Biên tập: Jane Phòng 304 của kí túc xá nam Tây Ngũ giờ khắc này yên lặng như tờ, ở trên bàn học lộn xộn nằm gần cửa có một hộp giấy các tông bị xé toạc, bên trong là gel bôi trơn và bao cao su loạn xà ngầu, rõ ràng đã bị người mở ra xem. Ba nam sinh đứng vây quanh hộp các tông, da người ở giữa trắng đến lóa mắt, trong tay vẫn đang cầm dao rọc giấy, chính là đầu sỏ chuyện này. “Hà Tử Vi, mắc mớ gì cưng đi tọc mạch bưu kiện của Đường Chu hả?” Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều hai mắt nhìn nhau, hắng giọng khô cằn hỏi. Chẳng hiểu sao cậu ta có lòng tốt nhận hàng giúp bạn cùng phòng, vừa mới lơ là chút xíu, chuyện đã thành ra nông nỗi này rồi. Tôn Thời Triều cũng cảm thấy bầu không khí có chút khó xử, vội vàng phụ họa: “Đúng á, cậu đó Hà Tử Vi, tự dưng đang yên đang lành đi quậy đồ của Đường Chu làm gì, giờ thì ngon rồi, để xem Đường Chu trở về có đập chết cậu không?” Hà Tử Vi cảm thấy đầu mình gần đây như bị úng nước. Cậu chưa cày game hơn hai tháng, đêm qua nhất thời hưng phấn thức trắng tu tiên, bảy tám giờ sáng mới ngủ. Lúc nãy mơ mơ màng màng mò xuống, đập vào mắt là cái hộp mới toanh nằm trên bàn bên. Bàn của Hà Tử Vi và Đường Chu đặt sát cạnh nhau, bưu kiện lại trùng hợp để ngay ranh giới, suy nghĩ chợt lóe bèn quên béng mất gần đây cậu chẳng mua món đồ nào cả, giống hệt phản xạ có điều kiện mà vớ lấy con dao cắt mạc niêm phong. Vốn dĩ mở bưu kiện cũng chả phải việc gì to tát, vẫn có thể cưỡng ép giải thích thành lí do ngoài ý muốn nào đấy, nhưng nếu bị bắt quả tang ngay tại chỗ còn lôi ra một đống bao cao su, vậy thì đúng là xấu hổ muốn chết. Hiện tại bị chất vấn, trong lòng Hà Tử Vi cũng cảm thấy mình đuối lý, nhưng người thua chứ mồm không thua, vẫn phải cứng đầu lườm một cái, giọng hết sức khinh thường: “Đường Chu đã dám mua rồi còn sợ người khác biết hả?” “Hay là giờ chúng ta dán đỡ cái hộp lại, mọi người cứ xem như chưa từng thấy thứ này được không?” Lí Tín Hiệt nhíu mày, cố gắng vì sự hòa bình của phòng ngủ sau này mà giãy giụa lần cuối. Hà Tử Vi vứt dao rọc giấy lên bàn, xoay người rời đi: “Hừ! Dán cái đéo!” Dứt lời lại cười nhạo một tiếng: “Bình thường luôn giả vờ mình đứng đắn lắm, hóa ra lại là một tên fuckboy chịch xã giao.” “Ai là fuckboy chịch xã giao?” Hiện trường vụ án thoắt cái xuất hiện kẻ thứ tư, vì đang là ban ngày ban mặt nên mọi người cũng lơ là quên đóng cửa phòng ngủ, đàn anh phòng bên tới lôi Tôn Thời Triều đi đánh Tam Quốc Sát, nào ngờ đến rất đúng lúc, vừa mò vào đã hóng được tin sốt dẻo. Hộp giấy còn chưa kịp dán lại, chình ình trên bàn rất chi là bắt mắt, lại nhớ đến câu “Fuckboy chịch xã giao” ban nãy, thị lực 2.0 của gã lập tức sáng rực. <img alt="" src="https://farm5.staticflickr.com/4857/31932612918_29df1984c5_m.jpg" data-pagespeed-url-hash=3533239092 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>Tam Quốc Sát là một thể loại Card Game được ra mắt vào năm 2010 của tác giả KayaK và do nhà phát hành Yoka Games phát triển tiếp. Nhưng thực sự game chỉ bắt đầu nhận được sự tán đồng và hưởng ứng từ người chơi từ năm 2015. “Ghê quá ghê quá, xịn sò thiệt nha.” Đàn anh bùi ngùi mãi thôi, sau đó đánh thẳng vào trọng tâm, “Của ai đấy? Đường Chu hả?” “Chứ còn ai nữa? Đương nhiên là nam thần Đường Chu trường mình rồi.” Hà Tử Vi lạnh lùng mở miệng. Bầu không khí trong phòng lập tức hết sức vi diệu, Tôn Thời Triều lúng túng ho khan một cái, tiện thể đẩy người sang phòng bên, đi đánh bài cho lành. Sự tình tạm thời gác lại, Hà Tử Vi thấy hơi đói bụng, thay quần áo xuống mua cơm. Lý Tín Hiệt suy nghĩ một lát, quyết định âm thầm báo cho Đường Chu: [Biết gì chưa, Hà Tử Vi lỡ tay bóc bưu kiện của mày rồi.] Đường Chu còn thực tập ở ngoại ô, buổi chiều làm việc không mang theo di động, ban đêm trở về chỗ ở mới nhìn thấy tin nhắn Wechat. Hắn thầm mắng Hà Tử Vi liên tục, đang yên lành đột nhiên gây sự, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì hình tượng bình tĩnh chính trực, trả lời hai chữ: [Đã biết.] Qua hồi lâu, bên kia lại nhắn tới một câu: [Cái đó… Đồ ở bên trong tụi tao đều nhìn thấy…] Giọng điệu muốn nói lại thôi đúng là khiến người ta nghi ngờ, Đường Chu nhanh chóng trở lại danh bạ Wechat, ấn vào khung chat nọ được set ava là một tấm ảnh chế: [Chị gởi cho em thứ gì thế?] Người này là chị gái hắn, hơn hắn năm tuổi, bình thường luôn cưng chiều mua cho hắn không ít đồ, từ sữa bò bít tất đến gối dựa bột giặt các kiểu, chất thành đống lớn. Ngoại trừ mỗi lần muốn tạo bất ngờ giấu giếm hắn, hoặc nửa năm nay cứ lải nhải hỏi hắn sao chưa tìm bạn gái, thì có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Đối phương nhanh chóng trả lời: [Đồ vật cần thiết trong sinh hoạt, bình thường đều phải xài, tuyệt đối thực dụng!] Chị của Đường Chu gởi cho hắn ba con sói là muốn ngầm thúc giục hắn tìm bạn gái, nhưng rõ ràng Đường Chu không hề ngờ tới là thứ ấy. Sau khi hắn trông thấy câu trả lời như chưa trả lời này của cô thì bèn lơ đẹp cô luôn, ngẫm nghĩ một chút, chắc chắn không phải là băng vệ sinh rồi, vậy tội gì phải hoảng, quay về nhắn cho Lý Tín Hiệt một chữ đầy thâm ý: [Ừ.] Bên kia Lý Tín Hiệt đợi cả buổi trời cũng không thấy Đường Chu đề cập đến vấn đề khác, y ngẩng đầu nhìn Hà Tử Vi đang lạch cạch múa phím vang dội, đột nhiên nhạy bén từ một chữ “Ừ” của Đường Chu mà linh cảm được, đây chính là bình yên trước cơn bão.