Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 467
“Chân Nguyên Hạnh Thật... đừng nản chí, tôi cũng từ một Ninja hạ cấp thăng chức lên, nếu lần này anh lập công, vậy thì anh lập tức có thể được thăng chức” Anh Đào không nhận ra Lục Minh là kẻ giả mạo, cô ta chỉ tới an ủi Lục Minh. Lục Minh nghe rồi ngẩn ngơ, đang định đứng dậy, cô vỗ vỗ vai Lục Minh nói: “Anh cứ ngồi đi, mặc dù tôi không ngại, nhưng xem ra có người không thích anh cao hơn họ.... xảy ra chuyện gì?”
Bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào. Mộc Hạ trợn mắt nhìn một người đàn ông khác.
Thì ra, người đàn ông đó tới muộn, đã quá tám giờ, Mộc Hạ phải chấp hành lệnh quất roi, người đàn ông đó cùng cấp bậc với Mộc Hạ, nhất định không đồng ý.
Lục Minh rất vui vẻ, càng nhiều chuyện xảy ra càng tốt, như vậy càng không có ai nghi ngờ mình. Hắn vừa thấy Anh Đào đi lên, mọi Ninja đều vây quanh góp vui, cũng nhẹ nhàng đứng lên.
“Một người phụ nữ cũng xứng chỉ huy Đằng Thượng Trung Gian ta sao? Phụ nữ, chỉ là đồ chơi dưới háng ta thôi” Người đàn ông tới muộn vênh váo cười lớn nói.
“Vậy sao?” Anh Đào mỉm cười nói: “Chi bằng, chúng ta đấu xem, nếu tôi thua, tôi cam tâm tình nguyện trở thành đồ chơi dưới háng ngươi, nếu ta thắng, ta cũng sẽ không giết ngươi, chỉ cần một thứ trên người ngươi làm vật kỷ niệm là được ".
Mộc Hạ nghe xong, thầm rơi lệ.
Theo lời Thiên Thải Tử nói, sở thích đặc biệt của chủ nhân này chính là thiến đàn ông.....
Hắn lau mồ hôi lạnh, đồng thời trong lòng thầm kêu may mắn, rồi lại cười nhạt, xem Đằng Thượng Trung Gian tí nữa sẽ nhận cảnh bi kịch thế nào. Không ai chú ý tới, Lục Minh nhanh như chớp trượt vào căn phòng Anh Đào đi vào vừa nãy, khóe môi mĩm cười. Anh Đào quả nhiên không tắt máy tính, vốn dĩ, không ai có thể trộm được tin tức trong máy tính với chỉ mười mấy giây, nhưng Lục Minh có không gian trữ vật không có khái niệm thời gian, thu ghi chép trong máy tính lại. Chép lại mọi thông tin, lại chạy ra ngoài chưa tới một giây... Về phần các loại cảnh báo ở máy tính, cũng hoàn toàn không có phản ứng, vì Lục Minh phục chế không phải là văn tự, mà là dùng thẳng một máy tính khác cóp lại toàn bộ văn kiện nguồn có trong máy tính.
Đối với người thường là điều không thể tưởng tượng, nhưng đối với Lục Minh mà nói, lại là chuyện giơ tay nhấc chân mà thôi.
Lục Minh lại chuồn ra ngoài, phát hiện quyết đấu bên ngoài vẫn chưa bắt đầu.
Nhưng có một người đang cầm quần ở hành lang, vốn dĩ Lục Minh không để ý tới, nhưng người này là kẻ thù mà Mộc Hạ lệnh cho đi làm tỉnh rượu, xem ra hắn không đi giải rượu mà là đi chơi gái, vừa mới ra.
Hắn nhìn thấy Lục Minh trong phòng Anh Đào đi ra, đầu tiên là kinh ngạc, lại thấy Anh Đào thực lực mạnh nhất đang giằng co với Đằng Thượng Trung Gian, lập tức ý thức được cơ hội tới rồi. Chỉ cần mình bắt chân Nguyên Hạnh Thật lại, cho dù Anh Đào thắng, hay Đằng Thượng Trung Gian thắng, đều là công lao. Nếu Anh Đào đánh thắng, vậy thì vu cho chân Nguyên Hạnh Thật lén vào phòng cô ta là nội gian lấy trộm cơ mật, cho dù hắn không phải thế, Anh Đào là đầu lĩnh, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta chắc chắn sẽ giết Chân Nguyên Hạnh Thật làm kẻ thế mạng.
Nếu Đằng Thượng Trung Gian đánh thắng, vậy thì càng tốt, chỉ nói Anh Đào và Chân Nguyên Hạnh Thật là đồng bọn, nói rõ chân Nguyên Hạnh Thật vừa từ phòng Anh Đào đi ra.
Đằng Thượng Trung Gian nghe được, chắc chắn sẽ xử quyết Chân Nguyên Hạnh Thật...
Bây giờ đã tới lúc báo thù rồi, tên đại ngốc này, hại mình bị Mộc Hạ cho một cái bạt tai, đúng là đáng chết. Nhưng hắn đáng chết nhất là hắn lên giường với gái của mình, lại cười nhạo cái đó của mình quá nhỏ, không bằng một phần hai của hắn. Đại sỉ nhục này, hắn tuyệt đối không thể tha thứ, chắc chắc hắn phải chết.
“Chân Nguyên Hạnh Thật, tên ngu này, chịu chết đi, ngươi vênh váo trước mặt ta, chẳng qua chỉ là một con chuột béo mà thôi” cái người gọi là kẻ thù đó vênh vang nhào tới.
Lục Minh phỏng chừng mình bắn móng tay ra cũng có thể bắn nát sọ tên này.
Nhưng mình đang giả làm Ninja hạ cấp.
Không còn cách nào, đành giả thân pháp ngốc nghếch tránh thoát, cho dao xẹt qua người mình, còn để nó rạch một chút trên áo khoác ngoài.....
Mọi người vừa nghe quái lạ, ai nấy đều quay đầu lại, nhìn Triêu Thương Cưu Giới cầm dao đâm Chân Nguyên Hạnh Thật, đều vô cùng khó hiểu, bất chợt, mọi người đều hiểu, Triêu Thương Cưu Giới này có thù với Chân Nguyên Hạnh Thật, muốn giết đối phương cũng không có gì làm lạ.
“Triêu Thương Cưu Giới, ngươi điên rồi sao? Ngươi muốn giết bạn của mình sao?” Mộc Hạ tức giận, hai người này đều là thủ hạ của mình, không ngờ gây ra đại loạn trước mặt Anh Đào đại nhân, một Ninja hạng trung muốn giết chêt một Ninja hạ trước mặt mọi người, thế là sao? Hắn vốn muốn tới ngăn cản, nhưng bị Anh Đào giơ tay chặn lại. Anh Đào thấy thân pháp Lục Minh mặc dù chậm chạp, nhưng có hiệu quả, nhất thời không nguy hiểm tới tính mạng, cô muốn nhân cơ hội này quan sát một chút, xem người này có tiềm lực gì không, có đáng được thăng cấp không?
“Chân Nguyên Hạnh Thật, lại dám lẻn vào phòng của Anh đại nhân, bị tôi bắt gặp, tôi phải giết hắn mới được” Triêu Thương Cưu Giới đắc ý nói ra chân tướng.
...Mọi người nghe thấy đêu sửng sốt.
Chân Nguyên Hạnh Thật thân là Ninja hạ cấp, vào phòng của Anh đại nhân làm gì?
Có người nghĩ, lẽ nào vừa này Anh đại nhân triệu kiến? Cô nhìn thây vẻ cường tráng của Chân Nguyên Hạnh Thật? Triêu Thương Cưu Giới vì ghen mà nổi sát khí? Đa số mọi người đều có suy nghĩ này, cũng có một số ngưỡi không tin, ví dụ như Mộc Hạ, hắn biết vừa nãy Anh đại nhân không triệu kiến người cao lớn Chân Nguyên Hạnh Thật này, vừa nãy Chân Nguyên Hạnh Thật còn ngồi ở chỗ cũ, không hề rời khỏi, ngược lại là Triêu Thương Cưu Giới, từ khi bị mình quát đi giải rượu, không thấy người đâu...
Lẽ nào, Triêu Thương Cưu Giới vào phòng Anh đại nhân, bị chân Nguyên Hạnh Thật bắt gặp, vừa ăn cướp vừa la làng?
Nêu không phải, sao hắn vội ra tay giết Chân Nguyên Hạnh Thật vậy?
Hắn hoàn toàn có thể lớn tiếng hô hoán, nói với mọi người chân tướng, để Anh đại nhân xử lý Chân Nguyên Hạnh Thật, hắn vội diệt khẩu như vậy làm gì?
“Có phải thật không? Chân Nguyên Hạnh Thật, ngươi nói cho mọi người, rốt cuộc là chuyện gì? Là ngươi vào phòng Anh đại nhân hay Triêu Thương Cưu Giới, rốt cuộc là ai?” Mộc Hạ có tám phần chắc chắn là Triêu Thương Cưu Giới lẻn vào, bị chân Nguyên Hạnh Thật phát hiện, nhưng theo lệ vẫn cứ hỏi.
Mọi người được suy nghĩ này của Mộc Hạ dẫn đường, lập tức chuyển hướng, thì ra Triêu Thương Cưu Giới vừa ăn cướp vừa la làng?
Chẳng trách hắn vội giết chân Nguyên Hạnh Thật như vậy... rất nhiều người chuẩn bị kiếm rồi.
Những không phải nhằm vào Lục Minh đang giả mạo chân Nguyên Hạnh Thật mà là nhằm vào Triêu Thương Cưu Giới. Trong lòng mọi người đều có cùng suy nghĩ, cho dù chân Nguyên Hạnh Thật không có quan hệ đó với Anh đại nhân, cũng không cần biết chân Nguyên Hạnh Thật có lẻn vào phòng cô ta không, chỉ dựa vào vừa nãy Anh đại nhân vỗ vai hắn thân thiết cổ vũ như vậy, cũng biết quan hệ của hắn và Anh đại nhân không tệ, có lẽ hắn là thân thích của Anh đại nhân cũng không chừng....
Lục Minh giả bộ chật vật, gần như há miệng muốn nói, nhưng bị Triêu Thương Cưu Giới làm gián đoạn, thân hình chậm chạp né tránh.
Lúc này mọi người hiểu rồi.
Thì ra người lẻn vào phòng Anh đại nhân, chính là Triêu Thương Cưu Giới vừa ăn cướp vừa la làng.
Triêu Thương Cưu Giới thấy Lục Minh té trên đất, còn tưởng hắn không chạy được, kích động đâm dao tới. Lục Minh giả bộ hoảng loạn, giơ tay nắm lấy bàn gập, dùng lực đập, bang, Triêu Thương Cưu Giới như bị bóng chày đập trúng, té bay ra ngoài, không ngừng nôn ra máu.
Mọi người nhìn thấy, thầm kinh ngạc.
Người to con chân Nguyên Hạnh Thật này thật mạnh, thì ra người hiền bị chọc giận, cũng rất đáng sợ.
Chân Nguyên Hạnh Thật cứ ngây ngốc, mọi người đều tưởng hắn rất dễ ăn hiếp, không ngờ lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy. Vừa nãy Triêu Thương Cưu Giới trúng một đòn nặng, ít nhất cũng gãy ba cái xương sườn?
Lục Minh nhảy dựng lên, giả bộ phẫn nộ, rút dao găm Ninja ra muốn đánh trả.
Triêu Thương Cưu Giới không hổ là Ninja đủ tư cách, mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn rút đạn khói ném tới chân Lục Minh, nhân hắn bị khói vây quanh, điên cuồng nhảy lên, nhanh chóng bôi độc lên dao, sau đó tru lên đánh về phía Lục Minh, trong lòng nghĩ không giết chết kẻ thù này, thề không làm người. Hắn vừa hành động, ám khí đầy trời bay vụt tới, có dao, phi tiêu, gậy, bán nguyệt, lục giác, kiếm trong tay, đánh toàn thân hắn thành con nhím.....
Đặc biệt là thủ lĩnh Mộc Hạ, hắn vừa thấy không ổn, Triêu Thương Cưu Giới đang bôi độc lên dao, mặc dù bị thương nhưng vẫn muốn giết chết Chân Nguyên Hạnh Thật.
Hắn tuyệt đối không thể nhìn chuyện này xảy ra được, nên kiếm trong tay nhằm vào trán Triêu Thương Cưu Giới.
“Phản đồ, ngươi dám hành hung trước mặt mọi người” Mộc Hạ vô cùng phẫn nộ, ra tay quyết đoán, lập tức xử quyết tên phản loạn này, tránh chậm trễ, bị Anh đại nhân truy cứu mình bao che. Không chỉ là hắn, hầu hết các Ninja đêu quyết liệt với Triêu Thương Cưu Giới, đặc biệt là mấy Ninja vừa nãy uống rượu cùng hắn, bọn họ sợ bị Mộc Hạ nghi là đồng đảng, nên ám khí đều ném tới người Triêu Thương Cưu Giới.
....Lục Minh biết những người này hiểu lầm, cười thầm, cảm thấy hiểu lầm đúng là một chuyện thật tốt.
“Các người làm gì vậy? Triêu Thương? Các người, các người mưu sát bạn” Đăng Thượng Trung Gian thừa cơ nắm lấy chuyện này, mục đích của hắn là định đánh bại Anh Đào mà cấp trên phái tới, sau đó tiếp quản cả nhóm Ninja này, mượn chuyện này ép mọi người thừa nhận hắn là đại thủ lĩnh.”
“Thì ra, ngươi là người đỡ đầu của hắn...” Anh Đào vô cùng tỉnh táo nghi ngờ, sao Triêu Thương Cưu Giới lại lẻn vào phòng mình chứ? Sao Đằng Thượng Trung Gian lại cứ phải xuất hiện lúc này, gây sự chú ý của mình? Theo cô thấy, đây là một âm mưu. Lúc Đằng Thượng Trung Gian nói chuyện, cô có cảm giác bừng tỉnh, thì ra đều là Đằng Thượng Trung Gian sai khiến, hắn bảo Triêu Thương Cưu Giới lẻn vào phòng minh, lại đánh lạc hướng mình, mượn cớ khiêu chiến với mình.... may mà có tên ngốc Chân Nguyên Hạnh Thật này bắt gặp, nếu không mình bị mắc bẫy rồi.
Mọi người vừa nghe, trong lòng càng khẳng định.
Chuyện này có vẻ rất đơn giản, nhưng khi Đằng Thượng Trung Gian xuất hiện và đưa ra khiêu chiến quá trùng hợp. Hắn sớm không tới muộn không tới, lại cứ hơn tám giờ mới tới, lại cố ý gây chuyện, dụ Anh đại nhân rời khỏi... Lục Minh thấy dáng vẻ thần quỷ của những người này, trong lòng rất muốn cười nhưng hắn vẫn kìm nén, tránh phía sau mọi người xem trò vui, lúc Mộc Hạ an ủi vài câu chỉ gật đầu phối hợp.
Mộc Hạ cho rằng Lục Minh sợ hãi, cũng không nói nhiều, chỉ chạy ra ngoài cổ vũ Anh Đào, cảm thấy nhất định phải nhìn thây bi kịch của Đằng Thượng Trung Gian mới cam tâm.
“Nói bậy, hoàn toàn không có người đỡ đầu nào cả, Triêu Thương không phải người của ta” Đằng Thượng Trung Gian phẫn nộ giải thích, nhưng ánh mắt mọi người nhìn hắn đều vô cùng nghi ngờ, không ai tin lời hắn. Đằng Thượng Trung Gian biện bạch, lại càng có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
“Vừa nãy ta còn tha mạng cho ngươi, bây giờ ngươi lập tức hạ vũ khí, nếu không giết chết không cần hỏi” Anh Đào cảm thấy tới lúc giết người lập uy rồi, vốn tùy ý xử chết một thủ hạ không tốt lắm, nhưng nếu thủ hạ là phản đồ, thì không sao. Quỷ nhẫn giống Đằng Thượng Trung Gian này, nếu phản bội, muốn hỏi ra độc thủ phía sau không hề dễ, hơn nữa hắn cũng có cắn lưỡi tự vẫn, chi bằng mình giết chết hắn, tạo uy tín trước mặt mọi người.
Anh Đào hừ một tiếng, chậm rãi đi về phía Đằng Thượng Trung Gian.
Đằng Thượng Trung Gian tất nhiên sẽ không giơ tay chịu trói, hắn vừa bắn ra mấy chục ám khí, vừa chạy thục mạng, tình hình thay đổi, hắn phải chạy thoát trước, mới có thể báo cáo sự trong sạch của mình lên cấp trên.....
Hai tay Anh Đào phóng ra như cắt, mọi ám khí biến mất trên tay cô.
Trong tích tắc Đằng Thượng Trung Gian chạy tới cửa, tay cô vung lên, như có vũ khí gì đó, khoảng cách mấy mét, chém bay đầu Đằng Thượng Trung Gian. Toàn cảnh chỉ có Lục Minh nhìn rõ, Anh Đào sử dụng Nguyệt Liêm cột trên sợi tơ trong suốt, nhưng tốc độ quá nhanh, nhìn giống như vũ khí vô hình.
Cấp trên phái một cô gái tới quản lý, mọi người vốn có chút không phục, nhưng bây giờ nhìn thấy võ công của Anh Đào lợi hại như vậy, làm người khác giật mình.
Mọi người đều thầm hít vào hơi lạnh, may mà mình không khiêu chiến.... chính ở đó, cửa bên ngoài đập vỡ, có người điên cuồng xông vào trong, hét lớn: “Ta phải giết tiểu tử kungfu. các người tìm hắn ra cho ta, ta phải giết hắn, sau đó ăn tươi nuốt sống hắn”.
Lục Minh thầm hừ: “Tên ngốc, ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây”.
“Xảy ra chuyện gỉ?” Mộc Hạ thấy người hét lớn trước mặt là Khâu Phong Tu Lập Hoa, cùng là quỷ nhẫn giống mình, Đằng Thượng Trung Gian, Đai Cửu Bảo Sài Dũng, Tá vệ Môn Chí Tín. Sao chỉ có mình hắn toàn thân đầy máu chạy tới đây? Những người khác đâu?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
4 chương
252 chương
309 chương
81 chương
210 chương
60 chương