Edit: Zircon Beta: Yuri "Nói tiếp đi." Lăng Tiêu một tay nâng má, khuỷu tay để lên mặt đá cẩm thạch được mài sáng bóng ở quầy bar, từ phần lưng đến cái mông vểnh cao tạo nên một đường cong duyên dáng. Ngón cái và ngón trỏ của bàn tay còn lại cầm lấy phần chân mảnh khảnh của ly thủy tinh, đưa chất lỏng đang tỏa ra mùi hương ngây ngất đến bên môi mình, đầu lưỡi hơi thò ra, vẽ một vệt nước cực nhỏ trên thân chiếc ly trong suốt. Khóe mắt khẽ cong lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp tạo ra một độ cong mê người. Hormone tràn đầy không có giây phút nào ngừng phát tán, khóe mắt ánh lên vẻ hài lòng khi nhìn thấy những người đàn ông trong bar đều không nhịn được mà đặt ánh mắt lên người anh, cái đầu xinh đẹp càng trở nên kiêu ngạo mà nâng lên. Giống như một con mèo đen ưu nhã mê người, kiêu ngạo thể hiện cho mọi người thấy mị lực huyền diệu của anh. Đương nhiên, sẽ tốt hơn nếu anh không nói ra câu nói mà bên trong chứa nồng nặc mùi "nhiều chuyện". "Sau khi em trai biến thái nhà cậu cảnh cáo uy hiếp, hai người có phải lại trải qua một lần vô cùng ướt át hay không, đến nỗi trăng đêm ấy cũng thấy hổ thẹn?" Gân xanh trên trán dường như nhảy lên, Ôn Lương phát hiện mình đi tìm Lăng Tiêu để bàn bạc xem nên giải quyết chuyện Ôn Du Phi như thế nào căn bản chính là một sự sai lầm to lớn. "Cậu bị tên đó làm thế nào? Có phải bị trói không?" Trong con ngươi đen bóng lộ ra một loại hưng phấn khác thường, lời nói ra cực kỳ vờ vĩnh: "Nhưng mà tôi thì rất lo lắng cho người đẹp là cậu đấy." Lo lắng? Trước tiên cậu thu lại cái ánh mắt mong đợi và hưng phấn kì dị kia đi đã rồi hãy nói câu này thì may còn có một chút độ tin cậy đấy. "Không xảy ra cái gì cả, cậu có vẻ rất thất vọng nhỉ?" Trên gương mặt tuấn tú không hề lộ ra một chút tức giận nào, giọng điệu hỏi lại lại giống như là đang chào hỏi đối phương. "Đúng vậy đấy... Không, không, không, người đẹp bình yên vô sự mới chính là điều khiến người ta vui mừng nhất." Lăng Tiêu cười gượng. Cái tên này, thật sự không có một chút dáng vẻ đáng tin nào cả. Ôn Lương nhẹ nhàng xoa cằm, đến cùng là anh bí tới mức nào mới nghĩ đến việc đi tìm Lăng Tiêu bàn bạc? Ôn Lương có chút phiền muộn cúi đầu xuống nhấp ly rượu chứa chất lỏng màu vàng óng ngào ngạt. Pussyfoot, một loại cocktail không cồn, giống như tơ lụa mềm mại trơn nhãn, hương vị chua ngọt. Pussyfoot (Gồm thơm, cam, lòng đỏ trứng, và siro lựu) Cồn đúng là loại đồ vật dễ đem lại phiền phức. Mặc dù anh đã bại lộ bản tính trước mặt Ôn Du Phi, nhưng ngày thường dù có không kiên nhẫn thế nào anh vẫn sẽ nhẫn nại không gây sự với Ôn Du Phi. Bởi vì anh không có năng lực đối đầu Ôn Du Phi, chọc giận Ôn Du Phi như vậy mang đến hậu quả hiển nhiên là thứ mà anh hiện tại không có khả năng tiếp nhận được. Sau khi nói ra những lời kích thích Ôn Du Phi trong yến hội đêm đó, gần như là ngày hôm sau anh đã hối hận rồi. Không sáng suốt, cách làm ngu xuẩn ấy có thể khiến sự sắp đặt vốn có của anh trở nên xáo trộn. Phát hiện bạn tốt của mình thật sự phiền lòng, Lăng Tiêu không giữ thái độ đùa giỡn tùy ý không đứng đắn như trước nữa, cơ thể cũng thẳng hơn một chút, không còn có tư thế như lúc trước giống một sinh vật không xương, lười biếng dựa vào trên quầy bar. Con mắt đào hoa luôn cong lên cũng thu bớt sự phóng đãng, khó có lúc trở nên nghiêm túc. Dù sao cũng có một số việc có thể đùa, nhưng khi nó thật sự trở thành thật, thì cũng không phải chuyện tốt đẹp gì để cười. "Cậu nghĩ thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn đón nhận tấm lòng em trai cậu? Ở bên cạnh tên đó, sau đó chờ cậu ta chán ngấy cậu thì bỏ đi à?" "Biện pháp ngu xuẩn như vậy tôi sẽ dùng sao?" Cho dù Ôn Du Phi chán ngấy anh cũng sẽ không để anh rời đi, điều này anh đã dùng cả một đời để nghiệm chứng rồi. Chỉ cần có quan hệ, nếu muốn rời đi thì khó càng thêm khó, hơn nữa, sao anh có thể vì một người không thích mình, thậm chí còn chán ghét mình mà khiến mình phải chịu uất ức? "Khụ..." Trí thông minh của bản thân bị đồng bọn khinh bỉ, Lăng Tiêu lúng túng ho một tiếng, cũng biết là mình vừa nhả ra một câu nói vô cùng nhảm. "Người đẹp đừng lo lắng, nhất định còn có biện pháp khác..." Rõ ràng muốn dùng thái độ lạc quan giải tỏa cho người đẹp, nhưng vì sao mình càng nói càng thấy chột dạ, càng nói giọng càng nhỏ đi? "Ví dụ như tìm ai đó hẹn hò, chặt đứt đi cái suy nghĩ biến thái của em trai cậu..." "Cậu rốt cuộc hận tôi bao nhiêu thế?" Khả năng bị đánh gãy chân tuyệt đối sẽ lớn hơn nhiều so với việc Ôn Du Phi nghĩ thoáng rồi buông tay. Tốt lắm, cái ý nghĩ này đúng là ngu xuẩn không có thuốc chữa mà. "Người đẹp cậu yên tâm đi, mặc kệ như thế nào tiểu gia tôi cũng là chỗ hậu thuẫn kiên cố cho cậu." Lăng Tiêu hào khí vượt mây vỗ ngực cam đoan. "Bả vai của tiểu gia tôi kiên cố cỡ nào cơ chứ, tuyệt đối có thể để cho người đẹp cậu yên tâm dựa vào." Ôn Lương: ...Tên đồng bọn ngu ngốc này thì làm sao đây? Cho cậu ta một đơn thuốc trị não tàn nhân hai rồi pha cho uống sao? "Ồ?" Khóe mắt Ôn Lương hơi nhướng lên, biểu cảm nửa cười nửa không. "Đã như vậy thì cậu đi cùng tôi đi, chúng ta kết hợp lại đối đầu với Ôn Du Phi, cuối cùng thì sống hạnh phúc sung sướng với nhau." Trong đầu Lăng Tiêu lóe lên khuôn mặt diễm lệ vô cùng kia của Ôn Du Phi, rùng mình một cái. Haha, đồng bọn, câu nói này của cậu tuyệt đối cmn là đang đùa tôi, tôi đã không thèm xem truyện cổ tích nhiều năm rồi đấy. "Vì người đẹp tôi có thể... lên núi đao xuống biển lửa..." Mặc dù em trai biến thái nhà cậu có thể lột tấm da đẹp đẽ của tôi, lại còn phá hủy xương cốt của tôi nữa. Haizzz, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, nửa câu sau Lăng Tiêu lập tức đổi giọng: "Nhưng mà tôi lại là kẻ tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân*, trình độ văn hóa lại chỉ có tiểu học, thực sự không xứng với người đẹp cậu đâu, cân được nhiệm vụ nặng như thế vẫn là nên giao cho người ưu tú hơn đi..." *Lười vận động chân tay, ngũ cốc cũng không phân biệt được = vô tích sự "Không..." Ngón trỏ đặt lên đôi môi đang khép mở nói chuyến, Ôn Lương chạm vào cái trán căng bóng trắng nõn của Lăng Tiêu, trong mắt dường như vấn vít tình ý triền miên, ngón tay yêu thương ve vãn chơi đùa trên môi Lăng Tiêu. Lăng Tiêu ngơ ngác nhìn Ôn Lương, khuôn mặt đã đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Thanh âm thanh nhuận như đá bên suối phát ra từ thanh quản Ôn Lương: "Cậu nói như vậy... là đang khen thưởng chính mình sao?" Nói xong thì nhanh chóng lùi lại, duy trì một khoảng cách an toàn với Lăng Tiêu. Tâm tình bỗng nhiên khá lên rất nhiều, quả nhiên sự vui vẻ của bản thân được dựng lên trên sự khổ sở của người khác sao? Lăng Tiêu ngu ngơ một giây, hai giây, ba giây, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng biến thành màu đỏ lự còn đậm hơn trước. "Cậu, cái tên khốn kiếp này..." Ly thủy tinh đắt tiền đẹp đẽ cùng lúc bị ném đi. Ôn Lương nhẹ nhàng ngả người tránh thoát, khóe môi mang theo ý cười dịu dàng nhàn nhạt, trong đôi mắt trong trẻo mang theo tia giảo hoạt sau khi đạt được trò đùa ác ý. "Choang", ly thủy tinh đẹp đẽ giờ chẳng khác gì một đống mẩu vụn thủy tinh bình thường. "Cái này hình như là cái ly mà cậu thích nhất nha, Lăng Tiêu à." Biểu cảm vô tội thuần lương, đặc biệt có thiện ý mà nhắc nhở bạn. "Ôi..." Lăng Tiêu đau lòng đầy mặt chạy về phía đống vụn thủy tinh, cảm thấy tim mình cũng nát luôn rồi. Cắn răng, hung tợn trừng mắt với Ôn Lương: "Cậu là cái đồ chết tiệt!" Hai tay tạo thành hình dáng không hề đẹp, chuẩn bị nhào lên đánh người. "Tiên sinh, ngài không thể đi vào..." Ngoài cửa quán bar bỗng trở nên ầm ĩ, bảo an đang ngăn cản một người đàn ông áo mũ chỉnh tề không cho hắn ta vào. "Lăng Tiêu cậu ra đây cho tôi..." Người đàn ông lớn tiếng gào lên, không biết có phải nguyên nhân vì quá mức tức giận hay không mà lại đẩy được hai tên bảo an còn lực lưỡng hơn anh ta, nổi giận đùng đùng bước đến. Nghe thấy tiếng hét giận giữ không thể quen thuộc hơn được nữa, Lăng Tiêu hơi nhíu mày không vui, trong con ngươi đen nhánh hiện lên tia chán ghét. Trong quán bar có rất nhiều người, bóng người chồng chất chặn tầm mắt Thẩm Tiếu Nhiên, khiến việc tìm kiếm của anh càng trở nên khó hơn. Lông mày nhếch lên vì tức giận mà nhíu lại, sắc mặt mơ hồ đã biến thành màu đen tiết lộ tâm tình Thẩm Tiếu Nhiên lúc này đang không vui. "Lăng Tiêu..." Hai chữ ngắn ngủi từ trong kẽ răng đang nghiến chặt phát ra. Không có nhiều người biết Lăng Tiêu chính là Lăng nhị thiếu, nhưng đều thầm hiểu rằng sau lưng ông chủ quán Blue có hậu thuẫn lớn, bình thường sẽ chẳng có ai mắt mù mà đến quấy rối, nhưng hôm nay lại xảy ra một màn như thế, mọi người đều dừng lại việc của mình để chuẩn bị xem kịch vui. Chẳng hạn là, xem cái kẻ mắt mù quấy rầy đến hào hứng của ông chủ bọn họ sẽ bị ném đi như thế nào, quán bar huyên náo như vậy lại hiếm khi có một lúc yên tĩnh. Lăng Tiêu từ bỏ suy nghĩ hết sức cám dỗ là trêu đùa bạn thân của anh, Lăng Tiêu ra hiệu với Thẩm Tiếu Nhiên đang tìm kiếm như ruồi không đầu và người bảo vệ vẻ mặt xui xẻo đi theo sau anh ta, ân cần nói: "Ở đây này." Thẩm Tiếu Nhiên giận đùng đùng chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, mở miệng chất vấn: "Lăng Tiêu em..." Không thèm đếm xỉa đến cơn tức giận của Thẩm Tiếu Nhiên, Lăng Tiêu dời sự chú ý sang nhân viên bảo vệ cao lớn đang cảm thấy xấu hổ trước mặt ông chủ vì không hoàn thành nhiệm vụ, anh khiển trách: "Cậu làm việc thế nào vậy? Không phải tôi đã thông báo cho cậu rằng nếu nhìn thấy tên cặn bã này thì phải đuổi đi sao? Cậu chưa được ăn cơm à? Sao có một người mà cũng không ngăn được thế? May cho cậu là gặp được một ông chủ đã đẹp trai lại còn hiền lành, thế này đi, trừ cậu nửa tiền lương tháng này là được." Vẻ mặt người bảo vệ cao lớn thật thà hiện lên vẻ cầu xin, nhớ đến mấy ngày trước vì đưa đến một người đàn ông không phù hợp với thẩm mỹ của ông chủ mà đã đi tong nửa tháng tiền lương, vô cùng oán hận lườm Thẩm Tiếu Nhiên một chút. Dù Lăng Tiêu không chỉ mặt gọi tên, nhưng từng chữ từng câu lại lộ rõ ý không chào đón Thẩm Tiếu Nhiên. Sắc mặt Thẩm Tiếu Nhiên vốn đã u ám, giờ còn đen hơn cả đáy nồi. "Thẩm đại thiếu gia hôm nay tại sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?" Sau khi đã khấu trừ được toàn bộ tiền lương của người bảo vệ kia thì cảm thấy hết sức hài lòng, với số tiền đó thì hẳn là đủ để mua lại một ly thủy tinh mới. Lăng Tiêu tâm tình khoái trá lấy ra một cái ly thủy tinh chưa ai dùng, tự rót cho mình một ly Monton, ban phát chút từ bi cho cái thằng cha anh vô cùng chán ghét này. Vẻ ngoài Lăng Tiêu vốn dĩ vô cùng tinh xảo, lúc này đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, liếc xéo Thẩm Tiếu Nhiên nhưng cái liếc ấy lại mang theo phong tình vô cùng trêu người, bờ môi bị thấm ướt bởi rượu đỏ nhàn nhạt, bóng lên vẻ mọng nước. Thẩm Tiếu Nhiên bỗng cảm thấy yết hầu hơi khô, sự tức giận ngập tràn lúc trước đối với Lăng Tiêu cũng giảm đi rất nhiều. Sao trước kia anh không phát hiện, Lăng Tiêu quen biết vài chục năm lại đẹp mắt đến vậy? Nhưng nghĩ đến công ty vừa bị tổn thất một mối làm ăn có thể đem đến lợi ích to lớn, chút tức giận vừa tiêu bớt giờ lại tăng lên ngùn ngụt. "Sao Lăng Thần Nghị cũng tham gia cạnh tranh mảnh đất trống phía Tây kia?" Quan trọng nhất chính là hạng mục ấy còn bị Lăng Thần Nghị tranh mất. Khu phía Tây đó có rạp chiếu phim lớn nổi tiếng nhất của thành phố S, còn thêm vô số chỗ ăn chơi, chỗ duy nhất chưa bị khai thác là khu nhà ở này. Mà mảnh đất trống có diện tích lớn được cạnh tranh kia có điều kiện rất tốt, giao thông hoàn toàn thuận lợi. Nếu lấy được mảnh đất kia rồi đặt nền móng khai thác, chắc chắn đem lại lợi nhuận như mong đợi. Mà rõ ràng lúc trước khi nói chuyện với Lăng Tiêu anh đã để lộ suy nghĩ muốn có mảnh đất kia, thế mà hiện tại lại bị Lăng Thần Nghị đoạt mất. "Anh rõ ràng đã nói với em là Thẩm thị chuẩn bị tranh mảnh đất kia, vì sao Thần Nghị cũng đi tiếp cận nó?" "Ô... Là như thế à..." Lăng Tiêu hờ hững nhấp một ngụm rượu, mùi rượu nồng đậm quanh quẩn trong mũi, hương rượu ngọt thuần kích thích vị giác khiến cặp mắt đào hoa đa tình kia thỏa mãn mà tạo thành đường cong duyên dáng. "Thật là trùng hợp quá, anh ấy cũng coi trọng mảnh đất kia." "Vì sao em không ngăn cản? Rõ ràng em biết..." "Sao tôi phải ngăn cản?" Giọng Lăng Tiêu đã có vẻ mất kiên nhẫn, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ chán ghét vì lời nói của Thẩm Tiếu Nhiên. Mảnh đất phía Tây kia đúng là mang lại lợi ích kinh người, nhưng bây giờ có ít người biết được giá trị của nó. Chẳng qua người thông minh cũng không phải có mỗi Thẩm Tiếu Nhiên, sau khi Lăng Thần Nghị biết về vụ cạnh tranh mảnh đất phía Tây kia đã sớm muốn bỏ nó vào túi. Đời trước khi biết Thẩm Tiếu Nhiên muốn mảnh đất đó, Lăng Tiêu thậm chí còn đi tìm Lăng Thần Nghị xin giúp đỡ. Tài chính trong tay Thẩm Tiếu Nhiên căn bản cũng không đủ để hắn mua được mảnh đất kia, là do Lăng Tiêu xin Lăng Thần Nghị cấp vốn cho Thẩm Tiếu Nhiên. Sau này Lăng Tiêu mới biết được anh trai mình cũng muốn có mảnh đất kia, tài chính cũng đã chuẩn bị xong, ban giám đốc cũng đã bị anh ấy thuyết phục, cuối cùng vì Lăng Tiêu cầu xin mà từ bỏ, ngược lại còn trợ giúp Thẩm Tiếu Nhiên. Mảnh đất kia mang đến lợi ích đủ để Thẩm Tiếu Nhiên đẩy Thẩm thị thành xí nghiệp đứng đầu thành phố S, khiến cho một thời gian dài sau đó Lăng Thần Nghị bị những lão già không an phận trong ban giám đốc gây khó dễ không ngừng. Thật ra Thẩm Tiếu Nhiên cố ý nói chuyện này cho Lăng Tiêu, không phải không có ý thông qua Lăng Tiêu ngăn cản Lăng Thần Nghị ra tay. Thậm chí, sau khi Thẩm Tiếu Nhiên và Bạch Ngọc ở bên nhau, còn to tiếng không biết xấu hổ nói mình không nợ Lăng gia cái gì. Mỗi lần nghĩ đến bộ mặt khỉ của Thẩm Tiếu Nhiên khi nói câu nói kia, Lăng Tiêu đều cảm thấy bản thân mình đời trước không phải mắt mù, mà căn bản là không có mắt. Đời trước ngu ngốc không tính, đời này sao Lăng Tiêu có thể giúp anh ta lần nữa. Hơn nữa, Thẩm Tiếu Nhiên dựa vào cái gì mà cho rằng Lăng Tiêu sẽ giúp anh ta? "Anh..." Thẩm Tiếu Nhiên nghẹn lời, dưới đôi mắt trong suốt của Lăng Tiêu, trong lòng cũng dâng lên một tia xấu hổ, nhưng cũng càng nhiều bất mãn với Lăng Tiêu hơn: "Không phải trước kia em đều giúp anh sao? Mà lần đấu thầu này còn rất quan trọng với anh nữa." Rõ ràng trước kia thậm chí không cần anh nói, chỉ cần hơi nhả ra một câu, Lăng Tiêu sẽ hỗ trợ. Lăng Tiêu thích anh, Thẩm Tiếu Nhiên biết rõ điều ấy, trong tiềm thức cũng vẫn luôn lợi dụng tình cảm đó của Lăng Tiêu. Chẳng lẽ gần đây đã làm gì chọc Lăng Tiêu không vui? "Có phải dạo này anh với tiểu Ngọc qua lại quá gần, cho nên tiểu Tiêu em không vui?" Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này. Tự cho là đã tìm được vấn đề, Thẩm Tiếu Nhiên vẫn không có một chút xấu hổ nào, ngược lại còn có ý oán trách lên Lăng Tiêu vì cố tình gây sự. Nhưng vẫn ép sự bất mãn của mình xuống, làm ra biểu hiện anh cả dịu dàng từ trước đến nay trước mặt Lăng Tiêu: "Hóa ra tiểu Tiêu tức giận vì chuyện này sao? Anh với tiểu Ngọc chỉ là bạn bè bình thường, không phải loại quan hệ như em nghĩ đâu. Mảnh đất này tương đối quan trọng với anh, em giúp anh nói với Lăng Thần Nghị một chút, để anh ta nhường mảnh đất ấy lại cho anh, anh ta mua mảnh đất kia bao nhiêu tiền thì anh có thể trả giá gốc cho anh ta..." "Anh chuẩn bị ghi giấy nợ với anh trai tôi à?" Mỗi một câu Thẩm Tiếu Nhiên thốt ra, sắc mặt Lăng Tiêu lại khó coi thêm một phần, cuối cùng không thể nhịn được mở miệng châm chọc: "Thẩm thị có nhiều tiền như thế sao? Anh có phải còn muốn tôi xin anh tôi thư thả thêm mấy ngày để anh kiếm tiền, hay là dứt khoát không thu tiền của anh luôn?" Khóe môi cong lên một độ cong đầy trào phúng, biểu hiện rõ ràng là mình đang xem thường: "Anh có mặt mũi lớn như vậy sao? Anh chỉ có da mặt dày hơn so với người bình thường thôi." "Lăng Tiêu..." Âm thanh cắn răng đã đến cực điểm, Thẩm Tiếu Nhiên bị Lăng Tiêu chọc tức đến mức gân xanh trên trán cũng nổi lên, giật đến mức mười phần sinh động, dưới tình huống thẹn quá hóa giận đã giơ tay phải lên...