Sống Cùng Biểu Tỷ
Chương 15 : Báo ân
Tần Thiên vừa đi vào phòng thay quần, lúc ra đã thấy Sở Tương Tương tạp tễnh từ nhà vệ sinh bước ra. Nhất thời khiến hắn kinh ngạc, ngay sau đó hắn liền lập tức đi tới định đỡ nàng, nhưng lại bị nàng từ chối.
- Tôi đi... Tôi đi rửa tay.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên có chút khẩn trương, chắp tay trước ngực, cũng không dám nhìn thẳng vào Tần Thiên, bộ dạng rất là ngượng ngùng. Thấy vậy Tần Thiên đoán rằng mới vừa rồi hắn bắn ra tinh hoa đã dính vào tay nàng, cho nên cũng không hỏi tới, chẳng qua là nhẹ nhành lên tiếng, tránh cho hai người lúng túng.
- Đúng rồi, Tần Thiên, điện thoại di động của anh có thể cho tôi mượn không? Tôi muốn gọi điện thoại cho ông nội của tôi, để ông ấy cho người tới đây đón tôi.
Sở Tương Tương ngẩng đầu nhìn Tần Thiên nói.
- Được.
Tần Thiên lập tức liền lấy điện thoại di động ra đưa cho Sở Tương Tương, cô ấy nhận lấy điện thoại cảm ơn một tiếng, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại. Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, Sở Tương Tương nói mấy câu rồi cúp máy, đưa di động trả lại cho Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ, cảm giác bụng có chút đói, mà Sở Tương Tương bên cạnh cũng đói bụng. Tần Thiên liền xuống bếp, rất nhanh đã có hai món ngon đặt ra trước mặt, hai người mỗi người một chén bắt đầu ăn.
Sở Tương Tương cùng ăn với Tần Thiên, Vừa ăn vừa nói chuyện. Rất nhanh hai người dần dần quen thuộc, bắt đầu thảo luận một chút những vấn đề khác.
Tần Thiên không ngờ rằng Sở Tương Tương lại học trường đại học với mình, bất quá cô nàng hôm nay mới tới, thuộc về đại học viện y học y tá chuyên nghiệp. Buổi sáng vừa báo danh xong, không nghĩ tới trên đường gặp sát thủ, nhưng là tại sao sát thủ muốn giết nàng, nàng cũng không nói rõ.
Tần Thiên rất muốn biết, nhưng mà không có biện pháp, hắn có cảm giác rằng cái thế giới này rất khác biệt so với suy nghĩ của hắn, cất dấu rát nhiều bí mật không mụốn nguời bình thương biết rõ. Ví dụ như sát thủ, trước đây Tần Thiên cũng từng thấy sát thủ nhưng mà là ở trên TV. Hôm nay gặp phải, kết hợp với dị năng của mình, Tần Thiên cảm giác được trên thế giới này nhất định cất dấu rất nhiều bí mật, có thể các thần thoại kia cũng có chút ít là sự thật… Nó đã từng tồn tại.
Hai người ăn xong, Tần Thiên thu dọn bát đũa. Lúc này, giọng nói của Ba Ba Ca vang lên trong đầu Tần Thiên, nói cho Tần Thiên có cao thủ xuất hiện, đang nhanh chóng lại gần đây, cách nhà hắn ước chừng 100m.
- Cao thủ? Chắc không phải là đám sát thủ kia đuổi tới đó chứ…
Tần Thiên nói.
- Báo cáo chủ nhân, người này đối với ngàu cũng không ác ý, hẳn là bảo vệ của cô gái kia.
Ba Ba Ca nói
- Thật sao, Ba Ba Ca, ngươi cũng quá tài tình đi, như vậy mà ngươi cũng biết được. Vậy ngươi chẳng phải là có thể đoán được người khác đang nghĩ cái gì.
Tần Thiên giật mình mà nói.
- Không, Ba Ba Ca chẳng qua là căn cứ theo dao động năng lượng trên người mục tiêu, cùng với tốc độ tim đập rồi tổng hợp lại mà phán đoán ra. Cũng không phải đọc được tư tưởng của người khác.
Ba Ba Ca nói.
- Ngươi cũng thật siêu nha, có ngươi ở đây, sau này bọn người xấu căn bản là không lại gần được ta rồi.
Tần Thiên có chút hưng phấn nói, nếu là Ba Ba Ca nguy hiểm gì cũng có thể biết trước mà nói... Thì mình còn phải sợ cái gì nữa..
- Chủ nhân, cũng không phải là như thế, nếu có cao thủ cố ý thu liễm hơi thở của mình, giả dạng làm một người bình thường. Baca cũng không có biện pháp tìm ra, hơn nữa nếu vượt quá 200m, Ba Ba Ca cũng không cách nào tra ra được.
Ba Ba Ca nói.
- Thì ra là vậy, ngươi chỉ có thể phát hiện ra những thứ có năng luợng, hơn nữa còn hạn chế khoảng cách.
Tần Thiên có chút thất vọng nói. Hắn liền coi sát thủ như là một loại dị năng.
- Quả thật như thế.
Ba Ba Ca nói.
"Như thế xem ra, Ba Ba Ca cũng không phải là quá nghịch thiên."
Tần Thiên thầm nghĩ, xem ra chính mình vẫn còn cần đem thực lực nâng lên đi mới được, như vậy mới có thể bảo đảm mọi chuyện xuôn sẻ. Chuyện ngày hôm nay quá đủ để cho hắn biết được thực lực bản thân quan trọng như thế nào, bất kể như thế nào cũng phải tăng thực lực lên mới được.
- Cốc cốc…
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Tần Thiên, Tần Thiên liền lập tức đi tới mở cửa ra, một người mặc đường trang màu trắng đứng ở cửa. Ông lão này đại khái khoảng 60 tuổi, đang đứng chắp tay, thần sắc nghiêm túc, hai mắt thâm thúy mà hữu thần, mơ hồ có một cổ khí thế mạnh mẽ từ trên người hắn bộc phát ra, tạo thành một loại bình chướng, làm cho người ta sinh ra cảm giác tôn kính và sợ hãi.
- Người trẻ tuổi, chào cậu, tôi là tới đón tiểu thư nhà tôi.
Ông lão nhìn Tần Thiên cười cười, trông cực kỳ hòa ái, hai mắt đang nhìn Tần Thiên. Trong nháy mắt hiện lên một tia khác lạ, rồi ngay lập tức biến mất, khôi phục lại bộ dáng lúc trước.
- Dịch lão, cháu ở chỗ này.
Tần Thiên vẫn chưa trả lời, giọng nói hưng phấn của Sở Tương Tương đã truyền đến, giống như là chuông bạc, vô cùng dễ nghe
- Cháu mời ông vào nhà.
Tần Thiên lập tức mỉm cười hướng về phía ông lão nói, ông lão gật đầu, ngay sau đó liền đi vào. Sở Tương Tương nhìn thấy ông lão thì rất là cao hứng, bất quá vì bị thương ở chân nên không đứng dậy được.
- Tiểu thư, cô không sao chứ.
Ông lão thấy trên chân Sở Tương Tương có băng gạc, nhất thời liền nhướng mày.
- Không có chuyện gì, chẳng qua là bị chút thương ngoài da, may mà có Tần Thiên cứu cháu, nếu không cháu chắc không thấy được ông nữa rồi.
Sở Tương Tương chỉ vào Tần Thiên rồi nói với ông lão.
- A, thì ra là cậu đã cứu tiểu thư nhà tôi. Lão già này thay mặt gia chủ cảm ơn cậu. Nếu cần giúp đỡ gì cậu cứ nói, chỉ cần lão già này có thể làm được, nhất định cố hết sức.
Ông lão hướng về phía Tần Thiên khẽ cúi mình vái chào, cách nói chuyện rất nho nhã lễ độ. Tần Thiên vội vàng cúi mình chào lại, đại lễ nhự vậy hắn không chịu nổi, sẽ tổn thọ à nha.
- Ha ha, tôi cũng vậy vừa lúc đi ngang qua, tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến.
Tần Thiên ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu, ông lão nghe được lời Tần Thiên nói, trong mắt hiện lên một tia khác thường. Khẽ gật đầu, tựa hồ có chút hài lòng.
- Dịch lão, cháu cho ông biết một chuyện, Tần Thiên vậy là một dị năng giả, hắn chạy rất nhanh.
Sở Tương Tương hướng về phía ông lão nói, ông lão gật đầu, cũng không có gì giật mình. Bởi vì lúc vừa vào cửa hắn cũng đã nhìn ra, Tần Thiên không phải người bình thường, trên người tản ra một cỗ năng lượng kỳ lạ bất quá cũng không quá cường đại. Dịch lão đoán rằng dị năng của Tần Thiên vừa mới thức tỉnh không lâu, chắc chắn là như thế.
- Người trẻ tuổi, có thể hay không nguyện ý cùng lão già đi một chuyến. Có lẽ sẽ đối tương lai của cậu sẽ có trợ giúp.
Ông lão nhìn Tần Thiên nói.
- A… Cái này.
Tần Thiên có chút do dự, chuyện mình là dị năng giả, ông lão chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra ngay. Như vậy xem ra, ông lão này tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, rất có thể mình sẽ nhận được chỗ tốt. Bất quá không biết ông lão đang suy nghĩ gì, Tần Thiên không thể dễ dàng đáp ứng.
- Tần Thiên anh cứ yên tâm, Dịch lão sẽ không hại anh đâu.
Sở Tương Tương nhìn thấy Tần Thiên đang do dự, lập tức nói.
- Yên tâm, tôi chỉ là muốn tạ ơn ân cứu mạng tiểu thư nhà tôi thôi, tuyệt không ý đồ khác.
Ông lão cười nói.
- Ba Ba Ca, lão già này đối với ta có nguy hiểm hay không.
Tần Thiên vội vàng hỏi Ba Ba Ca nói.
- Báo cáo chủ nhân, người này đối với ngài không có gặp nguy hiểm, mà là đối với ngài có một tia hảo cảm.
Ba Ba Ca hồi đáp.
- Hảo cảm? Chẳng lẽ lão già này yêu thích ta?
Tần Thiên đột nhiên nghĩ vậy, nếu là ông lão biết đến hắn đang nghĩ gì chắc chắn sẽ đập hắn chết tươi…
- Được, cảm ơn Dịch lão.
Tần Thiên nói.
- Ừm, vậy chúng ta đi thôi.
Ông lão hướng về phía Tần Thiên cùng Sở Tương Tương nói.
- Tần Thiên, anh đỡ tôi đi ra ngoài.
Sở Tương Tương nhìn Tần Thiên, thoáng có chút ngượng ngùng. Tần Thiên gật đầu, đi qua đỡ dậy, bất quá lần này hắn cũng không dám dở trò với Sở Tương Tương, có ông lão ở bên cạnh, hú hí một tý rồi bị lão thiến thì thảm…
Ba người đi xuống lầu, hai chiếc xe thiết giáp quân sự dừng ở trước nhà, bên cạnh có bốn năm người trang bị súng đạn thật bảo vệ. Mọi người rất nghiêm túc, nhìn qua cực kỳ uy vũ, ông lão trực tiếp dẫn Tần Thiên hướng xe thiết giáp đi tới, dọa Tần Thiên hết hồn. Trong lòng không khỏi nghi ngờ, đây là chuyện gì, Sở Tương Tương này là ai, sao lại có thể có xe quân sự bảo vệ, thật là ghê gớm nha!
- Lên xe đi, người trẻ tuổi.
Ông lão hướng về phía Tần Thiên nói.
- Ồ, được thôi.
Tần Thiên đáp một tiếng, rồi đỡ Sở Tương Tương lên xe, còn mình thì ngồi bên cạnh cô nàng. Ông lão cũng ngồi cùng chiếc xe đó, năm sĩ quan kia thì lên một chiếc xe khác.
Tần Thiên sờ sờ miệng túi phát hiện điện thoại di động của mình đã quên mang, nhưng chiếc xe đã lăn bánh, bảo họ dừng xe lại cũng không tiện, nên đành bỏ ý định quay lại lấy.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
1010 chương
17 chương
56 chương
631 chương