Edit: Yuah Beta: Yuri Xem ra, An Cảnh Nhàn vẫn chưa giải quyết được chuyện tình cảm với cô cháu gái nhỏ dễ thương nhà mình. Nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng tiến lại gần, sự phòng bị trước kia của Lâm Nhã đối với Ôn Lương phai dần, đôi mắt to tròn như nai tơ của cô trở nên kinh hoảng, đưa tay kéo lấy ống tay áo của Ôn Lương, dùng một loại âm thanh chỉ có hai người họ mới nghe được, cầu xin nói: "Làm ơn hãy giúp tôi một chút..." Nghe được lời nói giống như kiếp trước, Ôn Lương bất đắc dĩ cười, khi Lâm Nhã bước tới, anh đúng lúc quay đầu lại, xúc cảm mềm mại ấm áp nhàn nhạt sát qua khóe môi. Nhưng, anh đã nhìn thấy vẻ mặt u ám của An Cảnh Nhàn đang đi tới. Thấy Ôn Lương né tránh nụ hôn mà cô chủ động, ánh mắt Lâm Nhã hơi kinh ngạc, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu không phải vì để lời kế tiếp càng có sức thuyết phục, cô cũng không muốn làm vậy chút nào. Đương nhiên Ôn Lương thấy rõ sự chống cự trong mắt của Lâm Nhã, Lâm Nhã không thích anh cho lắm. Vậy nên kiếp trước, anh thật sự thắc mắc tại sao Lâm Nhã lại sẵn sàng đồng ý đính hôn với một người mà cô không biết cũng như không thích. Cùng một người, có điều đã thay đổi địa điểm. Một đời trước, trong tiệc rượu ở đại sảnh, câu đầu tiên Lâm Nhã nói với anh cũng là "làm ơn hãy giúp tôi một chút", anh còn chưa kịp hỏi đối phương rốt cuộc muốn xin anh hỗ trợ cái gì thì, Lâm Nhã đã thân thiết khoác cánh tay của anh, trên mặt còn mang theo vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ mới biết yêu, mỉm cười ngọt ngào nhìn An Cảnh Nhàn trước mặt họ nói rằng: "Dì út, đây là bạn trai của con..." "Dì út, đây là bạn trai của con. Chúng con rất yêu nhau, ở bên anh ấy rất hạnh phúc..." Bên tai vang lên những lời nói rất quen thuộc, Ôn Lương nhếch khóe môi cong lên vẻ giễu cợt. Một đời trước, sau tiệc rượu mấy ngày, Ôn Việt Trạch đến bàn bạc với anh về việc đính hôn với Lâm Nhã của An gia. Gia thế của An gia không thể so được với Ôn gia, nhưng cũng có danh tiếng tốt ở thành phố S. Dưới gối cha An Cảnh Nhàn chỉ có hai cô con gái. Mà chị gái của An Cảnh Nhàn với anh rể gặp tai nạn máy bay khi đang đi du lịch, cả hai đều qua đời, chỉ để lại đứa con gái còn quá nhỏ tên Lâm Nhã. Nói đến, thân thế của Lâm Nhã và Lăng Tiêu đúng là giống nhau một cách kỳ diệu. Lăng Tiêu là do anh trai của cậu ta nuôi lớn, Lăng Thần Nghị nảy sinh tâm tư khác thường đối với Lăng Tiêu. Còn Lâm Nhã là do An Cảnh Nhàn nuôi lớn, cũng có mối quan hệ mờ ám với An Cảnh Nhàn. Chuyện đính hôn là Ôn Việt Trạch đề nghị, Lâm Nhã đồng ý, ông ngoại của Lâm Nhã, cha của An Cảnh Nhàn cũng đồng ý. Còn về phía An Cảnh Nhàn, không cần nghĩ cũng biết là sẽ không đồng ý, nhưng khi đó gia chủ An gia cũng không phải cô. Cha An Cảnh Nhàn chia một nửa cổ phần An thị cho An Cảnh Nhàn, nửa còn lại là cho mẹ của Lâm Nhã. Bây giờ cha mẹ Lâm Nhã đều đã mất, một nửa cổ phần kia dĩ nhiên là đến tay Lâm Nhã. Ôn Du Phi là gia chủ tương lai của Ôn gia, chuyện chọn vợ đương nhiên phải thận trọng, mà miếng thịt mỡ An gia này không ăn thì rất đáng tiếc, hành vi của Lâm Nhã trong bữa tiệc, rõ ràng là nói cho người khác biết cô có quan hệ thân mật với Ôn Lương, thế nên chuyện đính hôn gì đó cũng là lẽ thường tình. Xưa nay Ôn Lương đều không cảm thấy hứng thú với việc lấy hôn ước làm lợi ích, khi đó cũng không thành vì Ôn Du Phi phải đi học, mà từ nhỏ Lâm Nhã được người nhà họ An che chở quá mức, thuần khiết như một tờ giấy trắng. Nếu thật sự kết hôn với Lâm Nhã, tương lai một nửa cổ phần của An thị sẽ rơi vào tay ai đây? Lúc đó đối với việc tại sao Lâm Nhã lại đồng ý đính hôn với anh, Ôn Lương vẫn không thể hiểu nổi. Quan hệ lợi, hại rõ ràng như thế, Lâm Nhã không hiểu, người nhà họ An lẽ nào cũng không hiểu? Hiện tại biết An Cảnh Nhàn có mối quan hệ mờ ám với Lâm Nhã, những chuyện không thể giải thích, cuối cùng cũng tìm thấy nguyên do. Đại khái là do Lâm Nhã kiên trì, mà người nhà họ An bất đắc dĩ phải thoái lui. Lâm Nhã cũng không phải anh thì không được, có lẽ là chỗ đứng của anh ở buổi tối ngày hôm ấy lại trùng hợp ngay lúc cần đến. "Con thật sự rất thích anh ấy, hi vọng dì có thể tác... thành..." Dưới cái nhìn của An Cảnh Nhàn, giọng nói của Lâm Nhã dần dần thấp xuống, nói xong lời cuối cùng, âm thanh còn có hơi run rẩy, dáng vẻ thiếu nữ xinh đẹp, ngọt ngào ban đầu cũng sắp duy trì không nổi nữa. Từng chiếc móng tay được cắt dũa cẩn thận, đẹp đẽ không thể chịu tra tấn cong lại. Lời nói của Lâm Nhã nghe rất giả, ánh mắt tránh né, cộng với giọng điệu chột dạ rất rõ ràng, nhưng không có nghĩa là sẽ không làm tổn thương người khác. Sắc mặt An Cảnh Nhàn càng thêm trầm mặt ảm đạm, trong giọng nói cũng mơ hồ ẩn chứa lửa giận: "Lâm Nhã, lại đây." "Con..." Cảm nhận được sự tức giận của An Cảnh Nhàn, Lâm Nhã không khỏi co người lại, nhưng không dám nói ra lời phản kháng. Tình cảm của cô đối với dì rất phức tạp, cô lớn đến chừng này đều là một tay dì út chăm lo, cô rất biết ơn dì. Đồng thời những chuyện mà dì làm đối với cô, cô cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí, còn mơ hồ có chút hãm vào trong đó. Nhưng mà... Họ không thể như vậy được. Tình yêu trái luân thường đạo lý kia, Lâm Nhã trốn tránh, lùi bước là chuyện vô cùng bình thường. Kiếp trước do Ôn Lương không hiểu rõ nên trở thành cá trong ao bị hai người khuấy qua khuấy lại, bây giờ biết rồi nên không có hứng thú làm bia đỡ đạn cho hai người họ nữa. Vừa định mở miệng làm sáng tỏ, có một giọng nói truyền tới nhanh hơn anh một bước. "Sao em lại không biết, từ lúc nào mà anh đã yêu đương thắm thiết cùng với bạn gái rồi?" Đôi mắt sáng ngời, cho dù ở dưới bầu trời đêm đen nhánh cũng không thể hoàn toàn che lấp đi màu sắc đó. Hai chân thon dài, từng bước, từng bước giẫm lên chiếc lá rơi, chậm rãi đi tới, mãi cho đến khi đến trước mặt Ôn Lương thì dừng lại. Trong vườn hoa, ánh đèn cũng không quá sáng, nửa khuôn mặt của người đó bị bóng râm che khuất, lộ ra vẻ u tối khó giải thích. Hai tay tùy ý đút ở trong túi, kiêu ngạo ngẩng đầu lên một chút, một động tác đơn giản, lại khiến cho mọi người ở đây cảm nhận được nhiều loại áp bức khác nhau. "Anh à, anh không giới thiệu người trong lòng của anh cho em biết sao?" Hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Lương, trong mắt kia, dường như quấn quanh một chút sương đỏ mê hoặc. Khóe miệng vẫn còn duy trì động tác mỉm cười, chỉ là cái độ cong đó, khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo khó giải thích được. Hình như anh càng ngày càng không có tính nhẫn nại. Đôi mắt trong suốt như lưu ly nhàn nhạt nhìn Ôn Du Phi một chút, giọng điệu hơi nghi hoặc nói: "Tại sao em lại ở đây?" Không phải nên ở bên Ôn Cẩm Dương một tấc cũng không rời sao? "Không cần tiếp đãi khách quý?" "Có cha ở đó mà, có vị khách nào có thể quan trọng hơn anh trai được chứ?" Có vài thứ thật sự không giống cho lắm. Không giống như kiếp trước, lần đầu tiên Ôn Du Phi gặp được Ôn Cẩm Dương ở bữa tiệc, thì đã nảy sinh tình cảm rất lớn với người nọ. Ôn Du Phi ở kiếp này, ban đầu bởi vì ngoại hình và khí chất của Ôn Cẩm Dương, đúng là đã có mấy phần hứng thú với cậu ta, nhưng sau khi phát hiện nụ cười của đối phương vô cùng giống với anh trai, thì một chút hứng thú đã mất sạch, thậm chí còn khiến cho Ôn Du Phi cảm thấy chán ghét. Nụ cười như thế, tựa như không ngừng nhắc nhở những thứ anh đã mất trong quá khứ và những gì không thể có được ở hiện tại, đồng thời chế nhạo sự bất lực bây giờ của anh. Hơn nữa, thủ đoạn của Ôn Cẩm Dương cũng không hẳn là cao minh, khi cậu ta đánh giá Ôn gia trong đại sảnh thì, trong mắt toát ra sự ghen tị và tham lam không thể che giấu. Nghe được câu trả lời như vậy, Ôn Lương khá là kinh ngạc nhìn Ôn Du Phi một chút, sau đó hơi nở nụ cười, không tỏ rõ ý kiến. "Anh trai chỉ giới thiếu một chút thôi cũng không được sao? Thế thì, anh trai chỉ cần nói cho em biết..." Hai tay đặt ở trên bả vai Ôn Lương, nhìn như tùy ý đặt lên, khóe môi Ôn Du Phi khẽ nhếch lên. Chỉ khi cảm giác râm ran từ bả vai truyền đến, mới biết Ôn Du Phi đã dùng sức đến mức nào. "Anh à, cô gái này là ai đây? Hửm?" Thời điểm Ôn Lương chuẩn bị bước ra khỏi đại sảnh, mở cửa vào hoa viên, đã bị ánh mắt vô cùng sắc bén của Ôn Du Phi đang tìm kiếm anh phát hiện ra. Vốn định lập tức bước tới, lại bị Ôn Cẩm Dương lôi kéo, làm lỡ một chút thời gian. Khi đuổi kịp Ôn Lương thì, đúng lúc nghe được lời nói của Lâm Nhã. Anh trai thật sự rất biết cách chọc giận anh, chỉ hơi lơ là một chút đã lập tức đi trêu chọc người khác. Không đúng, cô gái kia không phải nói cô ấy với anh trai là quan hệ bạn trai, bạn gái sao... Ánh mắt Ôn Du Phi lóe lên một tia sáng đỏ kỳ quái, hai tay càng dùng sức bóp chặt hơn. Như vậy, càng không thể tha thứ được. "Không, tôi với anh ấy không phải loại quan hệ đó đâu." Trực giác nói cho Lâm Nhã, vẫn là mở miệng nói thật thì tốt hơn. Đôi mắt đen như mực, cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi Ôn Lương, chuyển đến bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng cạnh Ôn Lương. Độ cong khoé môi của Ôn Du Phi nâng lên một chút, sát khí tỏa ra ngày càng nồng nặc, vẫn là khuôn mặt tinh xảo đến lạ thường, nhưng lúc này lại không thể hấp dẫn người ta thưởng thức nó. Anh tựa như là một con ma cà rồng khát máu lộ ra răng nanh sắc nhọn, lúc này cho dù khuôn mặt có đẹp trai đến động lòng người đi chăng nữa thì, thứ mọi người cảm nhận được, chỉ là một nỗi sợ hãi chết chóc. Lâm Nhã sợ hãi lùi về phía sau hai bước. Thế nhưng Ôn Du Phi vẫn nhìn chằm chằm cô không tha, dưới tầm mắt lạnh lẽo của đối phương, hai chân Lâm Nhã không tự chủ được mà run rẩy. Thực sự rất đáng sợ. "Vậy thì cô nói cho tôi biết, quan hệ của cô với anh trai tôi là gì, vị tiểu thư xinh đẹp này?" Làm sao anh có thể quên người phụ nữ chết tiệt đang đứng bên cạnh anh trai cơ chứ. "Không... Không có quan hệ gì cả..." Thân thể Lâm Nhã co rúm lại, muốn trốn về sau. An Cảnh Nhàn thấy thế, đau lòng tiến lên ôm vai Lâm Nhã. Cảm giác được phía sau có người để cho mình dựa vào khiến Lâm Nhã bình tĩnh lại rất nhiều. "Vị tiên sinh này, xin cậu đừng có quá đáng." An Cảnh Nhàn kiềm chế lửa giận ở trong mắt. Mặc dù nói hành vi của Lâm Nhã thật sự không đúng, thế nhưng đây là người của cô, muốn dạy dỗ cũng phải là cô dạy dỗ, không tới lượt người khác bắt nạt. "Tôi quá đáng?" Ôn Du Phi lặp lại mấy chữ này, ánh mắt trở nên giễu cợt. Rõ ràng là người phụ nữ kia chết tiệt dám đánh chủ ý lên người anh trai, cứ xem như anh trai thật sự không có quan hệ gì với cô ta đi, nhưng như thế cũng không được, huống hồ, cô ta còn vừa hôn anh trai. "Sao tôi lại quá đáng chứ..." Ôn Du Phi cúi nửa đầu, trầm mặc nhìn An Cảnh Nhàn và Lâm Nhã. Động tác như thế, khiến An Cảnh Nhàn cảm thấy áp bức một cách mơ hồ, không chỉ là do độ cao, mà càng là do luồng khí tà ác tỏa ra trên người Ôn Du Phi áp chế. "Tôi chỉ là muốn dạy cho cô ta một chút đạo lý mà thôi..." Bàn tay nhanh nhẹn bắt lấy cổ của Lâm Nhã, ngay cả An Cảnh Nhàn đứng gần Lâm Nhã nhất cũng không kịp ngăn lại. "Ví dụ như là, không nên chạm vào người không thể chạm, nếu không thì sẽ có họa chết người đấy." Nụ cười trên mặt Ôn Du Phi vẫn chưa dừng lại, lúc này càng nở rộ đến cực điểm. Song trong con người đen kịt như ma quỷ này lại không có một chút ý cười nào cả, ngược lại càng lạnh lẽo khiến người ta không khỏi rét run. Hai chân Lâm Nhã từ từ cách khỏi mặt đất, đá đạp loạn xạ, nhưng mảy may không đụng tới Ôn Du Phi. Song cổ tay của Ôn Du Phi đang kẹp lấy chiếc cổ mảnh mai của cô, để lại những vết xước đỏ như máu. Trên khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo đều là sự thống khổ, hàng mi cong dày run rẩy một cách yếu ớt, giống như một con bướm sắp lìa đời. Cũng tựa như một con cá đáng thương bị ném lên bờ, cho dù giãy dụa cũng vô dụng. "Cậu đang làm gì? Mau buông nó ra, cái tên khốn kiếp này." Nhìn dáng vẻ thống khổ của người trong lòng, An Cảnh Nhàn dùng sức muốn tách ngón tay của Ôn Du Phi ra. Nhưng sức lực của phụ nữ sao có thể so với đàn ông, huống chi sức lực Ôn Du Phi vốn lớn hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường, cho dù An Cảnh Nhàn có dùng hết toàn bộ sức lực của mình đi chăng nữa, cũng không thể cản trở được hành động của Ôn Du Phi. "Mau buông con bé ra ngay, nếu không An gia sẽ không tha thứ cho cậu." Nhìn vẻ mặt khó chịu vặn vẹo vì thiếu dưỡng khí của Lâm Nhã, An Cảnh Nhàn lo lắng đến mù quáng, cũng không còn để tâm cái gọi là mặt mũi nữa, nói ra lời hung ác với hậu bối. Bà già lắm lời này phiền phức thật đấy. Ôn Du Phi nhíu mày có chút không kiên nhẫn, dùng một cái tay nhàn rỗi khác dùng sức đẩy An Cảnh Nhàn một cái. "A..." Do một ngoại lực to lớn tác dụng, thân thể An Cảnh Nhàn không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất. Bàn chân trần xẹt qua cạnh cỏ sắc bén, trên mắt cá chân lập tức hiện lên những giọt máu đỏ tươi. Dường như An Cảnh Nhàn không nhận ra sự đau đớn dưới chân, cũng không quan phân đến vết thương, mà lập tức đứng dậy, giống như phát điên nhào lên, mạnh mẽ cắn vào cái tay của Ôn Du Phi ở đối diện đang hành hung người cô yêu, mùi máu nồng nặc từ mu bàn tay của Ôn Du Phi tiết ra nhỏ xuống trên thảm cỏ xanh. Nhưng dường như Ôn Du Phi không cảm giác được chút nào, năm ngón tay đang bóp cổ Lâm Nhã trực tiếp siết chặt. Nhìn đối phương bởi vì động tác của mình mà khuôn mặt xinh đẹp càng thêm vặn vẹo, Ôn Du Phi cảm thấy trào dâng một loại khoái cảm biến thái. Chậc chậc, thật xấu. Một người phụ nữ xấu xí như vậy, yếu đuối như vậy, chỉ cần mình dùng sức thêm một chút nữa, sẽ chết đi tựa như loài kiến nhỏ bé, người như thế làm sao có thể có tư cách đứng cạnh anh trai, làm sao có thể nhận được tình cảm của anh trai được đây. Người duy nhất ở bên anh trai chỉ có thể là em, cho dù anh trai không yêu em thì cũng chỉ có thể thuộc về em thôi. Những thứ kinh tởm không biết lượng sức, thì không nên tồn tại ở trên thế giới này mới đúng. Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy các khớp bàn tay của Ôn Du Phi, đôi tay trắng nõn như đồ sứ tinh xảo, ở dưới ánh trăng trong trẻo dường như còn tỏa ra một màu sắc trơn bóng, chỉ là ngón tay lại quá mức lạnh lẽo, tựa như không khí cuối thu, không, phải là ngón tay còn lạnh hơn cả không khí vào ban đêm, nhẹ nhàng che đi nhịp đập ở cổ tay. "Anh với cô ấy thật sự không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi." Giọng điệu bình thản, nhưng lại có ma lực động viên người khác, khiến cho sát ý xao động trong máu Ôn Du Phi dần bình tĩnh lại. Cổ tay bóp chặt Lâm Nhã cũng thả lỏng một chút, nhưng vẫn không buông ra. "Anh à..." Ôn Du Phi hơi híp mắt, giọng điệu dịu dàng thăm dò, "Anh trai có thích cô ta không, dù chỉ là một chút?" Anh trai nói không có quan hệ gì là nói thật, hay là... chỉ vì muốn bảo vệ người phụ nữ đáng chết này? Tia sáng đỏ hồng xinh đẹp, nguy hiểm xẹt qua trong mắt Ôn Du Phi, tà khí quẩn quanh bên thân vốn đã dần phai nhạt lại đột nhiên trở nên dày đặc. Nếu anh trai nói dối em... Tâm tư của Ôn Du Phi thực sự là càng ngày càng khó đoán. Ôn Lương cúi đầu, giữa hai hàng lông mày tồn tại một sự bất đắc dĩ nhàn nhạt. Giống như một tên biến thái, khó có thể giải thích được suy nghĩ của em ấy. Bởi vì bàn tay Ôn Du Phi thả lỏng, nên sắc mặt Lâm Nhã trở nên dễ coi hơn một chút, nhưng vẫn cứ thống khổ mà vô lực giãy giụa. An Cảnh Nhàn hung hăng cắn tay Ôn Du Phi, hai mắt đỏ đậm, không có vẻ điểm đạm, tao nhã mà xã hội thượng lưu cần phải có, trong mắt bắn ra bi phẫn cùng sự thù hận, người nào không cẩn thận mà chạm phải ánh mắt của cô, sẽ không nhịn được mà run sợ một hồi. Kiếp trước giải quyết chuyện đính hôn của Lâm Nhã như thế nào? Hình như là trực tiếp từ chối Ôn Việt Trạch, nói cho ông ấy biết mình thích đàn ông, sẽ không bao giờ cưới bất kỳ người phụ nữ nào về làm vợ. Sau đó liền bị Ôn Việt Trạch nhốt vào tầng hầm dưới biệt thự của Ôn gia đã nhiều năm chưa mở cửa, chỉ được phép cung cấp nước lọc và bánh mì. Ôn Việt Trạch dùng phương pháp này muốn để cho mình thỏa hiệp, nhưng mà một tuần lễ sau mình đã được thả ra. Bởi vì Lâm Nhã chết rồi. Khi đi dạo phố với bạn cùng lớp, gặp phải cướp, không chỉ cướp tiền mà còn cướp sắc, cuối cùng đến mạng cũng không giữ được, thậm chí còn bị tên cướp hành hung cực thê thảm làm cho gương mặt xinh đẹp trở nên máu thịt be bét. An gia vận dụng tất cả các mối quan hệ, chẳng mấy chốc đã tìm ra được hung thủ, những tên đó không được đưa đến cục cảnh sát, mà bị người nhà họ An bí mật giải quyết. Sau đó mọi chuyện cứ thế trôi qua sao? Trong những năm Ôn Việt Trạch còn nắm quyền ở Ôn gia, An gia và Ôn gia vẫn chung sống hòa bình với nhau. Tuy nhiên, vào năm thứ ba sau khi Ôn Du Phi lên nắm quyền, sang năm thứ tư An Cảnh Nhàn bắt đầu đạt được toàn bộ quyền tự chủ của An gia, sau đó An gia liền bắt đầu liều lĩnh đối phó Ôn gia. Có một khoảng thời gian dài, Ôn Lương và Ôn Du Phi đều bởi vì An Cảnh Nhàn quấy rối mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng, An gia cũng bị đánh bại. Thế lực An gia vốn đã không bằng Ôn gia, huống hồ thủ đoạn của Ôn Du Phi càng độc ác thâm sâu hơn cả Ôn Việt Trạch. Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó, cho dù không còn gì cả, An Cảnh Nhàn cũng không hề từ bỏ ý định trả thù Ôn gia. Lần kia, bản thân và Ôn Du Phi vừa vặn ngồi cùng một xe, An Cảnh Nhàn lúc đó lái một chiếc xe liều lĩnh đâm thẳng vào xe anh và Ôn Du Phi đang ngồi, nhìn xuyên thấu qua cửa kính xe, có thể thấy rõ ràng vẻ điên cuồng tuyệt vọng, được ăn cả ngã về không trên gương mặt của An Cảnh Nhàn. Cuối cùng An Cảnh Nhàn chết, đồng thời thủ hạ đắc lực của Ôn Du Phi, Hàn Bình cũng chết. Lúc đó nếu không có xe của Hàn Bình chắn ở trước xe của họ, e rằng... Đời trước anh vẫn không hiểu, tại sao An Cảnh Nhàn đối với họ biểu hiện ra sự thù hận điên cuồng như vậy là từ đâu ra đây? Trong đầu nảy lên một suy đoán hoang đường, trong lòng Ôn Lương hơi dao động, nhưng không tiếp tục suy đoán nữa. Quá khứ đã trôi qua không cách nào cứu vãn, hiện tại chuyện đó vẫn chưa xảy ra, có suy đoán như thế nào đi nữa cũng không có ích gì. "Anh không thích cô ấy." "Anh và cô ấy chỉ là người xa lạ." Nếu tội lỗi trong quá khứ liên quan đên bản thân mình, vậy thì anh bồi thường là được rồi, cho dù không liên quan, anh cũng không thích liên lụy người vô tội. Tay Ôn Du Phi buông lỏng ra thêm, nhưng vẫn còn giữ lại một chút nghi hoặc, bàn tay đặt ở cổ Lâm Nhã vẫn chưa chịu thu lại hoàn toàn. Vẻ mặt anh trai rất bình tĩnh, cũng không có vẻ như đang nói dối, nhưng Ôn Du Phi không dám khẳng định. Nếu là cố ý ngụy trang, hành động như vậy, anh trai vẫn có thể làm được. Thấy Ôn Du Phi vẫn không có dự định buông tay, Ôn Lương dừng lại một chút, không thể làm gì khác hơn là lại bổ sung một câu: "Anh không thích phụ nữ." Tuy rằng cũng chưa chắc thích đàn ông. Lúc này thật sự là không thể chờ đợi được nữa mà phải buông tay ra, như thể đối phương là một thứ gì đó rất bẩn thỉu. Eo Ôn Lương bị hai bàn tay cực nóng như sắt ôm siết lại, đối phương ôm rất chặt, tựa như muốn cắt đứt xương cốt của anh. Bên tai là âm thanh trầm thấp của Ôn Du Phi nhưng đã dịu dàng hơn rất nhiều: "Nói như vậy nghĩa là anh trai sẽ không sẽ yêu bất kì người phụ nữ nào cả có phải không?" Ôn Lương gật đầu, đâu chỉ không yêu bất kì người phụ nữ nào, sợ là không thể yêu bất kì người nào nữa. Sau khi An Cảnh Nhàn thấy Ôn Du Phi thả Lâm Nhã ra, ngay lập tức đỡ lấy Lâm Nhã đang run rẩy, mặt trắng như tờ giấy rời khỏi. Chỉ là... An Cảnh Nhàn quay đầu lại liếc nhìn hai anh em nhà Ôn gia đang ôm nhau, sắc mặt ảm đạm như sắp nổi cơn giông. Dám làm tổn thương tiểu Nhã, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Thấy Ôn Lương gật đầu, hơi thở trên người Ôn Du Phi dần trở nên nhu hoà, nhưng chẳng mấy chốc, không biết lại nghĩ tới điều gì, con ngươi đen trong nháy mắt bỗng dưng trầm xuống, hơi thở mới vừa dịu đi lại trở nên ác liệt. "Anh trai không muốn giải thích gì đó với em sao?" Giọng điệu cực kỳ kiềm chế mà nguy hiểm. Nếu thật sự không thích, vậy cái hôn kia là sao đây? Hay là anh trai nói mấy câu này chỉ để lừa anh, chỉ vì để cho người phụ nữ chết tiệt kia thuận lợi rời đi thôi sao? Nếu Ôn Lương biết trong đầu Ôn Du Phi đang suy nghĩ điều gì, nhất định sẽ khâm phục trí tưởng tượng phong phú không gì sánh kịp của Ôn Du Phi. Nhưng Ôn Lương không biết, cho nên anh cảm thấy không thể hiểu được câu hỏi của Ôn Du Phi. "Giải thích cái gì?" Có cái gì cần phải giải thích à? "Anh cảm thấy không cần phải giải thích sao?" Cố nén lửa giận sắp bùng cháy, Ôn Du Phi cố gắng để giọng nói của mình trở nên dịu dàng một chút. "Không cần thiết đâu." Ôn Lương cảm thấy không có cái chuyện gì để mà giải thích cả, dường như đối với giọng điệu chất vấn của Ôn Du Phi có hơi phiền chán, giọng nói bất giác lạnh nhạt một chút. "Không cần thiết à..." Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Ôn Du Phi trở nên cực kỳ âm trầm, thậm chí mơ hồ có chút vặn vẹo. "Bởi vì không thích, không quan tâm, cho nên không cần thiết sao?" Ôn Lương hơi kinh ngạc nhìn Ôn Du Phi một chút, không biết em ấy lấy đâu ra từ câu nói này mà thu được cái kết luận đó, sở dĩ nói không cần thiết thì chỉ là thật sự không cần thiết thôi. Tuy nhiên, câu nói này của Ôn Du Phi quả thật là đúng chứ không sai. "Đúng vậy." Ôn Lương trả lời, khóe miệng còn có ý cười nhợt nhạt. Thế nhưng, trong mắt Ôn Du Phi đó lại là một sự mỉa mai trần trụi, tuy rằng nó không hẳn là mang ý mỉa mai. Ôn Du Phi dùng sức nắm chặt mười ngón tay, phát ra tiếng vang "răng rắc". Mấy ngày nay cứ tự nhủ với lòng là phải dịu dàng nhẫn nhịn với anh trai để rồi nhận được kết quả như vậy, thật sự quá ngu ngốc. Do có độ cồn trong người, trên gương mặt trắng như ngọc của Ôn Lương ửng hồng nhàn nhạt, đôi mắt trong trẻo lúc này trở nên mờ mịt. Dựa vào ánh sáng của ánh trăng, Ôn Du Phi tự nhiên thu hết những hình ảnh tươi đẹp này vào trong mắt. Quả thực rất xúc động, người anh trai tốt đẹp như thế... Thật sự xúc động đến mức mà ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ lại có thể... căm hận mạnh mẽ đến vậy. Dường như có một ngọn gió thổi qua tai. Ôn Du Phi thô bạo đặt Ôn Lương lên trên cỏ, ở dưới thân anh, phát ra âm thanh ái muội khi lưng cọ xát vào phiến cỏ. Ánh mắt thiêu đốt nhìn xuống khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương, ngón tay chầm chậm mà kiên trì lần theo đường nét trên khuôn mặt Ôn Lương, sau đó di chuyển qua lông mày, mắt, sống mũi cao, cuối cùng là đến bờ môi mềm mại, dịu dàng. Do đã uống một chút rượu, trên mặt anh trai có một loại sắc tình mà bình thường không thể nhìn thấy, ánh mắt cũng không lạnh nhạt giống những ngày thường, tựa như được phủ lên một tầng sương mù. Ôn Du Phi nhìn không thấu, rồi lại mơ hồ cảm thấy được mấu chốt của một số chuyện. Ôn Lương cười nhẹ nhàng, ôn hoà như ngọc giống mọi hôm. Lại làm cho Ôn Du Phi có cảm giác vô cùng bất lực, giống như một con dã thú bị mắc kẹt trong mê cung, cố gắng quanh quẩn tìm ra lối thoát, để rồi bất lực chấp nhận số phận. Luôn luôn là như thế, cho dù có làm như thế nào, cho dù có sử dụng phương pháp gì, cũng không đạt được những gì mình muốn từ người này. Không chỉ là hiện tại, mà trước đây cũng vậy... "Tại sao lại đối xử với em như thế?" Nắm lấy cổ áo Ôn Lương, phát ra tiếng gào thét trầm thấp như một con dã thú đang bị thương. Câu này hẳn là phải do tôi nói mới phải, đừng làm như thể tôi có lỗi với cậu. Ôn Lương âm thầm giễu cợt nói, nhưng bật ra khỏi miệng lại là: "Bởi vì... Cậu chỉ xứng đáng bị đối xử như vậy..." Nếu nói như thế có thể làm cậu khổ sở, vậy thì, tất nhiên phải nói ra khỏi miệng rồi. Chỉ xứng đáng bị đối xử như vậy... Đây là thành quả mà anh đã phải trả giá mà có được sao? Những ngón tay nắm chặt cổ áo của Ôn Lương cũng run rẩy, hai con mắt hiện đầy tơ máu, tay phải mạnh mẽ nhấc lên, nắm thành quyền giữa không trung... "Vụt..." Nắm đấm rơi xuống cách khuôn mặt tuấn tú của Ôn Lương chưa tới một cm, gai nhọn của cỏ tranh đâm vào da thịt. "Ha..." Một tiếng cười tự giễu phát ra từ cuống họng, anh không nỡ làm tổn thương anh trai, thật sự không nỡ. Cho dù lúc trước bị đối xử như thế, nhưng vẫn không đành lòng. Vì vậy, đồng ý lựa chọn nhẫn nại, đồng ý kiềm chế bản thân và đối xử dịu dàng với anh ấy. "Anh à... Chúng ta bên nhau... có được không..." Thấp giọng khẩn cầu, ưu thương trong đôi mắt như muốn tràn ra bên ngoài, nhưng mờ hồ vẫn có chút chờ mong. "Chỉ có hai chúng ta ở bên nhau... có được không..." Cảm xúc khi nhận được một thứ mà mình đã chờ đợi quá lâu là như thế nào? Hoặc nói, chờ đợi đến tuyệt vọng, tình cảm lúc trước cũng dần biến đổi, người đó lại đột nhiên mang cái thứ mà trước đây bạn cầu cũng không có được, mang đến trước mặt bạn, bạn sẽ có cảm xúc như thế nào? Những người khác Ôn Lương không biết, nhưng nếu hỏi cảm nhận của Ôn Lương, phần lớn chắc là cảm thấy... thật buồn nôn. Lúc trước cam tâm tình nguyện ở bên cạnh Ôn Du Phi, chờ đợi em ấy sẽ có một ngày mất hứng với những tháng ngày phong lưu mà quay trở về bên cạnh anh, anh đợi được em ấy yêu người khác, đợi được bên cạnh em ấy xuất hiện một tình nhân trẻ tuổi hơn anh, nhưng lại không đợi không được cái ngày hai người "bên nhau". Đây có phải là đang cười nhạo trước kia anh dùng sự chân thành của mình, hai tay dâng đến trước mặt Ôn Du Phi tùy ý chà đạp, ngu ngốc đến mức nào sao? Nhìn xem, trước đây trả giá hết thảy cũng không chiếm được thứ mình muốn, hiện tại dễ dàng có được nó không tốn một xu, rẻ tiền đến kinh tởm. Đôi mắt xinh đẹp cong lại thành một vòng cung tao nhã, mang theo cảm giác say mê ngắm nhìn Ôn Du Phi, nhìn thật lâu đến khiến người khác sinh ra cảm giác được coi trọng, mới dùng giọng điệu giễu cợt nói rằng: "Nhưng tôi lại nghĩ ở bên một người bất kì nào khác cũng có thể tốt hơn so với ở bên cậu đấy." Trực tiếp nói ra lời nói đau đến thấu tâm can. "Thật sao?" Sự mong chờ nhỏ nhoi, lại bị đập nát một cách đáng thương, giống như nhiều năm trước đây. Đằng sau nỗi tuyệt vọng không phải là sự tịch mịch, mà chính là triệt để điên cuồng. Ôn Du Phi lựa chọn cái vế sau, trước đây đã thế, hiện tại vẫn thế, tương lai chắc cũng sẽ tiếp tục như thế thôi. "Anh trai còn muốn tìm ai khác sao? Hửm? Ngoại trừ em, anh còn muốn tìm ai nữa?" Nụ cười trên môi tà ác mê người, sự bi thương khẩn cầu vừa rồi như thể chưa từng xuất hiện. Trong con ngươi đen bóng tràn đầy sự độc đoán và chiếm hữu. Đã đến mức độ này, còn muốn ngu xuẩn đòi hỏi gì đó sao? Những tình cảm không thiết thực kia vĩnh viễn cũng không thể có được, tại sao không dứt khoát từ bỏ đi? Đối xử tốt với anh ấy cũng vô dụng, anh ấy cũng sẽ vì người khác mà vứt bỏ mình thôi, chỉ có nắm trong tay mới là thứ chân thật nhất không phải sao? Chỉ là không cam lòng thôi... Chỉ là không cam lòng? "Em có thể đối xử tốt với anh, tốt hơn bất kì người nào khác, tại sao anh còn muốn đi tìm người khác?" Bất tri bất giác bật ra khỏi miệng, lại đột nhiên không biết mình đang nói cái gì. Tại sao lại nói ra lời nói như vậy? Không hiểu là tại sao, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc, còn có một số hình ảnh mơ hồ thoáng qua trong tâm trí, luôn cảm thấy mình đang lãng quên một thứ gì đấy, ký ức lại giống như một chuỗi liên tục chưa từng đứt gãy. Thế đó là... ảo giác sao? "Bất kì người nào cũng tốt hơn cậu." Không biết có phải do chất cồn thấm vào trong người, hay là do sự xuất hiện của Ôn Cẩm Dương, trong đầu không ngừng chiếu một thước phim có liên quan đến đời trước, khiến Ôn Lương không khống chế được mà liên tục nói ra những lời chọc tức Ôn Du Phi. "Vậy thì thật là đáng tiếc..." Những suy nghĩ vốn dĩ đang hỗn loạn, sau khi Ôn Lương nói ra câu nói này chỉ còn sót lại sự phẫn nộ điên cuồng muốn cho đối phương khuất phục bằng mọi cách. Bàn tay vừa mới bóp cổ Lâm Nhã lúc này đã bao trùm lấy cổ Ôn Lương, áp chế thân thể muốn giãy dụa trốn thoát của Ôn Lương, chậm rãi siết chặt từng chút một. "Anh trai được định sẵn không thể thuộc về người khác rồi, nếu như anh không phải là của em, em thà rằng giết chết anh, móc trái tim của anh ra, khắc tên em lên đó" nhỏ giọng tự lẩm bẩm, trên mặt Ôn Du Phi hiện lên vẻ mơ màng, "Thế thì... Anh trai sẽ vĩnh viễn thuộc về em..." Tuy nhiên, hình ảnh nhìn như thân mật của hai anh em, lại rơi vào một đôi mắt nham hiểm ẩn trong bụi cây cách đó không xa...