỏi che giấu tâm sự hơn con trai, Ninh Phong thật sự không biết liệu cuối cùng thì Ninh Nhu có dám dũng cảm nói ra chuyện này. Dung Tuân nghĩ rồi lắc đầu nói: "Anh tốt nhất là đừng nói chuyện này, mặc kệ có phải hay không, con gái tuổi này đều rất coi trọng mặt mũi. Đặc biệt anh lại là anh trai của em ấy, sớm tối gặp nhau, điều này không tốt." Ninh Phong cân nhắc xem việc này rốt cuộc xử lý như thế nào là tốt nhất nhưng nhất thời không nghĩ được biện pháp gì. "Thôi thế này đi." Dung Tuân đề nghị nói: "Nếu em ấy nói ra với em, em sẽ nói rằng em không thích con gái." "Vậy sao được?" Ninh Phong nhíu mày, về tính hướng của Dung Tuân, Ninh Phong tạm thời không muốn nói ra ngoài. "Đây là biện pháp tốt nhất rồi, hơn nữa đó cũng là sự thật. Ninh Nhu cũng không phải là người nhiều chuyện, em tin tưởng em ấy có thể giữ bí mật." Dung Tuân cười nhìn anh: "Anh hàng ngày ấy, nếu có cơ hội thì lộ ra một chút với em ấy chuyện em thích anh, khiến cho em ấy có sự chuẩn bị trước. Nói không chừng đến lúc biết chuyện sẽ dễ dàng từ bỏ hơn." Ninh Phong tự hỏi một lát rồi quyết định: "Thôi, quan hệ của chúng ta sớm muộn gì em ấy cũng phải biết. Anh lấy thân phận bạn trai của em giới thiệu với em ấy, nhân lúc còn sớm chặt đứt ý niệm, như vậy thì tốt cho cả em ấy và cả chúng ta. Giống như em nói, Ninh Nhu không phải là một người nhiều chuyện, anh cũng tin tưởng em ấy có thể giữ bí mật, hơn nữa còn thông cảm cho chúng ta." "Như vậy liệu có được không?" Dung Tuân bất ngờ với quyết định của Ninh Phong, cậu thực sự không nghĩ tới chuyện nhanh như vậy Ninh Phong đã đem chuyện của hai người ra giới thiệu với Ninh Nhu, kỳ thực trong lòng cậu rất vui nhưng cũng vẫn lo lắng, dù sao thì đó cũng là em ruột của Ninh Phong, cảm giác không khác mấy so với cha mẹ. "Chỉ cần em không phản đối là được rồi. Nếu có thể kéo Ninh Nhu về phía chúng ta, về sau nói với cha mẹ về chuyện của chúng ta cũng dễ dàng hơn một chút." Ninh Phong cười nói. Anh cảm thấy suy nghĩ mới nảy ra này của mình là một sách lược không tồi, Ninh Nhu không phải là một cô gái bướng bỉnh, em ấy cũng rất hiểu lý lẽ, cũng rất dễ nói chuyện, cho nên nếu có Ninh Nhu hiểu cho bọn họ, đứng về phía bọn họ thì đối với anh mà nói, áp lực từ trong nhà sẽ giảm đi rất nhiều. Chuyện này tạm thời quyết định như vậy, để lần sau xem có thời gian rảnh thì gọi Ninh Nhu cũng đi ăn cơm. Đến giờ giải lao, Dung Tuân đi toilet xong trở về, đang lúc nhanh chóng trở về phòng học thì đột nhiên có người ngăn cản. Dung Tuân nhìn kỹ, người ngăn cậu lại không phải ai khác mà chính là người đã thổ lộ với Phong trước toàn trường, Thích Huệ Na. Ninh Phong hơi lùi về phía sau một bước, hỏi: "Cậu có chuyện gì sao?" Thích Huệ Na nhìn đánh giá Dung Tuân vài lần, sau đó lấy ra một lá thư màu xanh nói: "Nhờ cậu giúp tôi chuyển cái này cho Ninh Phong." Dung Tuân chớp mắt nói: "Chẳng phải hôm qua Ninh Phong đã nói rõ ràng với cậu rồi sao?" Thích Huệ Na nhân lúc không ai thấy nhíu mày nói: "Đâu có? Hôm đó do đông người quá, cậu ấy ngại mà thôi." Dung Tuân cũng không phải kẻ ngốc, biết là Thích Huệ Na chưa muốn từ bỏ mà tìm cớ. Nhưng mà lần này thì Thích Huệ Na tìm lầm người rồi, cho dù thế nào chăng nữa, cậu sẽ không giúp cô chuyển lá thư này. "Ngại quá, vẫn là cậu tự chuyển cho Ninh Phong đi." Dung Tuân nói xong liền muốn rời đi. "Này, đây là cậu có ý gì?" Thích Huệ Na nắm lấy tay áo cậu, nói: "Không phải cậu ngồi cùng bàn với Ninh Phong sao? Chuyện nhỏ không tốn bao công sức như vậy mà cậu không giúp được sao? Hơn nữa, tôi cũng không phải muốn bắt cậu, chỉ nhờ cậu giúp thôi mà sao phải vội vậy?" Dung Tuân quay đầu nhìn về phía cô, rút tay áo mình khỏi tay cô, sau đó chậm rãi sửa sang lại nói: "Tôi cảm thấy ý của Ninh Phong tôi không hiểu sai, cho nên chuyện này tôi không giúp được rồi." Cậu điên rồi mới đi giúp Thích Huệ Na đưa thư tình, đến cậu còn chưa viết thư tình đây! Thích Huệ Na thấy không thuyết phục được cậu, hơn nữa đây là giờ giải lao, thời gian có hạn, cũng không dây dưa với cậu nữa, ngược lại hỏi: "Thật là Ninh Phong đã thích người khác rồi sao?" "Là thật." Dung Tuân không do dự mà trả lời. "Là ai?" Ánh mắt Thích Huệ Na trong nháy mắt trở nên nóng bỏng. "Không thể nói được." Đây chẳng phải là tự tìm tình địch cho mình sao, cậu đương nhiên sao có thể nói ra. "Cậu..." Thích Huệ Na bị cậu làm tức giận đến nói không lên lời. "Dung Tuân, làm gì mà đứng ở hành lang thế?" Thấy Dung Tuân vẫn chưa về lớp, Ninh Phong liền đi tìm cậu. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì thấy cậu đang đứng ở hành lang, đối diện là nữ sinh ngày hôm qua mới gặp, hôm qua lúc ăn cơm nghe Tư Hiền nói thì hình như cô gái này tên là Thích Huệ Na gì gì đó. Nghe thấy tiếng Ninh Phong, Thích Huệ Na lập tức lộ ra khuôn mặt mỉm cười xinh đẹp. Nhưng ngại cái là Ninh Phong cũng không thèm liếc nhìn cô, chỉ nói với Dung Tuân: "Mau vào lớp đi, đến giờ học rồi." "Ừm." Dung Tuân cũng không để ý tới Thích Huệ Na nữa, nhanh chân bước đến bên cạnh Ninh Phong, hai người cùng nhau vào phòng học. Khuôn mặt đang tươi cười của Thích Huệ Na nháy mắt lạnh xuống, hàm răng cắn chặt, dường như có thể nghe thấy âm thanh nghiến răng. Tiếng chuông vang lên, Thích Huệ Na cũng không thể lưu lại nữa, liền nhỏ giọng nói một câu "Dung Tuân, cứ chờ đấy mà xem." Liền vung tóc rời đi. Mà Dung Tuân vô tội còn không biết là mình đã bị Thích Huệ Na ghi hận... "Nữ nhân kia tìm em làm gì?" Thấy giáo viên còn chưa vào lớp, Ninh Phong thấp giọng hỏi. "Muốn nhờ em đưa giúp thư tình." Nhìn Ninh Phong, Dung Tuân lộ ra khuôn mặt đáng yêu nói: "Nhưng còn lâu em mới giúp đưa. Em cũng không phải Cupid, không muốn xen vào chuyện yêu đương của người khác." Ninh Phong bị cậu chọc cười, ghé sát lại nhỏ giọng nói: "Em có thể. Chờ anh mua cho em một đôi cánh với một cái cung tên nhỏ, em lộ mông rồi cầm cung tên, chắc hẳn là rất giống." Dung Tuân liền đỏ mặt, quay đầu không thèm để ý đến anh, ai muốn lộ mông chứ?! Nếu Ninh Phong thích vậy thì tự mình làm đi! Cậu không thèm làm! Đến trưa, Tống Hinh gọi điện cho Ninh Phong. "Có phiền con đang ăn cơm không?" Tống Hinh cười hỏi, hiên nhiên là tâm tình đang rất tốt. "Không có, con vừa ăn xong, đang chuẩn bị đến lớp." Ninh Phong nói. "Hôm qua nghe em con nói, lần này điểm thi của con rất tốt. Con nha, sao không nói với mẹ một tiếng?" Tống Hinh cười nói. "Mới chỉ là thi lần một thôi mà mẹ." Tuổi Ninh Phong đã sớm trải qua giai đoạn tâm lý thành thích tốt cần được phụ huynh khen ngợi rồi. "Con nha." Ngữ khí mẹ Ninh mang theo vài phần bất đắc dĩ, "Con cũng đừng quá vất vả, nhớ chú ý sức khỏe, cuối tuần mẹ phải ra ngoài đóng phim, con cố gắng chăm sóc bản thân thì mẹ mới có thể yên tâm." "Con biết, mẹ đừng lo lắng quá." Ninh Phong biết mẹ anh sẽ không ở nhà lâu, đóng phim mới là điều quan trọng trong cuộc sống của mẹ. "Kết quả thi của Dung Tuân thế nào?" Tống Hinh hỏi thăm thành tích của Dung Tuân. "Cũng rất tốt, thứ 3 của lớp, thứ 7 toàn khối." Ninh Phong cười nói. (edit: khoe vợ bảo sao cười:v) Dung Tuân nghe thấy anh đang nhắc đến mình, ngẩng đầu nhìn qua một cái. Tống Hinh vui mừng nói: "Vậy là tốt rồi, không ảnh hưởng đến việc học tập của thằng bé là mẹ yên tâm rồi. Thời gian này mẹ không rảnh, chờ lần tới mà rảnh thì nhất định phải mời Tuân tới nhà ăn cơm một bữa." Ninh Phong đáp: "Vâng, con biết rồi." "Ừ, có chuyện này muốn bàn bạc với con một chút." Sai khi mẹ Ninh khen ngợi thành tích của Ninh Phong xong, thì có chuyện muốn nói với anh. "Mẹ nói đi." Ninh Phong nghiêm túc lắng nghe. "Quảng cáo mà con quay trước đó nhận được phản ứng vô cùng tốt, có không ít doanh nghiệp đều hỏi thăm con, cũng tìm đạo diễn Vưu xin phương thức liên hệ. Mẹ đều giúp con ứng phó một chút rồi, chưa cho bọn họ tin chính xác nhất." Bà lại nói: "Mẹ cũng đã nói chuyện với cha con rồi, mẹ thì còn cần đi đóng phim, con bên này khả năng cũng kham hết được, cần phải có người giúp con xử lý các chuyện về sau. Cho dù con có muốn tiếp tục quay quảng cáo hay không, vẫn phải tính toán các chuyện khác, nếu sắp xếp cho con một người đại diện thì cha mẹ sẽ tương đối bớt lo lắng. Nếu con không có ý kiến gì, cha con muốn giúp con trực tiếp tuyển người trong công ty nhà mình, đều là người một nhà, thuận tiện quen thuộc, sẽ không xảy ra sự cố. Con cảm thấy thế nào?" Đời trước bởi vì mối quan hệ của Ninh Phong và cha anh không tốt, cho nên cũng không tuyển trong công ty nhà. Tuy nói ở trong giới hô mưa gọi gió nhưng cũng đã trải qua vài lần khó khăn. Về sau này anh muốn tiến vào giới giải trí, quản lý khẳng định phải tuyển, sớm một chút đem mọi phương diện làm quen tốt, đối với sự phát triển về sau của anh tương đối có lợi. "Vâng. Nhưng mà con muốn lấy việc học làm trọng, năm nay nếu cần thiết quay quảng cáo thì thì để tự con chọn." Anh cũng không muốn người quản lý tiếp nhận công việc làm ảnh hưởng đến việc học. "Con yên tâm. Cha con so với con còn để ý chuyện thành tích hơn, khẳng định sẽ tìm cho con một người đại diện đáng tin cậy." Tống Hinh cười nói. "Vậy được rồi, chuyện này quyết định vậy đi." Ninh Phong cũng không có ý kiến. "Vậy bên này sắp xếp ổn thỏa rồi thì cha sẽ báo con để ký hợp đồng." Chắc là tới lúc sắp xếp xong thì bà đã đến nơi khác để đóng phim rồi. "Vâng." Ninh Phong nói: "Mẹ ra ngoài đóng phim cũng nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng quá vất vả." "Ừ, mẹ biết rồi. Được rồi, không quấy rầy con nữa. Có chuyện gì nhớ gọi điện cho mẹ." Di động của mẹ Niinh luôn luôn mở 24/24, không phải vì người khác, chính là vì hai đứa con của bà để nếu có chuyện gì thì bất kể lúc nào cũng có thể liên lạc. "Vâng." Ninh Phong đáp ứng rồi cúp máy. "Lại quay quảng cáo tiếp sao?" Dung Tuân hỏi anh. Vừa rồi cậu có nghe trong đoạn đối thoại của anh có nhắc tới chữ "quảng cáo". Ninh Phong cười cười, cũng không giấu diếm, "Không phải quay quảng cáo, là mẹ muốn hỏi anh xem có muốn ký hợp đồng tìm quản lý hay không, như vậy sẽ có người phụ trách chuyên môn trên phương diện nghề nghiệp cho, dù sao thì bà ấy cũng bận rộn, không có khả năng lúc nào cũng giúp anh quản lý chuyện này." "Ừm." Dung Tuân gật đầu, cũng không nói thêm gì nhiều. Lúc trước khi Ninh Phong quay quảng cáo, cậu đã rất lo lắng chuyện giữa hai người liệu có thay đổi hay không. Nhưng hiện tại xem ra ngoại trừ trường học có thêm nhiều người đặc biệt chú ý tới anh thì cũng không có thay đổi gì khác. Cho nên coi như là nếu anh có tiếp tục quay quảng cáo thì cậu cũng sẽ không quá lo lắng nữa, vì vậy cũng sẽ không hỏi nhiều. Lúc đó, điện thoại di động của Dung Tuân cũng kêu vang, là một tin nhắn ngắn. Dung Tuân vừa đọc tin nhắn liền lập tức vui mừng cười to báo tin cho Ninh Phong: "Em vừa nhận được tiền nhuận bút, cuối tuần này có muốn ra ngoài ăn mừng không? Em mời khách!" Ninh Phong vốn muốn nói là không cần nhưng nhìn cậu đang vui như vậy cũng không muốn làm cậu thất vọng, liền cười gật đầu: "Được đó." Dung Tuân cười đến tít mắt, khuôn mặt ngập tràn thỏa mãn. Hình ảnh vào trong mắt Ninh Phong mà nói thì anh cảm thấy có thể không cần mua cánh của Cupid nữa, nhưng có thể mua cho cậu một chiếc áo ngủ có bộ lông xù xù màu trắng mặc vào thì sẽ thật giống một chú mèo nhỏ, khẳng định đặc biệt đáng yêu.