Edit: Mông
Beta: Yuri
"Ly rượu trên tay anh Lăng Tiêu trông thật đẹp..." Bạch Ngọc "ngây thơ" vươn tay phải đụng vào ly rượu trên tay Lăng Tiêu.
"A..." Bạch Ngọc kêu lên sợ hãi giống như bé trai ngây thơ vô tội, trước ngực loang lổ màu rượu đỏ nhạt.
Lăng Tiêu cầm ly rỗng ngơ ngác đứng ở nơi đó, anh không biết phải làm sao.
"Lăng Tiêu em quá đáng rồi đó..." Thẩm Tiếu Nhiên lạnh lùng đẩy Lăng Tiêu ra, ân cần nhìn Bạch Ngọc: "Tiểu Ngọc sao thế này, em không sao chứ?"
Lăng Tiêu bị đẩy khiến cho cơ thể đứng không vững, anh lảo đảo một chút.
"Không sao, là do em tự làm đổ, không liên quan đến anh Lăng Tiêu..." hốc mắt Bạch Ngọc đỏ hồng, đôi mắt oan ức, "Em biết anh Lăng Tiêu không thích em mà em còn... Là lỗi của em, không liên quan đến anh Lăng Tiêu đâu." Rõ ràng là nói rất chân thành, thế nhưng lại có thể khiến cho người ta cảm thấy Lăng Tiêu đang bắt nạt cậu ta.
Thẩm Tiếu Nhiên ôm Bạch Ngọc An Ninh ủi: "Là lỗi của anh, anh không nên dẫn em tới nơi này, để em phải oan ức."
Thẩm Tiếu Nhiên tự biên tự diễn, anh ta không nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Lăng Tiêu, còn có nụ cười đắc ý của bé thỏ trắng trong ngực anh ta. Mặc kệ Bạch Ngọc có thông minh hay không, nhưng mà có một điểm không thể nghi ngờ, đó là cậu ta rất nhạy bén. Vừa mới bắt đầu đã nhận ra Lăng Tiêu là kẻ địch mạnh nhất của mình, cho nên cậu ta mới không tiếc bày mưu hãm hại, từng bước từng bước phá hoại tình cảm của Lăng Tiêu và Thẩm Tiếu Nhiên, cho đến khi giữa hai người xuất hiện vết rách không thể nào vá lại được nữa.
"Không phải tôi làm." Lăng Tiêu đứng thẳng tắp ở nơi đó, vẻ mặt kiên cường, ánh mắt nhìn Thẩm Tiếu Nhiên lại ẩn chứa khát khao.
Thẩm Tiếu Nhiên nhìn Lăng Tiêu, lắc đầu nói: "Lăng Tiêu em làm cho tôi quá thất vọng." Ở trong lòng Thẩm Tiếu Nhiên, Bạch Ngọc trong sạch không tỳ vết tựa như tên của cậu ta vậy, Thẩm Tiếu Nhiên tin tưởng Bạch Ngọc sẽ không làm ra loại chuyện hãm hại Lăng Tiêu. Về phần Lăng Tiêu... Mặc dù anh rất hiểu Lăng Tiêu, đối phương phải khinh thường kiếm chuyện với Bạch Ngọc mới đúng, nhưng mà anh cũng rất hiểu Lăng Tiêu cố chấp với anh như thế nào, nói không chừng là thấy anh đối xử tốt với Bạch Ngọc nên mới cố ý kiếm chuyện với Bạch Ngọc.
"Tiểu Tiêu mau xin lỗi Bạch Ngọc."
"Không phải là tôi làm." Lăng Tiêu cố chấp lặp lại những lời này, anh không dám tin nhìn Thẩm Tiếu Nhiên, anh và Thẩm Tiếu Nhiên quen biết nhau lâu như vậy, Thẩm Tiếu Nhiên lại tình nguyện tin tưởng Bạch Ngọc mà không tin anh. Cơ thể Lăng Tiêu khẽ run rẩy, trong giọng nói lại chứa đựng sự thê lương mơ hồ.
"Không phải, thật sự không liên quan đến anh Lăng Tiêu đâu mà..." Giọng nói của Bạch Ngọc lúc này chẳng khác nào là thêm dầu vào lửa.
"Cậu im đi." Lăng Tiêu quát Bạch Ngọc, Lăng Tiêu anh thích Thẩm Tiếu Nhiên nên có thể chịu đựng tính tình mà giải thích với Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng Bạch Ngọc là cái thá gì chứ? Cũng dám kêu anh xin lỗi cậu ta, hơn nữa chuyện này cũng không phải là anh làm.
"Lăng Tiêu em muốn làm gì?" Thẩm Tiếu Nhiên một lòng cho rằng Lăng Tiêu gây chuyện với Bạch Ngọc, giọng nói của anh cũng trở nên khó chịu.
"Anh không tin tôi?" Lăng Tiêu không dám tin hỏi Thẩm Tiếu Nhiên, ánh mắt chất vấn khiến Thẩm Tiếu Nhiên cảm thấy bối rối.
Thẩm Tiếu Nhiên không nói nữa, anh ta chỉ nhìn Lăng Tiêu, dường như cực kỳ thất vọng không muốn nói gì với Lăng Tiêu nữa, anh ta xoay người kéo Bạch Ngọc rời đi.
Lăng Tiêu đứng yên tại chỗ, anh nhìn Thẩm Tiếu Nhiên kéo Bạch Ngọc rời khỏi Blue, nhìn thấy trước khi rời đi Bạch Ngọc còn quăng cho anh ánh mắt khinh thường.
Không phải tôi làm...
Là cậu ta kéo tay tôi...
Rõ ràng là tôi ở bên cạnh anh lâu như vậy...
Tại sao lại không tin tôi...
Đây mới là tình cảnh mà Ôn Lương nhìn thấy ở kiếp trước, vậy thì hôm nay đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trở thành thế này. Tại sao đời này, rõ ràng đây là lần đầu Lăng Tiêu gặp Bạch Ngọc mà lại có thể kêu tên cậu ta, tại sao Lăng Tiêu lại biểu hiện rất quen thuộc với dáng vẻ của cậu ta như thế, chẳng phải đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở đời này hay sao?
Lăng Tiêu siết chặt ly rượu trên tay, dáng vẻ trêu ghẹo, giọng nói ngả ngớn: "À, tôi cũng không biết mỹ nhân lại gây thương nhớ cho tôi như thế, nhớ đến nỗi cả đêm nằm mơ... Vậy thì nói thử xem, mỹ nhân cũng nằm mơ thấy tôi à?"
Lăng Tiêu che giấu rất tốt, nhưng mà Ôn Lương vẫn nhìn ra sự căng thẳng mà anh vô tình tiết lộ ra ngoài ở trong mắt anh, ánh mắt Ôn Lương nhìn Lăng Tiêu càng thêm chắc chắn.
Tôi nằm mơ thấy...
Tôi nằm mơ thấy cậu yêu Thẩm Tiếu Nhiên điên cuồng, trái tim thật lòng không hề cất giữ mà đặt trước mắt người nọ, mặc kệ anh ta chà đạp...
Tôi nằm mơ thấy Bạch Ngọc hãm hại cậu rất nhiều lần nhưng mà Thẩm Tiếu Nhiên lại chưa bao giờ tin cậu, cho dù cậu tìm được chứng cứ thì anh ta cũng chỉ nghĩ là cậu gây chuyện với Bạch Ngọc mà thôi...
Tôi nằm mơ thấy Thẩm Tiếu Nhiên nói tính cảm mà cậu dành cho anh ta là sai trái, thế nhưng lại cử hành hôn lễ cực kỳ long trọng cho Bạch Ngọc...
Tôi nằm mơ thấy cậu chết...
Chuyện sau đó, Ôn Lương không muốn nói tới, hiện tại Lăng Tiêu đã buông tha cho Thẩm Tiếu Nhiên rồi, còn nói những chuyện kia làm gì để tăng thêm phiền chán nữa chứ.
Khi đôi môi của Ôn Lương khép lại, màu sắc trong mắt Lăng Tiêu cũng ngày càng phức tạp, ngón tay vô thức cọ vào ly thủy tinh.
"Thật là trùng hợp, tôi cũng nằm mơ như thế." Lăng Tiêu chậm rãi nở nụ cười sáng chói, khói mù trong mắt tan biến, trở nên vô cùng tao nhã.
Ôn Lương sững sờ nhìn Lăng Tiêu, anh nở một nụ cười thật lòng, giang hai tay ra. Lăng Tiêu cũng tươi cười chào đón. Ôn Lương nhỏ giọng nói bên tai Lăng Tiêu: "Hoan nghênh trở lại."
Lăng Tiêu sống lại sớm hơn Ôn Lương mấy ngày, anh cũng từng nghĩ tới việc đi tìm Ôn Lương, thế nhưng mặc dù Lăng Tiêu biết Ôn Lương ở đâu, nhưng mà bây giờ bọn họ chỉ là người lạ mới gặp mặt một lần mà thôi, anh cũng không thể tự nhiên chạy tới nhà Ôn Lương được. Còn muốn gọi điện thoại cho Ôn Lương sao, ha ha, sao anh có thể nhớ được số điện thoại mười năm trước của Ôn Lương được chứ, hơn nữa lúc đầu bọn họ gặp nhau cũng không để lại số liên lạc. Đến trường học tìm Ôn Lương hả? Anh lại không biết Ôn Lương học lớp nào, chẳng lẽ anh phải canh trước trường hay sao? Hơn nữa nhà họ Ôn lại có xe cộ chuyên môn đưa đón Ôn Lương và Ôn Du Phi, anh đâu có cơ hội nào đến gần đâu chứ. Ngay cả việc lúc nào Ôn Lương tới Blue mà anh cũng không nhớ, anh chỉ nhớ mơ hồ là mấy ngày gần đây, cho nên hai ngày nay anh đều gạt anh trai nhà mình mà lén lút chạy tới nơi này ôm cây đợi thỏ. Nghĩ tới gương mặt nghiêm túc lạnh lẽo như băng của anh trai nhà mình, Lăng Tiêu thở dài, anh cảm thấy rất đau buồn, có anh trai chăm lo cho anh như con nít như thế, anh sống dễ dàng lắm sao?! Kiếp trước Lăng Thần Nghị ra sức phản đối Lăng Tiêu tới những nơi như quán bar thế này, Lăng Tiêu có thể lén lút chạy tới quán bar đồng tính dưới mí mắt anh trai đã rất không dễ dàng rồi, anh nào dám thường xuyên chạy tới đâu chứ. Lỡ như bị anh trai phát hiện thì thảm mất, cho nên thỉnh thoảng anh chỉ tới xem một chút mà thôi, ngay cả quán bar của mình thì Lăng Tiêu cũng không dám làm bừa. Đây cũng là lý do mà tại sao Ôn Lương lại chờ tới hôm nay mới đến Blue tìm Lăng Tiêu, tới vào lúc khác không chừng sẽ vồ hụt.
Tiếng nhạc vang lên, tiết tấu vừa nhanh lại kịch liệt rất diễn khiến người nghe rung động. Lăng Tiêu là loại người thích chơi thích quậy, mặc dù bởi vì anh trai nhà mình nên không dám làm càn, nhưng mở quán bar thì tuyệt đối không thể nào là nơi có hoàn cảnh tao nhã và âm nhạc êm dịu được.
Ôn Lương nhìn đám người giãy giụa điên cuồng theo âm nhạc, anh chỉ cảm thấy ồn ào đến mức đau đầu mà thôi, đúng là... thác loạn.
Đột nhiên trong sàn nhảy phát ra tiếng thét chói tai và âm thanh trầm trồ khen ngợi, Ôn Lương xem thử, hóa ra là có hai cậu nhóc đứng trên cái bục giống như võ đài phô bày từng động tác nóng bỏng.
Rõ ràng là Lăng Tiêu cũng nhìn thấy, anh lại rất hứng thú với chuyện này, anh ném cho Ôn Lương ánh mắt quyến rũ: "Nhảy với tôi một bài được chứ?"
Ôn Lương nhìn động tác ngày càng to gan của hai cậu nhóc ấy, rõ ràng là đàn ông mà làm ra động tác quyến rũ hấp dẫn như thế làm gì? Đầu Ôn Lương xuất hiện mấy vạch đen, kêu anh làm như vậy à, ha ha... làm sao có thể.
"Không." Quyết đoán từ chối.
Lăng Tiêu chậc một tiếng, nói đầy xem thường: "Cậu vẫn cứng nhắc nghiêm túc không thú vị giống như trước kia, hèn chi lại không bắt được trái tim phong lưu đa tình của em trai nhà cậu."
Khóe miệng Ôn Lương co rút, từ ngữ nhiều nghĩa xấu lại chồng chung một chỗ là chuyện gì thế này? Nghiêm túc cứng nhắc không thú vị? Anh chắc chắn là đang nói về tôi mà không phải là anh trai của anh à? Còn nữa mặc dù tôi không để ý, nhưng mà anh đâm vào vết thương người khác như thế thật sự ổn sao? Ôn Lương oán thầm.
"Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, cậu nhẫn tâm từ chối yêu cầu nhỏ nhoi của tôi sao?" Người nào đó lập tức đổi sang dáng vẻ đáng thương.
Nhẫn tâm. Ôn Lương rất muốn trả lời như vậy, anh không muốn để ý tới cơn động kinh của Lăng Tiêu chút nào. Nhưng khi nhìn thấy trong mắt Lăng Tiêu toát ra tin tức "dám không đồng ý thử xem" thì anh lại nuốt hai chữ ấy về.
"Tôi không biết nhảy." Bất đắc dĩ nói.
"Không sao, cậu chỉ cần đứng là được, tôi biết múa cột."
Cho nên muốn anh đóng vai cây cột đó hả?
"Được rồi." Thỏa hiệp đồng ý.
Đúng lúc hai cậu nhóc trên sân khấu đã nhảy xong, Lăng Tiêu huýt sáo với đám đông: "Tối nay chơi lớn rồi đây, ông chủ tự mình ra sân còn không thu phí, đúng là tiện nghi cho bọn họ mà."
Ôn Lương cười cười, anh cũng không giãy giụa nhiều nữa, mặc cho Lăng Tiêu kéo mình lên sân khấu.
Hai người đều có vẻ ngoài rất đẹp, cho nên vừa bước lên đài thì tiếng thét chói tai bên dưới đã không ngừng vang lên, bầu không khí cực kỳ high.
Ngón tay Lăng Tiêu nương theo âm nhạc chậm rãi vuốt dọc theo cổ mình, vô cùng quyến rũ tháo ba nút áo của mình, lộ ra mảng da thịt lớn, đôi mắt đào hoa còn không yên phận mà phiêu đãng khắp nơi, hết sức mê người, đám đàn ông bên dưới chỉ hận không thể hóa thân thành chó sói. Một tay Lăng Tiêu khoác lên vai Ôn Lương, hai người dựa vào nhau nhảy theo điệu nhạc, thật ra thì Ôn Lương vẫn luôn chú ý không để Lăng Tiêu đụng vào mình. Hẹp hòi muốn chết, Lăng Tiêu mắng thầm trong lòng, cho anh ăn một chút đậu hủ cũng có sao, anh cũng đâu có ý nghĩ kỳ lạ gì với Ôn Lương đâu chứ.
Hai tay Ôn Lương cắm vào trong túi quần, trên mặt là nụ cười thờ ơ, anh im lặng hợp tác với Lăng Tiêu. Nút áo sơ mi vẫn gài đến tận cùng, nhìn qua vô cùng cấm dục.
Lăng Tiêu nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Lương, anh cố ý mập mờ đến bên tai Ôn Lương: "Người đẹp à ~ đừng đứng đắn như vậy chứ, tối nay để mọi người vui vẻ một chút đi mà ~" Lời nói và vẻ mặt nhộn nhạo tạo thành ý nghĩa kỳ lạ, bàn tay Lăng Tiêu còn không đứng đắn đặt trên nút áo thứ nhất của Ôn Lương, tháo ra...
Ôn Lương lơ đãng nhìn vào trong đám đông, khi nhìn thấy một người quen thuộc, anh lập tức cười thần bí, chủ động đến gần bên tai Lăng Tiêu, anh nói: "Tốt nhất là cậu nên dừng tay, nếu không thì..."
Cái gì? Lăng Tiêu còn kịp hiểu rõ lời nói của Ôn Lương thì bàn tay đang cởi nút áo thứ ba đã bị một người bắt lấy, anh vừa định mắng thằng nhóc không hiểu chuyện nào dám phá đám anh, thế nhưng khi nhìn thấy rõ ràng người tới thì liền rụt cổ lại, nuốt nước miếng, khó khăn nói: "Anh... anh trai..."
Người tới mặt không cảm xúc, nhưng mà từ vẻ mặt xanh xao của anh ta có thể nhận ra được tâm trạng của anh ta vào lúc này rất, không, vui, đôi mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu cũng sắp phun ra lửa: "Có thể giải thích với anh là em đang làm gì không hả? Lăng, Tiểu, Tiêu!" Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng mơ hồ.
Lăng Tiêu: ... Con mẹ nó, lại bị bắt được!
Cũng trong lúc đó, tại Viêm Minh.
Ôn Du Phi nghe đàn em bị phái đi theo dõi Ôn Lương báo cáo qua điện thoại, tâm tình vui sướng vì mới giải quyết được đám phản loạn lập tức bị quét sạch, vẻ mặt u ám đáng sợ, sau khi cúp điện thoại, bàn tay cầm điện thoại cũng đang run rẩy...
Cạch... Điện thoại rơi xuống đất phát ra tiếng vang thảm thiết, ở trong hoàn cảnh yên tĩnh lại càng thêm ghê rợn.
Đàn em của Ôn Du Phi không dám thở mạnh, sợ bản thân lại chọc Ôn Du Phi không vui, đến lúc đó đám lửa lại lan tới trên người mình.
Anh trai lại đi đến nơi đó, nếu như anh trai chạm vào những người khác, hoặc là có người chạm vào anh trai...
Ôn Du Phi vươn tay sờ vào vị trí trước ngực, nơi đó đau quá, giống như bị đâm một dao.
Mình lại khó chịu như vậy...
Như vậy thì sao anh trai có thể vui sướng với người khác được đây...
Người chạm vào anh trai...
Ôn Du Phi nghiêng đầu cười ngây thơ, trong mắt thoáng qua ánh sáng đỏ sậm, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên biến dạng.
Đều xuống địa ngục hết đi...
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
20 chương
337 chương
10 chương
11 chương
31 chương