Một phút trước bầu không khí của bữa tiệc còn rất thân thiện, bởi vì một câu của Trình Điệp Qua "Lúc cậu mười sáu tuổi cũng bởi vì không mang bao mà đã ầm ĩ nhầm lẫn một lần rồi đó" mà trở lên căng thẳng. Thật ra, ngẫm nghĩ lại thì đề tài này trong bầu không khí như vậy vẫn có thể chấp nhận được. Buổi tụ họp lần này đã xác định là để ăn chơi ầm ĩ. Tuy nhiên không biết có phải là vì người nói là Trình Điệp Qua, hay là vẻ mặt nghiêm túc lúc Trình Điệp Qua nói ra mà bầu không khí ngay lập tức bỗng trở lên căng thẳng. Trong sự căng thẳng còn mang theo sự gượng gạo. Trong sự gượng gạo còn bày ra một chút thâm sâu. Trong bầu không khí như vậy có vài ánh mắt lẳng lặng mà liếc nhìn lên mặt cô gái đang ngồi bênh cạnh cái nhân vật chính mà khi mười sáu tuổi đã bởi vì quên mang bao mà đã ầm ĩ nhầm lẫn. Dường như chỉ có người vừa nói ra lời này là chưa ý thức được bầu không khí của nơi đây, tiếp tục nói ra: "Cô bé kia tên là gì ấy nhỉ? Lộ Nhi? Bối Nhi? Có điều có thể khẳng định chính là đó là cô gái người Singapore, vào ngày lễ giáng sinh đã đáp máy bay từ Singapore tới Macau. Cô ấy đã tìm được A Tuấn, cô ấy nói có lẽ cô ấy đã mang thai rồi. Bởi vì từng triệu chứng mang thai đã biểu hiện trên người cô ấy, nhưng cô ấy không dám để cho người trong nhà biết được. Phải biết là cô ấy mới tròn mười lăm tuổi. Lúc đó A Tuấn sợ tới tái mặt, người cả ngày trong đầu chỉ có nốt nhạc căn bản không biết chuyện không mang bao sẽ làm cho con gái nhà người ta mang thai". Câu nói cuối cùng kia khiến cho đám con gái ở đây vụng trộm cười thầm, tiếng cười đã phá vỡ bầu không khí lúng túng vừa rồi. Đám đàn ông cũng bật cười. Ánh mắt của Trình Điệp Qua rơi vào chỗ ngồi đối diện anh. Nhìn qua giống như là đang nhìn Vinh Tuấn, lại giống như đang nhìn bạn gái của Vinh Tuấn. Bộ dáng như cười như không, ngữ điệu tiếp tục mà chậm rãi: "Lễ giáng sinh năm đó bởi vì tình cảnh bi thảm của cô gái Singapore kia, cuối cùng đã bị dì biết được". Dường như sợ mọi người không hiểu rõ, Trình Điệp Qua giải thích: "Dì trong miệng tôi nói chính là chỉ mẹ của A Tuấn, cuối cùng dì đã mang cô bé Singapore kia tới bệnh viện. Sau một lượt kiểm tra mới biết được hóa ra đó là hiện tượng mang thai giả. Lễ giáng sinh đó thật là quá đặc sắc". Sau khi nói xong ánh mắt của Trình Điệp Qua chậm rãi chuyển tới xoi mói trên mặt của người có liên quan tới vấn đề này, nói: "Vì vậy tôi cảm thấy lời của Vinh Chân vừa nói không phải không có lý. A Tuấn, mình cảm thấy cậu cần phải chú ý một chút, nếu như lại ầm ĩ tới dì nữa vậy thì lấy tuổi tác của cậu bây giờ..." Một âm thanh của chuếc ly nặng nề đặt lên bàn, tiếng vang của cái ly này đã cắt đứt lời của Trình Điệp Qua. Tiếng vang này là của Vinh Tuấn. Vinh Chân cũng ý thức được lời nói của Trình Điệp Qua vào lúc này có chút không thích hợp, bởi vì bạn gái thực sự của Vinh Tuấn hiện tại đang ngồi bên cạnh anh ấy. Vinh Chân vừa nháy mắt với Trình Điệp Qua vừa dùng chân ra hiệu cho anh đừng nói tiếp nữa. Giống như bỗng nhiên hiểu ra, ánh mắt của Trình Điệp Qua lại lần nữa quay trở lại phía đối diện, quay về phía bên đương sự thứ ba kia bày ra bộ dáng vô tội thế nào, giọng điệu áy náy: "Thật ngại quá, bình thường đùa giỡn với A Tuấn quen rồi, hơn nữa vừa rồi có uống một chút rượu trong nhất thời đã đánh mất lý trí, không chú ý tới cô. Có điều cô có thể yên tâm, lúc đó chính miệng A Tuấn đã thừa nhận với dì, lúc đó cậu ấy đối với cô gái kia chỉ là sự hứng thú nhất thời giữa hai giới tính mà thôi. Không thể nói là thích, càng không thể nói là yêu. Gắn liền với sự xao động thời thanh xuân của đám con trai cũng chỉ là một chút hiếu kỳ về người khác phái vậy thôi". Dừng lại một chút, Trình Điệp Qua chuyển qua giọng điệu tiếc nuối: "Cô bé kia sau khi biết được ý nghĩ của A Tuấn thì đã rơi mấy giọt nước mắt rồi chấp nhận chia tay với A Tuấn". Trong lòng Vinh Chân kêu gào không ổn rồi. Trình Điệp Qua hình như bị ngốc rồi, những lời vừa nói kia nghe giống như là giải thích, nhưng thực ra lại tạo ra hiệu quả khác nữa, đó là Vinh Tuấn là một tên hư hỏng, không tôn trọng phụ nữ, mang tình yêu ra làm trò đùa. Hơn nữa lời của Trình Điệp Qua giống như còn có một ẩn ý khác nữa: Biết đâu có một ngày cô cũng sẽ trở thành như cô gái Singapore kia. Xui hơn chính là hình như cô ấy đang là ngòi nổ trong đề tài không vui này. Vinh Tuấn đang gồi đối diện Trình Điệp Qua rõ ràng đang trên bờ sắp tức giận, mà Nặc Đinh Sơn... Thật may là biển hiện trên mặt Nặc Đinh Sơn nhìn qua vô cùng bình tĩnh. Thậm chí bình tĩnh tới nỗi giống như đang nghe chuyện của người khác vậy. Nhìn Nặc Đinh Sơn như vậy trong lòng của Vinh Chân thật là bái phục, đồng thời cũng đã hiểu vì sao mẹ của cô lại nói đó là cô gái thích hợp với A Tuấn. Nếu như chuyện này mà xảy ra với mình thì... Theo bản năng nhìn qua Trình Điệp Qua một cái, Vinh Chân nghĩ nếu như chuyện này xảy ra với mình thì nhất định cô sẽ rũ áo bỏ đi ngay lập tức. Có điều cũng may là Trình Điệp Qua từ trước tới nay đều không có sở thích ở phương diện này. Qua tất cả quá trình thời niên thiếu của Trình Điệp Qua ngoại trừ học ra thì vẫn chỉ có học mà thôi. Trong thoáng chốc chiếc áo len cổ tim màu xanh lam đậm bị thay bởi chiếc áo sơ mi màu đen. Thiếu niên ngồi trên bãi cỏ đọc sách đã trở thành một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng. Bây giờ là say đắm, thu hút mê người. Vinh Tuấn ở đối diện không có đi dỗ dành bạn gái đang bị rất nhiều ánh mắt thông cảm nhìn chăm chú, mà quay về phía Trình Điệp Qua lạnh lùng mở miệng: "Trình Điệp Qua, cậu thế mà lại còn nhớ tới chuyện như vậy, tôi gần như đã quên mất tiêu rồi. Giống như tất cả mọi người đều nói tôi chỉ nhớ tới mấy nốt nhạc, cậu chỉ nhớ tới số liệu phương trình, lẽ nào đó chỉ là cậu giả bộ cho người ta thấy? Ông ngoại tôi đã từng nói với tôi có một số người sẽ dùng vẻ mặt bề ngoài để che đậy dã tâm trong lòng của họ". Bầu không khí bữa tiệc lại bởi vì một câu nói như vậy của Vinh Tuấn bỗng nhiên trở lên căng thẳng. Bầu không khí như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng tới việc liên quan xoay quanh đề tài về thân phận của hai người này. Người vừa nói rằng mình đã uống hơi quá chén, hờ hững nói: "Tớ cũng gần như đã quên mất rồi, là vừa rồi Vinh Chân nhắc nhở nên tớ mới nhớ tới thôi. Dù sao thì khi đó cậu đã nói một câu với tớ "Tớ biết sử dụng nhạc khí tông cao với tông thấp, có thể khiến cho âm thanh hòa quyện trở lên rất rõ ràng, nhưng lại không biết là khi làm chuyện ấy với con gái mà không mang bao thì sẽ mang thai", câu nói này khi đó làm cho tớ có ấn tượng sâu sắc. Tin là các vị ngồi ở đây chắc cũng sẽ có cảm giác giống như tớ vậy". Thế là bầu không khí của bữa tiệc lại vì một câu nói như vậy mà nhẹ nhõm hẳn. Mọi người đang ngồi ở đây bị nhắc tới đã đồng loạt dùng tới bộ dụng cụ ăn uống bằng sứ để che giấu đi biểu cảm không nhịn được cười. Bầu không khí nhẹ nhõm đó dường như cũng lay động tới Vinh Tuấn, anh hơi nghiêng mặt qua, âm thanh không lớn không nhỏ hỏi cô gái ở bên cạnh: Nặc Nặc em nghe xong lời này có tức giận không? Vinh Tuấn nhận được câu trả lời thế này: "Khi đó anh đã nói với em, trước em thì đã từng qua lại với sáu cô gái. Em nghĩ cô bé Singapore kia nhất định là một trong sáu cô gái mà anh nói". Lời của Nặc Đinh Sơn khiến cho Vinh Chân dường như có thể thấy trước được vài năm sau nếu như Nặc Đinh Sơn kết hôn với Vinh Tuấn thì sách báo tạp chí nhất định sẽ dùng mấy câu như "Đẹp đôi", "Vợ chồng hòa thuận" để gọi đôi nam nữ này. Nhưng... Vinh Chân lại chán nản cụp mắt xuống. Vinh Mộ Minh và Lâm Bội Lan trên báo chí cũng là điển hình của đôi vợ chồng hòa thuận. Vinh Chân không muốn anh trai mình với Nặc Đinh Sơn cuối cùng trở thành "Vợ chồng hòa thuận" như vậy. Đàng gái tiếp tục dùng ngữ khí mềm mại nói: "A Tuấn, em cũng không tức giận". Đàng trai sau khi nghe thấy lời này môi đã nhẹ nhàng đặt lên thái dương của đàng gái. Loại đề tài "Bọn anh có tránh thai không" khiến cho sự sai lầm lãng mạn cứ như vậy bị làm cho tiêu tan, sau đó đã trở thành một chủ đề vô thưởng vô phạt. Lúc Vinh Tuấn lần thứ hai từ chối việc cô rót nước cho anh thì trong lòng Nặc Đinh Sơn cười khổ, cô dựa sát vào bên tai Vinh Tuấn: "A Tuấn, sao vậy?" Vinh Tuấn tự mình bày ra vẻ mặt hấp dẫn mà được một trong đám bạn bày cho. "Biểu hiện vừa rồi của em không tốt sao?" Nặc Đinh Sơn lại hỏi. "Em có tức giận không?" Lúc Vinh Tuấn hỏi câu này giọng điệu có chút lạnh nhạt. Có tức giận không? Em có tức giận không? Nặc Đinh Sơn ngẩn ngơ. Cô chỉ nhớ sắm tốt thân phận bạn gái của Vinh Tuấn mà đã quên là có nên tức giận không. "Em không giận đúng không?" Lần thứ hai hỏi ra vấn đề này ngữ khí của Vinh Tuấn lại càng lạnh nhạt hơn, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng hừ lạnh phát ra từ mũi của anh ấy. Nặc Đinh Sơn không hề trả lời, cô dựng thẳng người, nghiêm chỉnh ngồi lại chỗ của cô. Vinh Tuấn cũng không tiếp tục vấn đề làm cho anh ấy băn khoăn nữa. Tối nay tới tham dự buổi tụ họp có một cô ca sĩ vừa mới ký cùng với công ty âm nhạc. Anh ấy trò chuyện vui vẻ với cô gái này. Mượn cớ đi tới phòng vệ sinh Nặc Đinh Sơn rời khỏi bàn tiệc. Lúc rời đi đám đàn ông đang chia sẻ kinh nghiệm săn bắn với nhau. Vinh Tuấn và Trình Điệp Qua dường như đã quên chuyện không vui trước đó, họ không hẹn mà cùng đưa ra loại súng săn mà chỉ cần một phát có thể hạ gục một con gấu đen, họ cho ra đáp án về loại súng săn giống y chang nhau. Vinh Chân ngồi bên cạnh Trình Điệp Qua thì lại vì sự ăn ý của hai người đàn ông mà reo hò như một người hâm mộ. Cách bức tường thấp có sử dụng thực vật mà xanh lục để làm ra một mê cung mini. Cả một đêm mất ngủ hơn nữa còn thêm chất cồn vào trong người khiến cho Nặc Đinh Sơn đi vào cửa mê cung, men theo lối đi chật hẹp từng vòng lại từng vòng. Lúc ra khỏi cửa cơn buồn ngủ kia không giảm đi trái lại càng trở nên trầm trọng. Đứng ở lối ra của mê cung, ánh mắt của Nặc Đinh Sơn không tự chủ được mà rời rạc. Cuối cùng tập trung ở hai người trên ghế cách mười mấy bước chân, hai người ngồi trên ghế nhập thành một người. Đó là một người đàn ông, người đàn ông này đang hút thuốc. Anh đang hút thuốc. Sao anh lại hút thuốc? Lúc đi về phía anh bước chân lại vội vàng như vậy, trong vội vàng còn mang theo sự gấp gáp, trong gấp gáp còn mang theo một sự khẩn trương. Dường như nếu cô không nhanh lên thì sẽ không kịp mất. Người ta nói, già đi cũng chỉ là chuyện trong thoáng chốc. Nặc Đinh Sơn không muốn trong thoáng chốc đó, khi đầu bạc mà không tìm được Trình Điệp Qua, cho dù chỉ tình cờ gặp mặt ở trên đường cũng không có. Lời nói ngày đó ở Old Trafford của Vinh Chân vào giờ phút này giống như một dấu ấn khó phai "Bác sĩ nói nếu như Trình Điệp Qua tiếp tục hút thuốc nữa thì tới năm năm mươi tuổi là có thể chuẩn bị chuyện hậu sự cho anh là vừa". Nặc Đinh Sơn hung hăng lấy điếu thuốc của Trình Điệp Qua xuống, vứt trên mặt đất, chân cứ như vậy mà giẫm mạnh lên. Có thể thấy được khắp nơi, ẩn trong một góc khuất ánh đèn bị màn đêm trao cho một ý nghĩa khác. Như một tấm lưới trải ra một lớp màn mỏng. Anh ngồi đó, ngẩng đầu nhìn cô. Cô đứng đó, cúi đầu nhìn anh. Thời gian ngừng lại hợp thành một màn sương mờ, như mộng ảo. Gió đêm như kéo theo một chiếc đuôi dài bất tận lọt qua giữa họ mang theo tiếng ồn ào nói cười cách một bức tường. Giống như tỉnh lại từ trong màn ảo ảnh, vừa rồi cô đã làm cái quái gì vậy? Thu lại tầm mắt, máy móc quay người đi, ánh mắt và bước chân đều đi về phía trước. Cổ tay bất ngờ bị nắm lấy. Nặc Đinh Sơn không thể không dừng bước. Đầu óc đang xoay chuyển dữ dội. Cần phải tìm ra một cái cớ cho thật hợp lý để giải thích cho việc cô vừa làm. Thân phận của người đàn ông này quả thực đã là bạn trai cũ của cô. "Nặc Đinh Sơn". Trình Điệp Qua mở miệng. Cớ gì cũng tìm không được. Nặc Đinh Sơn giãy bàn tay đang bị kéo lại ra, nói một câu: Tôi phải đi rồi. "Quần áo trong tủ của cậu ấy có rất nhiều màu sắc sao? Tất của cậu ấy không chỉ có hai màu thôi sao? Cậu ấy có xem trương trình giải trí sao?" Một loạt câu hỏi cứ như vậy từng cái một giáng vào lòng Nặc Đinh Sơn, cuối cùng đã biến thành câu nói mà ngày đó họ chia tay "Trình Điệp Qua, Tôi chán anh rồi". "Trình Điệp Qua, tôi phải đi rồi". Âm thanh máy móc nói ra. "Bản lĩnh trên giường của cậu ấy..." "Đừng nói nữa!" Theo câu nói "Đừng nói nữa" kia thì chiếc túi trên tay của Nặc Đinh Sơn đã ném tới trên mặt Trình Điệp Qua, nhưng giống như ngày đó tại quán rượu của người phụ nữ Ireland kia mở ra, cổ tay của cô dễ dàng bị anh trói lại. Họ giàng co. "Tại sao?" Trong lúc giằng co, anh hỏi: "Người hút thuốc là Trình Điệp Qua chứ không phải Vinh Tuấn. Tại sao?" Nặc Đinh Sơn im lặng. Dùng sức tránh thoát khỏi sự khống chế của Trình Điệp Qua, nhưng hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại, lực nắm chặt tay cô càng lúc càng lớn. Giọng nói của anh càng lúc càng hùng hổ dọa người: "Nặc Đinh Sơn, bộ dáng của cô lúc nào cũng như vậy. Lúc cô không thích, không trả lời được câu hỏi thì lúc nào cũng sẽ dùng cái kiểu im lặng như vậy để biểu đạt. Câu hỏi vừa rồi làm khó cô sao? Theo tôi thì câu hỏi đó không khó để trả lời, cô chỉ là không muốn trả lời mà thôi". Trong khoảnh khắc đó Nặc Đinh Sơn dường như đã quay trở lại những ngày tháng trước. Tại Notting Hill, anh là chủ của cô. Cái tên khốn này vẫn còn dùng giọng điệu như vậy mà nói với cô. Anh phải hiểu rõ, cô và anh đã không có bất cứ quan hện gì nữa rồi. Đúng rồi, không lâu trước đó cái tên khốn này còn để cho A Tuấn bị khó chịu. Đôi chân vẫn được tự do, vào đúng lúc này đã tung ra. Tay đã không thể cử động, nhưng chân thì có thể cử động, nhưng hôm nay cô lại mặc váy ngắn. "Nếu không thì để tôi đoán ra câu trả lời của cô nhé..." Muốn đoán câu trả lời đúng không? Cúi đầu, răng ra sức in dấu trên cổ tay của Trình Điệp Qua. Cố gắng dùng hết toàn bộ sức lực trên người. Trình Điệp Qua, anh dựa vào cái gì mà cứ luôn vênh váo khinh người hết lần này tới lần khác như vậy, giống như tất cả mọi chuyện đều là cô sai vậy. Nặc Đinh Sơn nghĩ nhất định cô phải cắn cho Trình Điệp Qua thật đau mới được. Bởi vì anh không nói thêm gì nữa, anh cũng không có giãy dụa, cứ như vậy để mặc cô. Hàm răng dần dần buông ra. Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào vậy? Vào lúc này Nặc Đinh Sơn nghĩ, cô đã không phải là đứa trẻ mười mấy tuổi nữa, hành vi bây giờ của cô căn bản là việc của đứa trẻ mười mấy tuổi sẽ làm. Chẳng hạn như không suy nghĩ mà lấy thuốc của anh xuống, chẳng hạn như việc cô cắn anh. Bước chân đi về phía này nghe rất rõ ràng. Nặc Đinh Sơn biết những tiếng bước chân kia là của ai. Thả Trình Điệp Qua ra, Nặc Đinh Sơn hoang mang rối loạn muốn tìm một chỗ nào đó để trốn vào. Sau đó đụng vào trong một lồng ngực, Một bàn tay kéo cổ tay cô lại. Trong lúc hoang mang cô để mặc cho một nguồn sức mạnh kéo vào trong mê cung. Vừa trốn vào trong đám thực vật màu xanh lục, Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh của Vinh Tuấn, anh đang gọi cô "Nặc Nặc". Tại sao phải hốt hoảng như vậy? Tại sao phải hốt hoảng tới nỗi trốn vào chỗ này như vậy? Cô không làm sai chuyện gì mà, nhưng tại sao cô lại không dám đáp lại. Tại sao cô lại vì sợ bị phát hiện mà liên tục co rúc người lại. Người của cô đã rúc cả vào trong ngực của Trình Điệp Qua rồi. Sau khi liên tiếp mấy tiếng "Nặc Nặc" không có kết quả, thì Vinh Tuấn lại vội vàng rời đi. Thời thiết buổi tối tháng tám đã có chút lạnh, nhưng cái trán của Nặc Đinh Sơn trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi mà chảy mồ hôi. Một cơn gió thổi qua --- Nặc Đinh Sơn trở lên run rẩy. Trước mắt cô cần phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Đúng vậy, cần phải như vậy. Vừa đinh chuyển bước chân thì bị một nguồn sức mạnh ngăn lại. Anh đã hỏi cô một câu, giọng nói của anh vừa trầm, vừa âm u, lại nặng nề. Câu hỏi mà anh hỏi cô kia cô nghe không được rõ ràng. Không. Cô nghĩ là cô đã nghe được rồi. Có điều cô cho là mình đã nghe sai, bởi vì nguyên nhân mất ngủ nên tình trạng của cô tối nay thật sự không tốt lắm. Thế là cô hỏi: Trình Điệp Qua, anh nói cái gì? "Đây là lần cuối cùng tôi hỏi em. Thật sự quyết định ở cùng với A Tuấn sao? Em đã nghĩ kỹ chưa? Em đã suy nghĩ rõ ràng chưa? Nặc Nặc".