Lộ Minh quay đầu lại nhìn, thì ra là hồ ly mỹ nhân Nhiếp Thanh Lam, nàng ta đang cười mà như không cười nhìn mình, khuôn mặt nhỏ tuyệt thế vô song đó đủ để giết người. "Si tình, xa tôi ra một chút, cô còn cười với tôi nữa tôi sợ là sẽ bị huỷ dung nhan đó" Lộ Minh làm ra vẻ chính trực nói. "Huỷ dung nhan gì?" mọi người kỳ quái quây lại hỏi. "Bí mật quốc gia, bằng thân phân bình dân bá tính như mấy người không được nghe trộm, phật niệm: không thể nói, không thể nói." Lộ Minh thành công dụ hoặc lòng hiếu kỳ của mọi người, mọi người biết tên khốn đó chắc chắn nghe được bí mật gì rồi, nhưng hắn không chịu nói, tức chết đi được. Bên kia, Vân Kiếm Phi phát hiện Nhiếp Thanh Lam và học viên quan hệ không tồi, mà hình như là quen với mấy tên viện binh mà đám học viên mời tới, trong lòng không chịu được phát sinh lòng ganh tị. Có điều nữ cảnh sát vây quanh bọn gã còn nhiều hơn, người đưa khăn người đưa nước, sắc mặt gã mặc dù không tốt, nhưng cũng chỉ cố làm mặt cười ứng phó. Mười phút sau, lãnh đạo cuối cùng cũng nói xong, mọi người ra sức vỗ tay. Có một nam tử trung niên mặc quần áo đen, cổ treo còi, chạy ra làm trọng tài, lại có 1 nam 1 nữ ra làm người tính điểm. Vân Kiếm Phi đưa đội hình ra sân, tiêu sai giơ tay lên vẫy, khiến cho chúng nữ cảnh sát kêu lên liên hồi. Bọn họ đem hết cao thủ ra trận, bắt đầu với Vân Kiếm Phi là tiểu tiên phong, chủ lực ghi điểm; 2 gã đầu to lần lượt là trung phong và đại tiền phong, làm việc khổ lực; có 1 tên thân hình không cao, nhưng giữ bóng không tồi, làm hậu vệ không chế trận đấu, gã phụ trách làm bóng cho Vân Kiếm Phi; còn lại một tên thân cao tay dài, Lộ Minh ước đoán là tay ném 3 điểm, kể như là hậu vệ ghi điểm, có lẽ dự tính là khi mà Vân Kiếm Phi bị kìm kẹp, thì gã là người phóng ám tiễn ghi điểm, vô thanh vô tức giúp đội bóng kéo điểm, bỏ xa đối phương. Diệp Nhất Phi làm lão đại, vỗ vỗ tay, đưa mọi người ra sân. Hắn làm tiểu tiên phong, Trương Thừa là trung phong, Lộ Minh là hậu vệ khống chế bóng. Thạch Hoa và một học viên tên Đăng Vệ Quốc ra trận, nhưng bọn họ cơ bản chỉ là phụ trách chạy tới chạy lui trên sân, tấn công hay phòng ngự Lộ Minh đều không hy vọng gì vào bọn họ. Lộ Minh còn lo lắng bọ họ bị ác ý phạm luật, đến mức phải cáng ra sân, vì vậy đặc biệt nhắc nhở bọn họ trước khi ra sân, để 2 người ít tham gia vào tấn công cũng như phòng thủ, người ta muốn ném thì để họ ném, dù sao thì bảo vể tiểu mệnh vẫn tốt hơn. Thạch Hoa thấy Lộ Minh nói một cách nghiêp túc, trong lòng bị doạ cho sợ, vội vàng gật đầu. Cao nhất là Trường Thừa không có nhảy lên tranh bóng, hắn chạy tới nơi tấn công nửa phần sân bên kia, Diệp Nhất Phi cũng đứng một bên hắn. Nhảy tranh cướp bóng là Lộ Minh. Vân Kiếm Phi rất kinh ngạc, nhảy tranh bóng là hậu vệ số 11 của đối phương, hắn muốn nhảy tranh bóng với trung phong bên mình? hắn thấp hơn Chung Cường có đến 10cm, lẽ nào sức bật của hắn rất lợi hại? gã vốn định tiến lên tự mình nhảy tranh bóng thắng Lộ Minh, nhưng nghĩ lại thấy Chung Cường thắng chắc, còn mình thì nhận bóng tấn công nhanh, làm một cú tiêu sái úp rổ. Ai ngờ được việc sảy ra tiếp theo khiến hai con mắt gã thiếu chút thì rớt ra khỏi tròng. Chung Cường cao 2m03 lại có thể nhảy tranh bóng thua đối phương. Lộ Minh bật cao lên, đem bóng đẩy về phía Diệp Nhất Phi, đồ phu Trương Thừa thì sớm đã theo chiến thuật phi tới phía dưới rổ đợi Diệp Nhất Phi chuyền bóng. Mặc dù Trương Thừa công không bằng thủ, nhưng đứng dưới rổ, đến thằng ngốc cũng biết làm như thế nào, hắn nhảy cao lên, mượn lực trên không, dùng sức đem bóng úp vào rổ, rồi như đại tinh tinh treo mình trên vành rổ, làm màu lắc qua lắc lại.(slam dunk) Một cú này, khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ. Đầu tiên cho đối phương một cú hạ mã uy, không ngờ lại là đội học viên...mấy vị lãnh đạo đang uống nước, nhìn thấy liền phun ra, sặc nước ho lên không ngừng. Nếu như bản thân mình ra thi đấu, không phải là để cho đối phương đùa bỡn sao? Vân Kiếm Phi trong lòng thầm tức giận, mấy tên khốn đó phối hợp ăn ý, lại lợi hại! hậu vệ không chế bóng không những nhảy tranh bóng thắng người cao nhất bên mình là Chung Cường, lại còn tấn công nhanh rất đẹp, bay người úp rổ nhẹ nhàng, viện binh bọn họ mời tới, lẽ nào là cầu thủ chuyên nghiệp? Nhiếp Thanh Lam xem mà có chút phát ngốc, cái gã tiểu tử Lộ Minh này có sức bật thật kinh người, phán đoán thì biến thái, nhảy thắng Chung Cường thì không nói làm gì, nhưng lại cực kỳ chính xác đem bóng chuyền đến tay tiểu tiên phong...lẽ nào tên này hồi đại học nằm trong đội tuyển của trường? chẳng trách nghe thấy chơi bóng rổ liền kêu lên rất hăng, xem ra cũng có chút thực lực, nếu như hắn có thể chơi ngang bằng với Vân Kiếm Phi, vậy thì mình không cần phải ra sân giúp hắn một tay rồi. Vân Kiếm Phi bốc hoả rồi, nhưng trên mặt không biểu hiện ra, chỉ vỗ vỗ tay ra hiệu đồng đội bắt đầu. Gã chạy rất nhanh về phần sân bên kia, chuẩn bị làm cú tấn công nhanh. "Oa!!" mọi người truyền đến một trận huyên náo, gã đang chạy liền quay đầu nhìn lại, hậu vệ không chế bóng số 11 vừa rồi nhảy thắng Chung Cường, cướp bóng thành công, sau khi thu hút được Vương Sơn và hậu vệ Lý Dương vây lấy, liền chuyền bóng cho số 10, số 10 lại làm một cú bay người úp rổ. Vân Kiếm Phi cảm thấy mình bị người ta chơi đùa nghiêm trọng rồi. Gã thấy mình như một tên ngốc, hai lần không có bóng ra sức chạy về sân bên kia, cuối cùng lại đứng nhìn người ta ghi điểm, biến thành trò cười trong mắt người khác. "Để tôi" Vân Kiếm Phi bạo phát ra một tiếng nộ hống, tự mình khống chế bóng. Gã cầm bóng rồi xông lên như một con rồng, định làm phát thần cản giết thần, phật cản giết phật. Phía trước Thạch Hoa và Đặng Vệ Quốc nhìn thấy gã xông tới, vội vàng né tránh, càng thêm uy thế cho gã, trung phong Trương Thừa giơ cao tay lên, Vân Kiếm Phi tiêu sái lướt qua một bên, qua rồi. Diệp Nhất Phi tốc độ cực nhanh, gấp gáp bám lấy, Vân Kiếm Phi trong lòng cười lạnh một tiếng, bạo phát sức lực, đằng thân bay lên, tại không trung gạt bỏ đối thủ, hai tay chuẩn bị cật lực úp rổ. Khung rổ oành một tiếng, Vân Kiếm Phi cả người treo trên đó, những nữ cảnh sát vui mừng kêu lên không ngừng. Những vị lãnh đạo nhìn thấy cũng ngầm gật đầu. Vẫn là thực lực của đội cảnh sát đặc nhiệm chúng ta hơn một bậc, xem xem tư thế đội trưởng liên tục đi qua 4 người rồi lại mạnh mẽ bay lên úp rổ, đến CBA cũng không thấy nhiều. Nhưng kỳ quái là, trái banh lại đang nằm trong tay Lộ Minh, hắn đang cầm bóng chạy như điện về phía sân bên kia, đồng đội của Vân Kiếm Phi cũng không có hoan hô cú úp rổ vừa rồi, mà lại điên cuồng đuổi theo ngăn chặn, Trương Thừa và Diệp Nhất Phi cũng đang chạy, có điều hiển nhiên là cố làm giảm tốc độ của những người đang đuổi theo. Trong lúc mọi người vẫn đang ngơ ngác, Lộ Minh đã vượt xa những người kia, một mình chạy đến trước vạch 3 điểm, dừng lại, sau đó thoải mái ném 3 điểm, trọng tài ra hiệu ok, kế đến bóng thuộc về đội của cảnh sát đặc nhiệm. Có một vị lãnh đạo xem không hiểu, đứng lên hỏi: "xảy ra việc gì vậy?" "Báo cáo cục trưởng, cướp bóng thành công, số 11 bên chúng tôi thành công cướp bóng của Vân đội trưởng!" anh chàng mập Hồ Lạc sướng quá, hoạt bát tiến lên giải thích. "...." Vân Kiếm Phi sắc mặt đanh lại. Vừa rồi Lộ Minh nhân cơ hội gã bay lên úp rổ, từ đằng sau trộm bóng thành công, đem gã chơi đùa một bận. Nếu như ở đây không có quá nhiều lãnh đạo và đồng nghiệp, Vân Kiếm Phi tuyệt đối móc súng ra làm thịt tên số 11 đã làm nhục hắn. Khiến mình làm trò hề trước mặt bao nhiêu người, Vân Kiếm Phi nghĩ cảnh vừa rồi nhất định đã bị ghi hình lại, trong lòng càng thêm ức. Lộ Minh cười hắc hắc, giơ tay xin phép rời sân, đổi Lỗ tử Cường ra chơi. Vân Kiếm Phi gấp gáp rút gắn điểm sỗ, liên tục 2 lần tự mình lên úp rổ, Diệp Nhất Phi mấy người hoàn toàn không phòng thủ, dương mắt nhìn hắn ghi điểm. Lỗ tử Cường còn giơ tay ra làm tư thế mời, khiến Vân Kiếm Phi có cảm giác nắm đấm đang đánh vào sợi bông. Nữ cảnh sát ai nấy đều hoan hô gã giỏi, vỗ tay kêu gã cố lên, nghe mà cứ như kim đâm vào tai. Diệp Nhất Phi tốc độ như lốc xoáy và lối lừa bóng làm hoa cả mắt , liên túc phản công thành công, còn Trương Thừa thì dùng chiều cao làm bóng cho hắn, đem điểm số duy trí khảng cách 7 điểm. Nhiếp Thanh Lam mi sắc có chút vui, định kéo Lộ Minh nói với hắn mấy câu, ai ngờ hắn lại vào sân thay cho Thạch Hoa đang thở phì phò. Vừa vào sân, lại cướp được bóng của hậu vệ đối phương là Lý Dương, chạy đến góc 0 độ bên phải ném bóng 3 điểm. Vân Kiếm Phi tức tới hai mắt tối đen, tên tiểu tử này vừa vào sân, đã cướp đi cơ hội thể hiện của mình. Gã vốn định kèm Lộ Minh, tìm cơ hội hạ gục hắn, ai ngờ Lộ Minh lại đứng im không di chuyển, kệ cho đối phương tấn công, không thèm phòng thủ. Đợi Chung Cường ghi điểm, Trương Thừa giành lấy bóng, lập tức phát bóng nhanh, cánh tay to lớn vung lên, ném đi toàn sân. Lộ Minh đợi ở đó, trong lúc đối phương vội quay về phòng thủ, lại lần nữa ném bóng 3 điểm. "Oa, chuẩn quá" các học viên kêu to lên. "Hu..." mấy nữ cảnh sát cổ động cho cảnh sát đặc nhiệm đều thở ra một hơi dài, các vị lãnh đạo trên trán đầy mồ hôi, số 11 của đối phương quá khủng bố rồi. "Tên tiểu tử này là hậu vệ ghi điểm? hắn là vua cướp bóng của trường các anh? gọi là quỷ thủ? biệt danh này khó nghe chết được!" Nhiếp Thanh Lam vui vẻ hỏi Trương Phong và Thạch Hoa đang ở bên ngoài sân, nàng chưa nói xong, Lộ Minh lại bắt được bóng, hắn nhân lúc Lý Dương chuyền bóng cho Vân Kiếm Phi, rất nhanh lao tới chặn lấy bóng, rồi chuyền cho Trương Thừa, Trương Thừa nhảy lên như đại tinh tinh, giả như ném rổ, rồi chuyền ngược lại cho Diệp Nhất Phi ở phía sau. Diệp Nhất Phi cầm bóng lừa đi lừa lại, thu hút đối phương bao vây, rồi lại chuyền bóng cho Lộ Minh vừa đứng lên chạy đến. "soạt" Lộ Minh lại ném 3 điểm, không những thế còn là vừa nhảy ngược về phía sau vừa ném, Vân Kiếm Phi chuyển thân tới muốn chắn bóng, nhưng đến cái lông cũng không chạm tới. Lần này, Nhiếp Thanh Lam cũng không nhịn được, nhảy lên hoan hô Lộ Minh...