Edit: Yuah
Beta: Yuri
Đi ra ngoài ghẹo "gái" bị chính anh trai mình bắt được, cái cảm giác này, thôi toang rồi.
Lăng Tiêu khép ngón trỏ và ngón giữa lại, chỉ lên trời, xin thề: "Lúc nãy em thật sự không có làm gì hết, anh à, anh nhất định phải tin em đó." Một cái tay khác kéo góc áo của Lăng Thần Nghị lắc qua lắc lại, đôi mắt hoa đào chớp chớp, biểu hiện như mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn.
Lăng Thần Nghị không để ý đến em trai của mình đang làm ra điệu bộ đáng yêu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lăng Tiêu một hồi, ánh mắt kia chăm chú đến nỗi da mặt dày cợm của Lăng Tiêu muốn nổi hết cả da gà, rồi mới sắc bén vạch trần: "Vậy em cởi nhiều cúc áo như vậy để làm cái gì?"
Lăng Tiêu cúi đầu, liếc nhìn lồng ngực của mình lộ ra hơn phân nửa, ngượng ngùng cười ha hả: "Cái này... Cái này là bởi vì... Trời nóng nực, đúng vậy, là do thời tiết quá nóng."
"Vậy cậu ta cũng nóng sao?" Lăng Thần Nghị chỉ vào Ôn Lương, sắc mặt khó coi.
"Cậu ta... Ặc cậu ta..." Lăng Tiêu ấp úng không nói nên lời, một bên liều mạng liếc mắt ra hiệu cho Ôn Lương giúp anh giải vây.
Ôn Lương ung dung thong thả cài lại cúc áo bị Lăng Tiêu cởi ra, mặc kệ Lăng Tiêu đang nhìn mình với vẻ mặt cầu cứu, đối với người đang thăm dò mình nở ra một nụ cười lễ phép: "Không, em không có nóng chút nào hết ạ." Trong quán bar điều hoà lúc nào mà chả bật.
Lăng Tiêu nhìn sắc mặt âm trầm của anh trai, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ra, phẫn hận trừng Ôn Lương một cái, đối phương lại đáp trả anh bằng một nụ cười ngây thơ vô (số) tội, Lăng Tiêu âm thầm cắn răng. Mắt thấy Ôn Lương thật sự không có ý định giúp anh giải vây, không thể làm gì khác hơn là cứng ngắc nói sang chuyện khác: "Anh trai, tại sao anh lại đến đây?"
"Thẩm Tiếu Nhiên gọi điện thoại nói cho anh biết." Lăng Thần Nghị không hề có cảm giác áy náy khi bán đứng Thẩm Tiếu Nhiên, anh nhìn thằng nhóc đó không thuận mắt cũng lâu rồi. Tuy rằng bây giờ tiểu Tiêu có vẻ rất chán ghét thằng nhóc đáng ghét đó, nhưng trước đây em ấy rất dính lấy cậu ta, phận làm anh trai như anh cũng quá khó khăn!
Thẩm, Tiếu, Nhiên! Lăng Tiêu cắn chặt răng vang lên tiếng kêu khanh khách. Anh cùng tên khốn kia quả nhiên có thù oán không đội trời chung mà!
Thẩm Tiếu Nhiên đang vui vẻ ở bên Bạch Ngọc, đột nhiên hắt hơi một cái. Bạch Ngọc hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Anh Nhiên làm sao đấy, cảm lạnh à?"
Thẩm Tiếu Nhiên dịu dàng xoa tóc Bạch Ngọc, nói: "Không có chuyện gì." Trong lòng nghĩ, Lăng Thần Nghị chắc cũng đã đi tìm Lăng Tiêu rồi, nhìn thấy Lăng Tiêu cùng cái tên công tử bột kia dáng vẻ thân mật như vậy, thật sự là quá chướng mắt!
"Em vẫn chưa nói cho anh biết em đang muốn làm cái gì." Lăng Thần Nghị giọng điệu lạnh lùng nhắc nhở Lăng Tiêu không cần đánh trống lảng.
Mẹ ơi sao vẫn còn chưa quên chuyện này vậy? Lăng Tiêu thật sự muốn khóc, sốt ruột giải thích với anh trai của mình: "Em với cậu ta thật sự không có gì, anh à, anh phải tin tưởng em."
Ôn Lương gật đầu, một mặt đồng ý nói: "Thật sự không có gì." Nhìn thấy sắc mặt Lăng Tiêu trở nên mừng rỡ thì trưng ra bộ mặt tỉnh queo rồi nói: "Cậu ta chỉ là quấn quít lấy em mãi, đòi em cùng cậu ta lên múa cột, còn nhân cơ hội sờ lung tung lên người em mà thôi."
Sắc mặt hơi hoà hoãn của anh trai Lăng Thần Nghị nghe được câu này thì lại tiếp tục âm trầm, nắm tay Lăng Tiêu trực tiếp kéo ra ngoài: "Lăng Tiểu Tiêu em lập tức theo anh về nhà!"
Ôn Lương, cậu chắc chắn là cố ý!!! Ánh mắt Lăng Tiêu tràn ngập bi phẫn nhìn về phía Ôn Lương, không phải chỉ hôn cậu có một chút thôi sao, ai lại keo kiệt đến thế chứ? Rõ ràng thụ thụ với nhau sẽ không có kết quả mà... Hứ, ai là thụ chứ, tên Ôn Lương kia mới là thụ, anh đây rõ ràng là công nhá... Á á~ anh trai nhẹ thôi, cái tay, cái tay em đau đau đau, em không dám nữa đâu mà. T^T
Ôn Lương nhìn hình ảnh hoà hợp của hai anh em nhà họ Lăng cùng nhau về nhà, cười vô cùng vui vẻ.
Đời trước Lăng Tiêu vẫn luôn rất sợ anh trai Lăng Thần Nghị của mình, không nghĩ tới khi sống lại một lần nữa vẫn cứ sợ như vậy. Lúc Lăng Tiêu còn rất nhỏ, cha mẹ của anh đã qua đời, vì thế cũng có thể nói Lăng Tiêu là do một tay anh trai của mình nuôi lớn, đối với Lăng Thần Nghị vô cùng tôn trọng, cũng vô cùng nghe lời. Đời trước ngoại trừ chuyện Lăng Thần Nghị không cho Lăng Tiêu quấn quít lấy Thẩm Tiếu Nhiên là Lăng Tiêu không chịu nghe lời ra, còn lại thì hầu như đều không có trắng trợn ngỗ nghịch với anh trai mình. Cuối cùng vẫn là Lăng Thần Nghị nhượng bộ, thậm chí không tiếc công sức mà giúp đỡ Lăng Tiêu. Lăng Thần Nghị thực sự thương em trai của mình rất nhiều, tuy rằng quản giáo rất nghiêm khắc, nhưng cũng đối xử với Lăng Tiêu vô cùng tốt, ngay cả cái chết ở đời trước của Lăng Thần Nghị cũng liên quan đến Lăng Tiêu. Đời trước khi Lăng Thần Nghị biết được tin Thẩm Tiếu Nhiên muốn kết hôn cùng với Bạch Ngọc, liền nổi giận đùng đùng muốn đi tìm Thẩm Tiếu Nhiên lý luận, nhưng ở trên đường gặp phải tai nạn giao thông, lúc đưa đến bệnh viện thì đã không còn cứu kịp nữa. Bây giờ Lăng Tiêu đối với Lăng Thần Nghị không chỉ có kính trọng mà còn có mang nợ và sợ hãi mất đi. Haizz, nói đến chuyện bản thân mình sống lại cũng thật sự là tẻ nhạt quá trời, Lăng Tiêu chí ít còn có chỗ để mong nhớ, có chỗ để dựa vào. Mà mình ở thế giới này lại không tìm được bất cứ thứ gì đáng để gìn giữ và trân trọng, nếu như bây giờ mình có chết đi, sợ cũng sẽ không có ai thương xót.
Ôn Lương đi xuống sân khấu, cũng không thèm để ý tới đám người đang cố gắng đến gần mình mà chỉ tìm một góc tối yên tĩnh, vắng người ngồi xuống. Trên người mang theo một chút phiền muộn, hơi thở cũng đầy sự cô đơn trống vắng.
"Có thể mời em uống một ly không?"
Trịnh Diệp cầm một ly rượu màu hổ phách đi tới trước mặt Ôn Lương, trong đôi mắt biểu hiện vô cùng hứng thú. Không ngờ tới đứa nhỏ lần trước mình gặp ở cửa hàng đồ ngọt sẽ xuất hiện ở đây, xem ra đứa nhỏ kia cũng giống như vậy...
Trịnh Diệp lộ ra một nụ cười tỏ vẻ hiểu ý, xem ra là người trong giới, có lẽ sẽ có một đêm tuyệt đẹp. Vừa nãy biểu hiện của nhóc con kia, anh thấy rất rõ ràng, dáng vẻ nhẹ nhàng như mây gió đứng ở trên đài, xem ra rất cấm dục, nụ cười ấm áp, dịu dàng, cũng thật là đáng yêu. Vừa nãy ở đây cũng có một cậu nhóc kia cũng rất tốt, nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo của Lăng Tiêu, ánh mắt hoa đào đầy mê hoặc, còn nụ cười xấu xa kia nữa, Trịnh Diệp có chút đáng tiếc, lại có chủ rồi. Trịnh Diệp cũng không nghe thấy xưng hô của Lăng Tiêu đối với Lăng Thần Nghị, mà Lăng Thần Nghị giống cha, Lăng Tiêu thì lại giống mẹ, vóc dáng hai người cũng không giống nhau. Mặt khác, chỉ có thể nói Lăng Thần Nghị cất giấu Lăng Tiêu quá tốt, chẳng mấy ai biết được đó là nhị thiếu gia của Lăng thị. Lăng Thần Nghị nói: Như vậy mới sẽ không có nhiều người mang ý đồ kỳ quái đối với em trai của tôi!
Trịnh Diệp cảm thấy thủ hạ của mình gần đây thực sự là càng ngày càng không làm được việc gì ra hồn, tìm mấy người toàn là không hợp khẩu vị của anh, lâu lâu mới có người làm bản thân cảm thấy hứng thú thì đối phương lại không muốn. Trịnh Diệp tuy rằng không phải người tốt lành gì, nhưng vẫn xem thường việc đi ép buộc người khác. Haizz, ngó mà xem, trong công ty trai xinh gái đẹp một rừng, mà bản thân còn phải đi ra ngoài tìm người. Ở trong quán rượu ngồi một hồi lâu cũng không thấy ai hợp ý, còn tưởng rằng ngày hôm nay vẫn tiếp tục mất hứng mà đi về chứ, vừa hay lại có một con mồi hợp ý dâng tới cửa. Nụ cười trên mặt Trịnh Diệp càng lúc càng sáng chói, giống như con công đang khoe cái đuôi đẹp đẽ của mình, mang theo mười phần câu dẫn.
Ôn Lương nhìn thấy người đi tới là Trịnh Diệp, cũng không quá ngạc nhiên, Trịnh Diệp vốn là người phong lưu đa tình, xuất hiện ở đây cũng là chuyện bình thường thôi, vừa nãy chỉ chú ý đến bọn người Lăng Tiêu, không thấy anh ta là điều đương nhiên. Nhìn dáng vẻ này của Trịnh Diệp, chẳng lẽ là đang coi trọng anh? Ôn Lương chế giễu, khuôn mặt này của mình ở đời trước còn không lọt nổi mắt xanh của anh ta cơ.
"Thật ngại quá, tôi không uống rượu." Ôn Lương dùng thái độ lạnh nhạt mà từ chối, rõ ràng không có ý định chào đón.
Trịnh Diệp sờ sờ cằm, sao mình rất giống bị đối phương chán ghét? Khuôn mặt của anh tuy rằng không thể nói là đẹp trai đến kinh thiên động địa, khiếp quỷ khiếp thần, nhưng cũng không phải là tệ. Từ xưa đến giờ, dáng vẻ này của anh rất được phụ nữ và tiểu thụ yêu thích. Mà phản ứng của đứa nhỏ này là sao vậy?
Cúi người xuống chuẩn bị hỏi một câu không biết ngại, trong giọng nói bất chợt mang ngữ điệu đùa giỡn cùng tình nhân nhỏ của mình lúc trước: "Nhóc con, hình như em rất ghét tôi? Có thể nói cho tôi biết em ghét tôi ở điểm nào không? Tôi rất sẵn lòng sửa đổi."
Nhóc con? Ôn Lương bị hai chữ này của Trịnh Diệp làm cho phản ứng không kịp, lập tức nhớ tới thân thể này của anh chỉ mới có mười bảy tuổi. Cảm giác được trong lời nói của Trịnh Diệp là ý tứ đùa giỡn, vốn là rất không có thiện cảm đối với Trịnh Diệp, thêm chuyện này nữa thì càng trở nên đáng ghét hơn.
"Hóa ra chú cũng biết sao, ông chú." Ôn Lương nhìn Trịnh Diệp một chút, tràn đầy ghét bỏ. Hai chữ "ông chú" này còn cố ý nhấn mạnh.
Nụ cười trên mặt Trịnh Diệp cứng lại một lúc, ý nghĩ chu đáo ban nãy đã không còn, chỉ muốn nói quỷ nhỏ này sao lại không lễ phép như vậy! Anh rõ ràng mới ngoài ba mươi... Được rồi, ba mươi hai, vẫn còn rất trẻ trung có hiểu không, phải gọi cũng nên gọi "anh" mới đúng. Nếu như Trịnh Lỗi ở đây, nhất định sẽ khinh bỉ chú nhỏ của mình, nhìn đi, yêu bản thân mình hơn đi.
"Tôi cũng không già đến vậy..." Khuôn mặt cứng ngắc bỏ ra một câu nói như vậy.
Ôn Lương giả bộ làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó nghiêm túc cẩn thận gật đầu, đâm thêm một đao: "Thật sự cũng không quá già, chỉ cỡ cha tôi mà thôi."
Chỉ, cỡ, cha, tôi, mà, thôi!
Sấm sét giữa trời quang! Trịnh Diệp thật sự tức muốn hộc máu. Vừa rồi còn cảm thấy quỷ nhỏ này cũng khá là đáng yêu, không lẽ mình nhìn lầm rồi? Anh đây là trưởng thành, là chín chắn hiểu không? Đồ quỷ nhỏ khó ưa!
Đang muốn dựa vào lí lẽ biện luận cùng với Ôn Lương, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau vươn tới, nắm lấy cổ áo của anh, lôi kéo anh xoay lại. Còn chưa thấy rõ là ai, bụng đã trúng một quyền, Trịnh Diệp đau đến sắc mặt trở nên tái nhợt. Như thế vẫn còn chưa xong, tiếp theo anh lại bị người kia nắm lấy vai đẩy ngã xuống mặt đất, sau đó cổ anh bị hai cái tay bóp chặt...
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
52 chương
109 chương
16 chương
401 chương
102 chương