Cô nhìn anh rồi nói một câu: "Trình Điệp Qua, sau này có thể đừng nhắc tới nhắc tới Klein không? Đừng nhắc tới con bé được không?" Anh muốn kéo tay của cô lại, muốn nhìn xem những mảnh vỡ thủy tinh kia có còn sót lại trên tay của cô không, nếu không thì làm thế nào máu mới ngừng chảy, máu đã nhuộm đỏ đôi găng tay màu trắng rồi, nhưng bàn tay kia vẫn cứng đờ, anh càng dùng lực kéo bàn tay ấy thì nó càng cứng đờ. Cô gái Nặc Đinh Sơn này dường như trong thoáng chốc này đã biến thành nữ kim cang bất khả chiến bại. Máu từ bàn tay của cô theo lực cô sử dụng càng nhiều hơn, mắt cô cứ nhìn anh trân trân như vậy trong miệng cứ lặp lại câu nói ấy "Sau này có thể đừng nhắc tới Klein nữa được không, em xin anh đấy Trình Điệp Qua". Trình Điệp Qua lấy một chiếc khăn ăn mới ở trong xe ăn ra, chiếc khăn ăn được anh gấp thành bốn lớp đặt trong lòng bàn tay cô: "Tôi dẫn em tới bệnh viện". Cô không nhúc nhích: "Anh vẫn chưa đồng ý lời của em, Trình Điệp Qua, em cầu xin anh đấy? Đừng tiếp tục nhắc tới Klein nữa được không?" Rõ là một người phụ nữ cố chấp. Huyệt thái dương của anh giật giật, bực bội, tức giận, lo lắng, những cảm xúc này cứ theo anh, sau đó... Anh hung dữ quát: "Được! Nặc Đinh Sơn, sau này tôi sẽ không nhắc tới Klein, tôi lấy danh nghĩa của người mẹ đã mất của tôi ra thề, sẽ không bao giờ nhắc tới Klein, Không bao giờ nữa!" Khuôn mặt gần trong gang tấc gật đầu, di chuyển bước chân, quay người. Trình Điệp Tay đưa tay ra kéo cô lại: "Nặc Đinh Sơn?" Cô dừng bước. Trình Điệp Qua kiểm tra tay của cô một lần nữa, mặc dù khăn ăn đã được gấp thành bốn lớp nhưng chất lỏng màu đỏ vẫn tràn ra lớp ngoài cùng, hơn nữa còn loang rộng ra. "Tôi dẫn em đi bệnh viện, không được, tôi nghĩ vẫn nên gọi điện thoại để bác sĩ tới đây. Nặc Đinh Sơn, em không được cử động, tôi đi gọi điện thoại". Trình Điệp Qua hướng dẫn cho tay của Nặc Đinh Sơn đè khăn ăn lại. Trong điện thoại của anh có số điện thoại của bác sĩ riêng. Điện thoại? Điện thoại? Chết tiệt! Điện thoại của anh đâu rồi? Đúng rồi, điện thoại chắc là ở trong phòng ngủ. "Ở đây đợi tôi, tôi đi lấy điện thoại". Trình Điệp Qua vội vàng lao về phía phòng ngủ. Tìm được điện thoại ở phòng ngủ anh vừa bấm số của bác sĩ vừa lao ra ngoài, điện thoại rất nhanh đã được kết nối, trong giọng nói của đầu dây bên kia Trình Điệp Qua đứng sững ở bên này đã quên cả nói chuyện. Trong phòng đã không một bóng người. Chết tiệt! Trình Điệp Qua ngắt điện thoại, nhanh chóng đi về phía cửa phòng, tay đặt ở trên tay nắm cửa rồi lại ngừng lại, anh nhớ bình thường trong phòng đều có chuẩn bị một số thuốc cần thiết, Trình Điệp Qua vội vàng lao trở lại. Thuốc ở đâu nhỉ? Trong lúc lao trở lại bởi vì chân bước quá vội làm cho anh không kịp tránh cái chậu đồng trang trí đặt ở phòng khách, đầu gối cứng rắn cùng so độ cứng trứ danh của chất liệu đồng. Độ cứng của xương đầu gối chọi với độ cứng của đồng đen, đau tới nỗi khiến anh phải hít vào, Trình Điệp Qua khập khiễng tìm tới hòm thuốc, tìm ra một số thuốc kháng sinh cầm máu Trình Điệp Qua lại một lần nữa đi tới cửa phòng. Trình Điệp Qua để cho người mình ẩn trong chỗ khuất, đây là khu vực ký túc xá của nhân viên. Vào lúc này vị trí anh đang đứng chính là lối cầu thang, cầm một túi thuốc chăm sóc sức khỏe trong tay, chưa quen thuộc địa hình còn chạy nhanh khiến cho trán anh rịn lấm tấm mồ hôi, đôi nam nữ kia đi ngang qua anh. Người đàn ông nói một chuỗi tiếng Đức, người phụ nữ có dáng vẻ rất ngoan ngoãn, giọng điệu của người đàn ông kích động, đại khái là đang trách người phụ nữ tại sao lại không cẩn thận như vậy cả mảnh thủy tinh cắm vào trong tay mà cũng không biết. Bước chân và lời lảm nhảm rất nhanh đã đi xa. Bên cạnh anh vừa hay đặt cái thùng rác, vung tay một cái ném đồ y tế vào trong thùng rác, Trình Điệp Qua đi ra khỏi chỗ khuất. Nặc Đinh Sơn đúng giờ đẩy cửa phòng Trình Điệp Qua ra, những mảnh thủy tinh bể tối ngày hôm qua đã được thu dọn sạch sẽ, trên sàn nhà màu ngà cũng khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, ly thủy tinh vỡ vụn để ở trên xe ăn, hoa tươi cô đặt ở đó vẫn tươi đẹp như thế, tạp chí đặt trên mặt bàn trước tivi, remote đặt ở trên tạp chí, tất cả vẫn y như cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra ở nơi này, chỉ có nhiềm hơn là vết tích trên tay kia của cô. Chỗ bàn tay bị thương sau khi đã được xử lý đã không còn đau nữa, bác sĩ nói cho cô biết bởi vì mảnh thủy tinh cắm vào quá sâu cho dù có khỏi cũng sẽ để lại sẹo trên tay cô, vết sẹo đó sẽ theo cô cả đời. Ngừng lại một lúc Nặc Đinh Sơn đi tới trước trước kính cửa sổ sát sàn, giang tay ra, bức rèm trước cửa sổ sát sàn nhanh chóng rẽ ra, ánh mặt trời mãnh liệt lúc mười giờ sáng chiếu lên trên mặt cô. Nhắm mắt lại, Nặc Đinh Sơn nghĩ, cứ như vậy đi là của mình thì cuối cùng sẽ là của mình, không phải của mình thì cho dù có dùng mọi cách thì cũng không thể nào nắm giữ được. Sau khi thu dọn phòng xong, mười giờ rưỡi Nặc Đinh Sơn đẩy xe ăn rời đi. Liên tiếp trong một tuần liền Nặc Đinh Sơn cũng không trông thấy Trình Điệp Qua, căn phòng ở tầng bốn mươi hai kia cho thấy trong một tuần này chủ nhân của nó cũng không xuất hiện ở đây. Hàng ngày Nặc Đinh Sơn vẫn dùng đồ dùng vệ sinh cá nhân mới để thay cho đồ dùng vệ sinh cá nhân ngày hôm trước, hoa tươi cũng thay mỗi ngày một lần như cũ. Trong một tuần qua Trình Điệp Qua liên tiếp xuất hiện trên các phương tiện truyền thông, cho dù trong trường hợp chính thức và rất nghiêm túc nhưng cũng làm cho rất nhiều webside đăng tải lại. Cũng nhờ những tin tức truyền thông điện tử này mà buổi tối Nặc Đinh Sơn đã trốn ở trong chăn để lướt điện thoại, cứ luôn xem đi xem lại đoạn video mấy phút ngắn ngủi. Ngày mai sẽ là nghi lễ đặt nền móng của trung tâm giải trí lớn mà Trình Điệp Qua đầu tư ở Bắc Kinh, mà thời gian cách thời hạn hộ chiếu của cô cũng càng ngày càng gần. Nghi thức đặt móng của Trung tâm giải trí lớn tổ chức đúng vào ngày chủ nhật, mỗi ngày đài truyền hình của địa phương đều tiếp sóng nghi lễ tiến hành đặt móng. Qua màn hình tivi công cộng ở hành lang của khách sạn Nặc Đinh Sơn có thể nhìn thấy hình ảnh của nơi diễn ra, cô đứng ở phía sau một đám nữ phục vụ của khách sạn lặng lẽ nhìn. Người quay phim có lẽ là một người thích tạo niềm vui cho người khác, anh ta đoán hiện tại có rất nhiều khán giả nữ canh ở trước tivi, vì vậy đã có nhiều lần có pha quay đặc tả Trình Điệp Qua. Mỗi khi gương mặt khiến người ta yêu thích kia xuất hiện trước màn hình tivi thì Nặc Đinh Sơn lại nghe thấy đám đồng nghiệp của cô thét lên chói tai, các cô ấy vừa xem vừa như thuộc nằm lòng những thông tin liên quan tới Trình Điệp Qua được chia sẻ trên internet mà các cô ấy đã nghe ngóng được: Ví dụ như anh lấy danh nghĩa cá nhân trồng mười nghìn cây xanh ở khắp nơi trên thế giới để bù đắp cho lượng khí thải carbon từ việc sử dụng điện cá nhân trong xe của anh, ví dụ như thỉnh thoảng anh đi siêu thị cũng sẽ mang túi bảo vệ môi trường đặc biệt, ví dụ như năm ngoái anh đã thành lập hoạt động chuyên cứu vùng đất bị ngập nước, ví dụ như phần lớn đăng ở trên các trang mạng cá nhân của anh không phải là ở biệt thự sang trọng mà là thư của bọn trẻ ở khắp nơi trên thế giới viết cho anh. Nghe những chuyện này trong lòng Nặc Đinh Sơn cũng tự hào, cũng thỏa mãn, cũng đau đớn. Khi những người đó nhắc tới đề tài vợ chưa cưới của Trình Điệp Qua thì Nặc Đinh Sơn lặng lẽ rời đi. Đêm khuya, quản lý khách sạn đã gõ cửa ký túc xá của Nặc Đinh Sơn, quản lý khách sạn nói cho cô biết vị khách phòng 401 ở tầng bốn mươi hai đã gặp phải tình huống đặc biệt cần phải xử lý. 401 chính là phòng của Trình Điệp Qua. Nặc Đinh Sơn vội vàng đi theo phía sau quản lý khách sạn, ông ấy đầu tiên là dẫn cô tới phòng thay đồ của nhân viên. Nặc Đinh Sơn mặc đồng phục làm việc màu tím vào, cô biết vì sao quản lý khách sạn yêu cầu cô mặc đồng phục. Đồng phục làm việc màu tím ở đây đại biểu cho cấp bậc phục vụ cao nhất, nó đại biểu cho khả năng chuyên ngành và sự chuyên nghiệp. Mở cửa phòng ra Nặc Đinh Sơn lập tức nhìn thấy Trình Điệp Qua đã lặn mất tăm một tuần, Trình Điệp Qua vẫn mặc bộ lễ phục màu đem mà hôm qua cô nhìn thấy trên truyền hình. Tay đặt trên nút bấm chuông gọi phục vụ của khách sạn liên tục ấn xuống nhìn cứ như đang trút giận vậy, lúc tới quản lý đã nói với cô một nhân viên trực đêm khác đã bị Trình Điệp Qua dùng tạp chí ném đuổi đi. Lúc Nặc Đinh Sơn tới gần Trình Điệp Qua đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Lúc đứng ở trước mặt Trình Điệp Qua, anh ngước mắt lên nhìn cô, hình như cố gắng để phân biệt người đang đứng ở trước mặt anh là ai vậy. "Trình Điệp Qua". Nặc Đinh Sơn thấp giọng gọi một câu. Trình Điệp Qua cau mày cầm lấy chiếc gối dựa ở trên ghế sô pha mà ném về phía cô, trong miệng lẩm ẩm nói cũng không biết là đang nói cái gì. Nhặt gối dựa của ghế sô pha ở trên đất lên, lại tới gần Trình Điệp Qua hơn một chút, đặt lại gối dựa về trên ghế sô pha, sau đó Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy lời lẩm bẩm của anh. Em lại gọi tôi là anh Trình rồi, em là người phụ nữ luôn không biết tốt xấu, mỗi khi em không biết tốt xấu đúng là đã hoàn toàn khiến tôi mệt mỏi. Giống như bị cố định lại. Tình cảnh này tái hiện lại hệt như tối hôm qua. Nặc Đinh Sơn cũng từng có thời khắc như vậy, hiện thực đan xen với mộng ảo, cô đã chìm đắm trong đó không biết mệt. Hơi thở thuộc về anh gần trong gang tấc, trên người của anh có mùi rượu cocktail dễ chịu, giọng nói của anh gần kề bên tai. Trái tim đập cuồng loạn, có thể hay không, có thể như vậy không... "Nặc Nặc, tôi không thích em gọi tôi là Anh Trình, sau này không được gọi tôi như vậy, tôi không thích". Anh thì thầm nói. Trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của cô, cô đã nghe thấy giọng mình run rẩy nói "Được, biết rồi, sau này em sẽ không gọi anh là Anh Trình nữa". "Thật không?" "Thật". "Thật ngoan". Người cô lại càng dựa lại gần vào người anh hơn, cô khẽ hỏi: "Vậy anh thích em gọi anh là gì cơ?" "Ừm..." Người đang xiêu vẹo tựa trên ghế sô pha làm như đang suy nghĩ: "Tốt nhất là khi gọi tôi bỏ chữ Trình kia đi. Điệp Qua?" "Ừm..." Anh cau mày lắc đầu nói ra lời cực kỳ trẻ con: "Không được, tên này ở Nam Mỹ quá phổ biến, nếu như có một ngày chúng ta tới đó em tùy tiện gọi là có thể ló ra hơn mười người đáp lời, đoán chừng trong mười người này phải có một nửa là đàn ông người hôi hám trở về từ trên sân bóng, em vẫn cứ gọi tôi là Trình Điệp Qua đi. Ừ, thỉnh thoảng cũng cho phép em gọi cái kia". "Cái nào?" Người lại tiến gần về phía anh thêm một chút, gần tới mức anh chỉ cần kéo tay một cái là cô có thể thuận thế ngã vào trong lòng anh. "Dưa nhỏ, nhưng..." Giống như nhìn thấu tâm tư của cô, tay anh nhẹ nhàng kéo một cái cô đã ngã vào trong lòng anh, âm thanh lại càng nhỏ hơn, giọng trầm thấp và hương rượu phả ra bên tai cô như gãi ngứa: "Chỉ cho phép gọi Dưa Nhỏ trong tình huống đặc biệt". "Cái gì là tình huống đặc biệt?" Trái tim nhảy loạn thình thịch khiến cho giọng cô lại càng run rẩy. "Nặc Nặc". Giọng anh rất không hài lòng: "Em đã bị thành ngốc rồi". Bời vì lời như vậy mà tim cô đập càng dữ dội hơn, mỗi lần tim đập tới tần số cao đều truyền đạt tới một ý nghĩ thế này: Bây giờ không phải là kỳ an toàn của cô, nói không chừng, nói không chừng..., một khi đã có con, mặc dù hành vi như vậy rất bỉ ổi nhưng có khối người làm ra chuyện như vậy, hơn nữa hiệu quả dường như không tệ. Cho dù họ không thể ở cùng nhau thì cô cũng có một tiểu Điệp Qua giống anh như đúc. "Nặc Nặc?" Thở mạnh ra một hơi, cô dang chân ngồi trên người anh, người mềm mại giống như giọng đang nói ra, hơi thở như hoa lan phả bên tai anh: "Em không có bị trở thành ngốc nghếch". Cô cúi đầu môi nhẹ nhàng dán lên môi anh, đưa lưỡi ra, đầu lưỡi mềm mại liếm trên bờ môi anh, chỉ vài động tác đã nhận được phản ứng nồng nhiệt của anh. Giây kế tiếp cô đã bị anh đặt ở trên ghế sô pha, người phủ lên trên người cô vừa cùng cô thân mật dây dưa, vừa ra sức kéo chiếc nơ của bộ lễ phục, cứ như càng vội thì hiệu quả lại càng hỏng bét. Nặc Đinh Sơn kéo tay của anh ra, tay đặt lên trên khuy cài ở chiếc nơ của anh, chiếc nơ rơi trên đất, sau đó là cởi lễ phục của anh ra, lễ phục đè lên trên chiếc nơ, bàn tay đặt ở sau lưng anh nhanh chóng kéo vạt áo sơ mi của anh ra, một tay tiến vào trong áo sơ mi men theo đường cong ở phần lưng của anh, một tay khác thì cố gắng ôm lấy cổ anh, cong người lên dán sát vào anh dâng môi của mình lên, tiếp nhân môi của anh. Trong lúc dây dưa tay của anh chạm vào vết thương vẫn chưa khỏi hẳn trên bàn tay cô, Nặc Đinh Sơn theo bản năng kêu lên. Âm thanh của cô dường như đã làm anh bừng tỉnh, bàn tay đang lưu luyến ở bên đùi cô đã dừng lại, anh chống nửa người nhìn cô, cố hết hết sức nhìn cô. Không để cho anh có một chút cơ hội hồi tỉnh lại. Ánh sáng rực rỡ của nơi này, ánh sáng như vậy đủ khiến cho người có tinh thần tự giác mạnh mẽ có thể lấy lại được sự chú ý: "Trình Điệp Qua, chúng ta đi tới giường". Cô khẽ thì thầm yêu cầu ở dưới thân anh, vừa nói đầu ngón chân vừa ma sát ở vị trí mẫn cảm của anh. Ánh sáng trong phòng ngủ vừa đủ. Anh buồn bực hừ một tiếng "Đi tới giường?" "Ừm, tới giường". Trận địa từ ghế sô pha chuyển tới trên giường, hai thân thể run rẩy quấn quýt lấy nhau "Nặc Nặc", "Ừm", "Nặc Nặc", "Ừm" cô vừa đáp lại anh ánh mắt vừa nhìn lên trần nhà, cái áo đồng phục vẫn còn trên người cô, váy và áo ngực đã rơi trên đất, lớp tất da mỏng manh ấy dường như đã được anh cuốn tới mắt cá chân, tay của anh đã cuồng dã như bão táp dưới bộ đồng phục của cô, mà... của anh đã chống ở..., nếu như không phải bị tay của cô ngăn lại thì anh có thể đã tiến vào rồi. Tại sao tay lại muốn ngăn lại chứ? Là sợ hãi sao? Là như vậy sao? Nặc Đinh Sơn cũng không biết cô chỉ biết trong giây phút đó bản năng đã khiến cô làm như vậy. Người đàn ông thở hổn hển không hài lòng, tay anh bắt lấy bàn tay đang ngăn anh tiến vào. Một giây sau cô đã đẩy anh ra. Như Susan đã nói lúc đó: Nặc Nặc có thể ham món hời nhưng khi bắt gặp vàng rơi trên đường nhất định sẽ giao nộp cho cảnh sát. Đẩy Trình Điệp Qua ra, Nặc Đinh Sơn bước xuống giường. MM Hết chương 72!