Sống Cùng Vạn Tuế
Chương 317
"Có bạn trai cái gì mà có bạn trai, cóc ghẻ mà uống ăn thịt thiên nga à!" Trương đội trưởng lại cốc một cái bốp lên đầu người này, cười mắng : "Cho dù muốn cũng đừng nghĩ muốn, mày mới tốt nghiệp tiểu học, xứng với sinh viên thành phố như người ta sao, tao thấy, mày muốn có vợ đến điên rồi!"
"A, con đâu phải muốn có vợ, con chỉ hỏi thôi, hơn nữa, con đâu có hỏi cho con, con hỏi cho anh của con mà!" Người thanh niên đen gầy này xoay tay, cúi đầu ngượng ngụng cười, nhìn trộm Niếp Thanh Lam, rất sợ nàng nghe xong sẽ tức giận, lại xin lỗi nói : "Xin lỗi Lâm đồng chí, tại tôi lanh mồm lanh miệng quá, nói chuyện không bao giờ để ý cả, cô đừng để trong lòng!"
"Không sao đâu, tôi cũng đâu phải là thiên nga, tôi cũng giống như anh thôi, đều là cảnh sát bình thường"Niếp Thanh Lam cười cười, nàng sớm đã quen với ánh mắt ngây dại của người khác.
"Sao có thể, cô còn đẹp hơn cả thiên nga nữa! Tôi, tôi chuẩn bị vài thứ cho con..." Người thanh niên đen gầy nói một câu, lại vác chân chạy lên nui. Người này vừa đi, Lý phó sở lập tức giải thích cho Niếp Thanh Lam và Lục Minh, nhất là Lục Minh, hắn sợ Lục Minh mất hứng, cười nói : "Làm cho cậu chê cười, người trên núi này đều như thế đó, không có tiền đồ, nhìn thấy gái đẹp là như bị mù vậy. Cậu yên tâm, hắn nói kệ hắn, cho dù có cho hắn trăm lá gan, hắn cũng không dám làm bậy, đều là mấy đứa ngốc cả, các người cứ việc ổn định thanh thản là được!"
"Lần sau để anh ta theo chúng ta vào phố đi, tôi có quen biết vài trăm nữ sinh, quả thật là ai ai cũng rất tốt, hẳn là sẽ có người thích hắn!" Lục Minh nghe xong cười ha hả, nếu làm cảnh sát ở Lam Hải, nói không chừng có thể lấy một sinh viên, chẳng qua, ở tại một vùng núi hoang dã như vậy, chỉ sợ không ai muốn đến!
"Đúng vậy, trong thành phố giơ tay ra chụp cũng có một đống cô gái tốt!" Niếp Thanh Lam không dám nhiều lời về những thứ trong thành phố, sợ bọn họ tự ti.
"Hắn hả? Không đi thành phố được đâu, một là văn hóa thấp, kiến thức kém, không sống được trong thành phố, hai là nếu lúc này, hắn mà đi, đội của chúng tôi lại thiếu đi một người. Các người cũng nên biết, ở đây, trừ những người tự nguyện lưu lại, thì cũng không có cảnh sát nào chịu đến cả, những nay trước cũng có vài người đến thực tập, ngay ngày hôm sau có hai người sống chết gì cũng đòi đi, còn hai người khác thì kiên trì được nửa tháng cũng đi, còn người kiên trì nhất thì đến lúc đi bắt tội phạm, thấy bọn chúng cầm súng bắn đùng đùng, sợ đến mức toàn thân nhũn ra, sau đó được đưa vào bệnh viện trên phố, không bao giờ trở về nữa, nghe nói cũng không làm cảnh sát nữa. Thằng nhóc này là người mới bổ sung gần đây, cũng đã hơn một năm, nhưng chưa bao giờ được lãnh lương chính thức cả, mỗi tháng chỉ có hai trăm đồng lẻ mà thôi, cô nói xem, cái mạng nhỏ của hắn chỉ có giá trị thế thôi sao?" Hà Đại Niên tự giễu nói : "Ở đây không giống với thành phố của các cháu, ở lâu một chút thì hai đứa sẽ biết!"
"Tại sao không chuyển hắn lên làm cảnh viên chính thức?" Niếp Thanh Lam cảm thấy rằng, sống ở đây làm cảnh sát bắt tội phạm buôn thuốc phiện, ngay cả là cảnh sát chính thức cũng không được làm, ngay cả tiền lương cũng không có, thì sao có thể gọi là công bằng được?
"Còn chưa có công văn, mấy lão già như chúng tôi thì coi như xong. Nhưng hắn còn trẻ, ở nhà chỉ học đến sơ trung thôi, lúc đó cha mẹ lại sinh bệnh, nghỉ ngang khi chưa kịp tốt nghiệp.Báo cáo lên trên thì không có tin tức, cấp trên cũng không nói gì, cũng chẳng có phản ứng gì, nói túm lại là cứ như vậy mà quá!" Lý phó sở trầm giọng nói : "Nế không phải Tạ sở trưởng lúc trước trích một phần lương của mình ra cho tiểu Vương, thì phỏng chừng ngay cả tiền lương nhỏ nhoi cũng không có. Mà đâu có được ba trăm bao giờ đâ, chỉ có hai trăm lẻ mà thôi... "
"Hai trăm thật sự quá ít!" Lục Minh choáng váng, Thịt heo một kg cũng hết mười đồng rồi, hai trăm đồng thì có thể mua được cái gì?
"Đúng vậy, tiểu tử này tự tay đi bắt dân thuốc phiện, công lao còn lớn hơn cả mọi người. Nếu đổi lại là trong thành phố, chắc chắn sẽ là công lớn!" Trương đội trưởng thở dài nói.
"Mấy đứa đừng để ý, tại bình thường không có người nói chuyện, cho nên gặp mấy đứa đến, nên kiếm chuyện để nói mà thôi. Thực tế không nghiêm trọng như vậy, chúng ta vẫn có thể sống qua được, ngẫu nhiên lên núi hái đồ về cũng có thể sống tốt!" Hà Đại Niên thấy trong tay của Lục Minh có một cái túi nhỏ, kì quái hỏi : "Đây là cái gì?"
"Một cây súng, mệnh lệnh của cấp trên, nếu phát hiện ra kẻ giết người, khuyên bảo không có hiệu quả, thì có thể bắn gục ngay tại chổ"
Vốn Lục Minh có thể cất súng vào trong trữ vật không gian, nhưng sợ rằng khi cần lấy ra dùng, sẽ lại bị người ta hoài nghi. Cho nên đành cất cây súng trong cái túi.
Lúc đầu Hà Đại Niên và Trương đội trưởng còn tưởng rằng Lục Minh mang theo hành lý, không ngờ rằng hắn lại mang theo súng.
Sắc mặt hai người đều có chút kinh ngạc, nhất thời cảm thấy búp bê thành phố này không đơn giản, xem ra không phải là người không chịu khổ nổi, bọn họ có thể đi qua mười ba cửa cùng với cây cầu treo, hoàn toàn không yếu ớt giống như người thành phố, xem ra quả thật cũng có chút năng lực, không giống như đám cảnh sát yếu kém mà cấp trên phái xuống.
Hà Đại Niên đoạt lấy cái túi trong tay của Lục Minh, kêu lên : "Súng gì vậy?"
"Súng không nặng, nhưng có thể bắn hơn trăm phát, còn có hai súng lục, mỗi súng lục có ổ đạn trăm viên, hai thanh dao, một lọ thuốc đuổi trùng, một lọ Vân Nam bạch dương cùng một số vải bông băng vết thương..."
Lục Minh cười cười trả lời, càng làm cho ba người kinh ngạc.
Cảm thấy quả thật đã xem thường hai búp bê thành phố này rồi, lúc đầu nghĩ rằng bọn họ ngay cả súng cũng không biết dùng, bây giờ nhìn lại, xem ra bọn họ không phải là thư sinh mặt trắng vô dụng rồi.
Thấy bọn họ cứ muốn nói, nhưng lại không tiện mở miệng, Niếp Thanh Lam thản nhiên cười nói : "Chúng ta phỏng chừng là không dùng nhiều đạn như vậy, nếu mọi người cần..." Lời của nàng làm ba người mừng rỡ, Hà Đại Niên thầm nghĩ, xem ra bọn họ không chỉ có tiền, thứ khan hiếm như đạn cũng có. Thật ra chủ ý này cũng không phải là do Niếp Thanh Lam nghĩ ra, mà là do La Cương đề xuất.
Hắn ám chỉ rằng cảnh sát trên núi xa xôi thường thiếu súng ít đạn, làm sao có thể chống lại được với dân buôn thuốc phiện chứ.
Từ chổ này, đi thêm gần mười phút nữa,mới đến được căn nhà màu trắng.
Ở phía trên có viết là đồn cảnh sát, không có quốc huy gì cả, trên cao treo bức hình của Mao chủ tịch, màu đỏ sậm nhìn có vẻ rất cũ kỹ.
Bước vào trong sân, có hai người phụ nữ đang thổi bếp lò nấu cơm. Các nàng thấy Lục Minh và Niếp Thanh Lam đến, ai nha một tiếng, rồi nhiệt tình bước lại xách phụ đồ, còn quay sang phàn nàn là tại sao mấy lão già này không biết giúp xách phụ cho Thanh Lam.
Đám người Trương đội trưởng làm sao mà dám đụng vào những thứ của Niếp Thanh Lam, nói không chừng là thứ gì đó quý hiếm, không cẩn thận làm hỏng mất thì không tốt lắm đâu!
Bọn họ thấy Niếp Thanh Lam mang túi quân dụng, cho nên ngượng ngùng mở miệng nói.
"Túi rất nặng, để lấy đồ ra trước đã!" Niếp Thanh Lam bảo Lục Minh "lấy" đồ ra giùm nàng, thật ra trong túi chẳng có gì khác, trừ vài bộ đồ của nàng và Lục Minh, kêu Lục Minh "lấy" đồ ra, thật ra ý là muốn Lục Minh lấy đồ trong trữ vật không gian ra đưa cho mọi người.
Vì thế, dưới sự trợn mắt há mồm của Trương đội trưởng, Hà Đại Niên, cùng với Lý phó sở, Lục Minh như đang làm ảo thuật, lấy ra hai chai rượu đế, ba bao lạp xữ, cùng năm hộp cá mòi, mấy *** bia nhỏ, hai chai cola, một cái bánh và hai chai dầu thực vật, thậm chí còn có mấy cây thuốc cùng với một phần văn kiện chứng minh thân phận của Niếp Thanh Lam và Lục Minh cũng như hồ sơ vụ án...
Mọi người nhìn thấy Lục Minh cứ thò tay vào trong túi, lấy ra không ngừng tay, đều nhìn đến ngây người.
Lúc đầu, nàng và chúng nữ cũng không biết r4o tại sao Lục Minh lại có thể mang nhiều đồ trên người như vậy, hắn không chịu nói, thì chúng nữ cũng không hỏi, đoán là dị năng đặc biệt nào đó!
Ngu mỹ nhân còn nói, dị năng của Lục Minh là không thể nói, có lẽ là tiên thuận, nếu mà nói ra, sợ là tiết lộ thiên cơ, về sau sẽ không dùng được, tuy rằng chúng nữ không tin lời của nàng lắm, nhưng chẳng ai đi hỏi Lục Minh cả, trong lòng biết hắn có năng lực thần kì này là được.
Đám người Hà Đại Niên thì chấn động vô cùng.
Bọn họ không biết Lục Minh có trữ vật không gian rồi, chỉ là đang sợ hãi than rằng, hai người trẻ tuổi từ thành phố đến này, mang theo nhiều thứ như vậy đi núi, còn đi gần bốn tiếng đường bộ, trên đường thậm chí còn không nghỉ chân... bọn họ đều có chung một suy nghĩ rằng, hia người trẻ tuổi này tuyệt đối không đơn giản!
"Em gái, em mang nhiều thứ như vậy vào núi, chắc là mệt lám phải không?" Một bác gái khoảng chừng hơn bốn mươi đau lòng hỏi.
"Cũng không mệt lắm, trước đó đều là hắn mang, em chỉ vừa mới thay hắn!" Niếp Thanh Lam cười nói, đem mấy món đồ này cho các nàng, hai người phụ nữ từ chối nửa ngày, cuối cùng vẫn cao hứng nhận lấy.
Các nàng liên tục nói đây là chuyện lạ, được mở mang kiến thức.
Trong lòng Hà Đại Niên thì có chút hổ thẹn, trước đó còn xem thường hai thanh niên từ thành phố đến này, cuối cùng xem ra là sai lầm của mình.
Lý phó sở cầm lấy văn kiện, rồi quay sang nói với Niếp Thanh Lam : "Tiểu Lâm, hai người mang nhiều thứ đến cho chúng tôi như vậy, thật ra hai người hẳn là nên mang nhiều đồ đạc cho bản thân mới đúng, trên núi thường có sương mù rất lớn, lại hay mưa, buổi tối khá lạnh, nên mang nhiều quần áo một chút!" Có một phụ nữ, chắc là vợ của ông ta, tiếp lời : "Em gái, chịu lạnh nhiều là không tốt đâu, để tối chị về soạn đồ của chị và chị họ lại, không biết em có mặc vừa hay không!"
"Không cần vội đâu chị, bọn em vẫn còn quần áo, chắc là đủ dùng!" Niếp Thanh Lam vội vàng cản lại.
"Mọi người không cần khách khí, coi bọn em như người một nhà là được, gian khổ không phải là vấn đề, bọn em đến đây cũng không phải để hưởng thụ, đến đây không phải để phá án sao..." Lục Minh cười cười, hắn và Niếp Thanh Lam làm như vậy,cũng là có nguyên nhân, chủ yếu là không muốn mang cảnh phục.
Xác định là không thể dùng được.
Lục Minh căn bản là không có cảnh phục, nhất thời cũng không tìm được bộ nào vừa với hắn.
Cho nên, bất chợt nghĩ ra biện pháp như vậy, nếu mang trong túi quá nhiều đồ, thì không mang cảnh phục, hẳn là không có vấn đề.
Mọi người đem Lục Minh và Niếp Thanh Lam và nhà, trong nhà cũng đơn giản, trừ cái bàn đã sắp xuống lổ ra, thì chỉ có một ngăn hồ sơ cùng với giấy bút, phía trên có một bức ảnh, là bức ánh chụp về căn nhà màu trắng này, trong hình còn có mười lăm mười sáu người đứng chung với nhau.
Trong ảnh chụp cũng không ai bày ra thế yes, hoặc là ok cả, chỉ đều lẳng lặng nhìn về phía trước, phần lớn đều mang vẻ mặt chua sót trầm trọng.
"Chụp năm năm trước, khi đó còn có mười bốn người, bây giờ, chỉ còn lại tám người. Khi đó có một phóng viên đến làm phóng sự, nên chụp cho một tấm hình, cũng tốt, có cái để tưởng niệm!" Hà Đại Niên thở dài, đưa ghế để cho Lục Minh và Niếp Thanh Lam ngồi, hai người phụ nữ thì vào nhà thu dọn, hai nàng là vợ của Trương đội trưởng và Lý phó sở, về phần Hà Đại Niên đã hơn bốn mươi nay, Lục Minh vẫn không thấy vợ của ông ta đâu, phỏng chừng người này còn độc thân.
Trương đội trưởng và Lý phó sở cùng Lục Minh nói chuyện một lát, thấy sắc trời đã tối, hai người phụ nữ vẫn còn đang rất bận rộn, rõ ràng là ra ngoài giết gà đã tiệc rồi.
Lục Minh đang trò chuyện với Hà Đại Niên, thì bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng súng.
Tiếng súng, vang lên trên sơn cốc, lượn lờ thật lâu vẫn không dứt...
Lục Minh và Niếp Thanh Lam nhìn nhau, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ, chẳng lẽ là tụi buôn thuốc phiện nổ súng? Chẳng lẽ dân buôn không coi đồn cảnh sát này ra gì?
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
4 chương
252 chương
309 chương
81 chương
210 chương
60 chương