Sau khi tắm xong Chu Ly An đi từ phòng tắm ra đã bị người xuất hiện ở trong phòng cô làm cho hết hồn, nhưng sự kinh hãi rất nhanh đã biến thành sự kinh ngạc vui mừng. Nếu như cô nhớ không nhầm thì tối nay Trình Điệp Qua có buổi xã giao, người nói là có buổi xã giao lại xuất hiện ở đây khiến cho lòng cô như nở hoa. Theo kế hoạch khởi động của trung tâm giải trí khổng lồ Trình Điệp Qua lại càng bận rộn hơn, thời gian họ có thể gặp nhau đã trở nên càng ngày càng ít. Rón rén đi về phía bóng dáng đang đứng quay lưng về phía cô ở trước giá sách kia, tay đặt lên trên cổ anh, cất giọng lỗ mãng "Cướp sắc". Giọng nói vừa phát ra Chu Ly An đã bị bay một vòng lớn trong không trung, giọng của cô lơ lửng trong không trung: Trình Điệp Qua, là em--- Tên khốn này đúng thật là coi cô thành tên cướp sắc mà, may là người nghe được giọng của cô đã nhanh chóng giảm lực tay xuống, nếu không Chu Ly An cho rằng mình không thể không gãy xương. Ngã sấp xuống đất, Chu Ly An tức giận nhìn Trình Điệp Qua chằm chằm, Trình Điệp Qua chìa tay về phía cô. Ngồi trên ghế sofa, Chu Ly An chống khủy tay trên đầu gối, bàn tay nâng cằm tỉ mỉ quan sát người đang bôi thuốc cho cô. "Trình Điệp Qua, vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?" Chu Ly An tò mò hỏi, theo hiểu biết của cô vừa rồi Trình Điệp Qua đang suy nghĩ một việc vô cùng quan trong, việc này đòi hỏi anh phải tập trung chú ý rất lớn, vì vậy đã làm cho anh làm ra hành động theo bản năng đó với cô, quật cô ngã chổng vó lên trời. Dường như Trình Điệp Qua không muốn trả lời cô. Chu Ly An quắc mắt: "Làm cho người vô tội bị ảnh hưởng, em cho rằng em có quyền biết anh đang nghĩ cái gì". Đáp lại Chu Ly An là câu "Đã thích ứng với công việc chưa?" của Trình Điệp Qua. "Trình Điệp Qua!" Chu Ly An cao giọng. Đặt thuốc qua một bên, Trình Điệp Qua nhìn chằm chằm vào cô. "Sao vậy?" Chu Ly An sờ sờ hai má của mình. "Chu Ly An, thành thật khai báo, em có nhận được thư tình của đám thanh niên trẻ không?" Anh nói một cách nghiêm túc. Cái gì? Người đàn ông này rốt cuộc là đang nói cái gì vậy? "Học sinh ở trường ngoại ngữ của em tuổi tác trung bình là hai mươi tuổi, trong đó trong ba ngàn học sinh thì có hai phần ba là học sinh nam, mấy tên con trai đó ngầm khen em là giáo viên nữ xinh đẹp nhất trường, chúng hình dung thế này: nghe em giảng ở trên lớp là một chuyện vô cùng khó khăn, bởi vì em đã phân tán sự chú ý của chúng nghiêm trọng". Chu Ly An che miệng cười. "Có nhận được thư tình không? Hả?" Trái lại với cô là gương mặt càng lúc càng nghiêm túc của Trình Điệp Qua, cứ như là nếu như cô trả lời là có thì anh sẽ đánh cô vậy. "Không có". Chu Ly An nhịn cười. "Không có sao?" "Có". Trong lòng cô dấy lên sự ngọt ngào. "Vậy thì em phải đổi việc rồi". "Không được". Chờ khi Trình Điệp Qua lại muốn mở miệng, Chu Ly An nghiêng người hôn Trình Điệp Qua, chai thuốc rơi xuống đất phát ra âm thanh khe khẽ, trong âm thanh phát ra đó Trình Điệp Qua đã buông cô ra. Chu Ly An không tự nhiên gạt gạt tóc mái trên trán, giọng thì thầm: "Những chàng trai gửi thư tình cho em đều không đẹp bằng anh, cho dù có đẹp hơn anh nhưng họ vĩnh viễn sẽ không thể bằng Trình Điệp Qua". Từ trên đỉnh đầu của cô truyền tới một âm thanh nhàn nhạt "Ừ, thông qua". "Cái gì?" Chu Ly An kéo dài giọng. "Ý là nói em có thể tiếp tục làm việc ở đó". Khi Trình Điệp Qua lần thứ hai nhìn đồng hồ. "Tối nay có muốn qua đêm ở đây không". Chu Ly An nhỏ giọng nói. "Cái gì?" Giống như không nghe rõ lời cô nói, ánh mắt của Trình Điệp Qua rời từ đồng hồ chuyển qua mặt cô, trong mắt là một dấu hỏi chấm. Tình huống như vậy dĩ nhiên là Chu Ly An không dám đem lời mình vừa nói lặp lại một lần nữa, cũng chỉ có thể chậm chạp nói một câu "Nếu như quá muộn thì tối nay hãy ở lại đây". "Không được". Anh xoa xoa tóc cô, dịu giọng nói: "Gần đây Chu Mỹ Bảo đang nghỉ phép, hiệu suất làm việc của người thay thế chức vị của cô ấy khiến cho người ta đau đầu, vì vậy mấy ngày nay anh đều phải làm việc tới rất muộn". "Trình Điệp Qua..." "Anh tới xem dì Kiều". Trình Điệp Qua vừa nói vừa đi về phía cửa, bước chân của anh nhìn có vẻ rất vội. Sau khi thất thần chốc lát Chu Ly An đã đuổi theo, kéo tay của Trình Điệp Qua lại, dựa người vào anh: "Em đi cùng với anh". Khoảnh khắc đó ẩn trong đầu của Chu Ly An là ý nghĩ thế này tương lai còn dài, cô và Trình Điệp Qua chẳng qua cũng chỉ có mấy tháng trước mới quyết định ở cùng với nhau, họ còn có cả một đống thời gian. Cầm quần áo đã giặt xong của khách trong tay Nặc Đinh Sơn tăng nhanh bước chân, cô phụ trách tất cả phòng thương vụ khu A của tầng bốn mươi hai, trong năm phút cô phải đem quần áo ở trong tay giao tới tay của khách ở phòng số 403. Khi nhìn thấy rõ ràng mấy người xông tới trước mặt phản ứng đầu tiên của Nặc Đinh Sơn là nhanh chóng rẽ qua một lối khác, vì để tránh cơ cội đụng mặt mấy người đó, trong những người đó còn có Trình Điệp Qua. Thân thể dựa sát trên tường hành lang, không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, mấy người đó đi qua hành lang bên trái cô, Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng của Trình Điệp Qua rất rõ ràng, Trình Điệp Qua đang dùng tiếng Đức trao đổi với mấy người đó. Đợi tới khi những bước chân kia từ từ đi xa lúc này Nặc Đinh Sơn mới từ trong hành lang đi ra, đi về phía ngược lại với hướng của Trình Điệp Qua. Cô cầm quần áo mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, cứ thế đi tới, ấn thang máy, đi vào thang máy, tay đặt ở trên phím ấn tầng bốn mươi hai, thang máy đi lên. Tay Mặc Đinh Sơn chậm rãi đặt ở trên vị trí trái tim của mình, dường như chỗ này đã càng lúc càng hèn yếu rồi. Bởi vì lúc nào cũng bị thương, bởi vì lúc nào cũng khổ sở cho nên sức chịu đựng của nó càng lúc càng nhỏ, nhỏ tới mức đã mất hết sức lực. Lúc đầu từ tình thế bắt buộc cho tới bây giờ cô cũng chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, lén trốn ở một chỗ nhìn anh chăm chú, sau đó đợi tới khi tới hạn hộ chiếu thì rời khỏi nơi này. Người ta nói những thứ có thể trực tiếp phơi bày dưới ánh mặt trời chính là hiện thực. Cô đã nhìn thấy bức ảnh Chu Ly An và Trình Điệp Qua cùng nhau xuất hiện ở buổi hòa nhạc, Nặc Đinh Sơn đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để quan sát Chu Ly An trong bức ảnh kia. Đầy sự tự tin, đây là kết quả cô đã bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để quan sát. Bây giờ cách thời gian tới hạn hộ chiếu của cô vẫn còn năm mươi mốt ngày. Tay buông từ trên vị trí trái tim xuống, đầu ngón tay của cô trắng bệch vô lực, thậm chí cô đã bắt đầu thuyết phục chính mình: Bằng lòng đi, Nặc Đinh Sơn. Không phải anh ấy đã để cho mày thu dọn phòng của anh ấy sao, là chiếc ly anh ấy đã dùng qua, là drap giường anh ấy đã dùng qua, thứ anh ấy đặt ở tủ đầu giường không phải là thứ mà tự tay cô ấy sắp xếp. Không bằng lòng thì còn có thể thế nào? Chẳng lẽ còn muốn nghe được từ trong miệng anh ấy hỏi ra câu "Cô muốn bao nhiêu?" kia. Thang máy dừng lại, đã tới tầng bốn mươi hai, Nặc Đinh Sơn sửa sang xong đồng phục của mình sau đó lại điều chỉnh tốt biển cảm trên mặt, đi ra khỏi thang máy. Đúng ba giờ, Nặc Đinh Sơn từ phòng 403 đi ra. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì một cánh tay đưa qua cửa thang máy, thang máy lại lần nữa được mở ra, sau đó đi vào thang máy mấy người. Ba giờ chiều này Nặc Đinh Sơn lại lần nữa gặp được Trình Điệp Qua, lần này là không thể tránh được. Khách sạn từ tầng ba mươi trở lên đều được bố trí thang máy phân loại phục vụ riêng khách với nhân viên, hôm nay thang máy phục vụ dành riêng cho khách sử dụng được sửa chữa theo định kỳ, cứ thế làm cho Nặc Đinh Sơn và Trình Điệp Qua đi vào cùng một thang máy. May mà Trình Điệp Qua cũng không phát hiện ra cô, vị trí của trợ lý của anh vừa hay đứng cách cô và Trình Điệp Qua, mà Trình Điệp Qua cũng đang bận trò chuyện với người ở bên cạnh. Nặc Đinh Sơn cúi đầu, để cho người mình đứng dán sát vào góc thang máy, cố gắng để cho mình không có cảm giác tồn tại. Thang máy đang nhanh chóng nhảy chuyển con số, từ ba mươi ba tới ba mươi hai. Nặc Đinh Sơn chăm chú nhìn chằm chằm vào những con số kia, sau đó --- "Nặc Đinh Sơn". Âm thanh này dùng một loại giọng điệu vui mừng lớn tiếng gọi, là phát âm tiếng Đức. Giống như kinh ngạc gặp được, trong lúc hoảng hốt Nặc Đinh Sơn ngẩng đầu lên, mắt chạm tới đầu tiên là ánh mắt của Trình Điệp Qua, đồng thời cùng với ánh mắt đó chính là đôi mày nhíu chặt của anh. Vào giờ phút này hạnh phúc duy nhất của Nặc Đinh Sơn chính là cô đã vào thang máy trước, nếu không cuộc gặp gỡ như vậy nhìn ở trong mắt Trình Điệp Qua lại sẽ biến thành là cô cố ý dàn xếp. "Nặc Đinh Sơn". Âm thanh kia lại gọi tên cô một lần nữa. Theo âm thanh đó Nặc Đinh Sơn nhìn thấy người đàn ông Đức Cohen. Cohen đứng ở bên cạnh người nước ngoài có thân hình cao lớn khác, gương mặt như không thể tin được, mà Trình Điệp Qua và trợ lý của anh đứng ở một bên khác. Tiếng Đức của Nặc Đinh Sơn là Cohen dạy cho cô, đó là một người đàn ông Đức không thích quanh co, họ đã quen biết được một tuần sau đó anh ta đã đưa ra yêu cầu ở chung với cô, Nặc Đinh Sơn cũng nói rõ ý định của mình, chỉ là giữa chừng nhảy ra một Vinh Tuấn. Năm người trong thang máy bởi vì bỗng nhiên phát ra câu "Nặc Đinh Sơn" kia của Cohen mà đã trở nên yên tĩnh, người đàn ông Đức dường như bởi vì cuộc trùng phùng như vậy đã tỏ ra vô cùng hưng phấn, trong lúc không thể tưởng tượng nổi anh ta bỗng nhiên hô lên một câu "Thang máy, thanhg máy". "Thang máy?" Nặc Đinh Sơn theo bản năng hỏi lại. "Chứng sợ không gian hẹp". Lúc này Nặc Đinh Sơn mới hiểu vì sao Cohen cứ nói thang máy. Hai năm ở Nam Phi đã khiến cho Nặc Đnh Sơn khắc phục được chứng sợ không gian hẹp. Đêm vô hạn cô cho là mình sẽ chết ngạt ở trong đó rồi, nhưng ánh bình minh vẫn lại tới, tiếp sau đó ngày nào cô cũng đi vào thang máy rồi phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào chứng sợ hãi gắn bó với cô như hình với bóng đã biến mất không còn tăm hơi. Người đàn ông Đức nhận thấy hình như mình bị hơi quá, anh ta giải thích với bạn của anh ta: "Nặc Đinh Sơn là bạn tôi, trước đây cô ấy có chứng sợ không gian hẹp, vì thế mà tôi còn dẫn cô ấy đi gặp bác sĩ tâm lý". Tia nhìn kia không hề che giấu mà bắn tới trên mặt của Nặc Đinh Sơn, là trào phúng, khinh thường, còn có hoài nghi, cứ giống như chứng sợ không gian hẹp mà cô mắc phải cũng là giả tạo. Trái tim lại bắt đầu co rút, thắt lại từng cơn. Tránh né ánh mắt của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn cười với Cohen, nói: "Bây giờ tôi đã không còn là bệnh nhân mắc chứng sợ không gian hẹp nữa rồi". Cohen? Nước Đức có rất nhiều đàn ông tên là Cohen, làm cho Trình Điệp Qua không nghĩ tới chính là vị Cohen này chính là vị Cohen kia. Thế giới này nhỏ thật đấy. Người đầu tư mà đối tác của anh dẫn tới lại chính là bạn trai trước của bạn gái trước của anh, bây giờ hai người này đang diễn tiết mục cửu biệt trùng phùng ở trước mặt anh, chuyện xảy ra vào hai năm trước ở Manchester giống như lịch sử lặp lại. Bắt đầu từ tầng hai mươi lăm, Cohen đã tới bên cạnh Nặc Đinh Sơn, nói lải nhải không ngừng những chuyện liên qua tới anh ta, thậm chí anh ta còn nói bây giờ anh ta còn đang độc thân, anh ta nói một tháng trước vừa mới làm thủ tục ly hôn với vợ của mình, tỏ ý không thể chịu được cuộc sống cô độc của người cô đơn. Khi Cohen nói tới đây Trình Điệp Qua dừng trao đổi với một vị người Đức kia, xoay đầu lại. Trình Điệp Qua nói với Cohen: "Có muốn để cho nhân viên của tôi làm hướng dẫn viên du lịch ở Bắc Kinh cho ngài Cohen không?" "Đây là một đề nghị hay, có thể không?" Dáng vẻ của Cohen xem ra rất vui vẻ. "Đương nhiên" Kèm theo câu "Đương nhiên" kia của Trình Điệp Qua cửa thang máy mở ra, Nặc Đinh Sơn thở ra một hơi, nhận danh thiếp Cohen đưa cho cô nói một câu cám ơn sau đó vội vàng rời đi. Khiến Nặc Đinh Sơn không nghĩ tới chính là sau bốn tiếng cô nhận danh thiếp của Cohen, dưới sự hướng dẫn của quản ký khách sạn Cohen đã tìm tới cô. Quản lý khách sạn thấp giọng nói với Nặc Đinh Sơn người ông ta dẫn tới có thể có khả năng trở thành một trong những nhà đầu tư của khách sạn, không đợi Nặc Đinh Sơn có bất kỳ phản ứng gì cô đã bị đẩy tới xe mà khách sạn đã chuẩn bị xong từ sớm rồi. Rạng sáng Nặc Đinh Sơn mới quay trở lại phòng. Ngày hôm sau, sáu giờ tối Nặc Đinh Sơn nhận được yêu cầu phục vụ phòng của Trình Điệp Qua, tối nay Trình Điệp Qua muốn dùng bữa tối tại phòng. Đẩy xe ăn Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng Trình Điệp Qua ra. Trên màn hình tivi lớn vẫn đang phát lễ hội Fastival âm nhạc nào đó của Bắc Mỹ, bàn ăn đặt ở trước tivi, Trình Điệp Qua vừa dùng bữa tối vừa xem tivi. Xe ăn đặt ở vị trí bên trái của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đeo găng tay cầm remote tivi trong tay đứng ở bên cạnh xe ăn, cô không có bất kỳ trao đổi gì với Trình Điệp Qua. Chiếc thìa làm bằng bạc nguyên chất đặt trên bàn ăn phát ra âm thanh không nhỏ, Nặc Đinh Sơn vội vàng đổi kênh, sau khi liên tục đổi mấy kênh Trình Điệp Qua mở miệng "Tắt tivi đi". Nặc Đinh Sơn tắt tivi, Trình Điệp Qua ra hiệu rót thêm rượu. Một phần nhỏ chất lỏng màu đỏ trong ly rượu theo lực cổ tay của chủ nhân của nó hững hờ lay động, Trình Điệp Qua nghiêng mặt qua bên giống như lơ đãng hỏi: "Nghe nói tối qua cô vẫn đúng là đã làm hướng dẫn viên du lịch của Cohen?" Nặc Đinh Sơn buông thõng hai tay đứng chờ. "Hửm?" "Em nghĩ là Cohen nghe theo đề nghị của anh". "Người thông minh lúc nào cũng tìm ra lý do từ chối hợp lý". Gọng của Trình Điệp Qua đã nâng cao một chút. "Em không có thời gian để từ chối". Nặc Đinh Sơn cười khổ trong lòng, quản lý khách sạn căn bản không cho cô có bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào đã đẩy cô lên xe, làm sao tới chỗ của Trình Điệp Qua lại thành ra cô sai rồi. "Còn có chuyện như vậy?" Nặc Đinh Sơn không nói tiếp nữa. Ly rượu đặt trở lại trên bàn ăn, Trình Điệp Qua chậm rì nói "Cohen vừa mới tiếp nhận công ty của mẹ anh ta, công ty đó có giá trị tài sản một tỷ, cô phải cảm thấy rất hứng thú với để tài như vậy chứ?" Nặc Đinh Sơn vẫn cứ tiếp tục im lặng, lấy đi ly nước Trình Điệp Qua đã dùng qua từ trên bàn ăn. "Cohen vừa mới ly hôn, tôi thấy đây là một cơ hội không tệ, cô vẫn luôn rất có bản lĩnh đối với đàn ông. Lần này là mấy ngày? Ba ngày? Bốn ngày? Một tuần?" Tay cầm ly nước có chút run rẩy, Nặc Đinh Sơn cúi đầu vòng ra phía sau Trình Điệp Qua, bước từng bước nhỏ đi tới xe ăn. Giọng của Trình Điệp Qua vẫn còn đang không ngừng lải nhải bên tai của cô "Cohen nói khi đó còn dẫn cô đi gặp bác sĩ tâm lý, để tôi đoán xem, khi đó cô đã dùng thủ đoạn gì để tiếp cận tên người Đức kia. Chứng sợ không gian hẹp? Liên quan tới cái tên của cô giống y chang với Notting Hill kia? Hay là..." Đừng nói nữa, đừng nói nữa, xin anh đấy, xin anh đừng nói những lời tiếp theo nữa. "Hay là Klein". Dừng bước lại, cũng không bước tiếp nữa. Không còn sức nữa rồi! Cô nhớ mãi buổi sáng ở Nam Phi ấy, Âm thanh đó truyền tới từ ống nghe điện thoại. Tít --- Cô bịt chặt tai co quắp ở dưới điện thoại, từng giọt lại từng giọt máu đỏ chói lúc đầu nhỏ xuống chiếc áo nhạt màu của cô cứ giống như giọt mưa nhỏ xuống mái hiên sau khi trời tạnh mưa, sau đó nhỏ rất nhiều thì quần áo nhạt màu đã bị nhuộm đỏ, cô cũng không biết chất lỏng màu đỏ ấy tới từ đâu. Sau đó có người nói với cô "1307, mau ngẩng đầu lên". Khi đó cô mới biết hóa ra chất lỏng màu đỏ ấy là từ trong mũi của cô nhỏ ra. Âm thanh của thủy tinh bỗng nhiên bị nứt toác phát ra từ bên trái, lanh lảnh mà lại có vẻ đột ngột. Theo âm thanh tiếng thủy tinh bị nứt ra đó bầu không khí trở nên nặng nề như một ngọn núi. Dường như bị cái gì đó kích động, mặt Trình Điệp Qua quay về bên trái, bóng lưng gầy gò kia cũng không nhúc nhích, cứ giống như một pho tượng bị cố định vạn năm, ánh mắt anh theo bờ vai tới bàn tay buông thõng của cô, ánh mắt đi tiếp xuống, có thứ chất lỏng màu đỏ chảy xuống từng giọt lại từng giọt trên đầu ngón tay đeo găng tay màu trắng, giống như mãi không ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó Trình Điệp Qua cảm thấy dường như mình lại trở về thời trẻ con, anh bị đặt ở trong nước một cách tàn nhẫn, ngạt thở, hoảng sợ, hoang mang. Chất lỏng màu đỏ từ đầu ngón tay liên tục nhỏ xuống không ngừng, nhỏ xuống một phần trên những mảng thủy tin vỡ vụn, nhìn mà phát hoảng, đâm vào mắt anh đau nhói. Vội vàng đi tới trước mặt cô, kèm theo hành động này của anh còn có tiếng phát ra từ trong lồng ngực anh kia "Nặc Nặc". Sau đó là "Nặc Nặc, đừng làm anh sợ". Làm sao đây, làm sao đây. Phải làm sao mới được. Đúng rồi, đầu tiên là phải cầm máu. Tay cuống quýt cầm lấy khăn ăn, đè khăn ăn xuống bàn tay không ngừng chảy máu kia của cô. Khăn ăn màu trắng trong nháy mắt đã bị nhuộm đỏ. Cô lấy khăn ăn ra, lực cầm lớn tới kinh người. Chất lòng màu đỏ tràn ra từ lòng bàn tay cô càng nhiều hơn, còn chưa đợi câu "Nặc Đinh Sơn" kia của anh nói ra, khuôn mặt gần trong gang tấc thẫn thờ, bất động nhìn anh. Cô nhìn anh nói ra một câu như vậy. "Trình Điệp Qua, sau này có thể đừng nhắc tới Klein không, hả? Đừng nhắc tới con bé được không? Đừng nhắc tới con bé có được hay không?" Xin anh đấy, Trình Điệp Qua. Xin anh đừng tiếp tục nhắc tới Klein nữa, cứ để cho con bé yên nghỉ nơi thiên đường đi. "Nặc Nặc, em cảm thấy trên thiên đường nhất định sẽ không có bốn mùa". Buổi chiều hôm ấy, thuốc mới dẫn tới không thích ứng khiến cho Klein nhỏ bé ấy nằm nhoài trên lưng cô nói ra một câu như vậy. Âm thanh đó rõ ràng đã tràn đầy trông ngóng. Đúng vậy, bảo bối yêu nhất của chị, trên thiên đường không có bốn mùa, không có thời gian trôi qua, Klein mãi mãi là Klein. MM Hết chương 71!