Thời điểm ánh đèn rực rỡ mới lên, chiếc xe lái vào một nhà hàng sân vườn được bao quanh bởi một bức tường thấp. Trong bãi đậu xe có lác đác vài chiếc xe. Chỗ đậu xe rộng rãi vắng vẻ, Vinh Tuấn chọn vị trí cuối cùng, chiếc xe lùi dần ẩn mình vào trong bóng tối. Dừng xe xong thì trong xe chỉ còn giữ lại một ánh đèn nhỏ. Lúc Nặc Đinh Sơn vừa định tháo dây an toàn thì Vinh Tuấn đã kéo tay cô lại. Để mặc cho anh chậm chạp giúp cô tháo dây an toàn ra. Sau khi tháo dây ra dường như Vinh Tuấn vẫn chưa có ý định xuống xe, Nặc Đinh Sơn cũng không thể xuống xe ngay được. Anh nhìn quanh bốn phía một lượt rồi chậm chạp nói: "Hình như chúng ta đã tới sớm rồi". Đây là chủ nhật đầu tiên Nặc Đinh Sơn tới Manchester, trước đây lúc Vinh Tuấn vẫn chưa tới nơi này thì mấy người bạn của anh ấy ở Manchester đã sớm sắp xếp bữa tiệc này rồi. Địa điểm bữa tiệc là Trình Điệp Qua sắp xếp, mà Nặc Đinh Sơn cũng là lần đầu lấy thân phận là bạn gái của Vinh Tuấn xuất hiện trong buổi tụ họp này. Một tháng trước không biết Vinh Tuấn đã dùng biện pháp gì mà khiến cho ông ngoại của anh ấy đã có ý buông lỏng. Nặc Đinh Sơn biết ông lão kia vẫn xem thường cô. Nặc Đinh Sơn biết ông lão kia có ý buông lỏng là thể hiện cho cái gì. Lúc Vinh Tuấn mang tin tức này nói cho cô biết thì Nặc Đinh Sơn phát hiện ra mình đã không có chút vui mừng nào cả, phản ứng duy nhất của cô là tựa đầu lên vai của Vinh Tuấn, để cho anh không nhìn thấy được mặt của cô. Cô nói với anh: A Tuấn, em sẽ ghi nhớ kỹ việc anh đối tốt với em. Câu "Nặc Nặc" kia của Vinh Tuấn khiến cho Nặc Đinh Sơn thoát ra khỏi tâm tư phức tạp kia. Nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, tay của anh đặt lên bàn tay của cô nói một câu "Hôm nay em thật đẹp". Bởi vì là lần đầu xuất hiện với thân phận là bạn gái của Vinh Tuấn nên Nặc Đinh Sơn đã bỏ chút tâm tư vào cách ăn mặc. Bối cảnh của cô đã đủ tệ rồi nên cô không thể làm mất mặt của Vinh Tuân trong cách ăn vận được. Mặc dù Vinh Tuấn chưa hề để những việc này ở trong lòng nhưng Nặc Đinh Sơn luôn biết để trở thành bạn của Vinh Tuấn đều là những người như thế nào. "Là quần áo đẹp hay là mặt đẹp". Nặc Đinh Sơn mỉm cười với Vinh Tuấn, âm thanh mang theo một chút hờn dỗi. "Quần áo đẹp, mà mặt cũng đẹp, giọng nói..." Vừa nói mặt của anh vừa tiến sát lại gần cô. Lúc chóp mũi gần chạm tới chóp mũi của cô thì mới dừng lại, thì thầm nói: "Giọng nói cũng đẹp nữa". Sau đó chóp mũi đã chạm vào mũi cô. Nặc Đinh Sơn cụp mắt xuống, không có tránh né sự đụng chạm của Vinh Tuấn. "Nặc Nặc". "Uhm". "Hình như họ chưa có tới". "Hình như vậy". "Nặc Nặc, không thì chúng ta làm một chút việc khác được không". Tay của anh nâng cả khuôn mặt của cô lên. Nặc Đinh Sơn cụp mắt xuống, môi của Vinh Tuấn liền hôn lên môi cô. Môi đang dừng lại trên môi cô, bỗng chốc đã rất tự nhiên mà dọc theo khóe miệng đi xuống. Đến cổ của cô, đầu hơi ngả về sau một chút khiến cho môi của anh thuận lợi rơi trên xương quai xanh của cô. Bàn tay sớm luồn vào trong quần áo của cô đã rời khỏi vị trí trước ngực cô từ từ đi xuống. Tiếng thở dốc trầm thấp dần dần trở lên nặng nề. Bàn tay luồn vào phía trong đùi cô rồi từ từ tiến lên, lúc bàn tay còn muốn tiến lên thêm chút nữa thì tay của cô đã kịp thời ngăn anh lại. "A Tuấn..." Phối hợp với giọng nói là người của Nặc Đinh Sơn hơi giãy ra một chút. Sau khi cô giãy ra thì bàn tay đang luồn ở trong váy cô đã thu về. Môi vẫn như cũ dán trên xương quai xanh của cô. Tay của cô khéo léo luồn vào trong tóc anh, môi của anh tiếp tục tiết tấu lúc trước mà tiếp tục đi xuống... Bỗng nhiên một ánh đèn xe chiếu vào trong kính phía trước xe, mang theo tư thái không thể lẩn tránh. Ánh sáng đèn xe quá chói làm Nặc Đinh Sơn theo bản năng mà nhìn tới nguồi sáng đó. Hình ảnh của Mulsanne đen bóng giống như ma quỷ xẹt qua trước mặt của họ nhanh chóng rẽ qua, trượt vào vị trí đối điện. Chiếc xe đó đã xuất hiện ba lần lúc Nặc Đinh Sơn tới Manchester. Thừa cơ hội này Nặc Đinh Sơn đẩy đẩy Vinh Tuấn, anh nằm sấp trên người cô điều chỉnh lại hơi thể. Vừa thấp giọng mắng chửi môt tiếng, sau đó đứng dậy. Nhất thời bộc lộ cảm xúc làm cho tóc, cổ áo của Vinh Tuấn hơi lộn xộn. Nặc Đinh Sơn chỉnh sửa đầu tóc, cổ áo của anh cho ngay ngắn lại. Lúc này anh ở trên đỉnh đầu cô cười, cười tới ngọt ngào dịu dàng. Vừa giúp Vinh Tuấn chỉnh lại cổ áo ngay ngăn, thì truyền tới âm thanh đóng cửa xe không lớn không nhỏ đến chiếc xe ở vị trí đối diện. Tiếp đó là Nặc Đinh Sơn cũng theo Vinh Tuấn xuống xe. Sau khi xuống xe thì tay của Vinh Tuấn đưa qua, cô lập tức ngoan ngoãn đưa tay cho anh. Mặc cho anh dắt tay cô đi tới trước mặt Trình Điệp Qua và Vinh Chân đã xuống xe sớm hơn họ đang đứng chờ ở đó. "Vừa rồi không phải cố ý quấy rầy hai người đâu". Vinh Chân chào hỏi họ bằng một câu trêu trọc xấu xa. Vinh Tuấn nghiễm nhiên không thèm chú ý tới lời nói của cô em gái sinh đôi của mình. Anh liếc mắt nhìn qua chỗ đỗ xe của Trình Điệp Qua, sau đó suýt xoa cảm thán: "Xe không tệ nha, đợi sau này tớ tích cóp đủ tiền cũng mua một chiếc". Sau khi nói xong anh quay mặt qua hỏi nặc Đinh Sơn một câu: Thích không? Theo lời của Vinh Tuấn, Nặc Đinh Sơn cũng đưa mắt nhìn qua chiếc xe. Mulsanne là kiệt tác mới nhất của Bentley, lấy cung đường đua huyền thoại Le-Mans của Pháp để đặt tên. Là vật sưu tầm được yêu thích nhất của một số người đam mê đua xe. Trong đó được yêu thích nhất là dùng hệ thuống sưởi gốm sứ màu đen. Tầm mắt Nặc Đinh Sơn chuyển tới chỗ chiếc xe, hững hờ đáp một tiếng "Thích". Theo một màn kẻ xướng người họa của bọn họ thì sự lúng lúng bị bắt gặp vừa rồi cũng đã tan thành mây khói. Tám giờ, tất cả mọi người đều tới đông đủ. Nhà hàng lấy gốm sứ làm chủ đạo, dùng tường thấp và trần nhà bằng kính để mô phỏng lại theo phong cách nông thôn. Đồ gốm sứ thủ công để ngổn ngang khắp nơi, hoa tươi và bồn hoa đông một cái tây một cái. Dây leo của cây thủy sinh từ trên trần nhà rũ xuống. Bóng đèn rải rác xen kẽ khéo léo ở trong những dây leo kia khiến cho người ta rất dễ tìm lại được cảm giác thuộc về vùng nông thôn Scotland của thế kỷ trước. Một số bạn bè vào lúc rỗi rãi trong ngày mùa đã tụ tập lại chia sẻ món ăn ngon, rượu ngon và tâm tình cùng nhau. Bàn ăn mười sáu người chỉ còn trống ra một chỗ. Cho dù Đã lâu chưa gặp nhau, quen biết hay là không quen thì dưới hoàn cảnh như vậy cũng hòa nhập vào rất nhanh. Sau mười lăm phút Vinh Tuấn ôm Năc Đinh Sơn vào lòng tuyên bố cô gái đáng yêu trong lòng là bạn gái của anh. Dưới sự truy vấn của mọi người anh đã kể về tình sử của anh và cô. Đương nhiên mấy chuyện về Klien và Cohen đã bị anh lựa chọn bỏ qua. Anh nói anh theo đuổi cô thẳng từ Scotland cho tới Nước Đức. Thâm chí anh đã không ngại mà kể cho họ nghe thời điểm lần đầu anh hôn cô. Lúc Vinh Tuấn kể trong thời gian ba tháng anh đã hôn cô, Nặc Đinh Sơn cảm giác được mười lăm cặp mắt ở đây đều chiếu về phía cô. Trong số đó có ánh mắt đối diện bên trái là mạnh mẽ nhất, lạnh lẽo mà giễu cợt. Ánh mắt đó là của Trình Điệp Qua. Vị trí của Vinh Chân được sắp xếp ở phía đối diện với Nặc Đinh Sơn, mà vị trí của Trình Điệp Qua là ngay bên cạnh Vinh Chân. Thành ra Anh và Vinh Tuấn là thành mặt đối mặt. Ngoại trừ ánh mắt của Trình Điệp Qua còn có một vài ánh mắt khác cũng làm cho Nặc Đinh Sơn cảm thấy không được thoải mái. Những ánh mắt đó ngoài tò mò ra còn có một số là đã rõ ràng. Ánh mắt đã rõ ràng đến từ đám con gái trẻ trang điểm tinh tế, bọn họ được mang tới nơi này chẳng qua là làm bạn gái tạm thời của người đàn ông nào đó. Trong ánh mắt đã rõ ràng còn có sự hâm mộ: Tại sao tôi lại không có may mắn và thủ đoản giỏi như cô. Nặc Đinh Sơn cúi đầu, trong lòng nghĩ làm sao để cho Vinh Tuấn đừng tiếp tục đề tài này nữa. Đầu bếp và nhân viên phục vụ mang khay hải sản còn có đồ nướng đã kịp hời cắt ngang việc Vinh Tuấn sắp kể chi tiết về lần hôn đầu tiên. Lúc Vinh Tuấn bóc vỏ tôm hùm cho cô, môi Nặc Đinh Sơn kề sát bên tai Vinh Tuấn, thấp giọng nói khẽ: "Vinh Tuấn". Một câu "Vinh Tuấn" ngắn gọn thể hiện việc Nặc Đinh Sơn đang tức giận. Vinh Tuấn dừng lại động tác lột vỏ tôm hùm. "Nếu như..." Nặc Đinh Sơn thì thầm bên tai Vinh Tuấn: "Anh có thể chịu được một tuần không hôn em vậy thì anh có thể tiếp tục đề tài vừa rồi của anh". Lời vừa nói xong Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy Vinh Chân ở phía đối diện với mình thốt lên kinh ngạc: "Váu của em, Trình Điệp Qua ----" Lúc Trình Điệp Qua rót rượu cho Vinh Chân tay đã run lên một chút nên đã làm rượu bắn lên váy của Vinh Chân. "Đồ nướng bỏ quá nhiều tiêu đen, mũi của tôi bị dị ứng với tiêu đen". Trình Điệp Qua giải thích cho sơ xuất của anh như vậy. Sau đó anh kéo tay Vinh Chân lên. Từ nơi này Nặc Đinh Sơn có thể nhìn thấy rõ ràng được nét mặt của Vinh Chân khi Trình Điệp Qua kéo tay của cô ấy lên. Trong khoảnh khắc đó, đó là loại tình cảm hiển nhiên thuộc về thanh mai trúc mã ngấm vào trong người của hai người đó. Giống như họa sĩ tranh biếm họa giải thích cho nhât vật yêu thích nhất: Thiếu nữ nhí nhảnh hoạt bát cùng thiếu niêm trầm tĩnh kiêu ngạo. Chín giờ rưỡi, uống không ít rượu làm cho bầu không khí của buổi tụ họp càng thêm sôi nổi. Vinh Chân đã đổi cái váy mượn từ người phục vụ ở đây đã bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận của đám đàn ông, từ xe thể thao tới cuộc thám hiểm, tới ngôi sao nữ mới nổi, lại tới du thuyền vô cùng thông thạo. Giọng nói trong trẻo công thêm tiết tấu nó vô cùng nhanh khiến cho cô ấy trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thành người sôi nổi nhất trên bàn ăn. Sau mỗi một câu mà cô ấy nói đều sẽ theo bản năng mà nói một câu thế này "Trình Điệp Qua, anh cảm thấy thế nào?" "Trình Điệp Qua, vừa rồi em nói có đúng không?" Câu nói như vậy đều được trả lời ngay. Trình Điệp Qua sẽ mỉm cười nói với cô ấy: "Đúng vậy. Rất chính xác". Trình Điệp Qua không thảo luận cùng đám đàn ông ở đây về đam mê xe hơi, gái đẹp, chỉ thỉnh thoảng sẽ ở trong bầu không khí thích hợp phối hợp một đôi câu đưa ra quan điểm của anh. Lời của anh luôn nhận được rất nhiều phụ họa theo. Năm 2012 độ hơn nửa năm Forbes vừa công bố ra mười thanh niên kiệt xuất trong hoạt đông bỏ phiếu bầu chọn của Forbes, phiếu của Trình Điệp Qua đã vượt lên dẫn đầu. Lúc tham gia vào Trình Điệp Qua đã tình cờ nói ra chuyện này làm cho ánh mắt của đám phụ nữ ở đây đều không hề che giấu sự yêu mến cùng ham muốn. Mỗi lúc như vậy thì Vinh Chân ngồi bên cạnh Trình Điệp Qua đều sẽ dùng một vài động tác mờ ám tỏ ra sự thân mật giữa cô và Trình Điệp Qua. Khoảng mười giờ, ánh đèn dìu dịu cùng với hoàn cảnh thư giãn xung quanh, còn có mấy đề tài mà Nạc Đinh Sơn nghe vô cùng tẻ nhạt làm cho mí mắt cô bắt đầu nặng trĩu. Lúc mí mắt sắp không nghe theo sự sai khiến mà khép lại thì Nặc Đinh Sơn không thể không lấy lại tinh thần, nhưng cũng chỉ duy trì được một lúc. Lúc mí mắt lần thứ n không nghe theo sự sai khiến thì một âm thanh trong trẻo bất ngờ vang lên "Bọn anh có đang tránh thai không vậy?" Nặc Đinh Sơn chỉ có thể xốc lại tinh thần lần nữa. Câu nói kia là của Vinh Chân đang ngồi đối diện với cô. Vừa rồi bầu không khí còn rất sôi nổi, bởi vì câu hỏi bất ngờ kia của Vinh Chân "Bọn anh có đang tránh thai không vậy?" đã vô cùng kỳ diệu mà tĩnh lại. Một loại yên tĩnh vô cùng quái dị. Tất cả ánh mắt đều đang dò xét sau đó là đổ dồn lên trên mặt của cô. Vào lúc này Nặc Đinh Sơn mới ý thức được là lời vừa rồi của Vinh Chân có lẽ là nhằm vào cô. Không. Phải nói là nhằm vào cô và Vinh Tuấn. Quả nhiên! "A Tuấn, hỏi anh nhé, anh và Nặc Đinh Sơn có tránh thai không vậy?" Hiện trường bởi vì một câu chỉ mặt gọi tên của Vinh Chân trông lại càng yên tĩnh hơn. Yên tĩnh tới nỗi mỗi một âm thanh nhẹ nhàng từ ống chuyển chất dinh dưỡng để nuôi cây xanh ở trần nhà cũng có thể nghe được. Trong một mảng yên tĩnh, giọng nói trong trẻo vừa đưa ra câu hỏi với cô đã đưa ra giải thích: "Buổi chiều bọn em đã nhìn thấy Nặc Đinh Sơn ngủ gật ở trạm xe, vừa rồi dáng vẻ của Nặc Đinh Sơn mấy lần nhìn muốn ngủ gà ngủ gật. Em nghe nói một trong triệu chứng của phụ nữ có thai là ngủ. Vì vậy em cảm thấy cần phải hỏi một chút, nếu như bọn anh không có áp dụng biện pháp tránh thai thì biết đâu bây giờ Nặc Đinh Sơn đã mang thai bé con rồi đó". Sau khi nói xong Vinh Chân theo thói quen lại một lần niệm chú: "Trình Điệp Qua, anh cảm thấy sao?" Lần này Vinh Chân không có đợi được bất kỳ câu trả lời nào. Chờ không thấy câu trả lời, Vinh Chân quay mặt qua nhìn Trình Điệp Qua. Khoảnh khắc ấy, Vinh Chân cảm thấy gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy có chút tái nhợt. Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm về phía trước, giống như đá cẩm thạch. Trong lòng của Vinh Chân nổi lên một nỗi hoảng hốt không tên. Lòng của người đàn ông mà cô quen thuộc kia trong chớp mắt dường như biến thành đại dương sâu không nhìn thấu được. Trong lúc hoang mang tay đã nắm lấy tay của anh. Phát hiện bàn tay mà cô chạm vào cũng giống như đá cẩm thạch vậy, lãnh lẽo, đầy sắc nhọn. Trong lúc hoang mang Vinh Chân lại mở miệng lần nữa: "Trình Điệp Qua, anh cảm thấy thế nào?" "Ừ" Anh trả lời. Thế là trong lòng Vinh Chân đã thở phào một hơi cực kỳ nhẹ nhõm. Giống như đứa trẻ nhận được sự tán thành, gương mặt không khỏi đắc ý mà quay qua Vinh Tuấn. Một vật thể bị vo thành hình tròn màu trắng nhẹ bay qua đập vào trước mặt cô ấy. Không cần đoán, Vinh Tuấn lại dùng giấy ăn tấn công cô rồi. Mặt trốn qua vai Trình Điệp Qua, giấy ăn sượt qua thái dương của cô. Trốn ở phía sau vai Trình Điệp Qua, Vinh Chân lộ ra nửa khuôn mặt biểu lộ ra vẻ mặt khinh bỉ với Vinh Tuấn. Âm thanh của Vinh Tuấn nhẹ nhàng truyền tới phía đối diện: "Này, đây là chuyện riêng tư. Chuyện riêng tư đấy!" Ánh mắt chuyển từ trên mặt của Vinh Tuấn qua một gương mặt khác. Không biết tại sao Vinh Chân cảm thấy gương mặt của Nặc Đinh Sơn cũng có chút trắng bệch, lúc Vinh Tuấn định lấy giấy ăn thì Nặc Đinh Sơn kéo tay anh lại. Sau đó Vinh Tuấn đã cho Vinh Chân một vẻ mặt "Em may mắn đó". Không đợi mặt Vinh Chân rời khỏi sau lưng Trình Điệp Qua, đã nghe thấy Trình Điệp Qua phán một câu thế này. "Tôi cảm thấy vần đề này của Vinh Chân cũng có lý đó". Người vừa nói dừng lại, âm thanh chậm rãi dường như sợ mọi người nghe không rõ, nhấn từng câu từng chữ: "Lúc cậu mười sáu tuổi cũng bởi vì không mang bao mà đã ẫm ĩ nhầm lẫn một lần đó". Ách --- Bầu không khí bởi vì câu nói như vậy mà bỗng nhiên trở lên căng thẳng. _______________________________ Lan man: Hình như là anh Trình đang ghen hay sao ấy nhỉ ^^!